Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 29

Cho dù Tiêu phu nhân có thiên vị hay không thì Thiếu Thương cũng phải thừa nhận tố chất chuyên nghiệp của người ta đúng là khỏi phải bàn. Từ sau buổi gặp gỡ ở trên bàn tiệc hôm ấy, chẳng mấy chốc bà và Doãn phu nhân đã kết giao tình, thư từ quà cáp qua lại ngày một dồn dập. Thế là, ngày thứ ba khi Trình Nhị thúc rời nhà đi học, Trình Ương khóc đỏ vành mắt, thì người hầu ở Doãn gia đến đưa thiệp mời.

Trình Thủy lấy làm tiếc, cằn nhằn biết vậy đã để Trình Thừa xuất phát muộn ít hôm, đến Doãn gia kết thân với vài quan văn nho sĩ thì hay biết mấy; xém tí đã kêu Trình Chỉ đuổi theo gọi Trình Thừa về, kết quả Trình mẫu gào rách ruột rách gan bất kể thế nào cũng không chịu. Hai người Tiêu Tang thì đè Trình Ương và Thiếu Thương ra chau chuốt một hồi, cuối cùng lần này chị em cột chèo đã đồng lòng nhất trí, cho hai cô gái ăn diện giản dị song không kém phần đoan trang.

Trên đường nhân tiện ghé vào nhà mới của Vạn gia, ghép nhóm với cô con gái nhỏ Thê Thê của vợ chồng Vạn thị, rồi lúc này hai nhà mới cùng đến Doãn gia.

“Trước đây tỷ có ghé Doãn gia một lần, người đông lắm. Đến giờ tỷ vẫn không nhớ nhà họ có bao nhiêu phòng bao nhiêu con trai.” Vạn Thê Thê cười nói vui vẻ, “Gia mẫu từng nói, vốn dĩ Doãn đại nhân không phải là gia chủ Doãn thị, tiếc là các huynh trưởng của ông ấy đều bị hại, ông ấy kế nhiệm tộc trưởng khi Doãn gia đang trong cảnh bấp bênh.” Nói đến đây nàng lấy làm đắc chí, vì sau khi phụ thân nàng được hô ứng là lập tức đảm nhiệm kế chủ Vạn gia.

Vạn tiểu cô nương trời sinh xinh xắn, mắt phượng mở to, mặt mày dáng vẻ giống phụ thân, còn khuôn miệng và cằm lại giống mẫu thân, ấy lại càng thêm đẹp. Hôm nay nàng mặc chiếc váy khúc cư màu hồng tươi nhất sáng nhất mà Thiếu Thương lần đầu trông thấy, trên búi tóc cài bông quỳnh nở rộ, tơ vàng chỉ bạc thêu ở viền tay gấu váy, trên cổ còn có chiếc vòng vàng nặng trĩu, một đống đá quý và ngọc bích nhiều màu được đính trong phạm vi trọng lượng cho phép, động một cái là kêu *ting tang* rất vui tai.

Thiếu Thương bị tia sáng chớp nháy làm chóng mặt, nghĩ bụng, đúng là cha con ruột.

“Thê Thê, muội lại khoe khoang nữa rồi, biết được ba phần mà khoe như thể biết năm phần…”

Trình Tụng ngồi trên lưng ngựa, cúi đầu vào cửa sổ bên xe, cười đáp với ba cô gái trong khoang xe. Trình Vịnh đi bên cạnh cau mày dặn: “Niệu Niệu, bọn muội thả rèm xuống đi, đang ở bên ngoài đấy.” Tuy hắn biết Vạn Thê Thê có lòng kể tình hình Doãn gia cho hai muội muội nghe, nhưng như vậy cũng trắng trợn quá.

