Lễ huý nhật tiên đế vô cùng trang trọng.Nó thể hiện lòng biết ơn cũng như tự hào về công lao to lớn của thế hệ trước,bày tỏ sự kính trọng mà cả Nam Vân quốc dành cho tiên đế.Vào ngày này tất cả mọi thành viên trong hoàng tộc đều về để tham dự dù có ở đâu đi chăng nữa,mà Thuần vương là một điển hình.Thuần vương năm xưa là tam hoàng tử,có lần phạm tội sát hại phi tần của tiên đế nên bị đày đến Yên Châu,lúc này cũng đã có mặt từ rất sớm tại buổi lễ.
Đương kim Hoàng thượng Trác Dạ Hàn mời trụ trì chùa Phất Lưu đến làm lễ.Hai vị sư gia bận áo cà sa ngồi trang trọng chính giữa trước tiên,bên cánh phải là Trác Dạ Hàn,Hoàng hậu Triệu Tử Mai,các vị phi tần có tên trong danh sách được mời xếp ngồi phía sau,đứng đầu là Ngũ phi: Thần,Quý,Thục,Đức và Hiền phi.Dưới nữa là Thuần vương,các Vương gia, Quận chúa,các vị hoàng thân quốc thích,...
Bên cánh phải là Tể tướng,Tả Hữu tướng quân,các vị tai to mặt lớn trong triều,cả phu nhân các phủ cũng được mời tới.
Những vị phi tần khác nhìn chằm chằm vào Trác Diễm Cơ.Thần phi,Thục phi và Đức phi cũng không ngoại lệ,bọn họ không hề giữ im lặng mà cứ thì thầm to nhỏ với nhau,thỉnh thoảng lại liếc nàng một cái.Diễm Cơ không nghe rõ nhưng chỉ cần nhìn thái độ cũng đủ biết là họ đang nói xấu nàng.
Hôm ấy trời nóng như thiêu đốt.Trác Dạ Hàn áy náy vì Diễm Cơ buộc phải ngồi giữa trời nóng nên thỉnh thoảng lại không an phận liếc qua chỗ nàng,vô tình nhìn thấy cảnh tượng không-hề- đẹp-mắt ấy.Đám phi tần lập tức im bặt, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên khi ánh mắt sắc lạnh lướt qua.
Trác Diễm Cơ nhíu mày.Dạ Hàn không biết tại nắng chói hay tại hắn nhìn nàng quá nhiều nữa.
Cả lễ đài chỉ còn tiếng tụng kinh cầu phúc của vị trụ trì có tuổi,bỗng giữa đám người đông đúc,một vật xé gió vụt qua mặt Triệu Tử Mai,cắm thẳng vào vai Dạ Hàn.
Phập !!!
-Có thích khách !!! Mau bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu !!!
Đám vũ lâm quân la lớn,tuốt đao đứng thành một vòng tròn xung quanh đài, lăm lăm vũ khí,sẵn sàng chém bay đầu bất cứ kẻ khả nghi nào.
Vai trái đau buốt đến thấu xương.Trác Dạ Hàn cắn chặt răng,trán đổ mồ hôi.
-Chết tiệt !
Có độc.
Mồ hôi chảy xuống làm nhoè hình ảnh trước mắt,cộng thêm độc tính khiến hắn không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì. Trong vòng tay của Triệu Tử Mai hắn còn cố gắng rướn cổ lên tìm kiếm hình bóng Diễm Cơ,sợ nàng xảy ra bất trắc.
-Diễm Cơ...Cơ nhi...nàng đâu rồi?
Nàng biến mất rồi.
Xung quanh thật trống trải khi nàng không còn trong tầm mắt.Hắn giơ tay lên như thể muốn bắt trọn hình bóng nàng,một đôi tay run rẩy khác chụp lấy.Là Tử Mai.Đôi mắt đỏ hoe,miệng run lẩy bẩy không thốt nên lời.
-Không...Dạ Hàn...
