Bấy giờ Tố Liên mới nhận ra rằng mình đang ở trong một tiền sảnh lớn trải thảm nhung, thắp nến lung linh, đồ đạc sắp xếp bắt mắt. Có những thứ nàng ta chưa hề được thấy bao giờ.
Từ sảnh chính còn dẫn đến ba, bốn căn phòng khác. Tố Liên tưởng mình đang mơ, tự nhéo một cái.
-Đau quá ! Thực sự không phải mơ.
Nhạc Tố Liên vui mừng reo lên. Thì ra Trác huynh là Hoàng đế. Thì ra người nàng ta yêu chính là thiên tử tối cao.
Nhạc Tố Liên từng ước sẽ được vào hoàng cung một lần, ngắm cái thế giới mà cả thiên hạ gọi là "chốn bồng lai". Nàng ta ngưỡng mộ những người được diện thánh, ngưỡng mộ những người đã từng đến hoàng cung. Tố Liên chẳng thể tưởng tượng được rằng bây giờ nàng ta đã đạt được ước nguyện, hơn nữa còn có thể vĩnh viễn ở đây, ở bên cạnh Trác huynh mà nàng ta yêu say đắm.
Tố Liên mừng rỡ, trang trọng đặt thánh chỉ lên nóc tủ rồi chạy khắp Thuỷ Kính cung, tò mò khám phá mọi ngõ nghách trong cung.
Ngoạ thất có kê một chiếc giường lớn đặt ở trung tâm, bên phải là bàn trang điểm, còn có một tủ rất nhiều y phục rực rỡ. Phòng bên cạnh có thư án, hình như đã cố tình sắp xếp các loại sách y thuật để tiện cho sở thích của Tố Liên.
Nàng ta lần đầu tiên cảm nhận được một cuộc sống trong nhung lụa đúng nghĩa là như thế nào.
Nhạc Tố Liên tắm gội sạch sẽ, vừa thay y phục xong đã bị ấn xuống ghế để cung nữ chải tóc. Lúc đầu không quen, còn cảm thấy váy quá nhiều lớp, đầu cài nhiều đồ nặng trịch. Tố Liên kêu lên ai oán:
-Thật biết cách hành hạ người ta mà.
-Tiệp dư chịu khó. Tiệp dư xinh đẹp như vậy, trang điểm lên càng thêm rực rỡ, lát nữa diện thánh ắt hẳn Hoàng thượng sẽ say mê Tiệp dư như Hiền phi nương nương cho mà xem.
-Hiền phi?
-Phải. Hạ Hiền phi điện Cẩm Ngọc là người được Hoàng thượng sủng ái nhất trong tam cung lục viện này.
Cung nữ kia vừa dứt lời, tiểu thái giám đã hối hả chạy vào thông báo:
-Nhạc Tiệp dư mau nghênh đón Hoàng thượng, Hoàng thượng đến cửa rồi !
Nhạc Tố Liên mắt sáng như sao, vội vã nâng váy chạy ra tiền sảnh, còn suýt va vào giá nến.
-Tiệp dư xin cẩn thận !-Đám cung nữ ôm ngực hốt hoảng.
-Tiệp dư định chạy đi đâu vậy?
Trác Dạ Hàn đã đứng đợi ở cửa trước khi Tố Liên kịp chạy ra đón. Hắn chưa vận long bào và cũng chẳng đội mão, nhưng vẫn thể hiện được dáng dấp uy nghiêm của bậc đế vương trước mặt Tố Liên. Nàng ta ngẩn người nhìn Dạ Hàn hồi lâu, có vẻ như là ngượng quá đỏ cả mặt. Tố Liên lắp bắp:
-H...Ho...Hoà...n...
-Được rồi, không cần đa lễ. Chúng ta đâu phải xa lạ. Tiệp dư thấy nơi này thế nào?
Ánh mắt không giấu nổi vui sướng, Tố Liên hồ hởi bảo:
-Ở đây cái gì cũng có. Căn nhà xưa thiếp ở chắc chưa bằng một góc của Thuỷ Kính cung này. Đồ đạc cũng toàn đồ tốt, ắt hẳn đã phải tiêu tốn không ít ngân lượng vào đó. Hoàng thượng đối với thiếp thật tốt. Thiếp còn tưởng rằng Hoàng thượng sẽ không quay lại nữa.
-Mạng trẫm là do Tiệp dư cứu, chút việc cỏn con này có là gì. Sau này, Tiệp dư cứ thoải mái ở đây, cần gì trẫm sẽ đáp ứng.
Nhạc Tố Liên e thẹn, gần như dán sát vào người Dạ Hàn:
-Hoàng thượng đừng gọi thiếp là Tiệp dư, thiếp nghe không quen.
-Ồ, vậy thì trẫm nên gọi thế nào đây?
-Tiểu Liên. Hãy gọi thiếp là tiểu Liên.
-Được.
