Cung Văn Lam khắc sau đã trở thành vô chủ,Từ Thục phi mà tiên đế vô cùng sủng ái bị Thuần
vương-nhi tử của chính mình hạ độc.Tin này một lát sau đã lan ra khắp
hoàng cung,mặc dù Hoàng hậu đã chặn miệng lưỡi bọn nô tì có mặt ở vườn
thượng uyển lúc đó lại nhưng tin tức vẫn không ngừng truyền đi.
Ngay sau cái chết của Thục phi,Hoàng hậu lập tức hạ lệnh giam lỏng Vũ Hạo
trong điện Thuần vương,không cho ai được phép đến gần hay tiếp xúc với
hắn,đợi toà Đại lý khám nghiệm tử thi, có kết quả và chứng cớ xác thực
mới đem Vũ Hạo ra tra khảo.
Trác Vũ Hạo lúc này điên cuồng phá
phách trong điện Thuần vương.Bộ dạng tao nhã trước kia hoàn toàn biến
mất,thay vào đó là một kẻ điên loạn không thể kiểm soát được hành vi của mình.Vũ Hạo lúc này trông giống như một con thú dữ đang giơ nanh vuốt
ra doạ mọi người,chỉ cần chút bất cẩn cũng có thể bị Vũ Hạo xé xác ngay
lập tức.Những cung nữ thái giám trong điện đều hoảng sợ tháo chạy ra
ngoài trước sự thay đổi đó.Dưới chân Thuần vương là một đống đổ nát,kể
cả cây đàn yêu thích nhất cũng bị hắn đập vỡ tan tành.Tiếng đồ vật đổ vỡ cùng với tiếng chửi rủa của Vũ Hạo tạo nên thứ âm thanh vô cùng khủng
khiếp:
-Là ngươi đúng không?!Chính là ngươi hại mẫu phi đúng
không?!Trác Dạ Hàn, ngươi mau ra đây,mau thò cái mặt cẩu của ngươi ra
đây cho bản vương xem!!!
Xung quanh không hề có tiếng đáp lại
hắn,cả căn phòng như một chiếc hộp kín,bất cứ một tia ánh sáng nhỏ bé
nào cũng đều bị chặn lại bởi thứ bóng tối yên tĩnh đến rợn người kia.
-Trác Dạ Hàn,đồ rùa rụt cổ.Ta hận không thể xé xác ngươi thành trăm mảng,lấy
đầu ngươi tế mẫu phi.Dù ngươi có thắng cũng sẽ không được sống yên ổn,dù ta có thành hồn ma cũng không tha cho ngươi đâu!!!
Vũ Hạo gào
thét xong ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển.Hắn nhớ lại khuôn mặt của Từ
Thục phi nhuộm đầy máu, bàn tay gầy guộc run run cố níu chặt lấy vạt áo
hắn và cả ánh mắt đầy nghi ngờ dành cho hắn trước lúc chết :
-Mẫu phi đừng nhìn nhi thần như vậy. Thực sự nhi thần không hề biết trong li rượu ấy lại có độc,không phải lỗi của nhi thần...
Xung Tự không nỡ nhìn thấy Vũ Hạo suy sụp như vậy liền to gan mở cửa phòng.Vũ Hạo nói bằng giọng băng lãnh:
-Ai cho phép ngươi vào đây?!
-Thuần vương,ván này là do chúng ta sơ suất,vội nghe theo lời của Triệu tướng
quân mà không nghĩ đến Lạc vương sẽ giở trò.Xung Tự tin rằng Thuần vương nhất định sẽ lật đổ được Lạc vương,lấy mạng hắn báo thù cho Thục phi
nương nương.
-Haha-Vũ Hạo cười mỉa-E rằng đây là lần cuối cùng
của ta rồi.Giờ đến cái mạng này cũng không biết giữ được bao lâu
nữa,huống chi còn cơ hội khác để thay đổi cục diện.
-Thuần vương
không nên để những cảm xúc chi phối lý trí.Cuộc sống đâu lường trước
điều gì,chúng ta thậm chí không thể đoán được những việc xảy ra trong
khắc sau,vì thế người ta thường nói cuộc đời là một trò chơi thú vị.
Người thông minh sẽ điều khiển được trò chơi còn kẻ ngu dốt thì luôn bị
trò chơi điều khiển.Thứ lỗi cho Xung Tự, Thuần vương muốn trở thành kẻ
bị điều khiển ư?
Cốc cốc!!!
Bỗng tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người bọn họ.
-Ai?!-Vũ Hạo lên tiếng.
-Là muội đây,tam ca mau mở cửa cho muội đi.
Giọng nói trong trẻo vang lên không to lắm nhưng đủ để Vũ Hạo nghe thấy một
cách rõ ràng. Hắn không ngờ nàng bất chấp lời cảnh cáo của Hoàng hậu mà
đến điện Thuần vương tìm hắn. Trác Diễm Cơ vừa trèo qua cửa sổ vào vừa
thút thít khóc trước mặt bọn họ khiến cho đôi mắt sưng mọng.
-Tam ca...
Thuần vương cưng chiều ôm Diễm Cơ vào lòng,nhẹ nhàng xoa đầu tiểu công chúa:
-Khóc cái gì chứ?!Muội lúc khóc trông rất là xấu đấy.