Nàng ta áp tay hắn vào má mình,trên đó còn sót lại một vệt nước mắt nóng hổi.Dạ Hàn mở to mắt nhìn nàng ta đầy ngạc nhiên,sau đó tự động dịch tay chùi đi vệt nước mắt kia.
Triệu Tử Mai đã được thấy nụ cười ấm áp nhất trên thế gian này.
Điện Ngân Bích gần đây nhất,Triệu Tử Mai ra lệnh cho người dìu Dạ Hàn về tẩm điện của mình.Mùi máu tanh xộc lên khiến nàng ta buồn nôn,trước mặt chỉ thấy toàn một màu đỏ,thoáng chốc trở thành một màn đen.
Chàng trúng độc rồi?!
Triệu Tử Mai rất sợ,sợ rằng hắn một lần nữa giống như lần ở điện Ngân Bích.Lần đó có sẵn thuốc giải hắn cũng phải mất bảy tuần tịnh dưỡng,lần này còn chưa biết trúng phải độc gì,không khéo...không khéo...Nàng ta không dám nghĩ đến nữa.
Nhìn Dạ Hàn đau đớn trên giường,Tử Mai không kìm được nước mắt,Yên Lăng phải nhờ đến Triệu Mạc mới lôi được Tử Mai ra khỏi phòng cho thái y sơ cứu.Triệu Mạc không biết đây là ngẫu nhiên hay đã được ai đó sắp xếp trước nên cứ để mặc cho người khác giải quyết.
Trác Vũ Hạo trong khi tìm Diễm Cơ đã thấy tên thích khách chạy trốn khi mọi người đang toán loạn tìm cách thoát thân.Hắn định đuổi theo nhưng đột nhiên nhớ ra chính y đã ám sát Dạ Hàn.Nếu bị bắt gặp đứng cùng y chỉ tổ càng thêm bị nghi ngờ.Vì vậy hắn nhắm mắt cho qua,cũng không nói cho ai biết.
Xung Tự thì ngược lại.Tại sao tên thích khách lại chọn thời điểm này để hành động?Chẳng nhẽ y không biết rằng sẽ dễ bị bắt hơn hay sao?Xung Tự kết luận đây không đơn thuần là kẻ muốn lấy mạng Dạ Hàn.Hơn nữa nếu muốn lấy mạng một cách nhanh chóng tại sao không chọn chỗ khác mà lại bắn vào phần mềm bả vai?Xung Tự kiên quyết đuổi theo làm rõ.
Tên thích khách đứng ở hậu hoa viên điện Cẩm Ngọc.Một nữ nhân đi đến, khuôn mặt trắng bệch,dáng vẻ vội vã.
Y nhìn nàng mỉm cười:
-Tiểu nhân thấy nương nương có vẻ rất sợ hãi.Không sao đâu,chỉ là phần mềm tổn thương,không chết được ngay đâu. Có điều ám sát Hoàng thượng thật kích thích.Khuôn mặt đau đớn khi độc tố phát tán còn kích thích hơn.
-Im đi ! -Nàng gắt.
-Được rồi,được rồi.Nương nương trả thù lao,tiểu nhân sẽ đưa giải dược.
Nàng lần tìm trong ống tay lôi ra một túi gấm màu đỏ.Y hớn hở đón lấy,đưa túi bạc lên ngang tai lắc lắc:
-Ha ha,đúng là nương nương có khác. Trả thù lao cũng rất hào phóng.
-Nhiều lời,đưa giải dược đây.
Tên thích khách lục trong túi,rút ra đưa cho nàng một tờ giấy cũ kĩ,đã hơi ngả vàng.Nàng tức giận bảo:
-Ta cần thuốc giải !
-Ty dược rộng lớn như vậy,lẽ nào không tìm đủ dược phẩm để chế giải dược cho Hoàng thượng sao?Nương nương yên tâm,toàn những loại dễ tìm thấy ở bất cứ đâu,ít nhất là với tủ thuốc của Ty dược.Với lại người nhiễm độc này ít nhất năm ngày mới tử vong.
