Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 170

Đây là lần thứ ba Thiếu Thương rời nhà đi xa trong kiếp này, hai lần trước… Thôi, không cần nhắc lại nữa.

Thực ra Tiêu phu nhân muốn nàng lên đường sau khi dập tắt được nổi loạn, nhưng thấy đây không phải là chuyện có thể xong trong một sớm một chiều, cuối  cùng Tiêu phu nhân cũng đồng ý, cốt yếu là vì lần này Thiếu Thương đến Dự Châu. Nhờ phúc của Châu mục Lương lão bá, đây là một trong những nơi hiếm hoi thi hành lệnh độ điền thuận lợi, biên giới cũng êm đềm, ngay cả án ly hôn giữa vợ chồng cũng được giải quyết theo lẽ thường.

Khi đi ngang qua Dĩnh Xuyên, Thiếu Thương tiện thể ghé thăm Khúc Linh Quân đang ở nhà chờ sinh, còn “xén” được hai bộ đồ hổ con do thai phụ tự đan. Khúc phu nhân là thục nữ điển hình, giỏi từ trong ra ngoài, may bộ đồ hổ con có cái đầu tròn rất đáng yêu, Thiếu Thương thích vô cùng, còn Trình Thiếu Cung lại nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ – đúng vậy, lần này chỉ có cậu đi cùng Thiếu Thương.

Dự Châu nằm ở phía nam Trung Nguyên, từ trên nhìn xuống, địa thế nơi này như cái kén tằm dựng đứng. Hai bên trái phải ở trên là Ti Lệ và Duyễn Châu, dưới đáy là Kinh Châu và Dương Châu đất rộng người thưa chờ ngày phồn thịnh, phía tây có vài châu quận rải rác. Hàn đại tướng quân như một bà cụ kiên nhẫn quét sân, dẫn đội quân chấn chỉnh từng nơi một, phía đông chính giáp với một trong bốn châu có loạn lớn nhất – Từ Châu.

Nhằm đề phòng loạn quân hoặc lưu dân đi bộ tới biên giới Dự Châu, cho dù vợ sắp lâm bồn, Lương Vô Kỵ vẫn phía tây bắt sâu mọt hại nước, khi lại tới phía đông chặn quan ải, qua qua lại lại giữa hai nơi, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Quê làng của Tuyên Thái hậu nằm ở quận Dực Dương phía nam Dự Châu, đội ngũ của Thiếu Thương chỉ cần đi đường chính, không đến gần hai nơi đông tây ở Dự Châu là sẽ không gặp nguy hiểm. Cuối thu trời dễ chịu, trên đường đi tự do tự tại, thậm chí Thiếu Thương còn nghĩ, đợi hoàn thành di nguyện của Tuyên Thái hậu mình có thể tiếp tục xuôi nam, tới Giang Hạ Kinh Châu thăm Vương Linh nữ sĩ, nghe nói bây giờ vị tiểu tỷ tỷ này có thanh danh hiền thục rất vang, ai ai cũng khen ôn lương cung kiệm, là cô vợ ra tay đánh chồng nhẹ nhất trong số các chị em dâu… Ấy?

“Không phải muội và Vương nương tử là kẻ thù không đội trời chung à?” Trình Thiếu Cung không tài nào hiểu nổi tình ‘hữu nghị’ này.

Thiếu Thương nói: “Muội với Hủ Nga a tỷ còn đánh nhau kìa, mà tỷ ấy vẫn thành chị dâu của muội còn gì? Con gái bọn muội lòng dạ rộng rãi, dù có hiềm khích cũng chỉ như gió nhẹ mưa phùn, không gây nên nổi sóng gió to. Không như con trai bọn huynh, hở tí là dấy binh làm loạn, gió tanh mưa máu, suốt ngày chiến tranh!”

Thiếu Cung rất muốn nói với bào muội về những vương nữ vương hậu đã khuấy đảo gió mưa thời Xuân Thu Chiến Quốc, nhưng cánh môi mấp máy rồi cuối cùng vẫn vào lại xe ngựa. Ngày trước bào muội rất quyết đoán, nhưng sau năm năm làm cung lệnh lại càng tự tin quả quyết, bản thân không đấu nổi. Chẳng những như vậy, bào muội còn bắt đầu nghi ngờ tư cách của huynh trưởng là mình!

