Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 107

Thiếu Thương ôm tâm trạng xem sinh mệnh như cọng cỏ đáng thương quay về Trường Thu cung. Đúng như dự đoán, Thái tử vẫn túc trực bên cạnh Hoàng hậu, thấy hai mẹ con cùng mong đợi nhìn sang, nàng bỗng thấy khó chịu đựng. Vẫn là Lăng Bất Nghi bình tĩnh thuật lại ngắn gọn án mạng ở Lương phủ. Giọng chàng rất bình thản, như thể đang nói con mèo vằn mới sinh hai chú mèo con.

Hoàng hậu nghe xong lại ngơ ngác: “… Ngoài Linh Quân ra không ai vào phòng sách, Linh Quân lại phủ nhận việc giết chồng. Vậy rốt cuộc ai đã giết Lương Thượng?”

Thái tử vừa kinh hoàng vừa mơ hồ, vẻ mặt thay đổi nhiều lần, cuối cùng nói: “Tử Thịnh, nói cách khác, Lương Thượng đã bị hại trước giờ Thân?”

Lăng Bất Nghi nhìn y lom lom, không trả lời.

Thái tử quay sang hỏi: “Thiếu Thương, ngươi nói đi.”

Thiếu Thương lạ lùng nhìn vị hôn phu, nhanh nhảu đáp: “Hồi bẩm điện hạ, thiếp đã hỏi mọi người rồi, lò sưởi trong phòng sách không cháy mạnh, dù không phải người đưa cơm trưa đã giết Lương Thượng, nhưng nếu thi thể lạnh cứng như vậy thì chắc chắn Lương Thượng không thể bị sát hại vào giờ Thân… Ừm, theo như ngỗ tác nói, chí ít Lương Thượng đã chết hơn một canh giờ.”

Thái tử nhắm hai mắt như đã hạ quyết tâm. Đoạn, y trịnh trọng chắp tay với Hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi thần có lời muốn bẩm báo với mẫu hậu.”

“Thái tử điện hạ, thần không tán thành.” Lăng Bất Nghi bỗng lên tiếng.

Thiếu Thương giật mình nhìn chàng, Thái tử vẫn chưa nói gì mà.

Hoàng hậu hết nhìn Lăng Bất Nghi rồi lại nhìn Thái tử: “Con nói đi.”

Thái tử nói: “Nhi thần muốn minh oan cho Linh Quân.”

Thiếu Thương ngạc nhiên, âm thanh bằng phẳng của Lăng Bất Nghi truyền đến: “Thần vẫn không tán thành.”

Thái tử không đếm xỉa đến hai người, tiếp tục bẩm tấu: “Mẫu hậu, chắc chắn Linh Quân không thể giết Lương Thượng, vì, vì…” Mặt y đỏ lên, “Vì hôm qua nhi thần và Linh Quân đã gặp nhau ở biệt viện Tử Quế ngoài thành!”

Hoàng hậu kinh hãi. Thiếu Thương nhìn Lăng Bất Nghi, ngạc nhiên: “Chàng cũng biết chuyện này rồi sao?”

“Từ ngày Khúc phu nhân đến đô thành, thần đã canh chừng ngày đêm, lo lắng điện hạ sẽ đi gặp Khúc phu nhân.” Lăng Bất Nghi bình tĩnh nói, “Sáng sớm hôm trước, thần nghe nói điện hạ sai người chuẩn bị xe ngựa đi núi, biết ngay điện hạ lại làm càn, thế là thần đã động tay chân vào cỗ xe, hy vọng trục bánh xe bị gãy, điện hạ ngã càng tốt…”

Mặt Thiếu Thương đầy vạch đen: “Chủ ý tệ hại này mà chàng cũng nghĩ ra được?”

“Tiếc rằng điện hạ quá sốt ruột, vừa ra khỏi cửa đã quyết định cưỡi ngựa đi đường, thế là thần lại sắp xếp nhân thủ cải trang thành cướp, dọa điện hạ sợ hãi về thành càng tốt…”

“Hóa ra đám người đó là do Tử Thịnh sắp xếp!” Thái tử không tin nổi.

“Nào ngờ xui xẻo, lại đúng ngay ngày chư bộ của Hàn tướng quân tuần phòng quay về. Nếu thuộc hạ của thần không chạy nhanh thì e rằng đã bị Hàn tướng quân bắt sống, đến lúc ấy thần còn phải đi lãnh người.”

Thái tử vừa giận vừa tức cười: “Tử Thịnh, sao… sao đệ lại… Ôi, đấy là người tính không bằng trời định.”