Nhạc Tố Liên vào cung, không lâu sau đã quên mất cách cư xử như thế nào mới là phải trái, ỷ thế được Trác Dạ Hàn coi trọng đâm ra kiêu căng, không coi ai ra gì. Ở tròn ba tháng mà chỉ biết mặt mỗi Triệu Hoàng hậu và Lý Quý phi.
Mỗi đầu tháng đều phải đến thỉnh an Hoàng hậu một lần, Tố Liên không muốn đi nên bày đặt lý do lý trấu, Dạ Hàn gật đầu cho miễn.
Tự tiện sai người đào hết một góc hoa cúc ở ngự hoa viên đem về Thuỷ Kính cung trồng khiến Lý Uyển Khánh vô cùng tức giận, khi bị mắng ngang nhiên gân cổ lên cãi, sau đó còn giả vờ khóc lóc mách Dạ Hàn. Hắn đã phải khuyên Uyển Khánh không nên chấp nhặt, còn hứa sẽ trồng lại toàn bộ, đến lúc đó mới êm xuôi.
Nhạc Tố Liên cứ nghĩ rằng Trác Dạ Hàn đã hoàn toàn bị mê hoặc nên mặc sức nũng nịu và làm càn. Thực sự mà nói ở Dạ Hàn đối với Tố Liên chỉ có cái gọi là "nghĩa", không phải là "tình". Hắn nhân nhượng, coi trọng Tố Liên bởi nàng ta đã từng cứu hắn chứ không phải vì bị sắc đẹp của nàng ta mê hoặc.
Còn bởi vì trong mắt hắn chỉ có duy nhất Trác Diễm Cơ mà thôi.
Trác Dạ Hàn có việc phải rời cung một hai ngày, trong khoảng thời gian đó Vũ Hạo thường xuyên kiếm cớ vào cung, chính là để gặp gỡ Diễm Cơ. Khi thì hắn mang đến điểm tâm, khi lại túi trà, có hôm tặng nàng chiếc vòng phỉ thuý màu ngọc bích. Diễm Cơ rất vui. Thế nhưng nàng vẫn giữ khoảng cách và tiếp đón hắn như những người bình thường khác.
Hôm đó Trác Vũ Hạo vừa ra về đã chạm mặt Tố Liên ngay trước cửa điện Cẩm Ngọc. Nàng ta tưởng Vũ Hạo chỉ là một nam nhân bình thường và Diễm Cơ chỉ là một phi tần vô danh tiểu tốt nào đó liền nguýt dài một cái tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó đợi Vũ Hạo đi mới ra vẻ bâng quơ nói rằng:
-Hôm nay Nội phủ lại có một nam nhân lai vãng đến đây sao? Bổn Tiệp dư nhớ không lầm thì nam nhân đâu thể tuỳ tiện vào đây, sao lại xuất hiện lén lén lút lút như thế không biết?
Diễm Cơ hiểu rõ là Tố Liên đang nói mình, cũng biết đây là Nhạc Tiệp dư mà Trác Dạ Hàn trước đây từng nhắc đến. Nàng tốt nhất không muốn dây dưa với loại người phiền phức này liền giả điếc quay đi.
Tố Liên xấu hổ vì Diễm Cơ bỏ ngoài tai nên đã hung hăng chặn đường:
-Này ! Ta nói ngươi điếc sao?
Nàng khó chịu đẩy Tố Liên ra, nào ngờ càng khiến Tố Liên nóng máu, trong lúc tức giận đã xô ngã nàng. Diễm Cơ ngã xuống, hông đập vào bậc thềm đau điếng.
Tố Liên chống hông, điệu bộ vô cùng dữ dằn, lấy việc mắng người làm vui:
-Nhân cơ hội Hoàng thượng rời cung mà lén lút qua lại với lũ nam nhân bẩn thỉu bên ngoài, ngươi đúng là đồ dâm phụ ! Thật là bẩn mắt bổn Tiệp dư. Liệu chừng có ngày bổn Tiệp dư trình lên Hoàng thượng !
Nói xong ngúng nguẩy bỏ đi.
Diễm Cơ nín đau, vì không có ai bên cạnh đành tự đứng dậy lần bước vào trong.
Tối đến, Trác Dạ Hàn ở lại điện Cẩm Ngọc, trong lúc thoát y phát hiện ra vết bầm tím bên hông. Hắn coi cơ thể nàng chính là một tuyệt phẩm, kẻ nào lại dám to gan phá hoại tác phẩm đó.
-Tiểu Hạ, vết bầm này từ đâu mà có?
-Ta không cẩn thận bị đụng.
Dạ Hàn sờ lên vết bầm tặc lưỡi bảo:
-Thật là, nàng phải cẩn thận chứ ! Có đau lắm không?
-Không sao. Chàng không phải lo.
Sau hôm đó, Trác Diễm Cơ đã có thành kiến với Nhạc Tố Liên. Đi đâu cũng nghe người khác phàn nàn về nàng ta. Có khi là một cung nữ, một tiểu thái giám, lúc khác lại là một phi tần cùng sống trong hậu cung.
