Mọi vật trước mắt Trác Dạ Hàn mờ đi, chỉ có con đường lát đá dẫn tới điện Tử Trúc là vẫn rõ ràng,nhưng hắn cảm thấy con đường quen thuộc đó bỗng như kéo dài lên rất nhiều,chạy mãi mà không đến đích.
Chưa đặt chân vào sảnh chính,Lục Nương đã hớt ha hớt hải chạy đến bên Dạ Hàn,khua chân múa tay rồi nói gần như quát vào mặt hắn.Trác Dạ Hàn đường đường là đấng thiên tử,ngay lúc này lại bị một cung nữ thấp hèn la hét thẳng mặt.Bình thường hắn đã ra lệnh Mộc Hoan cắt lưỡi nhốt ngục nhưng vì lo lắng cho Trác Diễm Cơ nên hắn cũng chẳng thèm để ý,gạt Lục Nương sang một bên,bước nhanh vào.
Trong căn phòng lộng lẫy,nàng ngồi im lặng,tựa lưng vào tường,dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.Vạt áo trải dài trên nền cẩm thạch hoà thành một màu trắng tinh khiết.Mái tóc mượt xoã tung,dài quá gối như một tấm trường bào màu đen kiêu sa mà bí ẩn.Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn thấu tâm can trở nên mờ đục,che giấu sau hàng mi cong dài. Nàng giống như một bức tượng đá tuyệt mĩ,lạnh lùng nhưng khiến người ta phải rung động,lại có cảm giác là một bông hoa kiều diễm mà không ai có thể chạm tới,mang đến sự khao khát chiếm hữu trong vô vọng.
"Nàng là ai?!"
Trác Dạ Hàn không thể nào tin vào mắt mình.Đúng là khuôn mặt này,vẻ đẹp khiến hắn yêu say đắm suốt bao nhiêu năm trời,nhưng ngay lúc này tại sao lại có cảm giác xa lạ đến như vậy?
Có phải là do hắn tưởng tượng không?
Trác Dạ Hàn tiến lại gần thêm mấy bước.Nàng vẫn dựa vào tường,đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định mà chẳng hề bận tâm đến hắn.
-Diễm...Cơ...
Trác Dạ Hàn khó khăn mở miệng.Âm thanh truyền đến tai,mãi một lúc sau nàng mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng cặp mắt vô hồn.
-Diễm...Cơ?-Nàng hỏi lại.
Hắn khó hiểu.Trong lòng bắt đầu dâng lên dự cảm không lành.
-Phải,Diễm Cơ,nàng hẳn biết tên của ai chứ?!
Diễm Cơ trầm ngâm,rồi lắc đầu.
-Ta không biết.
-Không...không thể nào.
Trác Diễm Cơ không thèm nhìn hắn nữa,nàng lại mệt mỏi gục đầu lên đầu gối,vài lọn tóc dài rũ xuống che trước mặt.
-Đầu ta rất đau,cứ như bị ngàn cây kim đâm vào vậy.Chân tay cũng nhức mỏi rã rời.
-Ta...
-Đây là đâu?Ngươi,cả nữ nhân bận đồ xanh kia nữa,là ai?Ta thậm chí còn chẳng nhớ mình là ai.
"Muội ấy mất trí nhớ ư?"
Trác Dạ Hàn xô nàng xuống hồ,rốt cuộc lại nhảy xuống cứu nàng lên.Kết quả nàng không chết,lại còn mất trí nhớ.Nhìn nàng như thế này,hắn quá đau lòng,thà rằng để nàng vĩnh viễn ở lại đáy hồ,để làn nước ích kỉ giữ lấy cơ thể xinh đẹp và kiều diễm cho riêng hắn còn hơn là để nàng sống mà như người xa lạ.Tim hắn thắt lại,cảm giác tội lỗi chạy dọc theo từng mạch máu trong cơ thể.
Mộc Hoan đứng từ xa trông vào,không nói một lời.Nhưng ánh mắt lại chứa một thông điệp gì đó chỉ có Trác Dạ Hàn mới hiểu.
"Chẳng lẽ lại phải lừa dối muội lần nữa mới được?"
Trác Dạ Hàn cắn môi đến bật máu.Hắn cố kiềm chế nhịp tim đang đập loạn xạ trong lồng ngực.Và,đột nhiên hắn ôm lấy nàng,dựa đầu nàng vào vòm ngực rắn chắc:
"Xin lỗi muội."
-Nàng không nhớ một chút gì sao?Kể cả phu quân của nàng à?
-Phu quân?!
-Ân.Ta,Trác Dạ Hàn Hoàng thượng Nam Vân quốc.Còn nàng là tân nương của ta.Vài ngày trước khi cử hành hôn lễ,nàng bị rớt xuống hồ Vọng Sơn,ta rất lo,may mà nàng đã tỉnh lại.Thực sự ta rất sợ nếu nàng không tỉnh dậy nữa.