Cuối cùng Lăng Bất Nghi tổng kết một câu rất buồn cười: “Điện hạ nói phải. Thần cũng cảm thấy là ý trời, tóm lại sau này nếu thần phản đối điện hạ hành sự tuyệt đối sẽ không vòng vo. Nếu hôm trước thần tìm điện hạ tỷ võ, đợi cơ hội bẻ gãy một tay của ngài, nói không chừng đã không có những chuyện sau đó.”

Đối với ngôn từ xuất sắc này, Hoàng hậu lắc đầu liên tục, Thiếu Thương chỉ biết cạn lời.

Thái tử sờ cánh tay vẫn lành lặn của mình, khẽ nhích ra xa Lăng Bất Nghi; đoạn quay đầu nói tiếp với Hoàng hậu: “Biệt viện ấy cách khá xa Lương phủ, dù thúc ngựa chiến cũng mất hơn một canh giờ. Linh Quân ra cửa từ sáng sớm, chúng nhi thần vội vàng gặp nhau, tới khi chia tay là giờ Ngọ một khắc, mẫu hậu tính toán thử, kiểu gì Linh Quân cũng chỉ có thể về nhà vào giờ Thân, vậy thử hỏi giết Lương Thượng như thế nào?!” Y không quan tâm, một hơi kể hết toàn bộ.

Hoàng hậu vỗ ngực, nhẹ nhàng thở dốc: “Con, con… không nên gặp lại nàng ta, lại còn lén lút gặp nhau! Con muốn tư thông với vợ của hạ thần?!”

Thái tử dập đầu khóc: “Mẫu hậu thứ tội! Nhi thần tuyệt đối không dám làm ra chuyện tày trời ấy, từ mười năm trước khi chia tay Linh Quân, nhi thần đã quyết định phải quên đi chuyện cũ… Nhưng, nhưng… Nhưng nhi thần tình cờ được biết cuộc sống của Linh Quân thật sự rất khổ! Tên Lương Thượng đó không bằng cầm thú, đập đánh nàng ngần ấy năm…”

“Chuyện này là thật ạ!” Thiếu Thương vội nói giúp Thái tử, “Thiếp tận mắt chứng kiến, trên người Khúc phu nhân có vết thương cấu véo, đập đánh, còn có vết roi nữa! Nghe nói đã bị hành hạ mấy năm trời!”

Hoàng hậu ngạc nhiên ngã phịch xuống, trên mặt dần lộ vẻ không nỡ lòng.

“Nhưng, nói chuyện này không bằng không nói.” Thiếu Thương lẩm bẩm, “Nói ra càng khiến Khúc phu nhân có lý do giết chồng.”

“Con trai ta.” Hoàng hậu mệt mỏi nói, “Con có biết, nếu con nói ra chuyện đó sẽ bị chỉ trích sỉ nhục không. Danh tiếng của con, phẩm chất của con, cũng không thể chứng minh được gì…”

Thái tử rơi lệ: “Thanh giả tự thanh, phụ hoàng sẽ thông cảm cho nhi thần. Linh Quân không chịu minh oan cho mình chính vì không muốn dính dáng đến nhi thần. Nếu nhi thần chỉ biết bo bo, trơ mắt nhìn Linh Quân bị oan, vậy nhi thần là loại người nào!”

Thiếu Thương xúc động. Dù ở đâu lúc nào, người tốt vẫn luôn đem lại ấm áp cho mọi người.

“Dù thế đi nữa, thần vẫn không tán thành.” Lăng Bất Nghi vẫn thờ ơ.

Sự cảm động của Thiếu Thương bị cắt ngang, nàng không vui nói: “Chàng còn biết nói gì khác ngoài ba chữ ‘không tán thành’ nữa không!”

Thái tử xoay người, cười khổ với Thiếu Thương: “Thái tử phi và Linh Quân, tính cách khác biệt một trời một vực, nhưng hoàn cảnh bây giờ lại ngược nhau hoàn toàn. Cô vứt châu báu để chọn ngói nát, có lẽ trong lòng ngươi đã sớm mắng cô là thứ hồ đồ.”

Thiếu Thương nghĩ, ngài biết thì tốt.

Thái tử thấp giọng: “Mười năm trước, cô cũng không biết hôn ước giữa hai nhà Khúc Lương, cô cứ ngỡ Linh Quân có thể thành thân hạnh phúc, vợ chồng ấm êm, nên mới nén đau chia tay. Nào ngờ nàng lại gặp người không tốt, gặp phải tên vô liêm sỉ như Vương Thượng, sống cuộc sống không bằng cái chết… Nghĩ lại cũng do cô hại nàng, giờ coi như cô trả ân tình này đi.”

Thiếu Thương khẽ thở dài.

