Khoảng một, hai ngày sau Trác Diễm Cơ mua chuộc một gia nhân chuyên chở hàng vào cung, nhờ chuyển lời đến Xung Tự ở phủ Nhị vương gia.
Số là Trác Dạ Hàn nhận được tin đê ở Quảng Lưu-nơi cung cấp lương thực cho cả nước bị xuống cấp trầm trọng, hắn phải đích thân xem xét tình hình để cung cấp kinh phí sửa chữa.
Lần này chỉ phải đi có một ngày, còn mục đích kéo thêm cả Vũ Hạo đi là để giao cho trọng trách chỉ huy việc thi công ở đó. Nàng nhân cơ hội cả hai ra ngoài, gọi Xung Tự đến nhờ chút việc.
Trác Vũ Hạo không tránh khỏi có điềm nghi ngờ khi có kẻ lạ mặt đột ngột xuất hiện trước cổng phủ, bởi hắn bị ám ảnh Xung Tự luôn có bí mật muốn giấu hắn, thí dụ như việc dàn xếp tai nạn cho Trác Dạ Hàn.
Dù vậy nhưng chung quy Xung Tự cũng vì cái tâm của kẻ làm tôi tớ, cái này Vũ Hạo hiểu rất rõ, hắn không nỡ trách phạt hay mắng nhiếc Xung Tự.
Đợi người kia về, Trác Vũ Hạo mới bước ra, lạnh mặt hỏi:
-Xung Tự, hắn ta là ai? Đến đây có việc gì?
-Bẩm, y chỉ là một gia nhân làm trong cung, Hiền phi sai người chuyển lời mời Vương gia ngày kia đến.-Y không chút ngập ngừng nói.
-Ngày kia?-Vũ Hạo nhướn mày.-Ta bận mất rồi. Có lẽ không đi được.
Xung Tự cũng không có phản ứng gì, y chỉ đáp lại bằng cái giọng bình thản:
-Tiếc quá ! Tiểu nhân sẽ đến điện Cẩm Ngọc báo lại sau vậy.
Trác Vũ Hạo không nghĩ đơn giản chỉ đến để chuyển một lời mời sáo rỗng như thế.
Sáng ngày kia, xe đưa Dạ Hàn và Vũ Hạo khởi hành đến Quảng Lưu.
Trước khi đi, Dạ Hàn dặn dò Diễm Cơ đủ điều, hết lo cho sức khoẻ nàng lại lo đến đứa bé trong bụng, luôn canh cánh vì không thể ở cạnh nàng. Dạ Hàn còn sợ hậu cung hiểm ác, người chà đạp hãm hại nhau, có khi Diễm Cơ sẽ trở thành đích nhắm của đám phi tần kia. Cho nên hắn cắt cử người bảo vệ nàng chặt hơn, cung nữ và thái giám hầu hạ đều là tai mắt của hắn.
Vũ Hạo đứng ngoài thấy Dạ Hàn quan tâm Diễm Cơ như vậy, có thể đường đường chính chính thể hiện tình cảm với nàng, hắn rất ghen tỵ với Dạ Hàn.
Đợi xe đi rồi, Xung Tự mới trà trộn vào đám thái giám trở về điện Vĩ Tuyên. Nàng ra lệnh cấm bất cứ kẻ nào bước chân vào, nàng nói muốn nghỉ ngơi. Ai nấy đều sợ, không dám cãi, ngay cả Linh Lam cũng răm rắp nghe lời.
Biết chắc chắn rằng không có ai nghe lén, Xung Tự mới từ chỗ nấp chui ra, hỏi nhỏ với nàng:
-Quận chúa, người cần nhờ tiểu nhân chuyện gì?
Nàng đến cạnh tủ quần áo, cúi người xuống thò tay vào gầm tủ:
-Dưới này ắt có một lối đi bí mật, ta muốn xem rốt cuộc Dạ Hàn đang giấu diếm điều gì?
