Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 163

Thiếu Thương kiệt sức ngồi bệt xuống nền nhà, dựa lưng vào chiếc bàn vừa bị đá đổ, thở dốc nhìn Hoắc Bất Nghi băng bó vết thương cho mình. Từng vòng vải quấn quanh cánh tay, vải gai mịn dày thoáng khí có màu trắng nhạt dễ chịu, khiến cánh tay của Thiếu Thương càng thêm tái xanh. Hoắc Bất Nghi cũng bị cào rất dữ, tóc tai bù xù, trên mặt ở cổ có mấy vết cào đo đỏ, trên mu bàn tay trái còn có vết cắn rất đáng sợ. Ngày trước bọn họ cũng từng đánh nhau rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ đổ máu thấy xương như lần này.

Thiếu Thương dời mắt xuống, chú ý tới chiếc túi gấm màu trắng nằm trên sàn nhà, nàng quá quen với chiếc túi này, nhìn không lớn nhưng có thể đựng được rất nhiều thứ. Nhiều lần nàng trông thấy Tiêu phu nhân tự mình giặt vải phơi nắng rồi hong khô, sau đó quấn thành túi vải chắc chắn, đủ để đựng kim sang dược thượng hạng.

Người đi lính rất dễ bị ngoại thương, dù không ra chiến trường mà chỉ tập đấu tỷ võ cũng thường xuyên bị thương. Người thời đại này đã biết băng bó vết thương bằng thứ không sạch sẽ rất không ổn, vì vậy võ tướng thường đem theo bên người những thứ này.

Hoắc Bất Nghi phát hiện ánh mắt của Thiếu Thương, cười bảo: “Em đã hứa sẽ làm cho ta một cái, nhưng tới nay vẫn không có.”

Thiếu Thương định thần, đã gần trị thương xong, nàng lạnh lùng cất tiếng: “Được rồi, ta phải đi đây.”

Hoắc Bất Nghi ấn lên vai nàng: “Ta vẫn chưa nói chuyện muốn nói.”

Thiếu Thương nổi giận, cười lạnh: “Được, ngài nói đi, ta nghe.” Lẽ nào nàng nói ‘không nghe không nghe quyết không nghe’ là chàng sẽ thả ra sao, không thấy chàng mới ấn nhẹ lên vai một cái mà mình đã không cựa quậy nổi rồi.

Hoắc Bất Nghi gập đầu gối ngồi xuống cạnh nàng, thở dài: “Ta rất bất ngờ khi gặp được em.”

Chỉ tám chữ đơn giản nhưng đủ khiến Thiếu Thương rơi nước mắt, nàng nghiêng đầu: “Lời này ta tin, gặp phải ngài đúng là kiếp nạn của ta, gặp phải ta cũng là xui xẻo của ngài.”

“Không, gặp được em là chuyện tốt đẹp nhất từ sau khi ta sáu tuổi.” Hoắc Bất Nghi không nhìn nàng mà nhìn quầng sáng trên mặt đất, ánh nắng mờ nhạt xuyên qua chấn song chạm trổ cong cong, tựa mi mắt nàng mỗi khi mỉm cười, dịu dàng rực sáng.

Thiếu Thương cười giễu: “Cũng đúng, ta còn giúp ngài thanh minh huyết án Hoắc gia với bệ hạ kia mà.”

Hoắc Bất Nghi nửa cười nửa không: “Em nói phải.”

Thiếu Thương định thần lại, ảo não nói: “Không đúng, phải là ngài cứu ta trước. Chí ít là trong cái lần Vạn bá phụ bị ám sát ở trên núi, nếu không có ngài cứu thì ta đã mất mạng rồi.”

Hai người ở bên nhau chỉ mới mấy tháng, nhưng những vấn vương nhỏ bé như đã đủ một đời trôi qua, quấn lấy bện quanh không phân rõ ràng.

“Ta mang trong mình thù sâu oán nặng, chưa bao giờ có ý định thành thân, những năm ấy chỉ đau đầu tìm cách từ chối thịnh tình của bệ hạ.” Hoắc Bất Nghi học Thiếu Thương, cũng tựa lưng vào chiếc bàn bị hất đổ, “Nghe nói em và Lâu Nghiêu đã đính hôn, trong lòng ta thở phào, bằng không sẽ rất khó xử. Thật ra ta rất tán thưởng Lâu Nghiêu, dù tài năng của cậu ta bình thường nhưng bù lại quang minh lỗi lạc, nghiêm túc thủ lễ; chỉ là khi nghe em luôn miệng học theo cậu ấy gọi ta là ‘đại ca’, ta lại hận không thể bóp chết cậu ta.”

