Dạ Hàn vừa chợp mắt được một chút đã có cung nữ ở điện Ngân Bích đến. Hắn chẳng hiểu nửa đêm bà ta còn quấy rầy hắn làm gì nữa.
Vừa bước chân vào điện Ngân Bích Dạ Hàn đã bắt gặp sự chán ghét tột độ
trong ánh mắt người đàn bà kia. Dạ Hàn chẳng hề để tâm,cư nhiên ngồi
xuống trước mặt Lưu Hoàng hậu:
-Đêm khuya như vậy bà còn gọi ta đến. Có gì mau nói thẳng ra,ta không có thời gian ngồi đây với bà đâu.
-Giờ ngươi đã trở thành Thái tử rồi, chắc hẳn trong lòng ngươi đang rất hả hê đúng không?!
Lưu Hoàng hậu chẳng thèm nhìn hắn một lần,đem giọng điệu mỉa mai ra nói chuyện với Dạ Hàn.
-Bà chỉ vời ta đến chỉ để nói những thứ vớ vẩn này thì ta về Đông cung đây.
Trác Dạ Hàn bị dựng dậy lúc đêm khuya,lại còn phải ngồi để nghe người đàn bà kia nói nhảm khiến hắn không khỏi bực tức,toan ra về.
-Khoan đã!!!-Lưu Hoàng hậu bật dậy
-Bà còn muốn gì nữa đây?
-Ngươi giả nhân giả nghĩa như vậy không thấy hổ thẹn với lương tâm ư!?
Trác Dạ Hàn bỗng khựng lại.Hắn hừ lạnh một tiếng.Vòng vo một hồi cuối cùng là chỉ để nói cái này.
-Hết lần này đến lần khác hoàng cung xảy ra chuyện,đều là do ngươi âm thầm
bày mưu tính kế.Lần nào cũng xuất phát từ phủ Lạc vương,ngươi cho rằng
bản cung không phát hiện ra sao?
Dạ Hàn không chút lo sợ.Hắn nhìn trực diện vào người đối diện rồi cười
khẩy:
-Nếu bà đã biết ta làm thì tại sao còn ép Thuần vương phải đến Yên
Châu?Hoàng hậu à Hoàng hậu,bà cũng giống ta thôi.Chính bà cũng muốn trừ
mầm hoạ này,bớt đi một đối thủ.Bà nói ta giả nhân giả nghĩa thì bà cũng
đâu có hơn gì ta.Từ lúc nhập cung,bà đã hãm hại bao nhiêu người
rồi.Những vị phi tần nào mang thai bà đều khiến họ sống dở chết dở,ngay
cả mẫu phi ta cũng bị bà làm cho suýt chết,Hiền phi thì mấy lần sảy
thai,khó khăn lắm mới bảo vệ được long thai.Bà nghĩ rằng ta không biết
chuyện ở hậu đình hay sao?
Trong lòng Hoàng hậu có chút hoảng
sợ,không ngờ Dạ Hàn lại có thể biết được những điều này.Bà ta cố lấy
bình tĩnh đe doạ người trước mặt:
-Ta sẽ công khai những việc ngươi đã làm lúc trước cho cả Nam Vân quốc này biết.Để xem ngươi còn kiêu ngạo được đến bao giờ.
-Hừ,dù gì bà cũng không hề có bằng chứng chứng minh những gì bà nói là
thật.Đến lúc đó ai sẽ tin bà đây, không chừng bà lại mắc tội vu oan cho
người khác.
-Nói...nói bậy!!!Ngươi chỉ mạnh miệng như vậy chứ thực ra khi đối đầu với bản cung trong lòng ngươi rất lo sợ phải không?!
Dạ Hàn nhếch môi cười nhẹ,ung dung đến trước mặt bà ta nói:
-Sao bà có thể chắc chắn đến như vậy?Nếu muốn đối đầu với ta,để xem bà có bản lĩnh qua nổi con trăng đêm nay không đã...
Dạ Hàn khẽ phất tay,Mộc Hoan liền xuất hiện với dải khăn trắng trên tay.
Hắn cầm dải khăn giơ trước mặt Lưu Hoàng hậu.Bà ta run lên:
-Ngươi...
-Lưu Hoàng hậu,vật này thực sự rất hợp với bà.Khuôn mặt trắng nhợt, môi thâm tím,mắt trợn ngược lên của bà chắc chắn sẽ khiến người ta phấn khích
không thôi.Ta rất muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy.
-Đồ cầm thú!!!Ngươi định giết ta để bịt miệng chứ gì?Đừng hòng!!!
Lưu Hoàng hậu hoảng sợ chạy ra khỏi phòng nhưng đã bị Trác Dạ Hàn nhanh tay túm tay kéo lại,dúi đầu vào thòng lọng được chuẩn bị sẵn.
-Tiếc là Hoàng hậu không có quyền từ chối bản cung rồi.
Mộc Hoan nhanh chóng tròng dây vào cổ Lưu thị,mặc cho bà ta ú ớ kêu la,hắn
treo người lơ lửng trên thanh xà giữa phòng đến khi bà ta ngừng giãy
giụa. Sau khi Mộc Hoan kiểm tra cẩn thận liền bẩm báo lại cho hắn:
-Bẩm Thái tử,Lưu thị đã chết rồi.
Sáng hôm sau
-Thái tử,Tô vương cầu kiến!
Trác Hướng Hằng thường ngày không hề lai vãng đến nơi ở của Dạ Hàn,hôm nay
tự dưng dẫn xác đến, ắt hẳn là không có gì tốt đẹp.Dạ Hàn đoán trong
bụng là vậy nhưng cũng vẫn cho hắn vào.