Thái tử lại nói với Lăng Bất Nghi: “Dù Tử Thịnh nhỏ tuổi hơn cô nhưng từ nhỏ đã thông minh quả quyết, nghe một hiểu mười. Ngày ấy đệ khuyên cô hủy hôn cưới Linh Quân là vì ‘đau dài không bằng đau ngắn’, cô không nghe lời đệ, bây giờ hối hận cũng đã muộn. Hôm nay, cô muốn được đệ khuyên răn.”

Thiếu Thương càng thêm cảm động, nhưng Lăng Bất Nghi như cái máy vô cảm chỉ biết phát đi phát lại: “Điện hạ nói rất hay, nhưng thần vẫn không tán thành.”

Thiếu Thương trợn mắt nhìn chàng: …

Thái tử lắc đầu cười khổ, không phản bác; Hoàng hậu quay đầu đi không nói lời nào, coi như ngầm chấp nhận.

Ra khỏi Trường Thu cung, Thiếu Thương cảm động cảm thán: “Thật ra em rất biết nhìn người đấy. Ngay từ lần đầu gặp Thái tử phi em đã cảm thấy nàng ta không phải người hiền, nay nhìn lại, quả đúng là thế. Lần đầu em gặp Thái tử đã cảm thấy ngài ấy là chính nhân quân tử, ôi, cũng quả đúng là vậy.”

Lăng Bất Nghi im lặng.

Thiếu Thương: “Vì sao chàng không nói gì.”

Vẻ mặt như tượng đá phủ sương của Lăng Bất Nghi vẫn không thay đổi: “Ta chỉ muốn biết làm cách nào Thái tử điện hạ lại ‘vô tình biết được’ Khúc Linh Quân bị Lương Thượng bạo lực ngần ấy năm.”

Thiếu Thương cười rất vô tư: “Em biết ngay đằng sau chuyện này có rất nhiều uẩn khúc mà, nhưng để ý những chuyện này làm gì, chỉ cần khi ấy Khúc phu nhân không có ở phòng sách, như thế hung thủ không phải là nàng. Vậy không đúng à?”

Không biết Lăng Bất Nghi đang nghĩ gì, chàng đi tới gốc cây mai rồi dừng bước, nhẹ nhàng sờ đầu cô gái, mái tóc mềm mại bện thành búi tóc nhỏ cong cong rất ngây thơ đáng yêu, rũ xuống gò má. Chàng mỉm cười: “Thực ra em ngốc nghếch thế này cũng rất đáng yêu.”

Thiếu Thương lập tức trở mặt, hất phăng tay chàng ra, trợn trừng hai mắt tròn vo, tức giận nói: “Chàng nói em ngốc hả!” Chừng ấy năm nàng bị chửi mắng có trước mặt có sau lưng, nhưng kiểu mắng này thật mới mẻ.

“Chi bằng em về nhà hỏi cha mẹ mình xem bọn họ nói thế nào?” Lăng Bất Nghi đứng dưới cây mai trắng rụng hoa, nở nụ cười rất tươi.

“Hỏi thì hỏi!” Thiếu Thương nói to.

Về nhà, Thiếu Thương chạy thẳng đến phòng của cha mẹ, thấy cha Trình đang nằm trên đầu gối của chủ nhiệm Tiêu để vợ ngoáy tai – ngoái tai thì cứ ngoái đi, lại còn mắt đi mày lại, sờ tay sờ chân… Thật là gai cả mắt. Thiếu Thương đành lùi ra sau tấm bình phong, ho khan hai tiếng rồi mới giẫm bước đi vào.

Sau khi thuật lại đơn giản ngọn nguồn, Thiếu Thương hỏi: “Phụ thân mẫu thân, hai người nói xem, Thái tử có nên làm chứng cho Khúc phu nhân không?”

Cha Trình suy nghĩ, hỏi ngược lại: “Tử Thịnh nói thế nào?”

Thiếu Thương bất mãn: “Phụ thân hỏi chàng làm gì?!… Chàng không tán thành.”

“Vậy Thái tử không nên làm chứng!” Cha Trình trả lời một câu cực kỳ đơn giản.

“Sao phụ thân lại thế! Lăng Tử Thịnh nói thế nào thì phải thế ấy chắc? Phụ thân còn không muốn dùng bữa chung với chàng kia mà!”

Trình Thủy hùng hồn nói: “Ta không muốn ăn chung với Tử Thịnh liên quan gì đến việc ta có tin vào bản lĩnh của cậu ấy hay không! Nhưng ngày nào ta cũng rất muốn ăn chung với tiểu oan gia là con, lẽ nào ta cũng tin tưởng con?!”