Xung Tự xắn tay áo lên, nhấc tủ xê dịch lên phía trước, vừa đủ khoảng trống cho cửa hầm bí mật. Xung Tự ngồi thụp xuống xem xét hồi lâu, lấy con dao giấu trong đai đẩy sâu vào trong khe hở giữa hai cánh cửa rồi kéo lên.Cạch.
Lối đi đã hiện ra trước mắt. Một đường hầm tối đen và sâu hun hút. Nàng ghé mắt nhìn xuống dưới, quả thật chẳng thấy gì cả.
-Quận chúa, hình như có bậc thang dẫn xuống dưới.
Xung Tự nhanh nhẹn đi xuống, đoạn y cầm lấy tay nàng đưa về phía trước:
-Quận chúa cẩn thận, đường trơn.
Nàng không chút do dự nắm chặt lấy tay y, chậm chạp bước từng bước một. Trước mắt tối om, chỉ có cảm nhận nơi lòng bàn tay là rõ ràng nhất.
-Xung Tự.
-Vâng?-Xung Tự tiếp tục đi về phía trước, không quên quay lại nhìn nàng một cái.
-À, không có gì. Chỉ là hơi tối, ta không nhìn rõ.
-Vậy Quận chúa cứ nắm chặt lấy tay tiểu nhân là được.
Hai người bọn họ cuối cùng đặt chân xuống nền đất bằng phẳng. Hình như ở đây không có ai canh gác.
Nơi này giống đại lao, nhưng nhỏ và tối hơn. Không khí ẩm thấp khiến nàng bất giác rùng mình, cơn đau đầu lại ập đến.
-Quận chúa không sao chứ?
-Ta không sao. Ngươi đợi ở đây.
Trác Diễm Cơ buông tay Xung Tự, một mình đi đến từng buồng. Tất cả chỉ vỏn vẹn bốn, năm phòng, và tại căn phòng cuối cùng, một nữ nhân đầu tóc rũ rượi nằm rạp trên tấm da thú nhồi rơm.
Trước mặt vẫn còn khay đồ ăn nguyên vẹn, sạch sẽ.
Nàng nhìn kĩ, trông rất quen.
Chẳng lẽ đó là Nhạc Tố Liên?
Diễm Cơ kinh ngạc ngồi xuống trước cửa sắt. Nàng lấy tay gõ vào tấm song, Tố Liên giật mình ngóc đầu lên.
Hai con mắt gần như trắng dã, da xanh bủng, trông như người mất hồn. Có vẻ nàng ta đã gặp phải cú sốc khá lớn.
-Hạ...C...ơ?!
-Sao ngươi lại bị nhốt ở đây?
Tố Liên cười gằn. Nàng ta cố lấy chút hơi cuối cùng gào lên:
-Đồ mèo già khóc chuột. Ngươi còn hỏi nữa sao? Tại ngươi và Triệu Tử Mai mà ta mới có kết cục như ngày hôm nay !!!
-Ta nào hại ngươi, ta cũng không biết vì sao ngươi lại bị nhốt ở đây.
Nhạc Tố Liên cố gắng nhổm dậy, tựa lưng vào tường thều thào:
-Không cần tỏ vẻ trong sạch. Ta đã cho Hoàng thượng biết chuyện ngươi và Nhị vương gia rồi. Ngươi đừng mong sống yên ổn với chàng.
Trác Diễm Cơ nghe xong vô cùng lo sợ.
Dù nàng không có ý tứ gì với Vũ Hạo nhưng bản tính ghen tuông mù quáng của Dạ Hàn chắc chắn không thể bỏ qua. Đúng như dự đoán của nàng, thì ra mấy ngày gần đây Dạ Hàn đều ngầm nhắc nhở Vũ Hạo và cả nàng, là do Tố Liên gây ra.-Sao thế?! Sợ không nói nên lời hả, Hạ Hiền phi !