Ai ai cũng cảm thấy khó chịu trước cái lối hành xử ngang ngược của Nhạc Tố Liên.
Riêng Diễm Cơ còn bị Tố Liên gây sự hết lần này đến lần khác. Nàng nhịn bởi không muốn làm to chuyện, Tố Liên lại cứ tưởng nàng không dám chống, tự huyễn hoặc bản thân rằng Diễm Cơ không dám bởi đã bị bắt gặp khi đang hồng hạnh vượt tường.
Khi thì ngang nhiên cho người lấy hết chậu cảnh trưng ngoài điện Tử Trúc, khi lại đến Ty y đòi đổi y phục từ điện Cẩm Ngọc. Diễm Cơ biết hết nhưng vì Tố Liên là bậc hậu bối nên đành bỏ qua để khỏi mang tiếng.
Đến một hôm thì đã không thể kiềm chế được nữa.
Trác Dạ Hàn lâu lắm mới ghé qua điện Ngân Bích một đêm, cũng chỉ vì Diễm Cơ khuyên nên để ý đến Triệu Tử Mai một chút. Thế là sáng hôm sau mặt mày hớn hở, đầu tháng liền mời các vị phi tần đến thỉnh an mình cùng tới Thuỷ đình tụ họp.
Có khoảng năm sáu người, ai cũng từ tam phẩm trở lên nhưng toàn là hữu danh vô thực, ít ai từng một lần được lâm hạnh. Thế nên nhân dịp này, ai nấy thi nhau lấy lòng Triệu Tử Mai và Trác Diễm Cơ. Ngay cả Thục phi và Đức phi trước kia từng gây khó dễ cũng phải hạ mình tâng bốc nàng. Triệu Tử Mai cứ thoải mái ngồi nghe đám phi tần nịnh bợ, lâu lâu lại che miệng tủm tỉm cười hình như đắc ý lắm.
Dĩ nhiên, Nhạc Tố Liên coi thường không đến vấn an Triệu Tử Mai như lệ cũ trong cung, vô tình cũng đi đến Thuỷ đình nơi bọn họ đang ngồi.
Tố Liên cười một cái, uyển chuyển đi đến trước mặt mọi người. Nàng ta đứng thẳng người hành lễ:
-Nhạc Tiệp dư tham kiến Hoàng hậu.
Nàng ta khi chào không khom lưng, cũng không thi lễ với bề trên ngoài Hoàng hậu nhưng lại tỏ vẻ thách thức như thể muốn nói rằng ta muốn làm gì thì làm, ai dám cản ta. Diễm Cơ đang uống trà cũng phải ngừng lại, nheo mắt nhìn Tố Liên.
Nhạc Tố Liên giả vờ thân thiện, cầm lấy ấm trà tráng men xanh rót trà vào chén từng người. Diễm Cơ ngồi cuối cùng, lúc đặt chén trà xuống bàn ý chờ Tố Liên rót thêm vì không muốn nàng ta bẽ mặt vì bị từ chối thì Tố Liên lại không biết điều.Đến lượt Diễm Cơ, nàng ta đột nhiên giơ ấm trà trước mặt nàng rồi thản nhiên buông một câu:
-Hết trà rồi.
Cung nữ đứng hầu cạnh đó nhanh nhẹn bước lên định đi thay ấm trà mới liền bị Tố Liên lườm một cái. Nhạc Tố Liên thản nhiên ngồi xuống cạnh nàng, trưng ra cái giọng làm như vô tình:
-Hết trà rồi, ngươi không phiền nếu đi pha thêm ấm khác chứ?
Tố Liên không hề gọi nàng bằng tước hiệu mà luôn miệng "ngươi", "ngươi", chứng tỏ nàng ta không biết Trác Diễm Cơ là ai. Triệu Tử Mai không có ý nhắc nhở, cứ để xem Diễm Cơ ứng xử như thế nào.
Nàng không nói không rằng, cũng không hề tỏ ra khó chịu, định giơ tay cầm thì Tố Liên đột ngột buông tay, ấm rơi xuống đất vỡ tan:
-Ồ, ta lỡ tay. Ngươi chịu khó đi lấy cái khác đi.
Trác Diễm Cơ điềm tĩnh nhìn ấm trà bị vỡ dưới đất, đứng dậy mà không hề một lời đôi co với Tố Liên. Lát sau nàng trở lại, đến trước mặt Tố Liên ngỏ ý mời trà:
-Nhạc Tiệp dư nãy giờ nói nhiều chắc cũng khát rồi, để ta mời Tiệp dư một chén.
Nhạc Tố Liên tưởng thật, mỉm cười để chén lại gần, Trác Diễm Cơ lập tức mở nắp ấm, đổ toàn bộ chỗ trà mới pha vào tay Tố Liên.