“Tam huynh, muội hỏi huynh nè.” Thiếu Thương chui vào trong xe, “Ngày trước khi mẫu thân lâm bồn là lúc tổ phụ bệnh nặng, phụ thân vẫn đang ở ngoài, nhà cửa bề bộn. Huynh nói xem, có phải bà đỡ bị nhầm lẫn không, thực ra sinh sớm một canh giờ là muội chứ không phải là Tam huynh.”

Trình Thiếu Cung bó tay cạn lời, chỉ biết nói: “Nếu là hai nam hai nữ thì có lẽ sẽ nhầm trước sau, nhưng chúng ta là nam nữ sinh đôi, lẽ nào bà đỡ không phân biệt được nam nữ?!”

“Chưa chắc đâu nha, Thanh di mẫu nói, hồi đó bà ấy còn trẻ, thấy mẫu thân hôn mê sâu thì sốt ruột lắm, chỉ lo chăm sóc chờ mẫu thân tỉnh, không có thời gian hỏi là huynh muội hay tỷ đệ.”

Thiếu Cung bất đắc dĩ: “Chúng ta không phải trẻ con, cần gì phải xoắn xuýt chuyện nhỏ nhặt này.”

“Không có gì, chỉ là muội muốn hùng hồn hơn khi ra lệnh cho Tam huynh thôi.”

Trình Thiếu Cung: …

Giữa trưa một ngày nào đó, đội ngũ hạ trại nấu ăn, mọi người tranh thủ nghỉ ngơi.

Thiếu Thương híp mắt ngồi xuống cạnh bào huynh: “Tam huynh nè, muội muội có vài lời không biết hỏi được không.”

Thiếu Cung xoay lưng đi không muốn để ý tới nàng, tức giận nói: “Huynh không cho phép thì muội sẽ không hỏi chắc.”

“Huynh biết vậy là tốt. Tam huynh à, bây giờ ngoài tụi A Trúc ra, huynh muội chúng ta coi như yên ổn, rốt cuộc huynh có kế hoạch gì về tương lai chưa.”

Thiếu Cung bỗng thở dài: “Huynh trưởng bảo huynh đến huyện của huynh ấy học làm đương sai, thứ huynh lại bảo huynh đến quận Từ giúp huynh ấy tính phong thủy sông ngòi, phụ thân bảo huynh đến doanh trại với ông ấy, mẫu thân lại bảo huynh học quản lý công việc… Nhưng huynh lại muốn chu du thiên hạ trước.”

Thiếu Thương kinh hãi: “Oa, đương sai, thầy phong thủy, cầm binh, việc vặt, Tam huynh mà cũng biết làm những chuyện này á?”

Thiếu Cung đắc ý: “Đương nhiên là biết, không tin muội đi hỏi mẫu thân đi.” Dù Tiêu phu nhân thường chê cậu biết mà không tinh thông, nhưng thực ra cậu là người học rộng biết nhiều nhất trong số các huynh muội.

Thiếu Thương lập tức nhìn bằng con mắt khác: “Nếu Tam huynh muốn chu du thiên hạ, vì sao mấy năm qua không đi, phụ thân mẫu thân không cho phép à.”

“Không phải, huynh muốn thấy muội thành thân đã rồi mới đi.”

Như có ấm áp rót vào cõi lòng, Thiếu Thương cười xấu hổ cọ vào cậu, tới khi lò bốc khói, nàng lại bưng một bát bánh canh nóng hổi đến cho Thiếu Cung, vô cùng ân cần: “Tam huynh mau nếm thử đi, ăn nhân lúc còn nóng, muội thêm gia vị đấy, còn nước dùng đã được nấu khi ở dịch trạm.”

Thiếu Cung nhận lấy bát bánh canh, cười mắng: “Từ lên mặt chuyển qua tôn trọng, cái con bé này!” Nhưng tay nghề của con bé này không tệ, hừ, họ Hoắc kia hời quá!

“Không nói đến công danh tiền đồ, mai này Tam huynh muốn cưới người vợ thế nào.” Thiếu Thương hỏi tiếp.