Nhạc Tố Liên quá khích hét lên, xông đến kéo tay Diễm Cơ qua song sắt như một kẻ mất trí. Lực kéo mạnh cộng thêm bất ngò khiến người nàng đổ về phía trước, bụng không may va đập vào khung cửa sắt.
Nàng thét lên kinh hãi, bụng truyền đến một trận đau quặn. Tố Liên ra sức kéo tay nàng trong khi nàng đang cố gắng vùng ra.
-Xung Tự, cứu ta !!!
Trước khi Xung Tự kịp chạy đến thì một viên đá dăm từ buồng đối diện đã phóng thẳng vào trán Tố Liên khiến nàng ta lăn ra đau đớn.
Diễm Cơ theo quán tính ngã về phía sau, may mà người buồng đối diện kịp thời vươn tay qua song sắt đỡ nàng.
Xung Tự chạy đến, hốt hoảng đỡ Diễm Cơ đứng dậy. Y tình cờ liếc qua người trong buồng giam, phát hiện ra không ai khác chính là Tề Đồng.
Thời gian qua không tìm thấy tung tích của Tề Đồng, hoá ra ông bị nhốt ở nơi bí mật này. Y bất giác kêu lên:
-Tề Đồng đại nhân.
Xung Tự biết mình lỡ lời, vô thức quay lại nhìn Diễm Cơ. Quá muộn rồi.
Trác Diễm Cơ nén đau đứng dậy. Nàng vừa nghe Xung Tự nhắc đến cái tên này, đột nhiên nhớ lại chuyện trước kia.
Nàng vẫn nhớ như in lần mẫu phi nàng bị vu oan, mọi người cũng nhắc đến cái tên này, gắn liền với biệt danh "tình nhân của Hoàng thái phi".
Diễm Cơ không ngờ lão ta lại ở đây.
Nếu không phải do lão, chắc chắn nàng không phải lấy Dạ Hàn, cũng không bị mọi người trong cung khinh rẻ.
Nàng hận lão !!!
Tề Đồng cảm nhận ánh mắt căm hận của Diễm Cơ đang ném về mình. Lão im lặng không nói gì, chuẩn bị tinh thần cho những lời mắng chửi cay nghiệt từ nàng.
-Ông...ông...Khốn kiếp !!!
Trác Diễm Cơ chỉ kịp thốt lên như vậy trước khi ôm bụng quỳ sụp xuống lần nữa. Có lẽ do cú va chạm vừa nãy đã ảnh hưởng đến đứa bé.
Xung Tự toát mồ hôi, dìu nàng đứng dậy
-Quận chúa ! Để tiểu nhân đưa người ra khỏi đây.
Xung Tự không có thời gian dặn dò Tề Đồng điều gì, y bế bổng Diễm Cơ, dò từng bước đến chỗ bậc thang.
Mồ hôi thấm ướt lưng, bụng đau thắt lại,nàng vẫn không quên nhìn về phía Tề Đồng đang ngồi bất động trong phòng giam.
Xung Tự lên được đến nơi vội vàng dìu nàng vào giường, đóng cửa lối bí mật lại rồi kéo tủ về vị trí cũ.Xong mọi việc, y chạy lại chỗ Diễm Cơ đang co quắo trên giường:
-Quận chúa, người có làm sao không?
-Ngươi mau đi đi, đừng lo cho ta, ở lâu bị phát hiện mất. Ta sẽ gọi thái y đến.
Diễm Cơ cố làm ra vẻ bình thản mặc dù trong lòng đã lo lắng không thôi.
Đợi Xung Tự đi khỏi nàng mới nhìn lại y phục của mình, có hai ba giọt màu đỏ thấm ra váy, loang ra thành những bông hoa nhỏ đỏ thẫm.
Diễm Cơ sợ hãi suýt khóc, điện Cẩm Ngọc được phen náo loạn.