Vạn Thê Thê lại trừng mắt nói: “Huynh trưởng thật là, được rồi.” Vừa nói nàng vừa phẫy tay với Trình Tụng rồi khép rèm xe dày dặn, ngăn lại tiếng ồn ào bên ngoài. Sau đó nàng quay đầu cười nói với hai cô gái: “Tỷ lớn hơn hai muội, hàng thứ mười ba trong nhà, hai nhà ta cũng không phân biệt rạch ròi, các muội cứ gọi tỷ là Thập Tam tỷ nhé. Hễ sau này có chuyện thì cứ đến tìm tỷ.”

Trình Ương vội vâng dạ, còn Thiếu Thương chỉ cười không đáp, Vạn Thê Thê truy hỏi vì sao. Thiếu Thương cười nói: “Thứ huynh đã kể với muội rồi, nói tỷ là con út của Vạn bá mẫu, giờ lại muốn làm a tỷ của bọn muội.”

Vạn Thê Thê nín cười: “Trình Tụng đúng là đáng ghét, chỉ thích nói xấu tỷ thôi. Bọn muội đừng có nghe hắn!”

Trình Ương sợ nàng không vui, vội đổi đề tài: “Thập Tam tỷ, tỷ đã khỏi phong hàn chưa.”

Vạn Thê Thê ai oán: “Lẽ ra đã khỏi từ lâu, nhưng bà nội cứ bưng bít tỷ ba ngày, nếu không hôm đó tỷ đã đến dự tiệc của nhà muội rồi.”

Thiếu Thương thở dài, nếu hôm ấy Vạn Thê Thê mà đến thì có lẽ nàng đã chẳng phải tức giận để rồi đi lung tung, và cũng sẽ không gặp quỷ đòi nợ họ Viên kia.

***

Doãn trạch cũng ở Cẩm Dương phường, phủ đệ không lớn hơn Trình gia là bao, song bài trí rực rỡ gấm hoa, xà vàng nóc lụa, hơn nữa nhân số đông đúc, chỉ ra cửa đón khách thôi mà con cháu Doãn gia xếp nửa hàng, Trình mẫu thấy thế lại hâm mộ vô cùng.

Doãn gia rất biết giữ thể diện, Doãn đại nhân dẫn theo con cả con thứ đích thân ra cửa phủ đón đoàn người Trình gia. Trình Thủy đi lên, hàn huyên chưa được bao lâu mà từ ‘đại nhân’ đã nhảy cóc lên ‘lão huynh’, hai người nắm tay thân thiết, càng nói càng ăn ý, ai không biết nếu thấy khéo còn tưởng là bạn cũ lâu ngày gặp lại. Vạn Tùng Bách ở bên nhìn mà chua xót.

Doãn đại nhân, tên Trị, tự Tử Nhậm, tuổi tác và quan trật sàn sàn với Vạn bá phụ, song người gầy và mềm mỏng hơn, nay đang nhâm chức Tả khanh ở Đại Hồng lư tự, bình thường phụ trách tổ chức nghi lễ, quản lý các việc như hàng vương thừa tước đoạt tước đám cưới và tang lễ của chư hầu cùng các cuộc gặp gỡ của sứ thần vào chầu.

Vạn Tùng Bách bất giác bĩu môi.

Nếu bàn về năng lực quyết đoán, có mười nghìn Doãn Trị này cũng thua xa hai huynh đệ là ông với Trình Thủy. Doãn thị hyện Phong cũng chỉ là vọng tộc địa phương như Vạn gia, chẳng qua người ta nằm ở vị trí đẹp, ngay gần quê của hoàng đế, hoàng đế vừa khởi nghĩa thành công là Doãn gia lập tức đi theo phò tá. Trong lúc hoàng đế gian khó nhất cũng không rời bỏ, thành thật chia sẻ hoạn nạn khó khăn, nên dù không lập được công lao, tài năng bình thường, học vấn cũng bình thường nốt, nhưng sau khi tân triều đứng thế chân vạc thì vẫn được chia một bát canh lớn.