Thiếu Cung vừa thổi canh vừa nghĩ ngợi, “Không kỳ quặc ranh mãnh như muội là được, vi huynh chịu không nổi.”

Thiếu Thương lại muốn đánh người, cố kìm nén: “Vậy thì như mẫu thân, chín chắn điềm tĩnh.”

“Quá thông minh lợi hại huynh cũng chịu không nổi.”

“Thế thì giống Hủ Nga a tỷ, dịu dàng nết na.”

“Huynh không thích con gái hiền lương thục đức, sẽ khiến huynh có vẻ kỳ quái.” Tính cách của cậu cách sĩ đại phu bình thường đến một trăm lẻ tám dặm, thích mắng mỏ đùa giỡn, thỉnh thoảng thần thần bí bí, phụ nữ quá hiền thục sẽ khiến cậu có áp lực rất lớn.

“Tam huynh cũng biết mình kỳ quái à. Ừ, vậy giống Thê Thê a tỷ, phóng khoáng tự do, đơn giản ngây thơ.”

Lần này Thiếu Cung suýt nhảy cẫng lên: “Muội muốn hại chết huynh à! Hồi bé huynh bị tỷ ta đánh mấy trận muội có biết không!”

Thiếu Thương không kìm được nói: “Rốt cuộc huynh muốn như thế nào, Tang thẩm, Thanh di mẫu… Huynh đừng nói mình thích ‘sức mạnh nhổ núi’ như tổ mẫu!”

Thiếu Cung buồn rầu: “Huynh không hiểu rốt cuộc muội vặn hỏi huynh làm gì. Nên huynh mới muốn ra ngoài chu du, không chừng sẽ gặp được người mình thích!”

“Tùy huynh.” Thiếu Thương bất đắc dĩ, “Cẩn thận đừng đi vào vết xe đổ của phụ thân Viên Thận, trong nhà không chịu nổi giày vò như thế đâu.” Thực ra nàng muốn Trình Thiếu Cung xử lý ít sản nghiệp, tránh cả đời huynh ấy lông bông, tới khi già không vợ không con không nhà không nghiệp.

Thấy bào muội không muốn nói chuyện, Thiếu Cung lại nổi hứng, cậu ghé lại gần nhiều chuyện: “Niệu Niệu, trước khi đi bệ hạ có gọi muội vào cung, bệ hạ đã nói gì với muội vậy?”

Thiếu Thương buồn bã: “Chẳng nói gì cả.”

“Không phải bệ hạ nói ‘cuộc đời nó thực không dễ dàng’ gì gì đó chứ.”

Thiếu Thương quay phắt đầu lại, ưỡn người lên: “Huynh lại tự ý bói cho muội hả?!”

Thiếu Cung xua tay lia lịa: “Không có không có, vi huynh đã hứa với muội rồi mà, mấy năm nay huynh không hề bói gì cho muội cả!” Dừng một lúc, cậu cười khổ, “Dù huynh biết xem bói cũng sẽ không bói được bệ hạ sẽ nói gì.”

Thiếu Thương chầm chậm ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Thế thì tốt… Nhưng sao huynh biết.”

“Là đoán, đoán thôi! Tuyên Thái hậu vừa qua đời, bệ hạ nhân hậu niệm tình, nghe nói hai tháng này phụ thân luôn rầu rĩ, nhìn muội suốt ngày hầu hạ Tuyên nương nương, sao có thể không cảm thán. Bọn huynh coi bói xem tướng cần nhìn sắc mặt đoán ý, nếu nói lung tung thì khéo đi tong nửa cái mạng!”

“Nghĩa là bọn huynh chuyên môn lừa người đúng không.”

“Nói vậy không đúng. Khi mẫu thân của Văn đế là Bạc Thái hậu vẫn ở trong Ngụy Vương cung, chẳng phải Hứa Phụ đã nói bà ấy sẽ sinh thiên tử sao, không phải về sau đã nói trúng rồi à.” Thiếu Cung cố gắng để nghề nghiệp được xứng danh.