Nói rồi y quay người đi mất.Nàng cắn môi,nắm chặt tờ giấy trong tay,không biết nên xử lí thế nào.
-Quả nhiên là do nương nương Hạ Cơ đứng sau ! À,mà không,là Trác Diễm Cơ mới đúng.
Xung Tự thò đầu bước ra.Trác Diễm Cơ bàng hoàng.Nàng không còn gì để chối cãi nữa.Lúc hỗn loạn nhân không ai để ý mà trốn về,không ngờ còn bị Xung Tự mò đến tận đây.Nàng cười nhẹ một cái:
-Ta là Hạ Cơ hay Trác Diễm Cơ liên quan gì đến ngươi?
-Nương nương định giả vờ mất trí nhớ rồi âm thầm trả thù một mình Dạ Hàn đúng không?Không dễ thế đâu nương nương ! Bên cạnh Trác Dạ Hàn biết bao nhiêu chân tay,người chỉ có thể liên minh với Thuần vương mà thôi.
Trác Diễm Cơ cười hắt một tiếng,biết Xung Tự rất tinh ý,có giấu cũng chẳng thể giấu được nữa,nàng nói thẳng:
-Thuần vương?!Liên thủ với huynh ấy? Tam ca chỉ là một tội nhân bị lưu đày, sống chết do người khác định đoạt thì ta còn có thể trông chờ gì?Nhưng ta lại khác.Ta lấy danh nghĩa phi tử ở bên cạnh nhị ca,cũng là người nhị ca yêu nhất.Ta có vô số cơ hội,hơn hẳn các ngươi-những kẻ chỉ biết ngồi chờ đợi.
Các ngươi chỉ có thể cản đường ta mà thôi !
Xung Tự không nói gì nữa,tần ngần đứng nhìn mảnh giấy ngả vàng trong tay Diễm Cơ.Nàng hơi giật mình,giấu nhanh vào trong tay áo.Xung Tự thản nhiên nói:
-Nương nương,giải dược cho Trác Dạ Hàn tính sao?Chẳng lẽ người tự mình điều chế hay liều mạng đến Ty dược nhờ giúp đỡ?Lúc đó chẳng phải lộ ra kẻ chủ mưu rồi sao?
-Ngươi muốn gì?!
Xung Tự chẳng kiêng nể chìa tay trước mặt nàng:
-Nương nương,người muốn đưa giải dược cho Thuần vương để điện hạ cứu sống Trác Dạ Hàn,sau thì dựa vào công trạng đó giúp điện hạ quay lại hoàng cung đúng không?!
Nàng cứng họng.Cứ như y đọc được ý nghĩ của nàng vậy.
-Nương nương,hiện giờ trong tay người không có thuốc giải,Thuần vương lại say mê y thuật,chế tác thuốc cũng không tồi.Hay là để Thuần vương tự quyết định đi.
Trác Diễm Cơ không còn cách nào khác đành nghiến răng liên minh với Xung Tự,đưa y cách điều chế giải dược.Y cần mảnh giấy trên tay,miệng nhếch lên đắc ý:
-Nương nương chớ lo lắng,Xung Tự sẽ tự lo liệu với Thuần vương,thân phận của nương nương sẽ không bị lộ đâu.
Tiểu nhân mạn phép đi trước.
Xung Tự vừa rời đi,Mẫu Đơn và Lục Nương đã cùng hối hả chạy đến,vẻ mặt có thể thấy đang sợ hãi đến tột cùng:
-Nương nương !!!
Mẫu Đơn và Lục Nương nhào đến chỗ nàng.Lục Nương vồn vã hỏi:
-Nương nương,nương nương có bị thương chỗ nào không?Nghe nói có thích khách,nương nương không thấy đâu cả.
Mẫu Đơn xô nàng ta ra bảo:
-Tiện tỳ,có phải đây là nơi ngươi được đến không hả?