Cha mẹ trưởng tẩu đi trước, tụi Trình Vịnh cùng người Vạn gia chuyện trò; chẳng mấy chốc đã kết bạn với các thiếu niên; ba cô gái được người hầu dẫn đi theo sau, Trình Ương nghiêng đầu nói nhỏ: “Nhìn kìa, người nhà họ Doãn hiền lành quá.”

Vạn Thê Thê bĩu môi: “Là muội chưa thấy lúc không hiền thôi.”

Khi ba người các nàng được dẫn tới nội đường, trông thấy thiếu nữ được vạn người xúm quanh thì Thiếu Thương lập tức hiểu ra lời ám chỉ.

Vạn Thê Thê cười gượng, nhưng vẫn theo phép tắc mà đi lên nói: “Ương Ương, Niệu Niệu, đây là a tỷ Hủ Nga nhà họ Doãn, chỉ lớn hơn tỷ ba ngày tuổi. Hủ Nga a tỷ, đây là hai muội muội nhà Trình thúc phụ.”

Doãn Hủ Nga ôn uyển cao quý, nét mặt kiêu căng, mặc chiếc váy khúc cư ba vòng thêu hoa đỏ, đoan chính ngồi giữa nội đường, bên người có một nhóm tiểu nữ nương quấn lấy nịnh đầm.

Nàng ta nghe thế, đầu tiên là nhìn váy vóc Vạn Thê Thê với ánh mắt xoi mói, sau đó quay sang nhìn hai người Ương Niệu, ỏn ẻn: “Nghe cô khen hết lời còn ngỡ hai muội muội đây là người trên trời, nay gặp mới thấy cũng bình thường thôi.”

Vạn Thê Thê xem thường: “Ta khen hết lời bao giờ. Hôm nay ta cũng gặp hai muội ấy lần đầu. Không biết lựa lời mà nói hả?… Cô có định để bọn ta ngồi xuống hay không.”

Trình Ương sợ hãi ra mặt, Thiếu Thương lại cúi đầu, bụng bảo lại là một cô nàng ngứa đòn nữa đây.

Doãn Hủ Nga thờ ơ: “Ba muội muội, mời ngồi.”

Vạn Thê Thê trợn mắt.

Doãn đại nhân có sáu con trai hai con gái, một nửa trong đó là do Doãn phu nhân sinh; dưới gối Vạn tướng quân có mười ba con gái không có con trai, con cả và con út trong số đó là do Vạn phu nhân sinh. Cả hai cô gái đều hiếm muộn, cho nên bình thường rất được cưng chiều.

Từ ngày Vạn gia trở về đô thành, Doãn phu nhân sốt sắng đi tìm tỷ muội ôn chuyện cũ, thế mà không ngờ hai cô con gái lại hằn học với nhau như thế. Người thì cho rằng mình là quý nữ nhà giàu lá ngọc cành vàng, lại ở nơi giàu sang ngay dưới chân thiên tử, gần như rành rẽ về quý nhân quyền tước cả thành; người lại cảm thấy mình học rộng hiểu sâu từ trời nam đến đất bắc, nên lúc nào cũng ra vẻ hơn người.

Người hầu đem điểm tâm lên, Doãn Hủ Nga yêu kiều mời các cô gái nếm thử: “Món này gọi là tổ yến vàng táo đỏ, phải mất hơn mười công đoạn để làm ra nó, cũng coi như tinh vi, mời mọi người nếm thử… Thê Thê, muội và các muội muội Trình gia có lẽ chưa từng ăn đâu nhỉ…”

Các cô gái ngồi xung quanh hoặc che miệng cười, hoặc xì xào bàn luận, song đều phát ra tiếng cười châm biếm.

Ở những bữa tiệc như thế này, địa vị càng cao thì càng đến muộn, vì Vạn phu nhân và Doãn phu nhân là tỷ muội tình thâm nên cố ý tới sớm giúp đỡ, nhân tiện đi cùng Trình gia. Vì thế, trừ ba cô gái hai nhà Vạn Trình ra, phần lớn các tiểu nữ nương ở đây đều đến từ các nhà phụ thuộc vào Doãn gia tới cửa chúc mừng.