“Chuyện này có gì lạ. Khi ấy quần hùng xưng bá, Ngụy Báo cũng là một trong số đó. không chừng Hứa Phụ đã nói câu ấy với tất cả nữ quyến của các hào kiệt, kiểu gì cũng có một hào kiệt có thể thống nhất thiên hạ, như thế không phải cơ thiếp của ông ta sẽ sinh ra thiên tử ư.”

“Nói lung tung! Thầy tướng Diêu ông cũng nói với Tang ảo, trưởng nữ của bà vô cùng tôn quý, tương lai ắt sinh thiên tử, sau đó cũng thành sự thực còn gì, quả nhiên trưởng nữ của Vương thị đã sinh ra Võ Hoàng đế.”

“Khi ấy hậu cung đang tuyển mỹ nhân, Tang ảo bừng bừng hùng tâm, đương nhiên Diêu ông sẽ nói theo lời của bà ta rồi, lẽ nào nói ‘con gái nhà bà có số mệnh cung nữ, vào cung cũng chỉ có thể bưng nước rửa chân’, hỏi xem ông ta còn giữ được cái mạng già nữa không!” Nói tóm lại, Thiếu Thương không tin chỉ nhìn mặt mà kết luận được vận mệnh.

“Nhưng ban đầu Tang ảo định đưa khuê nữ là con thứ vào cung, chính Diêu ông nói trưởng nữ của bà mới có số Hoàng hậu, vậy mới thấy cực kỳ chính xác.”

“Lại càng dễ giải thích hơn. đương nhiên Diêu ông thấy Vương Hoàng hậu tuy đã thành thân sinh con, nhưng xinh đẹp mỹ miều lại biết ăn nói hơn cô em gái. Con gái vào cung tranh sủng, đương nhiên càng xinh đẹp thông minh càng tốt!”

Thiếu Cung tức điên mà không cãi lại được, sắc mặt như hoa cúc vàng phơi khô, nửa buổi sau mới rít lên một câu: “Muội muội muội… Nữ tử và tiểu nhân không đủ mưu!”

Thiếu Thương ôm bụng cười bò, cười đủ rồi mới bình tĩnh nói: “Thực ra hôm ấy bệ hạ không nói gì cả, chỉ là… Chỉ là khi muội cảm thấy thế sự khê nhiêu phức tạp, lòng người mịt mù khó dò, thì bệ hạ chỉ nhẹ nhàng kết luận…”

Thiếu Cung phát huy sức quan sát của thầy bói, thử thăm dò: “Có phải chuyện bệ hạ nói với muội liên quan tới Hoắc Bất Nghi không.”

Thiếu Thương gật đầu: “Muội cho rằng, đậu tây khó chín vì nó bướng bỉnh, hành hẹ vị cay vì là loài ưa cạn; nhưng bệ hạ, bệ hạ nói với muội… Nói muội chỉ là…”

“Chỉ là nhát gan.” Thiếu Cung bình tĩnh nói ra hai chữ sau.

Thiếu Thương chợt ngoái đầu: “Sao huynh cũng biết chuyện này.”

Thiếu Cung thở dài, nói: “Huynh đã nhận ra từ lâu, chỉ là không biết phải nói với muội thế nào. Phụ thân luôn khen muội cẩn trọng tỉ mỉ, suy nghĩ chu toàn, nhưng huynh biết đó không phải là chủ tâm của muội. Thấy muội và Thê Thê a tỷ mới gặp mà như quen biết từ lâu, huynh biết thực ra muội thích hoạt bát tùy tâm tự tại. Muốn uống rượu, lén trộm hai vò từ trong hầm uống say túy lúy, không sợ bị mắng; muốn gây gổ, dù ở trước mặt trưởng bối cũng dám ra tay mắng mỏ. Nhưng muội không dám, Thê Thê a tỷ có người bao che cho, còn muội…”

Nói đến đây, lòng cậu thấy chua chát, giọng nhẹ đi, “Muội thấy mình không có ai bao che, từ khi muội vào cung, có Hoắc Bất Nghi muội thường xuyên phạm lỗi, nhưng không có Hoắc Bất Nghi là muội ngoan ngoan đi nhiều. Sau đó Hoắc Bất Nghi bị lưu đày, muội hành xử càng thỏa đáng. Huynh hay nghe người ta nói ‘tiểu nương tử Trình gia rất rất giỏi, chu toàn từ Trường Thu cung đến Vĩnh An cung, không những chăm sóc Hoài An vương Thái hậu tận tình, mà cũng được Việt Hoàng hậu xem trọng, bệ hạ tán dương’.”

