Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 126

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khác với Đình Úy phủ danh chấn thiên hạ, thoạt trông Bắc Quân ngục chỉ như cao môn phủ đệ bình thường, chẳng qua binh lính thủ vệ ở bên ngoài nhiều một chút, đôn đá với chướng ngại vật dày một chút, đặc sắc nhất phải kể đến hai bức tượng Bệ Hãn* cao ba thước ở cửa, toàn bộ thân tượng được mài từ đá xanh sẫm sần sùi, còn miệng và móng vuốt được làm từ đồng thau đúc thành dáng vẻ giương nanh múa vuốt.

(*Bệ Hãn: tên một loài mãnh thú, giống cọp, nhưng oai dũng hơn nhiều. Đời xưa thường đúc hình nó, dựng ở cửa nhà giam. Ảnh minh họa.)



Trấn thủ Bắc Quân ngục là một ông chú mập mạp ngoác miệng cười to, tướng tá xấu xí, thanh danh không vang, nhưng xét thấy Tam hoàng tử và  Lăng Bất Nghi cung kính với ông ta, Thiếu Thương đoán ắt hẳn ông ta có điểm nổi trội nào đó.

Trong số các cấp độ phạm tội, dù so sánh theo chiều dọc hay chiều ngang, mưu phản luôn bị khép tội number one cực kỳ xứng đáng. Đương nhiên, theo mức độ thi hành cụ thể thì mưu phản có thể chia ra làm: ý đồ mưu phản, liên kết gây rối (văn) và dấy binh làm loạn (võ). Là mức độ cao nhất trong số những tội ác lớn nhất, Thiếu Thương phải đi tít vào sâu trong ngục phủ mới thấy Bành Chân bị Thôi bảo mẫu đánh cho đại bại tan tác.

Lão Bành toan hối cải sâu sắc bảo rằng ban đầu mình không muốn tạo phản, nhưng chẳng hay vì sao lại bị ma xui quỷ khiến, nói không chừng là trúng thuật của vu sĩ kẻ gian, đáng tiếc hai thanh niên đại lão tới thẩm vấn hôm nay không hề có hứng thú với việc gã tố khổ, hỏi thẳng chuyện của Vương Thuần.

Bành Chân nghiến răng nghiến lợi: “Đồ hèn Vương Thuần, viết nhiều thư xúi giục ta cho lắm, nói ba hoa chích chòe, nói đến cuối lại muốn cái này cái kia. Lừa biết bao nhiêu tiền bạc lương thực của ta nhưng không thấy động tĩnh, lão tử xui tám đời mới tin hờ vào hắn! Thọ Xuân phú quý ra sao, ta ở đó tiền tài không bao giờ thiếu, nhưng từ thư hàm thứ tư của họ Vương kia, ta đã lục tục chuyển mấy chuyến tiền nong lương thực đến Kiền An vương phủ! Khốn kiếp, rặt một lũ chó!”

“Trừ tập thư của Vương Thuần ra, ngươi có liên lạc với người của Kiền An vương phủ không?” Tam hoàng tử hỏi.

Bành Chân nói: “Mỗi lần ta sai người lén đưa tiền đến là người bên kia chỉ nhận rồi đi ngay, còn không thèm cám ơn, khốn nạn! Mỗi tội chuyện này không thể làm lớn, ta đành nhẫn nhịn, còn tự an ủi là nhà đó hành sự cẩn thận, nào ngờ… Hừ, đồ một đám tì hưu, chỉ ăn là giỏi!”

“Nói cách khác, Vương Thuần viết thư muốn ngươi gửi tiền cho Kiền An vương phủ?” Lăng Bất Nghi hỏi.

Bành Chân đáp: “Đúng thế. Đầu tiên ta đưa mấy lần, nhưng thấy người của Kiền An vương phủ đến nhận đồ xấc xược nên sau đó không đưa nữa. Cho đến… Khụ, cho đến lúc ta bị ma xui quỷ khiến phạm thượng nổi loạn, nghĩ kéo thêm một người hỗ trợ cũng hay, thế nên mới bảo Mã Vinh đưa đi hai ngàn cân đồng tinh luyện. Nhưng, ai ngờ lại là đá chìm đáy biển, bặt vô âm tính. Lão tử binh bại bị bắt, còn đám khốn kiếp ở Kiền An vương phủ lại không có phân nửa động tĩnh nào!”