“Phụ thân không tin con gái?!” Thiếu Thương rất đau lòng, “Phụ thân ra ngoài hỏi đi, hỏi xem toàn đô thành này được bao người thông tuệ tài năng như con gái, thậm chí ở trong cung còn rất được chào đón…”

Trình Thủy lắc đầu: “Thì cũng phải xem là so sánh với ai. Nếu so với Lâu Nghiêu, chắc chắn phụ thân sẽ tin cậu ấy.”

“Phụ thân…!”

“Đủ rồi!” Tiêu phu nhân quở mắng, “Hai cha con ông lại nói đi đâu đấy hả.” Trợn mắt nhìn chồng, bà trịnh trọng nói với con gái, “Chúng ta xuất thân từ nông dân, không hiểu được những chuyện mập mờ của thế gia đại tộc, cũng chưa chắc hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của Thái tử bằng Tử Thịnh. Vì vậy nếu con gặp chuyện gì vẫn nên tham khảo ý của Tử Thịnh, cậu ta lớn tuổi hơn con, trải qua nhiều chuyện hơn, nếu cậu ta đã không tán thành thì ắt có lý do riêng.”

Trình Thủy nói: “Mẫu thân con nói đúng, cẩn thận không bao giờ sai.”

Thiếu Thương cúi đầu suy nghĩ, nói: “Song thân dạy chí phải, con gái xin ghi nhớ. Nhưng bây giờ không kịp rồi, chúng ta đang ngồi đây nói chuyện thì Thái tử đã đến chỗ của bệ hạ rồi. Nghĩ lạc quan, bệ hạ thấy Thái tử nhân hậu thẳng thắn, không chừng sẽ cảm thấy ngài ấy chân thành trung thực? Phụ thân mẫu thân, con gái xin được cáo lui. Sáng mai mẫu thân đừng gọi con, nương nương nói hôm nay con ở Lương phủ đã mệt nên cho phép con ngày mai vào cung trễ, con muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao ba sào.”

Đưa mắt nhìn con gái nhỏ rời đi, Trình Thủy cười nói với vợ: “Mình xem có phải Niệu Niệu đã trưởng thành rồi không, rộng lượng hơn trước nhiều. Nếu là thời điểm chúng ta vừa về, nó không xỉa xói Thái tử điện hạ rỗi hơi nhúng tay mới là lạ.”

Tiêu phu nhân nhìn theo hướng con gái, một lúc sau mới nói: “… Không phải con bé trưởng thành mà là Hoàng hậu nương nương tốt với nó. Nương nương hiền từ tốt bụng, bao che cho nó tự cho là đúng, cũng tán thưởng vẻ thông minh lanh lợi của nó. Dần dần lệ khí trên người Niệu Niệu cũng tiêu biến. Người ta khoan dung với con bé, tất con bé cũng sẽ khoan dung với những điều quanh mình.”

Trình Thủy hiểu tâm sự của vợ, thở dài nói: “Chớ nghĩ nhiều làm gì. Niệu Niệu có duyên với Hoàng hậu ấy là phúc của con.”

Tiêu phu nhân biết rõ chứ. Nhưng có một số việc, đã trôi qua tức đã thành quá khứ.



Ngày hôm sau, kết quả Thiếu Thương ngủ li bì đến khi nắng chiếu cháy mông, hài lòng bò ra khỏi chăn nệm ấm áp, rửa mặt chải đầu ăn vận đàng hoàng, A Trữ không kìm được hỏi: “Đã giờ này rồi, vì sao nữ công tử không ở nhà dùng cơm trưa rồi hẵng vào cung?”

Thiếu Thương vừa đi ra ngoài vừa cười nói: “Ta đang tiết kiệm lương thực cho nhà mình mà.”

Không ngờ Tiểu A Mai đã vạch trần nàng: “Xảo Quả a tỷ nói với em rồi. Hôm nay Trường Thu cung có món thịt hươu nướng muối, nữ công tử đã thèm từ lâu, còn dặn phòng bếp giữ lại mấy miếng cho mình, buổi tối sẽ đem về cho mọi người ăn thử.”

Thiếu Thương làm mặt quỷ với A Mai: “Á à đứa mách lẻo nhà em, dám vạch trần ta hả, cẩn thận ta không chia thịt hươu cho em đâu!”

Bước ra cửa trong tiếng cười nô nức của các tỳ nữ, Thiếu Thương lên xe ngựa vẫn không quên trách Xảo Quả: “Ta tưởng ngươi biết điều kín miệng chứ, ai ngờ ngươi lại nói với A Mai, như thế khác gì nói cho A Trữ biết? Mà nói cho A Trữ thì khác gì nói với mẫu thân. Mẫu thân biết được, không phải phụ thân sẽ đuổi tới cười ta háu ăn à!”