Vạn Thê Thê đâu chịu thua, cao giọng vặc lại: “Tự tay ta đã đâm chết một con báo hoa, cũng chính ta moi tim xẻo cốt ngâm rượu cho phụ thân. Gia phụ còn đem đi hiến bảo trong yến tiệc ngự tiền, bệ hạ còn khen ‘tướng môn hổ nữ’, các cô có được vinh dự này chắc!”

Vừa thốt ra, các cô gái ở đây tái mặt trắng bệch, không biết là sợ cảnh máu tanh hay là hâm mộ Vạn Thê Thê có thể được chính hoàng đế khen ngợi. Doãn Hủ Nga đáp gượng: “Được rồi, không nói nữa, mọi người nếm điểm tâm đi.”

Vạn Thê Thê bực mình ăn không nổi. Thiếu Thương nổi giận, nghĩ, bà đây còn từng ăn Tiramisu rồi kem Haagen Dazs kia kìa, các người ăn chưa!

Trong lòng nàng khó chịu nên từ chối không ăn táo vàng quái đản kia, chỉ khen súp bắp ấm tay. Chỉ có Trình Ương tốt tính, cầm một đĩa điểm tâm lên, dùng thăm bạc xiên một miếng cho vào miệng, nói với Thiếu Thương: “Tổ yến vàng táo đỏ ngon thật đấy muội à.”

Nào ngờ một cô gái ngồi cạnh nàng bỗng cười to: “Ôi giời ơi, a tỷ Trình gia nhầm rồi! Món tỷ nếm không phải là tổ yến vàng táo đỏ, mà là táo tàu sữa dê!”

Mọi người lập tức nhìn sang, hóa ra tổ yến vàng táo đỏ được làm bằng tổ yến tẩm mật ong phết bơ hấp lên rồi đem rán, cái nào cái nấy xinh xắn đáng yêu, trắng như ngọc, thấp thoáng sợi đường vàng đông lại kết bên dưới, hình như chỉ là mứt táo chứ không phải là táo đỏ. Trình Ương không biết nên lấy nhầm.

Từ Doãn Hủ Nga trở đi, người nào người cười nghiêng ngả rất khoái chí, chỉ có Vạn Thê Thê và Thiếu Thương tái mặt, Trình Ương thì xấu hổ chực khóc.

Vạn Thê Thê tức điên tới nỗi cả người run lên, to tiếng quát: “Tổ yến vàng táo đỏ cái gì, trước khi tới đô thanh ta chưa ăn thử đấy, thì sao hả?!”

Doãn Hủ Nga thong dong đáp: “Chẳng thì sao cả. Có điều xem ra giết thú xẻo tim cũng không có gì hay, không chừng có thứ chưa từng thấy.”

Vạn Thê Thê đứng bật dậy, hít sâu một hơi: “Được lắm. Hôm nay chiến tranh vừa ngưng, ngoài kia có rất nhiều bách tính cơ cực, đi xa thêm nữa lại dễ thấy xương trắng đầy đồng, phụ nữ trẻ em khóc tê tâm. Bệ hạ bình định thiên hạ chưa được bao lâu, luôn chủ trương tiết kiệm, vậy mà cô đã bắt đầu xa hoa lãng phí…”

Thiếu Thương nhướn mày, ra chiều tán thưởng chiến thuật đưa ra cương lĩnh đường lối để chụp mũ người ta. Nhưng giới hạn của cách thức này rất lớn, đầu tiên bản thân phải không có điểm yếu ở phương diện đó, nếu không kết cục sẽ rất buồn cười, ví dụ như tham quan nói chuyện thanh liêm, tham ăn nói chuyện tiết chế, trái ôm phải ấp lại đi nói chuyện chủ nghĩa xã hội quan điểm hôn nhân.