-Hức hức...bọn họ nói rằng huynh là thủ phạm ngăn muội đến tìm huynh. Diễm
Cơ không tin...hức hức...bọn họ nói láo,muội tin tam ca không bao giờ
làm những chuyện như thế đâu.
Thuần vương mỉm cười nhìn Cửu công
chúa.Vũ Hạo cũng thấy nhẹ nhõm phần nào khi nghe Diễm Cơ nói tin hắn.Ít
nhất trong hoàng cung này vẫn có người tin hắn vô tội.
Vũ Hạo sực nhớ ra một chuyện,vội tháo miếng ngọc bội ở cổ ra đeo cho Diễm Cơ rồi dặn dò:
-Đây là vật ta luôn mang theo suốt bao nhiêu năm qua,ta coi nó như bùa hộ
mệnh,giờ tặng nó lại cho muội.Muội phải giữ gìn nó thật kĩ để mỗi khi
nhìn thấy vật này lại nhớ đến ta.
-Chẳng phải huynh ở trong hoàng cung sao?Muội có thể gặp huynh bất cứ lúc nào.
-Ngốc ạ.Giờ ta bị coi như tội nhân,sống chết không biết thế nào,sau này có lẽ sẽ không được gặp muội nữa đâu...
Vũ Hạo nói đến đây,vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng gọi cửa của toà Đại lý.Hắn nhanh chóng nói với người bên cạnh:
-Xung Tự,mau đưa Cửu công chúa về điện Tử Trúc.
Xung Tự vội gật đầu:
-Cửu công chúa,mau theo tiểu nhân!
Đợi lúc hai người thoát khỏi điện Thuần vương an toàn,Trác Vũ Hạo mới cho
người mở cửa điện.Người của toà Đại lý hành lễ với hắn xong liền nói:
-Thuần vương,hạ quan đã có kết quả khám nghiệm tử thi.
-Nói đi.
-Bẩm,Từ Thục phi bị chết là do chất độc trong ly rượu mà Thuần vương đưa cho
nương nương.Để xác nhận chuyện này Hoàng hậu có chỉ cho người lục soát
điện Thuần vương.
-Còn điện Lạc vương?!
-Hoàng hậu chỉ ra lệnh lục soát điện Thuần vương còn điện Lạc vương Hoàng hậu không hề nhắc đến.
-Không cần nhiều lời,các người làm việc đi rồi nhanh chóng biến khỏi đây cho khuất mất ta.
-Thứ lỗi cho hạ quan đắc tội.Các ngươi mau lục soát!!!
Đám tiểu thái giám từ ngoài vào ngang nhiên lục lọi trước mặt Vũ Hạo không
chút kiêng dè,khuôn mặt nhìn có chút khinh rẻ hắn.Một tên tiểu thái giám phát hiện sau đầu gường có một gói bột màu trắng,hắn liền đưa lên cho
viên quan khi nãy xem.
-Thuần vương điện hạ giải thích xem vật này là gì ?-Viên quan giơ gói bột trắng trước mặt Vũ Hạo
Vũ Hạo kinh ngạc cầm gói bột trắng đó lên xem.Rõ ràng đã có người nhân cơ
hội vứt vật này vào điện Thuần vương nhằm vu oan cho hắn.
-Vật này không phải là của ta.
-Thuần vương nói không phải của người,ai làm chứng đây.Không có lửa làm sao có khói,Thuần vương không có ý làm sao vật vô tri vô giác này lại chạy
được đến đây?!Nếu muốn kêu oan, xin hãy trình bày với Hoàng hậu,hạ quan
chỉ có nhiệm vụ đến đây thôi.
Trác Vũ Hạo không khó để đoán ra
chính người của Trác Dạ Hàn nhúng tay vào.Vũ Hạo biết giải thích cũng
phí nước bọt nên đành im lặng nhận tội:
-Vật ông muốn tìm đã thấy,hà tất phải lưu lại ở đây lâu,thật khiến bản vương khó chịu.
-Hạ quan xin cáo từ.
-Đây là độc mà Từ Thục phi trúng phải ư?!
-Thực là như thế thưa Hoàng hậu.
Lưu Hoàng hậu trừng mắt nhìn Thuần vương quỳ phía dưới,bặm môi lại như thể
cực kì tức giận nhưng mọi người có thể nhìn ra được trong mắt bà ta có
một sự hả hê không thể che giấu nổi.Vũ Hạo ở phía dưới không tài nào
ngừng cười mỉa mai người phụ nữ giả vờ hiền lương thục đức kia.Thật đúng là mèo khóc chuột,muốn lấy chút lòng tin của mọi người đây mà.
Hoàng hậu rút khăn tay vờ lau nước mắt,miệng bảo :
-Thuần vương,ngươi còn gì muốn nói không?!
-Ta giải thích cũng chẳng ai tin,vậy ta còn phải phí lời biện minh cho cái gì nữa đây?Muốn phạt thế nào tuỳ Hoàng hậu định đoạt.
Đến lúc này chút cầu xin cũng không có,bà ta vô cùng giận dữ nhưng vẫn phải bình tĩnh:
-Ngươi đã nhận tội rồi,ta cũng không còn gì phải nói nữa.Truyền ý chỉ của bản
cung,Thuần vương phạm tội mưu sát Thục phi,niệm tình là máu mủ của Trác
gia,ta miễn tội chết,điều đi Yên Châu,cả đời không được quay về hoàng
cung.