Thiếu Thương thẳng người dậy, nhấn mạnh nói: “A Nghiêu là người tốt.”

“Ừ, nên cậu ta vẫn sống tốt, ta còn định đi dự tiệc cưới của hai người.”

Nhớ lại chuyện cũ như kiếp trước, Thiếu Thương khẽ thở dài.

Nàng đã từng rất muốn thành gia lập nghiệp, độc lập môn hộ, cố gắng sống thật tốt để Tiêu phu nhân nhìn nhận. Nhưng thoáng cái vài năm trôi qua, có lẽ Lâu Nghiêu và Hà Chiêu Quân đã có ba đứa con, vậy mà mình vẫn đang vướng mắc với vị hôn phu cũ, đúng là lý tưởng phản hiện thực, kế hoạch mưu sinh tốt đẹp của nàng đã chết yểu từ trong trứng nước.

“Ta chưa bao giờ có ý làm tổn thương em, đợt ấy nhận được tin tức về bộ hạ cũ của Hoắc gia, ta cứ tưởng có thể ổn thỏa giải quyết Lăng thị nên mới có suy nghĩ cưới em.” Hoắc Bất Nghi nói.

Thiếu Thương phẫn nộ: “Sao ngài không chờ xử Lăng Ích xong rồi hẵng đến tìm ta!”

“Ta không đợi nổi.” Hoắc Bất Nghi cụp mắt, “Con người ta như vậy đấy, với những điều mong mỏi bấy lâu, nếu không có hy vọng ta sẽ  thôi, nhưng chỉ cần nhen nhóm chút hy vọng là lại nôn nóng.”

Thiếu Thương cảm thấy bản thân đúng là xui xẻo tám đời, làm ra vẻ muốn đứng dậy: “Ngài nói xong chưa, nói xong rồi thì ta đi đây.”

“Còn nữa…” Hoắc Bất Nghi níu tay nàng, phát hiện đầu ngón tay nàng bật máu, cau mày nói, “Lúc trước em không thích để móng tay.”

“Không để móng tay thì sơn móng kiểu gì!” Thiếu Thương cũng không biết vì sao mình lại nói chuyện này.

“Ngày trước em cũng không thích sơn móng tay.” Hoắc Bất Nghi kéo nàng đối diện với mình, trong cung đình cấm được đem theo đồ sắc nhọn, chàng đành cạo sạch những móng bể cho nàng, sau đó bôi thuốc bột lên từng ngón tay.

Thiếu Thương chìa tay mặc chàng rắc thuốc, nhìn từ góc độ này sẽ thấy sống mũi cao và lông mi dài rậm của chàng, nàng bỗng có cảm giác khó chịu: “Còn có chuyện gì ngài mau nói đi, ta không thể không về bữa tiệc.”

Hoắc Bất Nghi dừng lại, nói: “Lạc Tế Thông không phải người tốt, nếu cô ta viết thư hoặc nói gì với em em cũng đừng tin.”

Thiếu Thương ngạc nhiên: “Cái gì?!” Nàng chỉ cho rằng nhân phẩm của Lạc Tế Thông không tốt, nhưng nếu Hoắc Bất Nghi đã nhận định ai đó ‘không phải là người tốt’, vậy chắc chắn đã có chuyện lớn.

Hoắc Bất Nghi ngẩng đầu: “Người đã giết tỳ nữ Xuân Điều không phải Ngũ công chúa mà là Lạc Tế Thông; đúng thế, cô ta cũng tham gia hãm hại em, ta hồ nghi kế sách hại em do chính cô ta vạch ra, Ngũ công chúa không giỏi trù tính như thế.”

Thiếu Thương há miệng.

“Còn nữa, cô ta cũng không thoát khỏi liên quan tới cái chết của chồng trước là Cổ thị Thất lang. Nói tóm lại, em phải đề phòng người này.”

Thiếu Thương dựng tóc gáy, không kìm được la lên: “Nếu ngài đã biết, vì sao còn định cưới cô ta!”

Hoắc Bất Nghi mỉm cười: “Ta không định cưới cô ta, ta chỉ dùng cô ta để che mắt, bằng không sao bệ hạ và Thái tử có thể để ta sống yên ở biên ải sáu năm?”