Hoàng hậu bị phế sẽ xuất cung hai ba chuyến mỗi năm, dù không phải chuyện nhỏ nhưng bào muội thu xếp rất đâu vào đấy – đầu tiên là để thái y mào lời, nói ở lâu trong cung không tốt cho Hoài An vương Thái hậu dưỡng bệnh, nên Hoàng đế đã cho phép Hoài An vương Thái hậu tới biệt viện hoàng gia nghỉ ngơi. Nhưng vì Việt Hoàng hậu thường tới đó ngâm suối nước nóng nên Tuyên Thái hậu không muốn đi, vậy là Hoàng đế bèn đưa một trang viên khác (là tài sản riêng của Tuyên hậu, Thiếu Thương toàn quyền nắm giữ) cho Tuyên Thái hậu dưỡng bệnh, như thế Ngự Sử đại phu cũng không nói gì.

“Bệ hạ nói không sai.” Thiếu Thương im lặng một lúc lâu mới nói, “Muội suy nghĩ lung tung, sợ này sợ kia, thực ra chỉ có hai chữ: nhát gan. Thất bại sợ cái gì, thua keo này bày keo khác, vấp ngã cũng nhằm nhò chi, bò dậy đi tiếp là xong. Quan trọng hơn, rốt cuộc là bản thân muội có muốn cùng người ấy nắm tay đến bạc đầu hay không.”

Không thể không có lòng tự tôn, thỏa hiệp không ranh giới là phải tự lượng sức mình, không ai thương một kẻ bị coi thường; nhưng cũng không thể quá đáng, ngẩng đầu quá cao rất dễ bỏ sót người tốt, việc tốt.

“Nói rất hay.” Trình Thiếu Cung vỗ vai nàng – Niệu Niệu đã lớn rồi, nhưng cậu vẫn thấy buồn.

Song nỗi buồn ấy không kéo dài lâu, như mọi cặp sinh đôi nam nữ bắt đầu đạp nhau từ trong bụng mẹ trên đời này, chẳng tới mấy canh giờ, Trình Thiếu Cung lại muốn bóp chết em gái.

Nghỉ trưa xong, Thiếu Thương hạ lệnh tiếp tục lên đường, dự tính tới dịch trạm trước khi trời tối. Sau hai canh giờ đi đường, đội ngũ dừng chân tại một tửu quán nhà gỗ ở đầu ngã rẽ. Huynh muội Trình thị gọi rất nhiều đặc sản của vùng, nào là thịt muối măng khô cá khô vân vân, sau đó để vũ tỳ phân phát cho đội thị vệ.

Khách trong tửu quán không đông, đủ người qua lại đông tây nam bắc, nhưng chỉ có nhóm của Thiếu Thương là xuôi nam, chủ quán nghe chuyện này bèn ngăn cản: “Hai vị khách quan, mấy ngày trước có sạt lở, con đường dẫn về nam đã bị cây cối núi đá chặn ngang, giờ quan phủ đang bận độ điền diệt loạn, chưa có thời gian rảnh dọn dẹp, khách quan không ngại thì có thể đi đường khe lũng phía tây, kể ra còn gần hơn nữa.”

Thiếu Thương chau mày, không nói gì.

Trình Thiếu Cung vội hỏi: “Đường khe lũng đó đi thế nào, đường có xa không, xe cộ qua lại có thuận tiện không, có thể tới dịch trạm trước khi trời tối không.”

Chủ quán cười đáp: “Được, được, cũng được nốt. Thực ra con đường khe lũng này ngày trước là đường chính xuôi nam, sau đó vì thương nhân Dương Châu Kinh Châu nhiều lên, chê con đường ấy chật hẹp. Ừm, có lẽ là trong thời kỳ của Tuyên đế tiền triều, triều đình phái đại quân xuôi nam bình định thổ tộc nổi loạn, quân nhu lương thực được vận chuyển theo nhóm, cho nên quan phủ lập tức nới rộng một con đường khác làm đường chính.”