Xảo Quả xấu hổ nói: “Đều là lỗi của nô tỳ. Tối qua nô tỳ nói với đầu bếp tiền viện là hôm nay nữ công tử sẽ đem thịt hươu tươi về, hỏi ông ấy có nấu được không, ai dè bị A Mai nghe thấy.”

Liên Phòng cười: “Thực ra cũng không khác nhau là bao, đầu bếp biết thì Thanh phu nhân cũng biết, như vậy nữ quân cũng biết là chuyện đương nhiên.” Nghĩa là dù thế nào đi nữa Thiếu Thương cũng chạy không thoát.

Ba người chủ tớ vừa nói chuyện vừa đi qua phố phường, Thiếu Thương cảm thấy hôm nay rất rộn rã, không biết xôn xao bàn tán chuyện gì, trong lòng nàng cảm thấy không ổn, bèn sai gia đinh đi nghe ngóng, tới khi biết được lại khiến nàng biến sắc.

“… Bách tính đang truyền tai nhau, nói Thái tử điện hạ giết công tử nhà Lương Châu mục!”

Thiếu Thương rất sợ, vội vàng chạy vào cung không dám chậm trễ. Xuống xe tại cửa tây, nàng chạy thẳng tới Trường Thu cung, phát hiện từ hoàng môn giữ cửa cung cho đến cung nữ quét tước, người nào người nấy đều e dè cẩn thận, sợ rước họa vào thân.

Địch ảo đi tới đón, thấp giọng nói cho nàng biết Thái tử đang bị Hoàng đế khiển trách bên trong, cụ thể thế nào bà cũng không rõ. Thiếu Thương gật đầu, dè dặt bước vào điện, đi dọc theo hành lang, trông thấy Sầm An Tri đứng canh trong cửa điện, nàng chắp tay xin ông ta đừng truyền báo, Sầm An Tri cười khổ gật đầu.

Trong điện vọng ra tiếng chửi mắng phẫn nộ của Hoàng đế, Thiếu Thương loáng thoáng nghe được ‘u mê dốt nát’, ‘tự chủ trương’, ‘ngu hết thuốc chữa’ vân vân. Thiếu Thương rất kính trọng Thái tử, cảm thấy Thái tử điện hạ có tính cách đơn thuần chính trực, trách trời thương dân hiền lành nặng tình, gặp chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ… Kế đó, nàng lặng lẽ lui ra ngoài.

“Em không đi vào khen điện hạ đôi câu à?” Bất thình lình một âm thanh vọng đến từ sau lưng, suýt nữa Thiếu Thương đã thét lên.

Nàng xoay người đập mạnh vào Lăng Bất Nghi, nói nhỏ: “Em bị điên chắc, bình thường không có gì bệ hạ còn mắng em, bây giờ mà vào chỉ có nước chết!”

Nhìn khuôn mặt bé nhỏ căng thẳng của nàng, Lăng Bất Nghi dẫn nàng đến thiên điện ăn trưa, đặt miếng thịt hươu to béo trước mặt nàng, nhìn cô gái bằng ánh mắt dịu hiền như cổ vũ mèo con liếm sữa.

Thiếu Thương hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lăng Bất Nghi ra lệnh nàng vừa ăn vừa nghe, sau đó mới kể rõ.

Chiều hôm qua Thái tử đã thú nhận với Hoàng đế chuyện mình và Khúc Linh Quân lén gặp nhau, hy vọng có thể rửa sạch oan khuất cho nàng, kết quả bị Hoàng đế mắng mỏ một trận, cấm Thái tử không được phép tự ý hành động, Hoàng đế tự có chủ trương. Nào ngờ Thái tử lo chuyện càng kéo dài Khúc Linh Quân càng khổ, nhỡ như luẩn quẩn tìm đến cái chết thì sao? Vậy là tự đến Đình Úy phủ tìm Kỷ Tuân khai báo. Nghe nói lúc ấy lão Kỷ giận đến tím mặt, rất không khách khí trừng mắt nhìn Thái tử mấy lần, rồi dưới yêu cầu lần nữa của Thái tử đã đích thân đến Lương phủ thông báo.

