Tình Hận

Chương 30

Triệu Tử Mai bị sốc khi nhìn thấy Trác Diễm Cơ tiến vào lễ đường.

Cái gì mà Hạ Cơ chứ?Rõ ràng người nàng ta nhìn thấy là Cửu-Quận-chúa Trác Diễm Cơ.

Lúc đầu chính nàng ta cũng không tin vào mắt mình,còn nghĩ mình bị hoa mắt.Nhưng nghĩ lại còn ai có thể khiến Trác Dạ Hàn say mê như thế được chứ?Cái ánh mắt của hắn giống hệt như lần đầu Tử Mai bắt gặp Dạ Hàn nhìn Diễm Cơ, cũng muôn phần nuông chiều và ấm áp như thế.

Nhưng tại sao lại là Trác Diễm Cơ?Hai người họ là huynh muội,hoàng cung lẽ nào lại để cho bọn họ thành thân với nhau?

Triệu Tử Mai cũng là người của hoàng thất,tại sao không ai cho nàng ta biết?Trác Dạ Hàn không nói đã đành,đằng này phụ thân cũng không tiết lộ chút gì về chuyện này.

Tất cả mọi người coi nàng ta là không khí à,dễ dàng để Dạ Hàn đạt được mục đích,Tử Mai trong lòng ngùn ngụt lửa nóng.

Rốt cuộc Trác Diễm Cơ bị Trác Dạ Hàn vứt xuống hồ lại được cứu,nghiễm nhiên thoát tội,được lưu lại hoàng cung trở thành Hiền phi.Còn Triệu Tử Mai,nàng ta đường đường là Hoàng hậu được hắn đưa rước đàng hoàng từ phủ Triệu tướng quân về lại ngồi một xó mòn mỏi đợi chờ ân sủng.

Trác Diễm Cơ thực sự quá may mắn. Gặp hoạ không chết,tránh được kiếp lưu đày,từ Quận chúa trở thành Hiền phi,còn gì ông trời không ưu ái nữa chứ?!Triệu Tử Mai khi hay tin nàng bị quẳng xuống hồ,trong lòng đã khấp khởi vui mừng chờ để được đến tang lễ nàng,nào ngờ đùng một cái trong tay lại có tấm thiệp báo hỉ rồi.

Cái gai trong mắt ngày một lớn dần,nỗi ghen tức và căm hận càng tăng lên đến mức không thể giấu nổi,biến Tử Mai từ một nữ nhân ngây thơ trong sáng trở nên nhỏ nhen,ích kỉ.Tất cả chỉ vì ba chữ "Tình Đế Vương".

Bây giờ nàng ta không cần biết Trác Dạ Hàn một tay che trời thế nào để đưa Trác Diễm Cơ vào hậu cung,Triệu Tử Mai chỉ cần biết làm thế nào để loại bỏ nàng mà thôi.

Một ngọn lửa bùng lên hai con mắt xinh đẹp,che khuất cả vẻ dịu dàng hiền thục vốn có của Tử Mai:

-Diễm Cơ...Hạ Cơ...Dù ngươi có là Quận chúa hay Hiền phi đi chăng nữa ta cũng sẽ dùng đôi tay này để kéo ngươi xuống vực thẳm,đôi chân này sẽ giẫm đạp cho đến khi ngươi chỉ còn là một đống máu bầy nhầy !!!-Triệu Tử Mai khẽ rít lên qua kẽ răng.

Người ngồi bên cạnh đang nhâm nhi miếng táo,nghe được câu Tử Mai vừa nói bèn che miệng mỉm cười:

-Ngươi cười cái gì?

Lý Uyển Khánh chậm rãi rút khăn tay ra lau miệng rồi bảo:

-Hoàng hậu,nàng ta không còn là Cửu Quận chúa mà người biết nữa.Trải qua nhiều việc kinh khủng như vậy nhưng chưa hề điên loạn,suy sụp,vẫn có thể ngẩng cao đầu mà sống tốt.Nàng ta... không tầm thường đâu !

Triệu Tử Mai lườm Lý Uyển Khánh một cái,trưng ra cái điệu bộ chán ghét vô cùng:

-Ả là con người,có trở thành ai đi chăng nữa cũng là một nữ nhân bình thường,không phải thần tiên hạ thế.Dù ả có được Hoàng thượng yêu thương thì cũng dưới phận ta,quyền hành hậu cung ta đều nắm trong tay,một khi ta đã quyết tâm thì ả có chạy đường trời. Nam nhân không tiện nhúng tay vào chuyện hậu đình,Diễm Cơ lại lầm lì,cho nên dù có làm gì đi chăng nữa Hoàng thượng cũng khó lòng biết được,càng không có cơ hội cứu sống được ả.