Quả nhiên, khi Vạn Thê Thê bất bình đứng dậy, trang sức vàng bạc trên người đung đưa rào rào, nhất là chiếc vòng vàng nạm ngọc trên cổ kêu ting tang rất vang, muốn người khác không chú ý cũng khó. Trong đầu chúng nữ nghĩ, cô ăn diện như thế mà lại ra vẻ sầu bi vì dân kia à.

Doãn Hủ Nga lại càng không vừa mắt, cười lạnh: “Cô bớt nói lời đạo lý đi, mở mồm bệ hạ khép mồm thiên hạ, còn không nhìn xem mình ăn vận thế nào, cả chi tiêu của Vạn gia nhà cô nữa.” Dù nàng ta được chiều chuộng từ nhỏ nhưng không phải là không biết thế sự, những gì cần dạy Doãn phu nhân đều dạy cả, làm gì có chuyện lùi bước vì mấy câu đạo lý hoành-tá-tràng đó.

“Vạn muội muội vào nam ra bắc, có kiến thức sâu rộng, còn chúng ta chưa trải cảnh đời, mười mấy năm qua luôn ở đô thành, song cũng nghe tin báo chiến thắng truyền về liên tục, cũng thấy những hào kiệt tung hoành thiên hạ quỳ xuống cúi đầu xưng thần với hoàng đế. Tuy bọn ta chỉ là phận con gái bé nhỏ, nhưng cũng cảm thấy rất vinh hạnh. Giờ cuộc sống ngày một khấm khá, chẳng lẽ còn phải ăn trấu nuốt rau?! Hôm nay ta cũng chỉ khoe mẽ chút thôi, nào được như cô, khoe mình trung quân ái quốc hiểu biết sâu rộng, còn bọn ta thì không hiểu nỗi khổ nhân gian!”

Doãn Hủ Nga nói thẳng, đám nịnh bợ bên cạnh liên tục vỗ bàn phụ họa.

“Đúng là đứa con gái thô lỗ, khéo còn xem ăn tươi nuốt sống là mỹ danh không chngf!”

“Bọn họ tưởng đô thành là nơi nào? Cũng chỉ là một đĩa điểm tâm, nếu để bọn họ gặp nhà hào phú thật sự thì e tròng mắt rơi ra mất!”

“Bản thân chưa ăn đồ ngon chưa mặc thứ tốt thì không cho người ta ăn mặc à! Đúng là thứ đố kỵ!”

“Hiểu nỗi khổ bách tính như thế thì sao không tự đi mà mặc khố rách áo ôm, ra ruộng trồng trọt, ăn trấu nuốt rau đi! Còn chả biết có bỏ nổi vàng bạc châu báu trên người không nữa!”

Thiếu Thương thầm thở hắt ra. Đám con gái chết tiệt kia châm chọc nhưng cũng không phải nói bừa. Doãn Trị tính thận trọng, bình thường không phô trương, chứ hào môn thật sự phải như đám Ngu Hầu kia kìa, mỗi bữa ăn tốn hơn mười ngàn lượng, dầu hoa son phấn mà các nữ quyến đổ ra cũng có thể xông ngát toàn bộ toàn ruộng khe suối, đó mới là lãng phí như nước, hoang phí như mưa, Doãn gia bây giờ nào đến mức ấy.

Tuy Vạn tiểu cô nương rất hăng hái chiến đấu, nhưng rõ ràng đã chọn sai chiến thuật, đối phó với cái loại miệng mồm này thì quanh co làm gì, cứ nói toạc móng héo ra, một đao xuyên tim. Sau đó kết thúc cuộc chiến.

“Doãn nương tử.” Bỗng Thiếu Thương lên tiếng, “Muội muội tuổi nhỏ có mấy lời, chẳng hay có thể nói?”