-Mẫu Đơn,không được nói vậy,Lục Nương đến vì lo lắng cho ta.
-Nhưng nương nương...-Mẫu Đơn như sắp khóc đến nơi.-Hoàng thượng trúng độc bất tỉnh rồi,thái y nói loại độc này rất kỳ lạ,không biết là loại độc gì.
Điện Ngân Bích ngoài sân quan viên xếp thành hai hàng dài dằng dặc,phía trong có Mộc Hoan,Tể tướng,tứ phi,Tả Hữu tướng quân cùng Triệu Tử Mai.Lý Uyển Khánh cùng Hữu tướng quân Lý Trình,Triệu Tử Mai cùng Tả tướng quân Triệu Mạc,tất cả đều lo lắng đến tột cùng,Tử Mai còn khóc ngất lên ngất xuống ba bốn lần.Triệu Mạc dỗ dành mãi nàng ta mới chịu ngừng khóc.Trác Diễm Cơ thấy cảnh đó cảm thấy hơi tội nghiệp,bước nhanh qua bọn họ.
-Hiền phi giờ này mới tới?!Ngươi có biết Hoàng thượng bị thương không?Phi tử kiểu gì thế?!
Thần phi và Đức phi hùng hổ mắng mỏ nàng,còn chặn ngang trước cửa không cho vào.Lý Uyển Khánh liếc xéo:
-Tránh ra,các ngươi định làm loạn chỗ này hả?Không thấy Hoàng thượng đang hôn mê sao?Mau nhường đường cho Hiền phi vào thăm.Muốn gây sự thì mau cút về tẩm cung !!!
Hai người bọn họ bị Uyển Khánh quát không khỏi xấu hổ,bốn mắt nhìn nhau dạt sang hai bên nhường đường cho Diễm Cơ.
-Cảm ơn Quý phi !
-Mau vào đi.
Trác Diễm Cơ vén rèm bước vào.Dạ Hàn nằm trên giường,hai mắt nhắm nghiền,da trắng bệch,môi khô nứt nẻ lại thâm tím do trúng độc.Mồ hôi thấm ướt đẫm một mảng áo.
Nàng nhẹ nhàng lại gần,tay gỡ lọn tóc dính bết trên trán.Bên trong không có ai,chắc có lẽ đã đến Ty dược tìm cách giải độc rồi.Trác Diễm Cơ ngồi bên mép giường,cầm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn.
"Trác Dạ Hàn,đây mới chỉ là một phần nhỏ cái giá mà huynh phải trả thôi.Sau này cứ từ từ mà cảm nhận."
Đôi mắt sâu thăm thẳm ấy trong chốc lát ánh lên tia dữ dằn.
-Thuần vương !
Xung Tự bước vào điện Thuần vương. Vũ Hạo đang ngồi,trước mặt là một đống sách về y thuật.Thấy y,Vũ Hạo dừng ngay việc đọc lại.Xung Tự buồn cười hỏi:
-Thuần vương,đã lâu không đụng đến y thuật,sao bây giờ đã có hứng thú trở lại
vậy?
-Ta đang đọc giết thời gian thôi.-Vũ Hạo chống chế.
Xung Tự nhún vai:
-Thuần vương ơi là Thuần vương,rốt cuộc người có muốn báo thù không vậy?Tìm thuốc giải cứu hắn làm gì.
Xung Tự giở giở mấy quyển sách xem qua,Trác Vũ Hạo rót một chén trà uống cạn rồi chầm chậm nói:
-Ta không phải muốn cứu hắn mà vì ta không thể để hắn chết dễ dàng như thế được.Chết vì trúng độc,quá hời cho hắn,hắn cần một kết cục đau đớn hơn nhiều.
-Thật vậy sao?-Xung Tự hỏi vặn lại.
Thuần vương hoàn toàn không nói gì.
-Được thôi.Tuỳ Thuần vương quyết định.
Y nhún vai xoay người bước đi.