Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 99

Trong điện bấy giờ rất yên ắng, chỉ có mỗi tiếng ho khàn khàn của Hoàng hậu.

Ngũ hoàng tử biết lúc này mình nên thông minh cáo lui, nhưng bản tính hóng hớt góp vui đã níu chân hắn lại, nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước, quỳ cách xa hai người Lăng Trình.

Ngũ công chúa bị những lời của Lăng Bất Nghi dọa sợ, hốt hoảng nhìn lên: “Mẫu hậu…”

Hoàng hậu giơ tay trái ra hiệu con gái im miệng, tới khi thở đều bà mới nói: “Ta không thích hành vi của con, không thích những kẻ bên cạnh con, bao nhiêu năm nay ta đã khuyên con hết nước hết cái, nhưng không hề hữu hiệu. Con là công chúa, lại còn là đứa nhỏ nhất, không thể trách phạt cũng không thể nắng mặng, nói cho cùng cũng là con gái, phải giữ lại thể diện cho con.”

“Ta cũng rất muốn như Việt Phi mắng nhiếc Tam công chúa mà mắng con một trận nên thân, không nên niệm tình với con, để con biết thế nào là lợi hại. Nhưng vì đô thành đều biết danh tiếng ‘không được bệ hạ và Việt Phi thương’ của Tam công chúa nên người nhà phò mã rất khinh thường nó, nếu không năm ấy nó đã không ôm bụng bầu chạy tới trang viên ngoài thành. Về sau nó sinh khó ở làng, không nhờ Tử Thịnh giúp đỡ kịp thời thì e là đã không qua được ải đó.”

“Tuổi thơ của bổn cung lận đận, luôn phải thận trọng lời nói việc làm, không tranh không giành, nên ta mới để các con ta được sống sung sướng, chẳng ngờ ngược lại dung túng con không biết trời cao đất dày, lòng dạ ác độc!”

Ngũ công chúa bị mắng tới mức não phồng ra, vẫn còn cãi: “Sao mẫu hậu chắc chắn là con giết người! Dù mẫu hậu nể mặt Thập Nhất lang muốn bảo vệ Trình Thiếu Thương đi nữa thì cũng đừng lấy con gái ra làm đệm!”

Hoàng hậu nổi giận, vỗ mạnh xuống bàn, quát lớn: “Được, con vẫn còn mạnh mồm hả! Đã như vậy, con có dám đến trước mặt phụ hoàng lặp lại những lời này lần nữa không, đợi thẩm vấn đám người của con rõ ràng thì thêm cho con tội khi quân!”

Nói dối lấp liếm trước mặt hoàng đế không phải là chuyện đùa, Ngũ công chúa lập tức im bặt.

“Con sau lưng ác độc, trước mặt chuyên môn lừa lọc, còn chuyện gì là không làm được hả! Con còn xứng làm công chúa không, còn xứng ở nhà cao cửa rộng cẩm y ngọc thực không?!”

Hoàng hậu vỗ mạnh vào bàn to tiếng mắng mỏ, chỉ tiếc bà là người có văn hóa, mắng chửi không dùng lời thô tục; nếu để Thiếu Thương chửi rủa thì nàng đảm bảo sẽ dùng mấy từ như gia súc này nọ, chửi đến thối mặt thối mày.

Ngũ công chúa ngạo nghễ đã quen, vẫn cứng cổ nói: “Dù xứng hay không thì con cũng là con gái của phụ hoàng, vì sao mẫu hậu lại muốn trị tội con vì chút chuyện này! Cảnh Đế tiền triều khi còn làm Thái tử đã dùng bàn cờ đập chết Thế tử thân vương, không phải rồi cũng đăng cơ xưng đế đấy ư, có ai gây khó ông ta? Cả Phiêu kỵ tướng quân tiền triều nữa, bắn tên hại chết đồng liêu trong quân, Võ hoàng đế vẫn bảo vệ ông ta còn gì, có ai hạch tội ông ta đâu? Thân vương thế tử và tướng lĩnh đều như vậy, huống hồ là con gái của tiểu lại!”

Nàng ta đảo mắt nhìn sang Thiếu Thương, ám chỉ nói: “Có câu hình phạt không trách tới đại phu, đừng bảo là con không ra tay, mà dù con có giết Trình Thiếu Thương thật, lẽ nào phụ hoàng còn bắt con đền mạng?!”

Thiếu Thương thở dài, đây mới là mấu chốt vấn đề. Ngũ công chúa đúng là ngu xuẩn lộng ngôn, sai sót đầy rẫy, nhưng thế thì sao, nàng ta chỉ phạm tội nhỏ. Nói khó nghe, lần này phạm tội không thành thì có thể lần sau vẫn tiếp diễn.