Thiếu Thương nhìn trần nhà đen kịt bám đầy mạng nhện, lẩm bẩm: “Sao nghe giống lừa tiền vậy, Kiền An vương phủ thiếu tiền lắm à.”

Tam hoàng tử quát: “Tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Hành binh đánh giặc cần nhất là tiền, Kiền An vương phủ thu gom số tiền này là có ý mưu đồ gây rối! Nói lừa tiền thiếu dùng chỉ là nói giảm nói tránh!”

Thiếu Thương ngạc nhiên: “Vì sao điện hạ lại tức giận, thiếp biết những chuyện này mà. Ý của thiếp là, vì Kiền An vương phủ có mưu đồ làm loạn nên mới thiếu tiền, sau đó là lừa tiền còn gì.”

Thân hình Tam hoàng tử cứng lại, giũ thật mạnh tay áo rộng, ngoảnh đầu đi nơi khác.

Thiếu Thương sờ đầu. Nàng tìm được điểm giống nhau giữa Tam hoàng tử và Hoàng lão bá rồi, lý do bọn họ tức giận đều rất kỳ quặc.

Lăng Bất Nghi nheo mắt trầm tư, đôi mắt dưới làn mi sâu hoắm, sau đó chàng lại hỏi tiếp: “Từ khi bị áp giải về đô thành, ngươi có liên lạc với Vương Thuần không?”

Bành Chân tức đến nỗi run lên: “Chuyện liên quan đến sống chết mấy chục người nhà ta, đương nhiên có liên lạc. Nhưng tên khốn Vương Thuần đó lại không chịu cầu xin cho ta, thậm chí còn cho người đến lừa ta, chỉ cần ta không tiết lộ chuyện của hắn thì hắn sẽ đảm bảo tính mạng cho người nhà ta! Quỷ tha ma bắt, lão tử bị hắn lừa đến nước này mà còn tin vào lời hoang đường của hắn!”

Lăng Bất Nghi nói: “Nên ngươi mới tố cáo Vương Thuần với bệ hạ đúng không.”

Bành Chân cười lạnh: “Nếu lão tử không bị mê muội đi tạo phản thì làm gì có chuyện bị tên cẩu Vương Thuần lừa gạt! Ngươi tưởng họ Vương đó tốt đẹp hả? Chuyện ra nông nỗi này, nếu ta vẫn khư khư giữ bí mật, người nhà sẽ gặp nguy hiểm bị diệt khẩu. Mà nếu ta tiết lộ tất cả, phụ nữ trẻ em nhà ta vẫn còn đường sống!”

Lăng Bất Nghi gật đầu.

Tam hoàng tử chắp tay đứng dậy, cười miệt thị: “Bành đại nhân có thể nghĩ đến điểm này, quả là người khôn.”

Thiếu Thương cười cong mắt: “Khôn vặt thôi, chứ khôn thật đã chẳng tạo phản! Lấy trứng chọi đá chênh lệch thế nào mà còn dấy binh, đúng là để thiếp được mở rộng tầm mắt!”

Lồng ngực Tam hoàng tử phập phồng, phất tay nghiêng đầu không để ý.

Lăng Bất Nghi hỏi Bành Chân xong, ba người lại đến một phòng giam khác có điều kiện khá hơn. Bành Chân phạm phải trọng tội dấy binh làm loạn, khó thoát tội chết, còn Vương Thuần vẫn chưa thực sự khép tội – ông chú mập phân chia rất rõ.

Vương Thuần vừa thấy Lăng Bất Nghi là lại muốn chồm tới kêu khóc, tiếc chay trên người có gông cùm nặng nề, cùm lại nối với tường đá, thế là ông ta chỉ biết khóc lóc. Ông ta vừa khóc vừa kêu oan, liên tục phân trần mình tuyệt đối không thông đồng với Kiền An vương phủ, càng không viết thư cho bành Chân.

Dù thư tín không phải do Vương Thuần viết nhưng người đưa thư là người nhà họ Vương, ấn giám và mật hiệu trong thư cũng là Vương Thuần thường dùng, vì thế Lăng Bất Nghi đã hỏi Vương Thuần giải thích chuyện này như thế nào.

Nào ngờ ngay chi tiết quan trọng thì Vương Thuần lại ấp úng, nói không rõ ràng. Lăng Bất Nghi rất kiên nhẫn lặp lại câu hỏi, nhưng Vương Thuần chỉ biết ậm ờ kêu la.