Trác Dạ Hàn nói dối không chớp mắt, cũng không nhận ra chút vẻ giả dối nào trên khuôn mặt.Hắn nhanh chóng bịa ra một câu chuyện,đổi cả họ của nàng, tất cả chỉ vì muốn có nàng.Trác Dạ Hàn thấy tội lỗi nhưng nhanh chóng tự nhủ rằng hắn làm điều này vì muốn bù đắp cho nàng,và cảm giác áy náy đã không còn chút gì khi Trác Diễm Cơ khẽ mỉm cười:
-Thật vậy sao?Là Hoàng thượng đã cứu ta ư?
-Ừm...
-Ta không biết nên lấy gì để báo đáp đây?Chính người đã ban cho ta một cuộc sống mới,ta...thật hạnh phúc...
-Nàng không cần phải nói nữa.Ta sẽ mang lại cho nàng một cuộc sống sung sướng,sẽ không bao giờ phụ nàng,ta hứa đấy.
Trác Diễm Cơ cười mà như không,cái đầu nhỏ bé dụi dụi vào ngực hắn làm nũng,lại thỏ thẻ vào tai Dạ Hàn:
-Nhưng hôn lễ bị hoãn rồi.
-Nàng đừng lo,nàng sẽ sớm trở thành Hiền phi của ta thôi.Còn bây giờ chắc nàng cũng mệt rồi,nghỉ sớm đi.
-Ân.
Trác Dạ Hàn nhấc bổng nàng lên,cẩn thận như đang giữ một bảo bối rồi lại đặt nàng xuống giường.Hắn kéo chăn lên đắp ngang ngực,hôn nhẹ lên trán nàng và cười mãn nguyện:
-Ngủ ngon.
-Hoàng thượng cũng vậy.
Trác Dạ Hàn chưa vội rời đi.Khoảnh khắc này,nếu là thực hắn mong thời gian mãi dừng lại,còn nếu là mơ hắn nguyện sống mãi trong giấc mộng ấy. Trác Dạ Hàn vẫn chưa dám tin rằng hắn lại có được nàng dễ dàng như vậy. Bao lâu nay chưa một lần dám mơ đến, ngay lúc này lại trở thành hiện thực,Dạ Hàn sắp phát điên lên.Hắn say sưa ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đến nỗi không kìm được,một lần nữa cúi xuống hôn lên đôi môi lành lạnh nhưng cảm giác vẫn như chạm vào lửa nóng,tê rần.
-A...
Hắn giật mình quay lại.Lục Nương mặt đỏ ửng,hai má như hai hòn than.Nàng ta vừa thấy cảnh-không-nên-nhìn,cảm thấy mắc cỡ vô cùng.
Trác Dạ Hàn cũng bối rối,dù gì Trác Diễm Cơ và hắn cũng là huynh muội,bị cung nữ bắt gặp chuyện trái với luân thường đạo lí thế này không tránh khỏi có điềm xấu hổ.Hắn giấu đi vẻ mặt bối rối bằng một cái nhíu mày,đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng:
-Ngươi,theo ta.
Trác Dạ Hàn ra đến cửa,ngó trước ngó sau đều không thấy Mộc Hoan đâu.Tên này,lại bỏ đi đâu nên Lục Nương mới dễ dàng vào phòng như vậy,đến lúc gặp phải mắng cho y một trận mới được.
Lục Nương vẫn còn bất ngờ,tinh thần chưa được khôi phục,tự động theo chân Dạ Hàn như một con rối,lại cúi gằm mặt xuống đất,không dám ngẩng lên dù chỉ một giây.
Đang đi,người phía trước bỗng nhiên khựng lại,Lục Nương theo đà đâm sầm vào lưng hắn.
Một giây...hai giây...ba giây...
"Chết rồi !!!"
-Nô tì vô phép !!! Hoàng thượng tha mạng !!! -Nàng ta quỳ sụp xuống,rối rít van xin.
Hắn vốn chẳng để tâm,chỉ gật đầu nhẹ một cái,nói:
-Vào đi.
Lục Nương len lén hé mắt nhìn.Điện Vĩ Tuyên.Chẳng phải là tẩm điện của Hoàng thượng sao?Bảo nàng ta vào đây?Chắc vì lỡ nhìn cảnh không nên nhìn nên sắp bị Hoàng thượng xử tội ư?Cuộc đời Lục Nương sẽ kết thúc thế này sao?
Tim Lục Nương đập thình thịch trong lòng ngực như trống vỗ.Cả người mềm nhũn ra nhưng hai chân như đóng đá, không tài nào di chuyển được.