Uyển Khánh vặn lại:

-Hoàng hậu không sợ ta phát giác sao?

-Ngươi?!-Triệu Tử Mai phá lên cười- căn bản là ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi và ả chỉ là một trong vô số những phi tử của chàng,còn ta mới là chính thê của chàng.Chỉ cần ta không làm tổn hại đến hoàng vị của chàng,bất cứ điều gì chàng cũng nhắm mắt cho qua bởi ta là thiên kim tiểu thư nhà Triệu gia.Hơn nữa ngươi không hề có chứng cứ tố cáo,việc gì ta phải lo sợ chứ?!

-Thực sự Hoàng hậu không sợ Hoàng thượng sẽ ghét bỏ sao?!

Nụ cười mỉa mai trên môi bỗng vụt tắt. Trái tim Tử Mai như thắt lại,cổ họng khô khốc và ứ nghẹn.

Ghét bỏ ư...?!

-Một kẻ luôn sống trong ân sủng của chàng như ngươi thì biết gì.Ngươi đã mãn nguyện với cuộc sống an nhàn và vui vẻ,còn ta?Ta luôn khao khát chàng, khao khát từng ánh mắt,cử chỉ âu yếm mà chàng đối với các ngươi nhưng chàng vô tình,đâu biết đến tình cảm của ta.Ta rất hận.Hận ngươi.Hận Trác Diễm Cơ.Hận cả chàng.Ta chỉ ước rằng chàng quan tâm đến ta,dù chỉ một chút ít,dù chỉ bằng một phần của các ngươi. Ngươi luôn sống trong thế giới màu hồng,cả ả cũng vậy,còn ta xung quanh chỉ là một màu xám vô vọng.Chính vì thế,ta sẽ làm tất cả để có được chàng, dành lại những gì đáng lẽ phải thuộc về ta và phá huỷ các ngươi bằng chính đôi tay của ta !!!

Lần đầu tiên Uyển Khánh thấy Triệu Tử Mai lộ rõ vẻ yếu đuối.Ý tứ nói ra rất quyết liệt nhưng lại chỉ nhìn ra cái sự mềm yếu của nữ nhân thường tình.

Đúng.Lý Uyển Khánh xưa nay không biết đến tranh đấu hậu cung.Nàng ta sớm biết mình sẽ bị gả cho một Vương gia nên mới vào cung.Thà rằng hưởng một cuộc sống an nhàn chốn cung cấm hơn sống với một kẻ đến mặt mũi còn chưa rõ.Nàng ta có lẽ sẽ luôn là một tài nhân vô danh tiểu tốt nếu không gặp Trác Dạ Hàn.Hắn đã phong tước vị,ban cho bao nhiêu của cải,đối xử rất tốt với nàng ta.Uyển Khánh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ an phận đón nhận sự quan tâm của bậc đế vương mà người đời cho là vô tình tàn nhẫn này.

Lý Uyển Khánh cảm thấy rằng những người bị cuốn vào vòng tranh đấu rất đáng thương,như Triệu Tử Mai vậy.

Một Hoàng hậu thông minh xinh đẹp vạn phần nhưng lại bị lạnh nhạt,ghét bỏ vì Hoàng thượng yêu hoàng muội của mình.

Nhưng có một điều Uyển Khánh không rõ.Tại sao trong khi không hề có lợi cho Dạ Hàn nhưng hắn vẫn rất yêu thương nàng ta,ngược lại Triệu Tử Mai làm nhiều việc cho hắn đến vậy,hắn vẫn chẳng mảy may xúc động?!

Lý Uyển Khánh nhìn Diễm Cơ rồi bất giác đưa tay sờ lên mặt mình.Nàng ta chợt nhận ra lí do vì sao mình lại nhận được sự sủng ái của Trác Dạ Hàn.

Tất cả những gì nàng ta đang có là của nữ nhân ngồi trên kia...

Buổi đại lễ thành hôn kết thúc,Trác Diễm Cơ và Trác Dạ Hàn cùng đi dạo sau Khuyết lầu.Nơi ấy có một khu vườn rất đẹp và yên tĩnh,thỉnh thoảng hắn hay ra đây một mình.Hôm nay thì khác,hắn đã có thêm nàng.Dạ Hàn nắm chặt tay Diễm Cơ rảo bước giữa những khóm hoa đủ màu sặc sỡ.