Quả nhiên bà Lương nổi cơn tam bành, chửi mắng Khúc Linh Quân không giữ được đạo làm vợ, hận không thể xé xác nàng ta. Lương Châu mục lại không quan tâm bà ta, tuyên bố với các phụ lão chủ chốt trong gia tộc rằng bất luận hung thủ là ai đi chăng nữa thì cũng không phải là Khúc Linh Quân, chuyện này nên chấm dứt tới đây, không cần phải truy vấn thêm. Tới đây, mọi người đều thở phào, nếu Khúc Linh Quân thật sự giết chồng vì bị bạo hành, nhà họ Lương cũng không tiện ăn nói với nhà họ Khúc. Chớ nói mọi người đều tin tưởng nhân phẩm của Khúc Linh Quân, không cho rằng Thái tử và Khúc thị có tư tình, mà dù có tư tình thì sao, trong vọng tộc thế gia có rất nhiều chuyện khó nói.

Đến nước này, cuối cùng thi thể của Lương Thượng cũng được nhận về, cần tắm rửa mặc đồ chuẩn bị lễ tang. Vì cái chết của Lương Thượng quá rõ ràng nên Kỷ Tuân cẩn thận mấy cũng có sơ suất, không hề nghiệm thi, vì vậy mới có chuyện sau đó.

“Trong miệng Lương Thượng ngậm ngọc thiền, bên trên khắc hai chữ ‘Tử Côn’.” Lăng Bất Nghi nói.

Thiếu Thương biết đây là tên tự của Thái tử: “… Có phải nhầm không, lỡ đâu có kẻ giả mạo thì sao, khắc chữ cũng đâu khó.”

“Lúc ấy Kỷ đại nhân vẫn đang dùng bữa với Châu mục đại nhân ở Lương phủ. Ông là người thường xuyên vào cung gặp vua, lập tức nhận ra đó là đồ đeo thường ngày của Thái tử.” Lăng Bất Nghi thong thả nói, “Thật ra mấy hôm trước Kỷ đại nhân còn từng thấy ngọc thiền này treo bên hông Thái tử.”

“Vả lại, tháo búi tóc của Lương Thượng ra, trên sợi tóc có lẫn hoa quế… Ăn tiếp đi, đừng có dừng. Đúng, hoa quế ấy màu tím.” Lăng Bất Nghi nói.

Đặc sản ở biệt viện Tử Quế của Thái tử chính là: khắp nơi trồng đầy hoa quế màu tím có một không hai tại đô thành!

“Còn gì nữa không?” Thiếu Thương hỏi tiếp.

“Đương nhiên là còn.” Lăng Bất Nghi nói, “Dù Kỷ lão đã lớn tuổi nhưng đầu óc không hồ đồ. Ông ấy thấy vậy, lập tức kiểm tra miệng hòm đựng sách cổ.”

“Miệng hòm ấy làm sao?” Thiếu Thương thắc mắc, “Em nhớ chiếc hòm đó rỗng mà, à, không phải, bên trong có vài cuốn thẻ tre, bên cạnh còn mấy cuốn đã mở.”

“Kỷ lão lấy hết cuộn tre trong hòm ra, vén tấm bạt dưới đáy lên, thấy trên thành hòm không chỉ có vết máu mà còn có một vài bông hoa quế màu tím.”

“… Manh mối hoàn chỉnh thật.” Thiếu Thương cười lạnh đập đũa xuống, nàng gần như có thể đoán được đêm qua mọi người ở Lương phủ đã nghĩ như thế nào: Khúc Linh Quân lén lút qua lại với Thái tử nhưng bị Lương Thượng phát hiện, vậy là bị đuổi cho tới tận biệt viện Tử Quế, bắt quả tang vợ và Thái tử rồi xảy ra tranh chấp, sau đó bị giết. Kế đó, để che giấu chuyện này, Thái tử dùng cớ vận chuyển hòm sách đưa thi thể Lương Thượng đến phòng sách, Khúc Linh Quân lại giả vờ như phát hiện ra thi thể, cuối cùng Thái tử đi làm chứng, Khúc Linh Quân thoát tội.

“Nhưng vì sao lại ồn ào đến mức ấy? Mọi người trên phố đang bàn tán kia kìa!” Thiếu Thương tức giận, “Lẽ nào lương gia liều lĩnh vậy ư. Chớ nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, mà dù Thái tử thất đức thật thì cũng không thể để lộ chuyện này!”

“Người thông minh tất sẽ không làm chuyện đó, nhưng không phải ở Lương gia có một kẻ ngu à.” Lăng Bất Nghi châm chọc, “Lão phụ nhân họ Lương ghi hận, nhận định Lương Châu mục và Kỷ đại nhân có ý bao che cho Thái tử và Khúc Linh Quân, đêm qua giả ngất xỉu, sáng sớm hôm nay bà ta cho tâm phúc lén rời Lương phủ, sau đó khua chiêng gióng trống kiện vụ án này lên kinh thành triệu doãn.”