“Cũng phải.” Thiếu Thương gật đầu, nhưng bỗng giật mình, “Ơ không đúng! Muốn che mặt cũng không thể che mặt cả đời, cho dù ngài không cưới Lạc Tế Thông thì vẫn phải cưới người khác mà, nếu cứ phải dây dưa với một người không đứng đắn, chi bằng tìm một thục nữ hiền lành…”

Nàng nhìn tròng mắt tĩnh lặng sâu hoắm của chàng, con tim run lên, “Ngài cố tình, ngài vốn dĩ không định lấy vợ, sau này ngài, ngài cũng không định cưới ai…?” Nàng đã đoán được nguyên nhân, nhưng không dám đoán dụng ý của chàng.

“Ngài điên rồi, Hoắc gia đang chờ ngài kéo dài hương khói, vậy mà ngài dám ở không cả đời, bệ hạ sẽ ăn sống ngài!” Nàng nén giọng, cực kỳ kinh hãi.

Hoắc Bất Nghi cười tươi như núi sông, không hề quan tâm.

Hốc mắt Thiếu Thương ươn ướt, nàng nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Sao ngài không nghĩ thông đi, chuyện đã qua cứ cho nó qua, chúng ta từ biệt tại đây, kết hôn sinh con, đợi thêm mười mấy hay hai mươi mấy năm sau, bạn già gặp lại cười cười nói nói, chẳng phải tốt ư?” Nếu chàng cô độc cả đời thì nàng phải làm thế nào, bàng quan đứng nhìn?

Hoắc Bất Nghi ôm tấm lưng gầy gò của nàng, siết thật chặt, buồn bã nói: “Ta không muốn làm bạn già với em, chúng ta phải làm vợ chồng già.”

Thiếu Thương cảm thấy có hơi thở như thiêu đốt ập tới, cái đầu ấm áp vùi vào hõm cổ nàng, hơi thở nam tính bao trùm lấy nàng, hòa lẫn cùng mùi thảo dược và vị máu gỉ sét quen thuộc.

Nước mắt lặng lẽ rơi, nàng nghiến răng dùng sức đẩy chàng ra, đứng thẳng người dậy, lạnh lùng nói: “Ngài muốn kết hôn thì kết hôn, muốn lấy ai cứ lấy người đó, không liên quan gì đến ta cả! Nói chuyện xong rồi, ta đi đây.”

Hoắc Bất Nghi níu nàng lại, chân sau quỳ xuống đất, ôm chặt eo thon của nàng khẩn cầu: “Em đừng nhẫn tâm như thế, sáu năm trước ta có lỗi với em, người khác không hiểu, nhưng ta biết. Em chưa bao giờ tin tưởng ai, cũng không muốn lệ thuộc vào ai, chính ta ép em phải chấp nhận ta, nhưng tới khi em toàn tâm toàn ý muốn sống cùng ta thì ta lại bỏ rơi em…”

Thiếu Thương lại rơi lệ, con tim đã kết vảy như bị nứt một đường.

Trong lòng nàng có một bức tường cao vững chãi kiên cố, bên này bức tường là tấm thân nàng cô độc một mình, không ai có thể bước vào. Sáu năm trước, Lăng Bất Nghi dùng thế mạnh đập vỡ bức tường băng ấy, nói rằng từ nay trở đi bọn họ có thể sưởi ấm cho nhau, nàng dâng hết mọi thứ tin tưởng chàng, kết quả thế nào… Nàng đã quyết định, cả đời này sẽ không để chuyện ấy xảy ra lần nữa!

“Ta tuyệt đối không tha thứ cho ngài!” Nước mắt chảy xuống, nàng cắn răng đay nghiến, “Đừng có nằm mơ, ta có thể sống tốt đến bây giờ là nhờ vững tâm. Ta tuyệt đối không tha cho bất cứ ai có lỗi với ta, một lần bất tín vạn lần bất tin, sáu năm trước ngài đã bỏ qua ta, ta biết về sau ngài sẽ không dẫm lên vết xe đổ ấy lần nữa! Ta biết ai ai cũng đang nói giúp ngài, bao gồm cả người nhà ta, nhưng ta mãi mãi không so được với tâm nguyện của ngài! Không có ngài ta cũng có thể sống rất tốt, ta tuyệt đối không tin tưởng ngài nữa, không bao giờ!”

Hoắc Bất Nghi cũng rơi nước mắt, van nài một cách hèn mọn: “Không phải bọn họ nói giúp ta mà đang giúp chúng mình. Em cầm gương soi đi, lúc em nhìn Viên Thận khác hẳn lúc nhìn ta. Ta không phải kẻ mù, người khác cũng không mù!”