-Tô vương tham kiến Thái tử!
-Huynh đứng lên đi.
-Tạ Thái tử.
-Không biết huynh đến Đông cung của ta có việc gì?
-Dạo này ta không có đến điện Ngân Bích nên hôm nay muốn cùng Thái tử đến
vấn an Hoàng hậu,không biết hiện tại Thái tử có rảnh không?
-Vừa
hay bản cung cũng có ý đó,ta chưa đến thỉnh an Lưu Hoàng hậu lần nào sau đại lễ sắc phong,e là không hợp lễ nghĩa.Hôm nay cũng nên đến điện Ngân Bích một chuyến.
-Vậy chúng ta bây giờ đã xuất phát được chưa?-Hướng Hằng hồ hởi.
-Ân.
Suốt dọc đường,lúc nào Dạ Hàn cũng thấy sự vui mừng mãn nguyện của Hướng
Hằng nhưng không hiểu hắn đang có ý nghĩ gì.Trác Hướng Hằng vừa tới điện Ngân Bích liền hỏi nữ tì đứng gác bên ngoài:
-Hoàng hậu đã dậy chưa?!
-Bẩm Tô Vương,nếu người gặp nương nương hãy để nô tì vào bẩm báo với Hoàng hậu.
-Nhanh lên.
Nữ tì đó cúi đầu chạy vào trong phòng thì liền bắt gặp ngay một thân hình
bị treo lơ lửng.Nàng ta sợ quá lăn ra ngất xỉu,Tô vương nhìn thấy mẫu
thân treo cổ như vậy cũng muôn phần kinh hãi, sống lưng lạnh toát,ngay
cả di chuyển cũng khó khăn.
-Mẫu hậu....
Dạ Hàn bước vào
sau,giả vờ hốt hoảng, lập tức cho người cắt dây, đưa cái xác lạnh lẽo ấy xuống,đồng thời dìu Hướng Hằng đang đứng bất động ra ngoài.
Hoàng hậu treo cổ chết trong điện Ngân Bích,ai ai cũng khiếp đảm.Toà Đại lý
đến kiểm tra hiện trường và khám nghiệm tử thi thì thấy trong tay áo
Hoàng hậu có giấu một mảnh giấy được gấp gọn gàng,ngoài ra không phát
hiện được bất cứ điều bất thường nào.
Người được toà Đại lý cử
đến đối chất với Tô vương và Thái tử-người đã phát hiện ra cái xác đầu
tiên,là một người vô cùng nhạy bén và sắc sảo.Ông ta vốn nghi ngờ cái
chết này không phải là tự sát nhưng lại không có chứng cứ,vì vậy đích
thân ông ta đã đến gặp hai người bọn họ, hi vọng sẽ thu được chút manh
mối nào đó.
-Phùng Chức tham kiến Thái tử điện hạ,tham kiến Tô vương.
Trác Dạ Hàn cũng biết Phùng Chức đến đây là vì cái gì nên rất thận
trọng,quyết không để lộ ra sơ hở nào cả.Hắn không hề sợ sệt hay lo lắng
bởi đã nghĩ đến tình huống này.Nếu hôm nay hắn qua mặt được Phùng Chức
thì ngày mai hắn sẽ trở thành Thiên tử của Nam Vân quốc.Vì vậy hắn phải
thắng.
Phùng Chức ngồi đối diện với Trác Dạ Hàn và Trác Hướng Hằng.Ông ta sau khi quan sát hai người bọn họ liền lôi ra một mảnh giấy:
-Xin hỏi Thái tử và Tô vương có biết đây là vật gì không?
-Phùng đại nhân có gì cứ nói thẳng-Dạ Hàn từ tốn đáp.
-Người của toà Đại lý khi khám nghiệm tử thi thì phát hiện Lưu Hoàng hậu có để lại một bức thư, không biết Tô vương có thể giám định đâu là nét chữ
của Lưu Hoàng hậu không?
Hướng Hằng đang ngồi thất thần nghe Phùng Chức nhắc đến mẫu hậu liền hoàn hồn,vội giằng lấy bức thư đặt trên bàn,mở ra xem.
-Đây đúng là nét chữ của mẫu hậu.Các ông tìm được trên người mẫu hậu ư?Sao lại có thể như thế được?!
Phùng Chức ngay lập tức nắm bắt thời cơ:
-Có gì không thể ư?Tô vương xin hãy nói rõ để hạ quan có thêm manh mối điều tra vụ án này.
-Mới hôm qua mẫu hậu còn ngồi nói chuyện với ta,bảo ta và Thái tử đến vấn an người vào buổi sớm cơ mà,sao lại có chuyện mẫu phi tự tử được chứ!?
Trác Hướng Hằng vừa kể vừa sụt sùi, mảnh giấy trong tay đã nhàu nát từ lúc
nào.Phùng Chức thấy không tiện hỏi nữa liền quay sang Dạ Hàn:
-Thái tử điện hạ,thần lấy khẩu cung với thái giám và cung nữ trong điện Ngân
Bích được biết rằng tối qua điện hạ là người cuối cùng gặp Hoàng hậu.
-Đúng là ta có đến chỗ Lưu Hoàng hậu. Phùng đại nhân nghi ngờ bản cung ư?
-Hạ quan nào dám nghi oan cho người khác khi chưa có bằng chứng,chỉ là thấy hiện trường còn vài chỗ khả nghi nên muốn tìm thêm manh mối.Vật này
được tìm thấy ngay dưới chân Hoàng hậu,Thái tử có biết vật này không?
Vừa nói Phùng Chức vừa lôi từ túi áo ra một miếng ngọc lam giơ lên trước mặt Trác Dạ Hàn.