Hoàng hậu tức suýt chết trước lời này của con gái, bà không phải người miệng lưỡi lanh lợi, dẫu trong lòng biết không ổn, chuyện qua đi cũng có thể nghĩ được rất nhiều từ, nhưng mỗi khi cần lại thường không nói nên lời.

“Đền mạng cũng được mà không đền mạng cũng được.” Bỗng Lăng Bất Nghi lên tiếng.

Mọi người nhìn chàng.

“Lúc trước Hoàng đế dẫn binh đến Hàm Dương đã có ước pháp tam chương với bách tính, điều đầu tiên chính là ‘giết người đền mạng’, bất luận hung thủ có thân phận thế nào.” Khi nói lời này, trên gương mặt khôi ngô của Lăng Bất Nghi mang theo vẻ uy nghiêm, Ngũ công chúa đứng bên nhìn, vừa đắm say lại đau đớn.

“Cảnh hoàng đế và Phiêu kỵ tướng quân giết người nhưng không hề hấn là bởi có nguyên nhân. Người trước là thân vương phong quốc có quyền thế to lớn, gần như vượt quá hoàng quyền, Cảnh Đế trẻ tuổi nóng tính, không cam lòng đã lâu, cha là Văn Đế tất sẽ che giấu cho con trai. Người sau vì cái chết của cha mình mà oán hận cậu của Phiêu kỵ tướng quân, tức Võ Đế khi đó là đại tướng quân. Nói tóm lại, hai người này đều có Hoàng đế che giấu nguyên nhân. Nhưng công chúa điện hạ à, Thiếu Thương và điện hạ có thù oán gì mà điện hạ lại muốn nàng phải chết? Chẳng qua là vì đố kỵ ác độc.”

Ngũ công chúa bị bắt nạt dữ dội, nàng ta cay đắng nghĩ, người đàn ông này độc địa nàng đã biết, nhưng không ngờ người đe dọa mình hôm nay lại là người trong mộng.

Giọng Lăng Bất Nghi nhẹ đi: “Công chúa điện hạ, chúng ta tạm gác vụ án này sang một bên, tính chuyện khác đi. Vì ân oán cá nhân mà điện hạ làm chuyện độc ác ngay trong ngày sinh thần của Hoàng hậu, bất trung bất hiếu đến cùng cực. Tội danh này nên tính như thế nào đây?”

Lòng Ngũ công chúa lạnh đi, nàng ta không phải là kẻ nửa mùa như Thiếu Thương, biết rõ sức nặng của tội danh ấy, giọng run run: “Thập Nhất lang, ngươi và ta quen nhau đã mười mấy năm, cùng lớn lên tại Trường Thu cung, nhưng ngươi không hề cố niệm tình cảm. Ả Trình Thiếu Thương này không biết từ xó nào nhảy ra còn chưa đến một năm, ngươi lại hao tâm tổn trí trút giận cho nó!”

Lăng Bất Nghi nói: “Cái lớn trong trời đất này, ngoài oai đức quân vương thì ấy là ơn sinh dưỡng của cha mẹ. Công chúa điện hạ hành sự cũng quả quyết thật, vì xả hận cho bản thân mà không hề đếm xỉa đến ân tình của mẹ đẻ. Thần có tài đức gì cũng không dám bàn luận tình cảm với điện hạ.” Tới cả mẹ ruột còn có thể không đoái hoài, chứng tỏ nhân phẩm tệ hại bạc bẽo, vậy có tình cảm gì để mà nói, nếu nàng ta không phải công chúa thì đã chết trong tay chàng từ lâu rồi.

Ngũ công chúa chảy nước mắt cười nói: “Được lắm được lắm, xem ra hôm nay ngươi nhất quyết dồn ta vào chỗ chết…”

Nàng ta kiêu ngạo lại hung tàn, thấy Lăng Bất Nghi vô tình đến vậy thì không năn nỉ nữa mà ngoái đầu lại, lết gối đến cạnh Hoàng hậu, vừa ôm chân Hoàng hậu vừa thút thít: “Mẫu hậu, mẫu hậu tha cho nhi thần lần này đi. Nhi thần bị ma xui quỷ khiến nên mới làm ra chuyện như vậy, mẫu hậu tha cho nhi thần đi! Lúc nãy mẫu hậu cũng nói Tam tỷ bị người nhà phò mã ghét bỏ còn gì, lẽ nào mẫu hậu muốn nhi thân rơi vào tình trạng ấy? Phò mã tương lai của nhi thần còn không bằng Tam phò mã mà. Các a tỷ đều được gả cho phò mã tốt, vì sao chỉ có nhi thần lại xui xẻo như thế, vì sao vì sao, mẫu hậu suy nghĩ lại đi, xin mẫu hậu nghĩ lại…”