Nước mắt Thiếu Thương tuôn như mưa, nức nở tức tưởi: “Không có ngài ta vẫn có thể sống tốt, ta và Viên Thận sẽ sống đến già, sống chung suốt đời…”

Hoắc Bất Nghi nói nhỏ: “Đúng vậy, ta đáng cô đơn cả đời, em luôn có thể quên ta bất cứ lúc nào.”

Cổ họng Thiếu Thương bị bít tắc khó chịu.

Hoắc Bất Nghi ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta chưa bao giờ muốn làm hại em, ta luôn mong em được suôn sẻ suốt đời, vui vẻ vô lo. Ngày trước ta cũng đã tìm một nơi xa xôi cho em với Lâu Nghiêu kia mà, đó là nơi sơn thanh thủy tú, người dân chất phác, em thích nung gạch cứ nung, thích chưng rượu cứ chưng, sẽ không có ai chỉ trích em.”

“Sáu năm qua ta luôn mơ một giấc mơ, mơ thấy cha mẹ anh chị vẫn còn sống khỏe, thảm họa diệt môn chưa hề xảy ra; ta đến nhà em cầu hôn, em đồng ý, và rồi chúng ta vui vẻ làm vợ chồng…”

Hai mắt Thiếu Thương nhòe đi, nghĩ nếu vợ chồng Hoắc Xung vẫn còn sống, nếu tất cả vẫn còn sống thì tốt biết bao.

Chắc chắn Hoắc Bất Nghi sẽ là thanh niên anh vũ phóng khoáng nhất đô thành, bọn họ vẫn gặp nhau trong hội đèn, nhưng lần này chàng sẽ không còn băn khoăn mà thoải mái tiến tới, còn mình vừa thấy chàng, tất sẽ lại ngẩn ngơ si mê.

Tiêu phu nhân sẽ chê chàng lỗ mãng, cha Trình sẽ chê chàng đường đột, nhưng thấy Hoắc gia hiển hách, tóm lại bản thân vẫn sẽ cưới chàng; đến lúc con cái bò quanh đầu gối, nàng sẽ nói với mọi người rằng thật ra chính cải trắng đã ra tay trước.

Hai mắt Hoắc Bất Nghi phiếm hồng, làn mi đọng lệ, nắm hai tay nàng áp lên mặt mình: “Em đừng nhẫn tâm đến thế, ta xin em đừng nhẫn tâm với ta như vậy.”

Thiếu Thương không lạnh lùng nổi nữa, khóc nấc lên như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi giàn giụa rất mất hình tượng, hôm nay nàng là kẻ thất bại, không còn sức để đánh trả.

Chợt lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện đông đảo, dường như có rất nhiều người đi về phía bên này, dẫn đầu là tiếng cười rất vang của Tam công chúa đã ngà say: “Khúc Linh Quân đi nhanh thế, vẫn chưa ăn hạt dẻ ướp lạnh trong cung mẫu hậu mà; cả Trình Thiếu Thương nữa, không biết đã chạy đằng nào rồi.”

Nhị công chúa nói: “Linh Quân đang có mang, muội tưởng như muội hả, suốt ngày ăn uống chơi đùa. Có lẽ Thiếu Thương đã về Vĩnh An cung, ta nghe nói gần đây Tuyên Thái hậu ngày càng yếu.”

Nhữ Dương vương Thế tử phi nói: “Hôm nay ngày xuân đang đẹp, tại sao chúng ta không đến lâm viên phía sau mở tiệc, hóng gió tỉnh rượu.”

Tam công chúa cười to: “Ngày xuân đẹp nhưng nhiều muỗi quá, vẫn là cung thất này tốt hơn, tháo ba mặt cửa ra, tới lúc ấy vẫn có thể hóng gió ngắm cảnh.”

“Ồ, hôm nay Tam hoàng tỷ chu đáo cẩn thận ghê.”

“Muội biến đi, không biết trật tự gì cả!”

Cánh phụ nữ cười to vui vẻ.

Hai người Hoắc Trình hoảng hốt chưa kịp định thần, nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, cánh cửa cung thất bị dỡ ra, trong ngoài đưa mắt nhìn nhau, mọi người Thiếu Thương đứng thẳng bên trong, Hoắc Bất Nghi quỳ một chân bên cạnh nàng, trên mặt cả hai đọng nước mắt, xiêm y loang lổ vết máu, bàn ghế trên đất cùng vật dụng chưng bày đổ ngã.