Trình Thiếu Cung yên tâm, luôn miệng cảm tạ.

Thiếu Thương cười nhẹ nhàng: “Đa tạ lão ông, vậy chúng tôi sẽ đi đường phía tây. Hôm nay có duyên, lão ông có thể nói cho chúng tôi biết xung quanh có những đường mòn xuyên núi nào không. Quý vùng nhiều phong cảnh đẹp quá, huynh muội ta tính xong chuyện lại du ngoạn đó đây.”

Nói đoạn, nàng lấy một đồng tiền trong túi da ra đẩy tới, chủ quán mừng rơn, không đi mời chào khách mà ngồi xuống trước mặt huynh muội Trình thị, kể rõ ràng từ đầu chí cuối.

Khi Trình Thiếu Cung cho rằng mọi chuyện rất suôn sẻ, nào ngờ vừa rời tửu quán nửa canh giờ thì Thiếu Thương đã lập tức hạ lệnh quay đầu xe, đi vòng qua tửu quán bằng đường mòn, lại còn đến đường chính đã bị chặn.

Trình Thiếu Cung giật mình, vội hỏi đã có chuyện gì.

Thiếu Thương bình tĩnh nói: “Không có chuyện gì, chỉ là muội cảm thấy không ổn.”

“Không ổn chỗ nào, lão ông kia xây tửu quán cả đời ở đó, lẽ nào còn lừa muội!”

Thiếu Thương cười nói: “Tam huynh à, huynh muốn đi đông, muội muốn đi tây, huynh muội ta ai cũng cho là đúng, huynh nói xem thuộc hạ sẽ nghe muội hay nghe huynh đây.”

Trình Thiếu Cung nhìn hai thị vệ ánh mắt sáng ngời sau lưng bào muội, chẹp miệng rồi bất đắc dĩ nói: “Được, dù gì cũng không gấp gáp hoàn thành di nguyện của Tuyên Thái hậu, muội muốn đi vòng thì đi vòng.”

Không phải cậu dễ nói chuyện, mà là biết nhìn tình thế.

Tổng cộng có hơn một trăm vũ tỳ thị vệ bộ khúc trong chuyến đi lần này, vì anh em Trình Thủy Trình Chỉ cùng cần dùng người nên trong đoàn xe chỉ có hai phần là phủ binh của Trình gia, do thị vệ riêng của Trình Thiếu Cung là Phù Đăng chỉ huy, còn lại đều là người của Thiếu Thương.

Bọn họ vốn dĩ là những tướng sĩ mồ côi được Tuyên Thái hậu tập hợp nuôi dưỡng từ mấy năm trước, khi lớn lên được sắp xếp vào đội cận vệ của Hoàng hậu, sau khi mẹ con Tuyên thị bị phế, bọn họ không muốn chuyển đến dưới quyền của Việt thị, hơn nữa để tránh nghi kỵ nên cũng không tiện đưa vào phủ của các hoàng tử công chúa, thế là Tuyên Thái hậu đã giao bọn họ cho Thiếu Thương.

Thiếu Thương có tài sản có trang viên, còn có những phụ huynh thúc bá giỏi dẫn binh đánh giặc, năm sáu năm qua bọn họ được huấn luyện quản thúc theo quy chế của bộ khúc Trình thị, đồng thời cũng xem họ như gia quyến. Khi ấy Tiêu phu nhân thở dài nói, người tính không bằng trời tính, ngày trước bà cầm tay dạy dỗ Trình Ương rất nhiều chuyện, nhưng giờ lại thành vô dụng, trái lại cô con gái bà cho rằng không được lại giải quyết mọi chuyện rất thấu đáo.

Đi thêm hơn một canh giờ, cuối cùng đội ngũ cũng đã âm thầm trở lại đường chính xuôi nam. Mọi người đưa mắt nhìn, quả nhiên đất bằng rộng rãi, đủ cho tám cỗ xe cùng đồng hành, chỉ tiếc vừa đi thêm vài dặm thì mọi người đã thấy mấy tảng đá gốc cây cao to chặn ngang.