Doãn Hủ Nga và Vạn Thê Thê đang trợn mắt nhìn nhau như gà chọi, nghe vậy thì lơ đãng nói: “Muội muội Trình gia nói đi.” Nàng ta nghĩ trong số các tiểu nữ nương ngồi đây, chỉ có Thiếu Thương là nhỏ tuổi nhất, nó thì biết gì mà nói.

“Trình gia nhà ta nhận được thiệp mời nên mới đến yến tiệc Doãn gia hôm nay, tấm thiệp kia là nhà a tỷ phát hả?”

Ai ngờ Thiếu Thương lại mở đầu bằng câu này, Doãn Hủ Nga khó chịu, ậm ờ hai tiếng.

“Trình gia nhà ta đang yên ổn thì được lệnh tôn mời đến làm khách, chứ không phải thiếu ăn thiếu uống đến Doãn phủ ké món tổ yến vàng táo đỏ này nhỉ?” Thái độ của Thiếu Thương vẫn nhẹ nhàng như thế.

Trong lòng Doãn Hủ Nga đã phát giác không ổn, song vẫn cố gượng cười: “Muội muội Trình gia miệng mồm thật đấy, nói cứ như bọn ta khắt khe với các muội…”

“Đường tỷ ta từ nhỏ lớn lên ở quê, những huyện thành lân cần đều gặp họa, mấy năm nay nhân số ruộng vườn mới từ từ khôi phục. Dù là nhà giàu cũng rất tằn tiện, không phải không ăn nổi, mà là không muốn phí của vào món điểm tâm mất mười mấy công đoạn này, đó là lỗi của tỷ ấy?” Thiếu Thương nhìn thẳng vào Doãn Hủ Nga, vẻ mặt lạnh lùng.

Doãn Hủ Nga không cười nổi nữa, các cô gái kia cũng dần im lặng.

“Ta thì lớn lên ở đô thành đấy, nhưng lúc ấy gia phụ gia mẫu đang chống chọi trong máu lửa, không lẽ lại bảo nhà ta ở đô thành bình yên tiệc tùng thả cửa?! Nên ta cũng chưa bao giờ thấy món tổ yến vàng táo đỏ này cả, sai chỗ nào!” Thiếu Thương dần cao giọng.

Doãn Hủ Nga rụt ngón tay đã run lên vào tay áo, tỳ nữ bên cạnh nàng ta thấy không ổn, vội lén rời đi.

“Nhà của Thê Thê a tỷ cũng không kém Doãn gia, song tỷ ấy cũng chưa thấy món điểm tâm này bao giờ, không lẽ là vì Vạn gia không chi tiêu nổi? Không phải. Mà là vì mười mấy năm qua tỷ ấy luôn theo cha chinh chiến ngoài kia, ngày ngày theo Vạn bá mẫu cứu tợ gia quyết của binh sĩ thương vong, bố trí cho bách tính chạy nạn còn không kịp thì làm gì có thời gian nhã hứng phí tâm vào món điểm tâm tốn mười mấy công đoạn này.”

Từng câu từng chữ của Thiếu Thương rất rõ ràng, đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, tiểu nữ nương lúc nãy lên tiếng châm chọc vội né tránh, không dám đối diện với nàng.

“Ba người bọn ta không ai biết món điểm tâm này cả, chẳng lẽ đó là chuyện đáng xấu hổ để các a tỷ phải giễu cợt hả.” Thiếu Thương bức ép từng bước một, các cô gái kia đã không thể thốt lên nổi lời nào, thậm chí còn có mấy người đã xấu hổ.

Thiếu Thương đẩy bàn ra cái *cạch*, trong giọng chất chứa vẻ tức giận: “Chư vị a tỷ có thể hưởng thụ những món quý hiếm đây, trên nhờ có trời che chở, dưới nhờ có bệ hạ thức khuya dậy sớm, văn võ toàn triều hết lòng dốc sức. Rồi các a tỷ dựa vào phúc phận này mà châm biếm tỷ muội bọn ta?! Hôm nay Trình gia được mời đến làm khách, chẳng lẽ là đến để bị làm nhục thế này?!”