Nhắc tới cuộc hôn nhân này, Hoàng hậu bất giác mềm lòng, con rể tương lai là công tử ăn chơi nổi tiếng trong nước, lại là người nóng tính, nhưng lúc ấy Hoàng đế đã quyết định đám hỏi cho hai nhà Tuyên Việt. Nhà ngoại của mình vẫn ổn, tuy huynh trưởng Tuyên Hầu chỉ có một người con trai nhưng đã có hôn phối phù hợp, tính nết hiền thục, song trong bốn anh em của Việt Phi, cứ chỉ có mỗi con trai của Tiểu Việt Hầu hàng thứ ba là chưa thành thân…

Nghĩ đến đây, Hoàng hậu bất giác rơi nước mắt, Ngũ công chúa thấy vậy thì tưởng chuyện có hy vọng, nào ngờ lại nghe thấy Hoàng hậu nói: “Sau khi hôn sự được ấn định, con vẫn luôn tức giận bất mãn, động một tí là chỉ chó mắng mèo. Dù bệ hạ không nói ra nhưng đã dung túng biết bao lần. Vậy nên bây giờ con lấy chuyện này làm cớ để được voi đòi tiên?”

“Mẫu hậu…?” Ngũ công chúa hoảng hốt.

“Con là tuyển phò mã chứ không phải đi hòa thân. Con có phủ công chúa của mình, có hoạn quan cung nữ thị vệ gia nô, thậm chí là ruộng đất phong phú trang viên to lớn…”

Giọng Hoàng hậu rất nhẹ nhưng vẫn nhả từng chữ một uy nghiêm, “Nếu sống hòa thuận, con và phò mã có thể yên ổn sống với nhau. Còn không hòa thuận thì chia phủ ở như Tam công chúa, có ai dám chỉ trích con. Nhưng hở ra con lại khóc lóc, làm như cả thiên hạ này đều có lỗi với con, thậm chí bây giờ còn dám hành hung đổ tội ngay trong sinh thần của ta, gây nên những chuyện nghiêm trọng như vậy, về sau còn có gì mà con không dám hả!”

Bà thở gấp, cảm thấy máu trong lồng ngực như dâng trào, cố nén tiếng nói lớn: “Hôm nay đừng có gào khóc năn nỉ gì với ta nữa, ta biết thực chất con không hề có ý hối cải, chẳng qua là vì sợ chịu phạt. Dù gì ta nói con cũng không bao giờ nghe lọt, vậy để phụ hoàng dạy bảo con đi. Người đâu, giam giữ công chúa lại, đợi người của hoàng môn thị lang và Đại Trường Thu đến thì giao cho bọn họ… Địch ảo, bà đỡ bổn cung về.”

Địch ảo cũng để ý sắc mặt Hoàng hậu trắng bệch, lập tức đi tới đỡ Hoàng hậu vào trong, Ngũ công chúa sợ hãi, kéo chéo váy Hoàng hậu gào to: “Mẫu hậu thật độc ác, không lẽ nhi thần…”

Địch ảo nghiêm mặt, quát: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, đồ vô dụng!” Bà ra sức kéo giật váy Hoàng hậu về.

Bốn cung nữ tướng tá cao to đứng hầu bên cạnh lập tức đi lên, trước sau trái phải đè Ngũ công chúa xuống không cho cử động, Địch ảo không đếm xỉa tới tiếng gào khóc của nàng ta, đỡ Hoàng hậu đi tới hành lang ở phòng trong, chẳng mấy chốc đã mất bóng.

Ngũ công chúa quay phắt đầu lại, trừng đôi mắt hung tàn nhìn Thiếu Thương: “Tiểu tiện nhân, chờ đấy ta sẽ trừng trị mi! Nếu ta không mềm lòng thì đâu để mi tự tin như bây giờ!”

Thiếu Thương thong thả nhìn về: “Công chúa điện hạ nghĩ nhiều rồi, ta nào có tự tin. Nói thật, ta sợ lắm.”

“Ngươi mà biết sợ?” Ngũ công chúa cười khẩy, “Từ khi xảy ra chuyện cho đến giờ, ngươi không hề có chút sợ hãi!”

Thiếu Thương bình tĩnh nói: “Thật mà, ta sợ lắm. Ta sợ gió lớn, sợ bão tuyết, sợ cung đình lạnh lẽo, sợ ánh nến bập bùng, ta sợ tất cả mọi người mọi chuyện làm hại mình. Điện hạ cảm thấy ta xảo trá, kỳ thực ta cũng là người sợ hãi mọi thứ vậy đấy, nếu không xảo trá thì thử hỏi yên tâm sống thế nào được.”

“Hồi ta mới vào cung, ngày nào cũng lo lắng sợ sệt, sợ có ngày ta gặp chuyện bất trắc rồi đi luôn cái mạng nhỏ. Nhưng ngày qua ngày, Hoàng hậu nương nương dịu dàng, Địch ảo phúc hậu, người ở Trường Thu cung cũng tốt bụng đáng tin, ta mới dần yên lòng.”