Tam hoàng tử lạnh lùng nói: “Người đã muốn chết có cứu cũng nổi, nếu ông ta không muốn nói thì chúng ta không cần lo hộ. Tới lúc đó, xử tội chém đầu, tịch biên diệt tộc!” Nói đoạn, hắn phất tay toan bỏ đi.

Vương Thuần sợ tới nỗi hồn phi phách tán, quỳ xuống đất luôn miệng cầu xin. Nhìn người đàn ông cao to nằm rạp van xin, Thiếu Thương bỗng cảm thấy không đành lòng, nhưng người đưa tin là nhà họ Vương, ấn giám của Vương Thuần, ám hiệu quen dùng, những thứ này có chối cãi cũng không được…

Thiếu Thương nắm tay nhẩm tính dưới tay áo, có một suy đoán mơ hồ. Nàng ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt của Lăng Bất Nghi – nàng bất giác mỉm cười, trong lòng biết Lăng Bất Nghi cũng có suy đoán giống mình. Lại nhìn Tam hoàng tử, thấy hắn nhếch mép cười nhạt, thong thả đứng đấy, không còn nóng tính nữa.

Nàng nghĩ bụng, có lẽ Tam hoàng tử cũng đoán được nội tình rồi, chỉ là hắn không để bụng. Vương gia cũng được mà Kiền An vương phủ cũng được, nào liên quan tới hắn chứ, có lẽ trong mắt hắn những chuyện này chỉ là một đống rắc rối, cần dọn dẹp sạch sẽ.

Tới cả Lăng Bất Nghi, sau mấy lần hỏi nhưng không thành cũng có ý rời đi. Chàng cao giọng nói: “Nếu Vương tướng quân không muốn tiết lộ nội tình thì bọn ta cũng không giúp được. Tam điện hạ, chi bằng chúng ta…”

“Liệu có thể…” Thiếu Thương chợt lên tiếng, “Để thiếp nói đôi lời với Vương tướng quân được không ạ.”

Tam hoàng tử lập tức nhíu chặt chân mày thành hai dao nĩa, Lăng Bất Nghi vội cướp lời: “Em là người bên cạnh nương nương, muốn hỏi gì cứ việc.” Tam hoàng tử tỏa ra hàn khí, bất mãn xoay người đi.

Thiếu Thương đi tới, thành tâm thành ý nói: “Vương tướng quân, nói thật với ông, chuyện tới mức này rồi ông có muốn an toàn rút lui cũng không thể, càng đừng nói đến quan trật và quyền thế. Có thể bảo toàn được cái mạng, cùng đoàn tụ với gia đình là đã may mắn bằng trời. Ông nghĩ mình kiên quyết phủ nhận thì bệ hạ sẽ nói ‘ồ, xem ra không phải do Vương Thuần làm, để ông ta tiếp tục làm Xa Kỵ tướng quân, tiếp tục nắm binh quyền’ hả. Tướng quân, ông nghĩ rằng có khả năng này ư?”

Vương Thuần ham mê phú quý không phải ngày một ngày hai, vọng niệm trong lòng chính là muốn cả tính mạng lẫn vinh hoa phú quý. Bao năm qua ông ta được Lăng Bất Nghi giúp đỡ thành thói quen, nên mới ôm tâm lý may mắn rằng Lăng Bất Nghi sẽ tiếp tục ra tay giúp mình. Nhưng vừa nãy khi thấy Lăng Bất Nghi nghiêng đầu bỏ đi, ông ta đã nguội lòng một nửa.

“Ông quyết không chịu tiết lộ nội tình, như thế rất khó thoát khỏi tội thông đồng mưu phản, tới lúc ấy ai sẽ chăm lo cho nhà họ Vương đây?” Thiếu Thương ngồi xuống, dẫn dắt từng bước, “Linh nương tử từng nói với ta là Văn Tu quân chỉ biết nghĩ cho nhà ngoại, chưa bao giờ quan tâm huynh muội bọn họ. Thương thay những người con của Vương tướng quân, đứa nhỏ nhất còn chưa đầy ba tuổi, đến lúc đó bọn họ phải dựa vào ai?” Đương nhiên Vương Linh chưa bao giờ nói những điều này, là Địch ảo nói.

Tam hoàng tử chầm chậm ngoái đầu, ánh mắt nhìn Lăng Bất Nghi cực kỳ rất không tán thành – chuyện gì ngươi cũng nói với đàn bà con gái, còn để nàng ta nhúng tay xía vào, thực sự không ổn!