Thiếu Thương tức tối, nhìn Lăng Bất Nghi: “Chuyện ồn ào ra nông nỗi này mà chàng còn bình chân như vại vậy.”

Lăng Bất Nghi cười lạnh: “Rốt cuộc cũng biết đối phương muốn làm gì, đây không phải là chuyện tốt sao? Bằng không luôn phải ghi nhớ, không biết từ đâu, không biết khi nào, không biết ai sẽ tấn công chúng ta.”

Chàng đứng dậy, chậm rãi đi lại trong phòng: “Manh mối có vẻ gọn gàng nhưng không phải không có sơ hở. Dù là ngọc thiền hay hoa quế màu tím, đều có thể có kẻ vu oan. Thái tử là người đại khái, không chấp chặt, ngày xưa còn từng làm mất ấn tín Đông cung thì nói gì đến một món đồ trang sức.”

“Nhưng Thái tử điện hạ ngay thẳng hiền lương của chúng ta tự thừa nhận đã gặp Khúc Linh Quân ở biệt viện Tử Quế, thành thử chuyện này có vẻ không rõ ràng. Nhưng, dù Lương Thượng bắt quả tang Thái tử và Khúc Linh Quân đi nữa, muốn xử lý một thi thể vẫn rất dễ, hừ, việc gì phải tốn công sức che đậy!”

“Trong chuyện này có rất nhiều sơ hở, nhưng chỉ cần chân tướng chưa rõ ràng, dù bệ hạ có cưỡng ép đi nữa thì cả đời này Thái tử điện hạ cũng khó thoát khỏi lời đồn. Ta thấy có vẻ kẻ sau màn không có ý định chụp tội danh giết người đoạt vợ lên đầu Thái tử điện hạ, chẳng qua muốn đục nước béo cò, vấy bẩn danh tiếng của Thái tử hòng mưu đồ sau này…”

Cho đến giờ phút này, vụ án giết người ban đầu có vẻ bình thường đã từ từ xé bỏ bức màn mà nó đã che giấu cẩn thận, lộ ra bộ mặt thật gớm ghiếc trước Thiếu Thương. Âm mưu đan xen chồng chéo, mỗi bước ngoặt đều trùng khớp với từng nhược điểm mỗi người. Nghĩ đến việc ngay từ đầu đã có kẻ nấp trong màn đêm rình rập Trường Thu cung, lạnh lùng đáng sợ như răng nanh nhỏ máu, Thiếu Thương bất chợt rùng mình.

Lăng Bất Nghi đợi Hoàng đế mắng chửi xong, quay trở lại điện để thu xếp chiến trường và nhân tiện tiếp nhận “tù binh”.

Hoàng hậu lại đổ bệnh, không rõ là tức giận hay đau lòng, nhưng bà không hề nói gì với Thiếu Thương, còn mỉm cười bảo nàng đem thịt hươu về nhà mà ăn, nếu đầu bếp Trình gia không biết làm thịt hươu thì bảo đầu bếp ở Trường Thu cung đến Trình phủ.

Thiếu Thương im lặng bước ra khỏi tẩm điện, thấy Thái tử đang ngơ ngác ngồi dưới mái hiên, gương mặt y dưới ánh chiều tà như già đi năm tuổi, trông rất bất lực. Y phát hiện có người đến, thấp giọng hỏi: “Mẫu hậu có khỏe không.”

“Nương nương vừa uống thuốc, đã đi ngủ rồi.”

“Ngoài kia có người nói cô vô tài vô đức, thật ra không sai, phải thêm câu nữa là có mắt không tròng. Ngày trước cô nhìn nhầm Thái tử phi, hại Linh Quân phải cưới một kẻ không xứng với mình. Nay cô muốn giúp Linh Quân, nhưng lại đẩy nàng vào tình cảnh cam go hơn nữa. Ha ha, cô làm trữ quân thật vô dụng.” Thái tử tự giễu.

“Điện hạ, điện hạ cảm thấy Khúc phu nhân không giết Lương Thượng thật?” Thiếu Thương không an ủi Thái tử mà hỏi ngược lại, “Ngày trước điện hạ nhìn nhầm Thái tử phi, liệu có khi nào bây giờ cũng nhìn nhầm Khúc phu nhân không. Thật ra nàng ta đã tính toán giết chồng, giấu xác trong hòm sách, sau khi gặp mặt điện hạ thì chở thi thể về phòng sách.”

Thái tử ngẩn ra, đoạn cười nói: “Nàng làm như vậy vì lý do gì? Kéo vào chuyện này có lợi gì cho nàng, có lợi gì cho hai nhà Lương Khúc?”