“Công chúa điện hạ, chẳng sợ điện hạ cười chê, thật ra từ ngày điện hạ vào cung chúc thọ nương nương thì ta đã không còn phải lủi thủi nữa – dẫu hồi ở nhà ta rất thích ở một mình. Nhưng mấy ngày qua, ta đi đâu cũng phải dẫn theo người, đêm xuống còn chen vào phòng ngủ chung với Địch ảo, không dám rời khỏi ai…”

“Điện hạ à, nếu điện hạ muốn trừ khử ta thật thì không nên bày mưu giăng kế làm gì, mà phải dứt khoát tìm người giết ta phát một luôn đi. Như điện hạ nói đấy thôi, dù điện hạ giết ta cũng sẽ không đền mạng.”

Ngũ công chúa không tài nào tin nổi.

Trong điện yên ắng, Lăng Bất Nghi nhìn sườn mặt cô gái, dù những lời đó là nói cho Ngũ công chúa, nhưng không hiểu sao lại khiến trong chàng vô cùng khó chịu. Một lúc sau, chàng kéo bàn tay bé nhỏ của Thiếu Thương: “Chúng ta đi thôi.”

Thiếu Thương gật đầu, chậm rãi đứng dậy.

Ngũ hoàng tử lúc này đang dạt dào hứng thú, ban nãy định nói chen mấy lần nhưng lại sợ bị Hoàng hậu hiền lành ghét bỏ, thế là đành khổ sở im lặng. Giờ thấy Hoàng hậu đã đi, Lăng Bất Nghi và Trình Thiếu Thương cũng muốn đi, hắn thong thả đứng dậy, đi tới bên cạnh Ngũ công chúa bị cung nữ ngăn cản, lạnh nhạt nói: “Ngũ muội à, ta đã nói gì nào, đừng có tự cho là mình thông minh. Ngày xưa muội đẩy ta xuống bùn ta cũng nói rồi còn gì, phụ hoàng mẫu hậu đều là người thông minh, không phải bọn họ không biết mà chẳng qua là dễ dàng bỏ qua cho muội, ngày nào đó không nhẫn nổi nữa thì muội coi như xong đời!” Kẻ thù cũ ngã ngựa, thù lớn đã được trả, hắn có thể lâng lâng trong vở kịch hôm nay đến những hai tháng.

Ngũ công chúa tức tối trừng mắt nhìn hắn: “Ai cần người xía vào hả! Hôm nay ngươi nhìn kịch hay của ta, sau này không biết ai nhìn kịch hay của ngươi đâu! Ngươi tưởng ngươi có chỗ dựa à!”

Ngũ hoàng tử lồng tay vào trong tay áo, cười nói: “Ta không có chỗ dựa, cũng không to gan bằng Ngũ muội, từ nhiều năm trước ta đã biết không được chống đối lại phụ hoàng. Nên ta chỉ động khẩu, chưa bao giờ động thủ.” Miệng lưỡi có thể hèn nhưng tay chân không được hèn.

Ngũ công chúa cười khẩy: “Từ mỹ nhân xuất thân là cung nữ, chỉ quen hầu hạ người khác, hẳn Ngũ hoàng huynh cũng được chân truyền ghê lắm nhỉ, chẳng trách ta không biết tùy mặt gửi lời, xoay theo chiều gió bằng ngươi!” Hồi nhỏ không hiểu chuyện, nàng ta từng mắng Ngũ hoàng tử là ‘tiện chủng do tiện nhân sinh’, bị đế hậu quở phạt hai lần, lúc đó nàng ta mới nhớ ra Ngũ hoàng tử có rẻ mạt tới đâu thì cũng là huyết mạch của phụ hoàng.

Ngũ hoàng tử đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi…”

“Ngũ điện hạ. Ngũ công chúa sắp bị phạt rồi, điện hạ còn hơn thua với nàng làm gì, lẽ nào muốn bị cuốn vào chuyện.” Thiếu Thương vỗ vào hai chân đã tê, không đứng vững nổi.

Ngũ hoàng tử thở dài, lấy lại bình tĩnh cười to: “Không sai, Ngũ muội, nể tình ngươi sắp gặp xui xẻo, làm huynh trưởng không so đo với ngươi nữa, há há há há…”

Ngũ công chúa cười lạnh: “Ngươi và tiểu tiện nhân này thông đồng với nhau đúng không, gì mà sơ suất rơi xuống hồ Tiểu Kính, ta thấy hai ngươi sớm cấu kết với nhau thì có. Còn làm chứng cho nó, có phải đã tằng tịu với nhau không!”

Ngũ hoàng tử giật mình, bất an nhìn Lăng Bất Nghi, chỉ thấy chàng nhẹ nhàng bóp chân cho Thiếu Thương, lập tức nói ngay: “Ngươi đừng có ăn nói bậy bạ! Không hề có chuyện đó!”