Trình Thiếu Cung lập tức nói: “Muội thấy chưa! Lão ông ấy không hề lừa chúng ta, thực sự không thể đi qua con đường này được!”

Thiếu Thương xuống ngựa đi tới, cẩn thận quan sát tảng đá gốc cây kia.

Trình Thiếu Cung bó tay, đành xuống xe lại gần, ngồi xổm xuống cạnh bào muội líu ríu hỏi ‘thế nào thế nào’.

Thiếu Thương đứng dậy, nghiêm nghị nói: “Tam huynh có biết vì sao quan phủ phải xây đường chính không.”

Thiếu Cung không trả lời: “… Trời đã gần tối, không đi nữa là phải cắm trại ngủ ngoài trời đấy, để sau huynh sẽ dẫn muội đi nghe phu tử giảng bài.”

Thiếu Thương không đếm xỉa tới cậu, tự lẩm nhẩm: “Đường chính, đường chính, nói thẳng ra là để cho quan phủ dùng. Quan phủ dùng làm gì, quan viên qua lại, thương nhân qua lại, những điều này chỉ là thứ yếu. Thủy Hoàng đế phái mười vạn quân dân sửa đường tám trăm dặm, chính là để tăng tốc thuận tiện cho đại quân và xe cộ chở quân nhu.”

“Nên muốn sửa chữa đường chính phải để ý, không phải đề phòng thì không thể có chuyện xây ở nơi rừng sâu núi thẳm, tốt nhất là địa thế bằng phẳng, trước sau trái phải không có vật che chắn, nếu không sẽ dễ có kẻ mai phục ám toán.”

Thiếu Cung hừ một tiếng: “Hoắc Bất Nghi nói với muội những chuyện này chứ gì.”

Thiếu Thương lườm cậu: “Lẽ nào phụ thân chưa nói với các huynh trưởng? Huynh vào tai trái ra tai phải đúng không.”

“Huynh biết những chuyện này, nhưng rốt cuộc muội muốn nói gì!”

Thiếu Thương nói tiếp: “Trước khi lên đường, muội đã xin Thái tử điện hạ cho phép muội được mượn địa đồ Dự Châu ở Hoằng Văn quán*, cả con đường chính bằng phẳng kéo dài, chỉ có một đoạn phía đông là có đồi…”

(* Hoàng Văn quán: nơi lưu trữ sách vở Nho gia, cho các Nho thần nắm giữ.)

Thiếu Cung ngẩng đầu nhìn, chỉ về ngọn đồi cánh đông trước mặt: “Có vẻ là nó, xem ra chính là ngọn đồi trước mặt. Có lẽ mưa lớn đã cuốn trôi đá, rồi cuốn theo cây cối. Tháng trước mưa xối xả liên miên, bùn cũng đổ xuống mấy ngọn núi cạnh đô thành, suýt nữa tràn cả vào thôn làng.”

Thiếu Thương nói từng chữ: “Nhưng lão ông kia nói, con đường chính này mới bị chặn từ vài hôm trước. Đã vào thu, đâu ra mưa xối xả!”

Thiếu Cung ngẩn ra.

Thiếu Thương chỉ vào núi đá gỗ lớn: “Huynh nhìn kỹ đi, chúng giống bị mưa cuốn trôi xuống à? Cây cối khô ráo, đất vẫn chắc, mặt hướng nắng của những tảng đá này quá sạch, nếu bị mưa cuốn trôi theo bùn lầy, tại sao không dính bùn cát?!”

Thiếu Cung sợ hãi, một lúc sau mới nói: “Có kẻ cố ý đẩy đá cây từ trên đồi xuống để chặn đường!”

Thiếu Thương nói: “Không hẳn, có khi sơn dân đốn củi sơ suất cũng sẽ xảy ra tai họa này. Chỉ là, người từ nhỏ đã xui xẻo như muội, tốt nhất phải cẩn thận gấp đôi. Có cẩn thận mới không ngã tay chèo.”

“Vậy chúng ta nhanh quay lại thôi, đổi đường khác!” Thiếu Cung hùng hồn nói.

Thiếu Thương: “Trời tối rồi, nếu chúng ta đối lửa cắm trại, kiểu gì cũng biến thành mục tiêu sống.”