-Cái gì? Động thai sao?!
Triệu Tử Mai đang ngồi chơi với Phù Quân thì Yên Lăng đến báo tin. Tử Mai bồng con đặt lên đùi, nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của nó, khẽ cười:
-Thảo nào bản cung thấy ầm ĩ như vậy. Quả báo mà. Mới mất vài giọt máu đã nhặng cả lên, mất con thì không biết thế nào.
Yên Lăng đảo mắt nhìn quanh, ngầm đưa mắt ra hiệu cho người hầu lui hết. Sau đó ả mới thì thầm to nhỏ với Tử Mai:
-Hoàng hậu, Diễm Cơ ít ra ngoài, đang yên lành tự dưng lại bị động thai, người thấy có điểm bất thường không?
-Ai dám đụng đến "bảo bối" của Hoàng thượng chứ? Nếu có thì chắc là chán sống rồi. Chỉ có thể lí giải là nàng ta bất cẩn thôi.-Tử Mai mỉa mai.
-Hay là...-Yên Lăng chợt nảy ra ý định.- Nhân dịp này nương nương hãy hạ cố đến "thăm" Trác Diễm Cơ đi. Ngoài mặt thì để Hoàng thượng và các vị phi tần trong hậu cung thấy được tấm lòng bao dung của nương nương, bên trong lại ngầm tìm cách kìm hãm thế lực của nàng ta.
Triệu Tử Mai nghĩ ngợi chốc lát.
Lâu rồihậu cung không có chuyện gì hay ho, nàng ta suýt chút nữa quên mất mùi vị khi được làm kẻ đứng đầu hậu cung là như thế nào. Có lẽ lần này nên ra mặt đánh phủ đầu, vừa hay "nhắc nhở" Trác Diễm Cơ lẫn đám phi tần có ý trèo cao.
Vị trí Thái tử chỉ nên là dành riêng cho Phù Quân yêu quý của nàng ta mà thôi.
-Yên Lăng, ngươi nhớ xuống Ty thiện chuẩn bị cháo yến, bản cung tối sẽ hạ cố đến thăm Diễm Cơ một bữa.
-Vâng, Hoàng hậu.-Yên Lăng nheo mắt cười gian tà.
Quảng Lưu vỡ đê, rò rỉ nước chẳng phải do lũ lụt hay mực nước dâng quá cao mà là do Thái thú ăn bớt kinh phí, nguyên vật liệu dành cho việc đê điều.
Dạ Hàn biết được vô cùng tức giận, ra lệnh cắt chức lão Thái thú, niêm phong nhà cửa, tịch biên toàn bộ gia sản, ruộng vườn.
Và chính vì không yên tâm, sợ tham quan lặp lại tình trạng này một lần nữa nên Dạ Hàn mới đích thân xuống tận hiện trường, tránh việc tu sửa chậm trễ, ảnh hưởng đến nông nghiệp quốc gia.
Trác Dạ Hàn cùng Vũ Hạo xem xét tỉ mỉ quá trình xây dựng được ghi chép lại trong sổ sách, đến tận nơi đối chiếu tình hình, quả thật là cẩn thận vô cùng.
-Nhị gia, theo ý đệ là thế nào?
-Vết nứt không quá nghiêm trọng nhưng chắc chắn sẽ làm kết cấu đê bị lung lay. Thiết nghĩ khi mùa lũ còn chưa đến nên khẩn trương phá bỏ, xây dựng hệ thống đê an toàn và kiên cố hơn.
Vũ Hạo nghĩ nên như vậy.
Mặc dù làm thế chỉ ôm thêm việc vào người nhưng nếu qua loa, cẩu thả, về sau có khi còn bất lợi hơn nhiều. Hơn nữa, ở Quang Lưu liên thông với vùng quân doanh bí mật của Vũ Hạo, xảy ra lũ lụt e là sẽ ảnh hưởng đến họ.