-Hôm nay nàng không mặc hỉ phục?

-Dạ Hàn mặc là được rồi.Hỉ phục có nhiều lớp nên chắc rất nặng và ngột ngạt,ta không muốn bất tiện làm gián đoạn buổi lễ.Dạ Hàn trách ta ư?

Hắn mỉm cười ôm nàng vào lòng.Quả thật Cơ nhi của hắn có làm gì đi nữa cũng rất đáng yêu.Ngày thành hôn tân nương không mặc hỉ phục,thử hỏi có ai chấp nhận nổi không?Thế mà nghe nàng giải thích xong hắn lập tức nguôi giận,ai mà nỡ trách cơ chứ.Đây có được gọi là mù quáng vì yêu không nhỉ?

Trác Dạ Hàn mãn nguyện.Mù quáng cũng được,si mê cũng được, miễn là vì nàng,miễn là có thể kề cận sớm tối bên nàng.

Cuộc đối thoại kết thúc bằng một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn đạp nước bất ngờ lên trán Diễm Cơ.Triệu Tử Mai cùng Yên Lăng tình cờ đi ngang qua, thấy Dạ Hàn có cử chỉ âu yếm với Diễm Cơ như vậy thì không khỏi ghen tức. Nàng ta giữ dáng vẻ thanh cao của mình,vẻ mặt thản nhiên nhưng cơ hồ lại có ý khinh bỉ.Nhận ra cái nhìn không mấy thiện cảm của Tử Mai,Trác Dạ Hàn cau mày:

-Hoàng hậu không thể vui vẻ hơn được hay sao?Đừng để cho người khác thấy vẻ mặt này mà đánh giá Hoàng hậu nhỏ nhen.

Triệu Tử Mai che miệng cười:

-Thần thiếp nào dám,chắc Hoàng thượng nhầm rồi.Thiếp còn mừng chưa kịp nữa là.Từ nay hậu cung lại có thêm một vị tỷ muội cho thần thiếp bầu bạn tâm sự rồi,phải không Trác Diễm Cơ?

Triệu Tử Mai cố ý ngân dài cái tên ở cuối câu,vẻ mặt châm biếm khó coi.

Trác Dạ Hàn không ngờ nàng ta lại to gan dám nói ra cái tên đó trước mặt Trác Diễm Cơ.Trong lúc nàng còn ngơ ngác:

-Diễm Cơ?!

-Không phải-Hắn luống cuống-là Hoàng hậu nói nhầm thôi.Phải không?-Hắn đưa mắt nhìn Tử Mai.

-À,phải rồi,bản cung nhầm.Ngươi là Hạ Cơ mà.Ta cũng không hiểu tại sao đột nhiên lại gọi nhầm nữa,ngươi đừng để bụng.

Trác Dạ Hàn lo sợ rằng cứ để Diễm Cơ lại đây với Triệu Tử Mai thể nào nàng ta cũng nói cho bằng hết.Hắn dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn nàng ta,chẳng lẽ lại phải mặt dày xin Tử Mai giữ kín bí mật hay sao?

Dù gì bây giờ nên để Diễm Cơ tránh tiếp xúc với Tử Mai là tốt nhất.Vừa có thể ngăn những lời Tử Mai nói đến tai nàng,vừa có thể bảo vệ nàng khỏi "móng vuốt" của Tử Mai.

Trác Dạ Hàn vội nói:

-Hoàng hậu,trẫm đưa Hạ Cơ về tẩm điện trước.

Triệu Tử Mai ấm ức nhìn theo bóng hai người,trong lòng đầy nghi hoặc.Trác Diễm Cơ nào ngoan ngoãn chịu thành thân với Trác Dạ Hàn,trừ khi là rơi xuống nước mất trí nhớ.

Mất trí nhớ?

Đã quên hết rồi?

Nàng ta nhếch mép cười:

-Chàng được lắm,quả là cao tay,lợi dụng lúc ả tiện nhân kia mất trí nhớ liền tạo kí ức giả hòng chiếm đoạt. Muốn có ả đến thế ư?Đã vậy ta sẽ không cho chàng toại nguyện.Cả đời này chàng không yêu ta thì cũng đừng mong sẽ có được Trác Diễm Cơ.
Bình Luận (0)
Comment