Các vị phu nhân nữ quyến đầu thời hít một hơi.

Trong một thoáng tĩnh lặng, không ai lên tiếng. Là phu nhân có bối phận cao nhất ở đây, Nhữ Dương vương Thế tử phi tự giác có nghĩa vụ lên tiếng, khô khốc nói: “A… sao các, các ngươi cũng ở đây, thật trùng hợp…”

Nói còn không bằng không nói, trong ngoài cửa lại lần nữa rơi vào yên lặng, một lúc sau, mọi người hoàn hồn, tiếng xì xào bàn tán xen lẫn vài tiếng cười khẽ vang lên.

Mọi người nghĩ, lẽ nào hai người này đang hẹn hò ở đây? Nhưng thấy trên đất bừa bộn, trang phục dính máu, trông giống đánh nhau hơn, sau đó lại nhìn tư thế một đứng một quỳ của hai người, đang khổ sở van xin à? Nhưng thanh niên quyền thần kiêu ngạo như Hoắc Bất Nghi lại quỳ xuống cầu xin ư?! … Ôi, bọn họ không giải được đề này.

Tai Thiếu Thương ù lên, lúng túng không biết phải đối phó như thế nào.

Hoắc Bất Nghi rất bình tĩnh, chậm rãi đứng dậy đẩy cô gái ra sau lưng, ánh mắt nhìn đám đông vô cùng lạnh lẽo. Chàng vừa làm tư thế bảo vệ đó, tiếng cười nói bên ngoài lập tức im bặt – với địa vị xuất thân của bọn họ, dĩ nhiên không như cánh phụ nữ lưỡi dài thích hóng hớt ở phố thị, cần tự giác thì phải tự giác.

Nhị công chúa mỉm cười, đi lên một bước, dịu dàng nói: “Tử Thịnh, hôm nay mọi người uống rượu nên muốn đến đây hóng gió tỉnh rượu.”

Vẻ mặt Hoắc Bất Nghi thả lỏng, chợt nói một câu không đầu không đuôi: “… Nhị công chúa, điện hạ còn nhớ trong cung hẻm năm ấy, điện hạ, ta, Thiếu Thương, và cả Tam công chúa, bốn người chạm mặt nhau.”

Tam công chúa đã nhớ ra.

Nàng ta gãi tai đảo mắt, chuyện cũ mất mặt nàng ta đã quên từ lâu, Hoắc Bất Nghi còn nhắc đến làm gì, thật là!

Nhị công chúa nói: “Nhớ, đó là ngày đầu tiên Thiếu Thương đến chỗ Tuyên nương nương học tập.”

Thiếu Thương cũng đã nhớ, tình cảnh lúc ấy y hệt bây giờ, Tam công chúa muốn gây rắc rối cho nàng, chàng bảo vệ nàng sau lưng, như một ngọn núi cao lớn trập trùng che mưa chắn gió cho nàng.

Hoắc Bất Nghi lạnh lùng nghiêm nghị: “Câu cuối cùng ta đã nói trước khi chia tay nhau hôm đó, chẳng hay Nhị công chúa còn nhớ không?”

Nhị công chúa im lặng nhìn chàng, sau đó cười nói: “… Vẫn nhớ, cậu yên tâm.”

Nàng xoay người nhìn mọi người, ánh mắt dịu dàng song vẫn đầy uy nghiêm, “Tử Thịnh và Thiếu Thương nhiều năm không gặp, có chuyện cần nói. Ta hy vọng chư vị hôm nay thấy gì cũng sẽ không đồn đoán.”

Người thông minh không cần nói nhiều, trong lòng tự biết rõ, mọi người tức khắc hiểu ra, nếu hôm nay bọn họ nói lung tung ra ngoài, chẳng những sẽ là kẻ thù của Hoắc Bất Nghi mà còn là kẻ thù với Nhị công chúa được Hoàng đế sủng ái nhất. Thế là mọi người cười ha ha, giả vờ hồ đồ.

Thiếu Thương chầm chậm siết chặt nắm đấm, nàng nhớ ra rồi, câu nói cuối cùng Hoắc Bất Nghi nói với hai vị công chúa hôm ấy là: Cho đến khi gặp nàng ấy ta mới có ý định kết hôn, ngoài nàng ra, không có người khác.
Bình Luận (0)
Comment