Doãn Hủ Nga bị nói tới mức mặt xám ngoét, bụng mắng Thiếu Thương này đúng là mồm miệng lợi hại, nói lý không tha. Lần này nàng ta không giữ được vẻ thanh tao nổi nữa, đứng bật dậy nói chen: “Muội muội Trình gia nghiêm trọng hóa rồi đấy, bọn ta nào có châm biếm, chỉ là đùa thôi! Đùa giỡn mà thôi!”

Rốt cuộc Vạn Thê Thê cũng bắt kịp tiết tấu, cười lạnh: “Hôm nay hai muội muội Trình gia lần đầu đến nhà cô, ngoài ta ra các muội ấy không biết ai cả. Các cô thì thân nhau rồi nên mới giỡn như vậy hả. Té ra xưa nay cô đều giỡn như vậy với khách khứa lần đầu đến nhà mình? Ta thật sự muốn đi hỏi Doãn bá mẫu xem đúng không.”

Doãn Hủ Nga đỏ bừng mặt, kích động hét: “Ai châm chọc gì các ngươi! Ngươi đừng nói lung tung! Đừng có bêu xấu người ta! Các cô nói xem…” Nàng ta hốt hoảng chỉ xung quanh, “Các cô nói xem, vừa nãy chúng ta có châm biếm gì không, có không? Có không hả?”

Các cô gái nhao nhao nói đâu có đâu có, liên tục bày tỏ không hề có chuyện châm biếm châm chọc gì cả.

Vạn Thê Thê thấy bọn họ giở trò, tức giận muốn vặc lại, nào ngờ lại bị Thiếu Thương níu tay áo, nàng ngoái đầu thì thấy Thiếu Thương mỉm cười, gằn từng chữ một: “Vậy nghĩa là vừa rồi chư vị tỷ tỷ không phải châm biếm bọn ta?”

Các cô gái xua tay lia lịa ‘không có không có’.

Thiếu Thương nhìn thẳng vào Doãn Hủ Nga, nói tiếp: “Nhưng bọn ta không có kiến thức, ngay cả món điểm tâm này cũng không biết!” Giọng nhẹ nhàng như thể đang đùa bỡn con mồi trong bàn tay.

Doãn Hủ Nga miệng lưỡi đắng chát, đành đáp gượng: “Không biết thì không biết. Có gì xấu đâu.” Những cô gái khác cũng vội phụ họa.

Thiếu Thương mỉm cười, kéo Vạn Thê Thê ngồi xuống, đoạn quay qua cười nói với Trình Ương: “Đường tỷ, tỷ ăn tiếp đi. Vốn dĩ chẳng ai chế nhạo tỷ cả, các a tỷ đây thích cười vậy thôi. Có điều sau này mà còn cười nữa thì cũng nên biết lúc nào ở đâu, tránh có người hiểu lầm…”

Lần này không những không ai châm chọc nữa, mà các cô gái cũng không dám cười.

Vạn Thê Thê rất khoái chí.

Nếu lúc này trước mặt có rượu thì nhất định nàng sẽ uống liền ba bát to, nếu lúc này đang ở trường ngựa thì nhất định nàng sẽ giơ roi thúc ngựa, chạy quanh thành một vòng! Cuối cùng nàng cũng đã hiểu vì sao cha mình lại kết nghĩa với Trình thúc phụ, bây giờ nàng chỉ hận không thể sai người bày hương án đốt giấy vàng chặt đầu gà, sau đó kéo Thiếu Thương uống máu ăn thề kết nghĩa tỷ muội!

Ấy, chủ ý này rất hay, để đó phải về bẩm với tổ mẫu và phụ thân mới được.

Vạn Thê Thê không nén nổi vui mừng, quay sang nói to với Thiếu Thương: “Hồi trước ở bên ngoài, tỷ có nghe qua một câu tục ngữ. Ấy là ‘dám làm không dám chịu, không bằng con rùa đen’! Ha hả… Há há há…!”