-Nhanh lên.-Lại có tiếng giục.
-Vâng.
Nàng ta bất chấp tất cả,thu hết dũng cảm,lại vừa sợ vừa tò mò.Sợ vì Hoàng thượng xử phạt,tò mò vì không biết đằng sau cánh cửa cấm kỵ đó như thế nào.
Trác Dạ Hàn ngồi ngay ngắn trên ghế dài,hai tay đặt lên đầu gối,vẻ mặt cực kì nghiêm túc đến đáng sợ.Trên người đã thay thế cẩm bào bằng một bộ y phục trắng muốt,mái tóc không búi lên mà thả xuôi tự nhiên,từng sợi đen nhánh mềm mại.Ngón tay thon dài chốc chốc lại gõ xuống mặt bàn.
-Lục Nương.
-Dạ?!
-Chắc ngươi cũng biết chuyện gì xảy ra gần đây với Diễm Cơ.Vì danh dự của hoàng thất,mọi người đã gây sức ép, buộc muội ấy phải rời khỏi hoàngcung.
Ngừng lại một chút,hắn tiếp lời:
-Trẫm đã hứa rằng sẽ bảo vệ muội ấy nhưng bọn chúng đều có lí,e là sẽ bị trục xuất bất cứ lúc nào.Vậy nên ta muốn giữ người lại rất khó,lại phải đảm bảo không xảy ra lục đục nội bộ trong triều.
Lục Nương cũng rất hiểu chuyện nên lo lắng không biết chủ tử sẽ như thế nào, lại càng căm hận cái lũ ăn không ngồi rồi,rảnh hơi xía vào chuyện của người khác.Căn bản chủ tử nàng ta chẳng có tội.
-Hoàng thượng,thực sự không có cách nào ư?
-Có,nhưng trẫm e rằng rất bất tiện.
Lục Nương nghe nói rằng có cách cứu vãn nên vô cùng mừng rỡ trong lòng, vội quỳ phục xuống đất,dập đầu van xin:
-Hoàng thượng,cách gì cũng được, miễn là đừng để Quận chúa rời khỏi hoàng cung.Chỉ cần Quận chúa có thể sống sung sướng,nô tì chịu khổ đến cỡ nào cũng cam lòng.
-Vậy là ngươi đồng ý?!
-Ân.
-Ngươi không cần chịu khổ đâu,chỉ là.. Lại đây.
Lục Nương chẳng hiểu mô tê gì,tự động nghe theo Dạ Hàn,ngoan ngoãn đi đến gần chỗ hắn ngồi.Trác Dạ Hàn ghé miệng thì thầm to nhỏ vào tai Lục Nương,hơi thở nóng bỏng phả vào tai khiến tim nàng ta đập thình thịch,sợ rằng người kia sẽ nghe thấy.
-Được chứ?!
Nàng ta trợn mắt kinh hãi.Không thể được.Nhất quyết là không thể được. Nàng ta đi theo hầu hạ Diễm Cơ hơn mười mấy năm,chưa từng một lần giấu diếm nàng điều gì.Ấy vậy mà Hoàng thượng bảo nàng ta phải làm thế này, trong lòng không day dứt thì đó là nói dối.
-Hoàng thượng...nô tỳ...
Trác Dạ Hàn không chút biểu cảm,ngồi im lặng đợi Lục Nương đưa ra quyết định.Cái dáng vẻ lạnh nhạt đó bỗng làm cho Lục Nương cảm giác có thể tin tưởng,nàng ta bất giác gật đầu:
-Nô tì không có ý kiến gì.Nhất mực tuân theo lệnh của Hoàng thượng.
-Ừm,vậy nhờ ngươi chăm sóc muội ấy giúp trẫm,còn lại trẫm sẽ lo liệu tất cả. Xong rồi,ngươi lui đi.
-Nô tỳ cáo lui.
Lục Nương nhanh nhẹn rời khỏi điện Vĩ Tuyên.Hắn ngả người ra phía sau, nhắm mắt lại thở dài.Có cái gì tê rần nơi lồng ngực,không hiểu là phấn khởi hay hối hận.Mỗi lần nghĩ đến Trác Diễm Cơ trong cơ thể lại dấy lên cảm giác chua xót không gì sánh bằng.
Chính đôi tay này đã kéo hắn lên đỉnh cao,cũng vô tình đẩy nàng xuống vực thẳm,độc ác huỷ hoại cả cuộc đời nàng lúc nào không hề hay biết.Thế nên,ngày mai,khi nàng tỉnh dậy,hắn sẽ cùngnàng bắt đầu lại từ đầu,đem nàng nhấn chìm vào cỗ ngọt ngào mang hương vị của thứ tình cảm hắn đã giấu kín bấy lâu nay.