Thiếu Thương lại thong thả nói: “Ngũ công chúa nè, bản lĩnh khích bác của điện hạ kém ghê. Điện hạ nhìn tướng mạo của Lăng đại nhân nhà ta đi, lại đánh giá bản lĩnh và chức quyền của ngài ấy, rồi đi vòng đô thành hỏi một lượt xem có tiểu nữ nương nào chịu bỏ Lăng đại nhân, quay sang cấu kết với Ngũ hoàng tử không?! Não ta bị nhúng nước hả!”

Lăng Bất Nghi không ngẩng đầu, tiếp tục nhẹ nhàng bóp bắp chân mềm mại của cô gái, song khóe miệng đã cong lên hình vầng trăng non tuyệt đẹp.

Ngũ hoàng tử cụt hứng, ngoái lui nói: “Hôm qua cô còn nói muốn làm bạn với ta kia mà, hôm nay lại đả kích ta vậy đó hả?! Ta có lỗi gì với cô!”

Thiếu Thương trở mặt: “Hôm nay ta có thể về nhà rồi, sau này sẽ không cãi nhau với Lăng đại nhân nữa, nhưng vẫn sẽ làm bạn điện hạ! Nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta nên tránh nghi ngờ thì hơn…” Cái miệng của Ngũ hoàng tử rất vô liêm sỉ, để phòng ngừa hậu hoạn, tốt nhất vẫn nên nhổ sạch dây dẫn sớm.

Khi nói đến mấy chữ ‘không cãi nhau với Lăng đại nhân’, nàng còn nửa vui nửa hờn nhìn Lăng Bất Nghi, đôi mắt đẹp của Lăng Bất Nghi đong đầy yêu thương nhìn lại nàng, lực xoa bóp càng nhẹ đi, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.

Thiếu Thương thấy đã lấy lòng thành công thì rất khoái chí.

Ngũ hoàng tử xanh mặt: “Cô tính qua cầu rút ván!”

“Ta biết bơi, cần gì phải đi cầu, nên xưa nay ta chưa cần đợi qua cầu mới rút ván!”

Đến Lăng Bất Nghi luôn lạnh lùng mà cũng không kìm được cười to, tiếng cười vang vọng trong điện, ánh mắt chàng nhìn cô gái ngập tràn tình ý dịu dàng.

Tiếng cười và ánh mắt quấn quít ấy khiến Ngũ hoàng tử hoảng sợ, nhất thời quên cả tranh cãi với Thiếu Thương.

Lúc này, Đại Trường Thu Tào Thành cũng đã dẫn người đến, đi sau lưng y là mấy bà lão cao to vạm vỡ, nhìn là biết ngay tay chuyên nghiệp rất có ‘bản lĩnh’, bước tới thành thạo giữ chặt Ngũ công chúa trong tay.

Ba người Lăng Bất Nghi chắp tay với Tào Thành, nói vài câu ‘vất vả rồi’, Tào Thành lắc đầu cười khổ, chuyện thuộc hoàng thất là chuyện khó xử lý nhất. Khi y định dẫn người đi thì Ngũ công chúa bỗng hét lớn: “Tào đại nhân, ta không phân trần gì cả nhưng Trình Thiếu Thương đã đặt bẫy hại người trong Lung viên của Việt nương nương, lẽ nào các ngươi không định truy cứu?”

Tào Thành ngẩn ra: “Đặt bẫy hại người gì?”

Ngũ công chúa cười lạnh: “Dù bọn họ có tội đi nữa thì Trình Thiếu Thương cũng phải bẩm báo lại mẫu hậu, truyền cung lệnh trừng trị theo thể lệ, làm gì có chuyện tự đi trả thù? Không coi cung quy ra gì, đạo lý gì đây hả! Lung viên của Việt nương nương tao nhã biết mấy, vậy mà lại bị nó dội nước uế, lẽ nào không đáng bị trị tội?!”

Lăng Bất Nghi kéo Thiếu Thương đứng dậy, trầm ngâm một lúc rồi cười nói: “Thì ra mấy thứ nước uế ở hành lang thường xuân trong Lung viên là do em bố trí? Em đúng là đứa lém lỉnh! Yên tâm, chuyện này có ta, ta có thuộc hạ chuyện môn, chưa tới một ngày, đảm bảo hành lang thường xuân sẽ không còn một mùi hôi nào.”

Khi chàng được Việt Phi mời đến xem thi thể thì cũng là lúc bẫy thùng phân hoạt động, bên ngoài có tiếng la hét ồn ào, lúc đó trong đầu chàng chỉ có chuyện này, lại nghe Việt Phi nói không ai bị thương, chỉ là tiểu nữ nương trêu đùa với nhau nên không nghĩ nhiều.

“Nhưng…” Lăng Bất Nghi cau mày, ‘Vì sao lại phải làm chuyện ấy?” Tuy nàng có phần tinh nghịch cứng đầu, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ hại người.