“Thế muội muốn thế nào?!”

“Lùi lại mấy dặm, tắt lửa đợi trời sáng.”

Thiếu Cung tức giận phản đối: “Nếu biết đã không ổn sao vẫn ở ngoài làm gì, phải nhanh chóng về đi chứ!”

Thiếu Thương phủi bùn dính trên tay, vẫn cố chấp: “Không, không thể đi xuyên đêm được.”

Thiếu Cung nổi giận: “Huynh là huynh trưởng của muội, nghe huynh!”

Thiếu Thương mất kiên nhẫn, tung ra công kích đã dồn nén mấy năm qua.

“Năm đó Phàn nghịch tặc nổi loạn ở Duyễn Châu, Tam thúc sống chết đòi vào huyện Thanh thăm sư huynh của mình, muội nói như vậy không ổn, nếu huyện Thanh gặp chuyện, Tam thúc đi vào sẽ thành bánh bao thịt dụ chó, có đi mà không có về, nếu huyện Thanh vô sự, có đi vào hay không cũng không quan trọng. Muội nói ‘bây giờ phía trước chưa rõ tình hình, thị vệ theo chúng ta không nhiều, không nên tự ý hành động, vẫn nên men đường cũ về quận Trần Lưu, hỏi rõ nguyên nhân rồi lại lên kế hoạch tiếp’, nhưng không ai nghe muội.” Tang thẩm không hiểu những chuyện này, đáng hận là thúc phụ đầu heo kìa!

“Trước lúc chia tay, Tam thúc còn ôm vợ khóc, sau đó rất dứt khoát anh hùng đi vào huyện Thanh, trước khi đi còn dặn bọn muội tiếp tục đến huyện Hoạt. Kết quả thế nào, kết quả như thế nào hả? Muội với thẩm suýt bỏ mạng, suýt chết không toàn thây!” Thiếu Thương gần như hét toáng lên câu cuối, cảnh thịt người bị nướng vẫn luôn là cơn ác mộng ám ảnh nàng tới tận bây giờ.

Thiếu Cung chần chừ: “Tam thúc là văn nhân mà, dĩ nhiên… Không hiểu chuyện đó lắm…”

“Năm thứ hai có người vạch tội bá phụ hà hiếp bách tính, huynh muội chúng ta đi tìm ông ấy. Trên đường về, muội nói nếu đã có mấy toán thích khách thì sao không đi đường chính dù dài hơn, mà cứ phải đi đường tắt rừng rậm làm gì. Nhưng có ai nghe muội không! Vạn bá phụ còn cười bảo muội nhát gan, mà huynh với Thê Thê a tỷ là cười dữ nhất, thứ huynh cũng chỉ do dự. Sau đó thì sao, sau đó ra sao hả? Sau đó như thế nào! Nếu không phải… Có chàng tới giúp… Thì chúng ta cũng đã bỏ mạng hết rồi!”

Lúc ấy Thiếu Cung cũng có mặt, tự biết nàng nói đúng, thế là cười khan giả ngốc.

“Tam huynh muội nói huynh hay, muội đã nhịn hai chuyện này rất lâu rồi, chỉ vì thể diện đại trượng phu của thúc phụ và bá phụ nên mới không nói ra thôi!” Thiếu Thương càng nghĩ càng tức, cũng vì những trưởng bối phái nam không đàng hoàng này mà hại nàng càng ngày càng nợ người kia nhiều, không biết năm tháng nào mới trả hết nợ.

“Còn một việc nữa muội đã muốn nói từ rất lâu, tuy muội nhỏ tuổi, nhưng trừ phụ thân mẫu thân và Tam thẩm ra, Tam huynh không thấy muội mới là người thông minh nhất nhà hả?” Thiếu Thương hét toáng lên, hai mắt như tóe lửa, Thiếu Cung bị bắn nước bọt đầy mặt, gần như rụt xuống dưới bụng ngựa.

“Nếu muội đã thông minh hơn mọi người, cớ gì mọi người không chịu ngoan ngoãn nghe lời muội hả!!!”

Thiếu Cung: … Được được được, muội luôn đúng được chưa được chưa.
Bình Luận (0)
Comment