Nàng cao giọng cười rất to, Doãn Hủ Nga sầm mặt, nàng ta kiêu ngạo cũng không thua gì Vạn Thê Thê, hành động tự vả lúc nãy chỉ là bất đắc dĩ, nay bị cười nhạo rõ ràng như vậy thì nhịn sao nổi?!

Khi hai cô gái lại sắp hục hặc, bỗng lúc này ở ngoài phòng có một cô gái ăn mặc như thiếu phục bước vào, hai mắt Doãn Hủ Nga sáng bừng: “Trưởng tỷ…”

Doãn thị nhìn quanh, quả nhiên thấy sắc mặt các cô gái không được vui vẻ lắm, bầu không khí cũng khá căng thẳng.

Nàng trợn mắt nhìn Doãn Hủ Nga, vờ sẵng giọng: “Muội ấy, làm chủ nhà vậy hả? Bản thân muội lười lại còn bắt các muội muội đây ngồi với mình. Rời bàn sớm cũng không gọi các tỷ muội đi dạo vườn với mình, con gái với nhau, ngồi lì trong phòng ủ giá đỗ chắc?!”

Doãn Hủ Nga ấm ức, Vạn Thê Thê muốn tố cáo, hai cô gái đang định mở miệng thì nào ngờ Doãn thị đã nhanh hơn, cười nói: “Thê Thê à, Doãn bá mẫu đang tìm muội đấy… Hủ Nga muội cũng đừng lo, mẫu thân cũng gọi muội tới kìa…” Rồi nàng lại cười nói với mọi người trong phòng, “Vườn nhà tỷ tuy nhỏ, nhưng dạo này vừa dời mấy bụi đông trúc tới, mọc cong cong, hình thù rất lạ, tỷ dẫn các muội muội đi xem nhé?”

Các cô gái nhao nhao vâng dạ, Thiếu Thương không thể không khép tay, Trình Ương nén giận, không nói không năng.

Ngay sau đó, chẳng đợi hai cô bé lại đâm thọc nhau, Doãn thị lập tức gọi tỳ nữ đến dẫn bọn họ đi, còn thúc giục liên tục, không cho phép bọn họ nói thêm câu nào, hệt như đang áp tải tù nhân.

Doãn thị kéo tay Trình Ương và Thiếu Thương, vừa đi ra ngoài vừa cười nói: “Hai vị muội muội Trình gia lần đầu đến nhà tỷ, phải tiếp đãi thật tốt mới được. Ấu muội nhà tỷ xưa giờ thẳng tính, miệng bộc tuệch thế chứ không xấu bụng, huống hồ trưởng bối hai nhà có lòng kết giao, hai muội muội đều là người đại độ đại lượng, có gì lục đục thì cứ bỏ qua nhé…”

Trình Ương nghĩ oan gia nên cởi không nên buộc, thế là thấp giọng vâng dạ.

Nhưng Thiếu Thương thì cứ im lìm, trong bụng cười nhạt: Tát tai xong thì đem bánh trái đến. Cái gì mà độ với chả lượng, lẽ nào nói tiếp về chuyện này thì là không độ lượng?

Đi thẳng tới trong vườn, bị gió lạnh mùa đông thổi, Thiếu Thương chợt hoàn hồn.

Không cho qua chuyện này thì làm gì nữa đây? Vạn Thê Thê đi rồi, chắc chắn sẽ bị mẫu thân cấm không được rêu rao chuyện này nữa, và các tiểu nữ nương khác cũng vậy. Với lại, chẳng lẽ chỉ vì con gái xích mích với nhau mà rước thù về cho cha Trình? Cha thương mình vậy kia mà.

Nàng bực bội suy nghĩ, có ràng buộc đúng là không hay, không tim không phổi mới không cần kiêng dè, muốn làm người bạc bẽo trời sinh cũng chẳng dễ dàng đâu.

Bình Luận (0)
Comment