Thiếu Thương giật mình, thầm cảm thấy không ổn, định lấp liếm cho qua nhưng không ngờ Ngũ hoàng tử đã hí hửng chen lời.

Hắn nhìn Thiếu Thương cười to: “Thùng phân cái gì?! Lúc nãy ta đi ngang qua Lung viên cũng loáng thoáng nghe được vài câu, nghe nói đám tiểu nữ nương đó hận không thể ngâm trong thùng nước tắm, dù rửa ráy kỹ tới đâu cũng không xua được mùi hôi trên người, thì ra là cô làm! Ha ha ha, bọn họ là cái đám hôm trước đẩy cô xuống hồ chứ gì…”

“Đẩy xuống hồ cái gì.” Lăng Bất Nghi sầm mặt, “Ai đẩy ai xuống nước.”

Thiếu Thương vội vàng kéo tay Lăng Bất Nghi: “Ây da chàng đừng nghe Ngũ hoàng tử nói lung tung, không có chuyện đó đâu! Chúng ta đi thôi, đi thôi đi thôi…”

“Không có chuyện đó cái gì!” Ngũ hoàng tử ghét nhất là có người không tin lời mình, dù hắn miệng mồm vô sỉ nhưng luôn nói thật, “Hôm đó ta đứng trong cánh rừng sau hồ thấy cả, mà không chỉ mình ta, hai thư đồng của ta cũng nhìn thấy…”

Thiếu Thương ngạc nhiên: “Điện hạ cũng thấy? Vậy vì sao điện hạ không đến cứu! Còn nữa, vì sao điện hạ không nói!” Gã này không dám làm việc nghĩa cũng dễ hiểu, nhưng không lắm mồm thì đúng là lạ lùng.

Ngũ hoàng tử bất đắc dĩ nói: “Sắp đến sinh thần của mẫu hậu, nếu muốn tố cáo thì cũng phải chờ chứ. Oái oái oái, Lăng Bất Nghi làm gì thế…” Cánh tay hắn đau nhói, hóa ra là Lăng Bất Nghi nắm chặt.

Lăng Bất Nghi sầm sì mặt mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói rõ cho ta!”

Ngũ hoàng tử lập tức kể sạch: “Ngươi buông tay, buông tay đi đã! Từ từ ta nói… Hôm đó Thiếu Thương quân rời khỏi cung của Việt nương nương, lúc đi tắt đến bờ hồ thì bị mấy tiểu nữ nương được Ngũ muội dẫn vào cung đẩy xuống nước, tụi nó còn chặn hai cung nữ tùy thân của Thiếu Thương quân lại, không giải cứu! Oái oái oái, ngươi đừng bóp nữa… Ta cũng định tới cứu, nhưng sau đó thấy Thiếu Thương quân biết bơi nên mới không ra mặt…”

Lăng Bất Nghi thở dồn dập, bỗng nhìn phắt sang Ngũ công chúa đang bị giữ chặt, ánh mắt hằn đầy hận thù tàn bạo, như thú dữ nhe hàm răng đang nhỏ máu, Ngũ công chúa sợ đến nỗi rụt về phía sau. Lăng Bất Nghi cất bước đi tới, có vẻ định ra tay tại chỗ.

Thiếu Thương ôm chặt cánh tay chàng, luôn miệng la: “Không phải nàng ta không phải nàng ta! Chuyện này thật sự không phải do Ngũ công chúa sai khiến! Có ai biết em biết bơi đâu, Ngũ công chúa bố trí giăng bẫy vu cáo mấy ngày liên tiếp, nếu làm em chết chìm thật thì nàng ta uổng công bố trí làm gì…”

Lăng Bất Nghi luôn suy nghĩ nhạy bén sắc sảo, vừa rồi giận quá nên mất khôn, giờ bình tĩnh nghĩ lại, biết lời này không sai.

Thiếu Thương buông tay chàng ra, nào ngờ không đợi nàng thở phào, Lăng Bất Nghi đã trở tay chụp lấy cánh tay nàng, giọng lạnh lùng: “Vì sao em không nói với ta?”

“Em em, em…” Lúc đó cả hai đang cãi nhau mà, hơn nữa nàng cũng đã nghĩ ra kế trả thù rồi, “Có phải chuyện lớn gì đâu, em cũng không sứt mẻ chỗ nào, ha ha…”

Lăng Bất Nghi nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt lạnh lùng lại rất ngông cuồng, xen lẫn nỗi tức giận và sự thất vọng, chàng chậm rãi buông bàn tay nắm chặt nàng ra. Thiếu Thương ôm tay, lòng chợt thấy sợ hãi.

Lăng Bất Nghi đi đến trước mặt Ngũ công chúa, bình tĩnh nói: “Điện hạ quân giám, đợi ngày điện hạ rời cung, thần nhất định sẽ dâng lễ lớn lên điện hạ.”