Thiếu Thương tiếp tục phát huy kỹ năng diễn xuất, thở dài đầy thương tiếc: “Kỳ thực quan trật quyền vị chỉ là khói mây, quan trọng nhất là tính mạng và cốt nhục ruột thịt, Vương tướng quân cứ nghĩ đi…” Nói lý khai sáng với người như Vương Thuần có ích gì, phải lấy lợi dụ dỗ.

Vương Thuần nhanh chóng suy nghĩ.

Đúng thế, dù không thể tiếp tục làm quan được nữa nhưng ông ta có tiền, trở về quê cũng có ruộng nương lẫn nhân vọng! Có Hoàng hậu ở đó, sau khi phạt tội cần phạt, có lẽ Hoàng đế sẽ không tước sạch gia sản của mình. Như thế vẫn hơn là cả nhà rơi vào tay vợ sau khi mình chết. Theo điệu bộ của bà vợ nhà ông, nói không chừng ông vừa chết là bà ta lập tức dâng cả nhà họ Vương cho Kiền An vương phủ.

Thế là ông ta đã khai ra. Khai ra chuyện to việc nhỏ không sót việc nào, rất tích cực chủ động, lại còn nhiệt tình hỗ trợ cung cấp hướng thẩm vấn.

Tam hoàng tử hừ lạnh, Lăng Bất Nghi gấp gáp về cung xin ý chỉ của Hoàng đế, kế đến tức tốc bao vây phủ đệ của Xa Kỵ tướng quân, bủa vây trong ngoài nước chảy không lọt. Rồi sau đó, người cần bắt thì bắt, người cần tra thì tra, chưa tới nửa ngày, nhân chứng vật chứng đã có đủ.

Sau khi vụ án rõ ràng, Hoàng hậu đã có thể ra tay.

Bà đón Vương Linh và những đứa bé còn nhỏ ở Vương gia tới biệt uyển của mình chăm sóc, khi Thiếu Thương phụng lệnh đưa đồ, Vương Linh kéo tay nàng lại nôn nóng khóc nấc, “… Vì sao lại là mẫu thân ta, có phải đã nhầm rồi không!”

Thiếu Thương gạt tay nàng ra, chậm rãi bảo: “Hay cô lại thề độc đi, thề như hai hôm trước ấy.”

Vương Linh kinh ngạc ngồi phịch xuống đất, không nói nổi nên lời.

“Xem đi, ngay đến con gái như cô còn không dám kết luận nữa mà. Văn Tu quân trộm ấn giám của chồng, sai nô tỳ của mình mạo danh Vương tướng quân thông đồng với Bành Chân, chính là để bắc cầu lót đường cho a đệ bà ta, gom góp tiền nong lương thực. Sau đó thì sao, bà ta muốn làm gì, để Kiền An tiểu vương gia dấy binh mưu phản? Trở lại huy hoàng như ngày xưa?” Kể từ khi đến thời đại này, đã lâu lắm rồi Thiếu Thương không thấy ai dốc lòng nâng đỡ em trai một cách ngây thơ đến ngu ngốc như Tu Văn quân.

“Những ngày qua phụ thân và các huynh trưởng bị nhốt trong ngục, mẫu thân lại chỉ đứng nhìn…?” Sắc mặt Vương Linh tái mét, ánh mắt đờ đẫn, không biết đang hỏi ai.

Thiếu Thương thương hại nhìn nàng ta. Đối với một người chỉ biết nâng đỡ em trai thì chỉ có anh em nhà ngoại mới là ruột thịt cốt nhục, là ánh sáng là tia chớp, là thần thoại duy nhất. Người mình cưới hay con mình sinh cũng chỉ là người ngoài.

Vương Linh im lặng rơi nước mắt, đoạn ngước nhìn Thiếu Thương: “Bệ hạ định… định xử lý mẫu thân ta như thế nào…”

Xử lý? Còn có thể xử lý thế nào nữa? Văn Tu quân là đồng tộc với Hoàng đế, lại xuất thân vương nữ, không thể đưa ra Ngọ môn một đao lìa đầu được rồi, có lẽ sẽ ban lụa trắng hoặc rượu độc.

Chẳng hiểu tại sao mà Thiếu Thương chợt thấy cổ họng khô khốc, trong lòng như có khói mù bao phủ.

Nàng cảm thấy rất khó chịu, nhưng không rõ vì nguyên nhân gì.
Bình Luận (0)
Comment