“Điện hạ, thiếp không hiểu chuyện triều chính, nhưng hai nhà Lương Khúc thật sự không hề có ý hãm hại điện hạ?” Thiếu Thương hỏi tiếp.

Thái tử bật cười: “Tuy cô mắt mù ngu muội nhưng vẫn chưa dốt đến mức ấy. Thế tộc như hai nhà Lương Khúc, dù muốn hãm hại cô cũng tuyệt đối không tự mình ra tay.”

Thiếu Thương lẩm bẩm: “Thiếp cũng nghĩ vậy. Bây giờ ở Lương gia đang rất loạn, thể diện mất hết ráo, đâu thể liều lĩnh hãm hại người khác như vậy. Huống hồ chưa hẳn đã một kích có thể chết người, không phải tổn thương địch tám trăm thì mình tổn thương một ngàn ư. Như nhà thiếp là môn đệ mới lên hai ba chục năm nay, phụ thân còn không dám mạo hiểm, nói gì đến lương gia Khúc gia?”

“Rốt cuộc Thiếu Thương muốn hỏi gì?” Thái tử nghi hoặc.

Thiếu Thương hoàn hồn, cười đáp: “Trước đó Lăng đại nhân có nói với thiếp Khúc phu nhân là người mưu trí, nếu thật sự muốn giết Lương Thượng thì thiếu gì cách, tuyệt đối sẽ không đẩy mình vào khốn cảnh. Giờ điện hạ nói những lời này, thiếp nghĩ, hẳn Lương Thượng không phải do Khúc phu nhân giết.”

“Đương nhiên rồi.”

“Lương Thượng kia cũng không tự vẫn đâu nhỉ?”

Thái tử bật cười: “Làm gì có chuyện ấy?”

“Thế thì tốt.”

Thiếu Thương ngồi bên cạnh Thái tử, đôi mắt trong veo như một đứa trẻ. Nàng nghiêm mặt nói: “Điện hạ, có lẽ mười năm trước điện hạ đã sai, nhưng mười năm sau điện hạ không làm gì sai cả. Điện hạ biết Khúc phu nhân bị bạo hành, chỉ vì ngại danh tiếng mà điện hạ không hỏi thăm, như vậy mới khiến lòng người buốt giá. Xưa nay chỉ có ngàn năm làm tặc chứ không có ngàn năm phòng trộm. Có kẻ đứng trong tối mưu tính điện hạ, chỉ vì cố kỵ những điều này mà điện hạ không dám cái này không dám cái kia, vậy sống còn gì thú vị nữa.”

“Nhưng, lấy chuyện này làm răn, về sau nhất định điện hạ phải bàn bạc với Lăng đại nhân trước có được không. Lương Thượng là kẻ bỏ đi, thứ hèn nhát, đồ tiện nhân, điện hạ không tiện ra mặt chuyện hắn đập đánh Khúc phu nhân, nhưng có thể nhờ Lăng đại nhân mà, nói ít chàng cũng có một trăm tám mươi cách trừng trị đó, điện hạ nói có phải không?”

Thái tử bị nhiễm âm thanh ân cần của tiểu cô nương, bất giác mỉm cười: “Cô nhớ rồi, về sau nhất định sẽ bàn bạc với Tử Thịnh. Nhưng, Thiếu Thương nói cứ như chuyện hôm nay đã chấm dứt vậy.”

Thiếu Thương đứng dậy, hai vai thẳng lên, nói rất chắc nịch: “Điện hạ yên tâm, nếu Khúc phu nhân vô tội, như thế hung thủ ắt là kẻ khác. Trên đời này không có rừng che khuất ánh sáng, ở dưới đất không có sông nào không lọt nước, đâu phải biển người mênh mông không tìm được, chỉ là một Lương phủ nhỏ bé, kiểu gì cũng có thể tìm ra sơ hở!”

“Điện hạ và Khúc phu nhân là người tốt, không lý nào người tốt phải thỏa hiệp, còn kẻ xấu lại vểnh đùi đắc ý. Điện hạ đừng lo về danh tiếng của mình bây giờ, chỉ cần hung thủ sa lưới, chân tướng bại lộ, ắt sẽ trả lại sự trong sạch cho điện hạ.”

Thái tử nghĩ, trông nàng thật đầy sức sống, khác hẳn các sinh vật yếu ớt nhợt nhạt sinh trưởng trong thâm cung, như loài dây leo hoang dã có sức sống dẻo dai, dù không có nhánh cây để bò leo quấn quanh, vẫn có thể tự đứng thẳng thành chùm, vươn cành đón nắng.

Y thật lòng mừng cho Lăng Bất Nghi.
Bình Luận (0)
Comment