Ngũ công chúa co rúm, đang định nói gì đó thì Lăng Bất Nghi đã phất tay bỏ đi, khi rời điện chàng còn kéo theo cả Ngũ hoàng tử.

Thiếu Thương sững sờ, vội vàng chạy theo.

Ngũ hoàng tử vừa đi vừa la oai oái, đi tới hành lang phía tây tĩnh mịch thì Lăng Bất Nghi mới dừng bước, thấp giọng nói: “Ngươi biết mặt hết đám con gái đã đẩy Thiếu Thương xuống nước chứ?”

“Biết biết!” Ngũ hoàng tử gật đầu như giã tỏi, lập tức cảm thấy bản thân đã có chỗ phát huy, “Ngũ muội toàn qua lại với đám bạn cá mè một lứa đó thôi, tất nhiên là ta biết!”

Khi Thiếu Thương đuổi đến nơi thì nghe thấy Ngũ hoàng tử đang khoe khoang trí nhớ của mình.

“Ai ta cũng nhớ hết, đứa nào đã đẩy xuống nước trước, đứa nào đứng bên chế giễu, à à, còn có mấy đứa ném đá xuống Thiếu Thương quân ở dưới nước nữa! Khụ khụ, đúng là độc ác…”

Thiếu Thương tức tối, đi lên đẩy Ngũ hoàng tử một cú thật mạnh: “Liên quan gì đến điện hạ! Nhiều chuyện lắm mồm, coi chừng bệ hạ đánh ngài đấy!”

Ngũ hoàng tử không cam tâm, nói to: “Cũng chính cô nói ta không phải đứa lớn tuổi nhất, cũng không phải đứa nhỏ tuổi nhất, càng không phải do Hoàng hậu hay Việt nương nương sinh, không giỏi văn cũng chẳng thạo võ, đến gây họa cũng không làm nên trò trống. Nếu không thường xuyên gây ra động tĩnh thì e rằng bệ hạ cũng không nhớ nổi ta. Nhưng bây giờ ta chẳng gây nên động tĩnh gì cả!”

Thiếu Thương tức tới nỗi suýt hộc máu!

Ngũ hoàng tử đắc ý, quay sang nói với Lăng Bất Nghi: “Tổng cộng tám người, ta nhớ rất rõ, cũng biết phụ huynh của vài người trong đó! Tử Thịnh cứ hỏi!”

“Ngài bớt nói đi!”Thiếu Thương rất muốn tống bùn vào miệng Ngũ hoàng tử.

Nàng quay qua nói: “Lăng đại nhân, chàng đừng nghe Ngũ hoàng tử, hắn ta sợ thiên hạ chưa đủ loạn đấy. Hơn nữa em đã báo thù được rồi, mấy đứa khốn… tiểu tiện nhân đó, đừng nói là hôi thối mấy ngày, mà dù hết mùi thì bọn họ cũng không còn mặt mũi ra ngoài nữa!”

Lăng Bất Nghi như không nghe thấy, chỉ nói: “Mời Ngũ hoàng tử đi trước, làm phiền hôm nay cùng thần xuất cung một chuyến.”

Ngũ hoàng tử rất biết nhìn chiều gió, tự biết không thể xem kịch tình nhân cãi nhau, bèn giả vờ sửa tay áo, sau đó chạy biến đi như một làn khói.

Trên cung lang dài đằng đẵng chỉ còn lại hai người, Thiếu Thương không khỏi hoảng hốt, lùi về sau mấy bước, chẳng ngờ Lăng Bất Nghi đã lập tức túm được nàng. Gương mặt tuấn tú giật giật, âm thanh như vọng đến từ dưới lớp băng: “Trình Thiếu Thương, rốt cuộc em xem ta là gì của em?”

“Lúc đi săn, ta thấy thú nhỏ rúc vào bụng thú mẹ; khi xuất chinh, ta từng thấy binh tốt giao phó tấm lưng cho đồng bào; khi ta dẫn hương dũng diệt trừ thổ phỉ, thấy cô gái trẻ tuổi vừa được cởi trói là lập tức nhào vào lòng lang tế của mình, khóc lóc kể lại nỗi sợ hãi tuyệt vọng khi bị bắt giữ…”

“Em và cha mẹ có duyên mỏng, dù Trình Hiệu úy thương yêu em nhưng nói cho cùng cũng đã chia cách mười năm, em không thể tâm sự hết với ông ấy; từ nhỏ em đã bị nhốt trong nhà, ngoài con út của Vạn tướng quân thì em không còn người bạn nào khác, nhưng ngay cả thế em cũng không hoàn toàn thổ lộ tâm tình với Vạn thị. Người ta có cha mẹ yêu thương, thanh mai trúc mã hợp tâm hợp ý, còn em chẳng là gì cả, có phải vậy không?”

“Từ khi đính hôn với em, trong lòng ta nghĩ, ta sẵn lòng làm tri kỷ của em, làm chỗ dựa cho em, bất kể sợ hãi hay khó chịu em đều có thể nói với ta. Không phải ta muốn ngăn cản em làm gì, chỉ là hy vọng em chân thành với ta. Như cữu phụ cữu mẫu đã mất của ta, khắng khít sống hết đời. Nhưng, em có bao giờ đặt ta ở trong lòng?”

Thiếu Thương ngạc nhiên rơi lệ, nước mắt nhỏ xuống vạt áo: “Không phải thế, lần này em thật sự không cố ý lừa chàng. Chỉ là em cảm thấy đây không phải chuyện lớn…”

“Em có tức giận khi bị đẩy xuống hồ không?” Lăng Bất Nghi hỏi.

Thiếu Thương ngơ ngác: “… Có giận. Không những giận mà còn muốn trả thù nữa.”

“Vậy vì sao em không nói với ta.” Lăng Bất Nghi mang vẻ mặt mơ hồ lẫn buồn bã, “Lẽ nào ta không thể khiến em tin tưởng, không thể khiến em dựa dẫm ư.”

Thiếu Thương không phản bác, có rất nhiều chuyện không phải do nàng cố ý gây ra, mà chỉ là hành động từ trong tiềm thức của nàng.

Chàng chầm chậm buông tay nàng ra, cúi đầu nghiêng người: “Bọn nó đẩy em xuống mà không biết em biết bơi, vì sao em chắc chắn chúng chỉ đùa giỡn hay cố ý dồn em đến chỗ chết… Dù sau đó ta có thể trả thù được cho em, nhưng em còn sống không? Em không cho ta phái người theo dõi em, nhưng về sau cũng không nói cho ta biết chuyện, ở trong lòng em, rốt cuộc ta là cái gì.”

Thiếu Thương buồn bã, rõ ràng đứng gần Lăng Bất Nghi nhưng sự lạnh lùng thê lương trên người chàng như đẩy nàng ra thật xa, nàng không biết phải nói gì cứu vãn.

“Lúc nãy em nói, em sợ tất cả mọi người mọi chuyện làm hại mình. Ta cũng là một trong số đó đúng không.”

Lăng Bất Nghi đập mạnh vào cột trụ, căm hận nói, “Không phải em thích Lâu Nghiêu nhiều thế nào, chẳng qua cậu ta không làm hại nổi em, em ở với cậu ta mới cảm thấy thoải mái. Còn ta thì không. Em luôn lẻ loi một mình, ăn một mình không quan trọng, làm một mình cũng không thấy cô đơn, là ta cố chen lại gần em.”

Nói xong câu trên, Lăng Bất Nghi thu lại mọi cảm xúc, quay trở về với hình tượng quyền thần trẻ tuổi lạnh lùng kiệm lời, nhìn vào cô gái và nói: “Nếu em đã ghét cung đình này như vậy thì ta sẽ cởi xiềng xích cho em, trả lại em tự do.”

Rồi chàng dứt khoát quay lưng bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.

Thiếu Thương ngẩn ngơ chôn chân tại chỗ, nước mắt giàn giụa nhưng lại không thể nói nên lời, song trong lòng đang điên cuồng gào thét: Không phải như thế.

Thật ra nàng không hề ghét bỏ cung đình này.

Dù ban đầu rất ghét, nhưng nàng quý Hoàng hậu dịu dàng, thích Địch ảo càu nhàu, thích thả bước đi dạo giữa vườn thượng uyển xinh đẹp, thích kiến trúc cung điện cổ kính lộng lẫy nguy nga, có hàng rào chạm khắc bao quanh, ngẩng đầu nhìn bức họa trên nóc, nàng có thể mê mẩn cả ngày.

Chàng đã cho nàng nền giáo dục tốt nhất thời đại này, được dạy dỗ bởi nhiều phu tử kiến thức uyên thâm; chàng dẫn nàng leo lên đỉnh cao mà người bình thường cả đời không thể chạm tới, chiêm ngưỡng phong cảnh của đế quốc. Chàng mở rộng tầm nhìn hạn hẹp của nàng, làm giàu cho cuộc sống cằn cỗi của nàng, sao nàng có thể ghét chàng?

Ấy vậy mà nàng lại không thể nói ra bất cứ điều gì.

Nàng từ từ ngồi xuống, bụm mặt khóc nức nở. Bây giờ nàng rất rất rất ghét bản thân.

Khóc một trận, nàng lau nước mắt, hít thật sâu rồi đứng dậy.

Đôi khi hèn nhát không phải là sợ hãi trước những điều chưa biết trước, mà là từ chối đối mặt với tâm ý cần thừa nhận. Nói sai làm sai thì cần phải sửa sai, kết quả thế nào không quan trọng, quan trọng là Lăng Bất Nghi xứng đáng được đối xử tử tế.
Bình Luận (0)
Comment