Tinh Hỏa

Chương 1


Ùng…..

oàng…..
Sấm chớp nổ râm ran như muốn xé rách không gian.
Thiên không Hà Dương trấn đang cao xanh vòi vọi bỗng phát sinh dị tượng, Mây đen vần vũ không biết từ đâu kéo về bao trùm cả tiểu trấn, trong mây còn ẩn hiện những lằn chớp nhá lên liên hồi.
Mây đen mỗi lúc một bành trướng, nó nhanh chóng bao phủ toàn bộ tiểu trấn nhỏ bé và những vũng lân cận.

Chúng nhân trong trấn đã lục tục đóng cửa hàng quán, thu dọn nông phẩm đang phơi phóng đề phòng cơn mưa lớn sắp đổ xuống, vài vị khách vãng lai trên đường cũng nháo nhác tìm nơi trú mưa.
Mưa bắt đầu rơi, hạt mưa mỗi lúc một nặng quện vào gió xoáy khiến một mảng không gian tiểu trấn trở nên trắng xóa mờ ảo.

Lác đác vài tiểu tử ở trần nhao nhao chạy ra ngoài hiên nhà hoặc quan lộ trêu đùa nô giỡn dưới cơn mưa.
Đàm lão từ trong tiệm rèn ngó ra ngoài trời nghe ngóng rồi chép miệng than thở:
- Ai da! Lão thiên thật là khéo trêu ngươi quá đi, lô hàng kia chắc ko làm xong trong hôm nay rồi.
Lão vừa dứt câu, bỗng đâu một hài tử non nớt tầm 5 – 6 tuổi lách qua hông của lão, tiểu hài ngẩn lên nhìn mây đen vần vũ với đôi mắt thập phần tò mò cùng tia ranh mãnh.
Đàm lão cũng lười quản đứa trẻ mà lẩm bẩm đi vào trong tiệm.

Nam hài nấn ná ngó thiên tượng kỳ vĩ chốc lát rồi chạy theo lão vào trong, nó chạy đến kéo tay lão nũng nịu:
- Cha….! Cha cho hài nhi ra ngoài tắm mưa nhé, con vừa thấy bọn Tôn Đầu đang tắm mưa.
- Hôm nay thì không.

Con và nhị ca phải giúp ta làm xong lô hàng nhận của Trương lò mổ đã.
Đàm lão cứng rắn từ chối.
Tiểu hài mắt nhìn ra màn mưa trắng xóa tỏ vẻ tiếc nối, nó xịu mặt vùng vằng đi vào phía trong.
Đàm lão đang độ ngũ tuần, râu tóc đã chuyển sang màu muối tiêu nhưng thân thể vẫn tráng kiện rắn chắc như tráng niên tam tuần.

Lão trưởng quản một tiệm rèn nhỏ trong trấn, sinh ý tiệm rèn cũng khá bởi tao nghệ của lão rất cao.

Ngoài việc chế tác những công cụ nông nghiệp trong trấn, đôi khi Sai Nha trong tòa thành lân cận cũng đặt hàng của lão vài món binh khí phòng thân.

Mỗi lần chế tác đao, thương, kiếm, kích…..

cho đám quan binh trên huyện, Đàm thường thu về một khoản cũng kha khá.

Tuy nhiên, Đàm không phải người sinh sống trong trấn, lão sống ở thôn Vĩnh Xuân cách Hà Dương trấn mười dặm.
Đàm lão có tổng cộng bôn người con; Trưởng nam Đàm Trung đã lập gia thất cách đây mười năm và sinh sống cùng thê tử trong Chiêu Dương thành cách trấn tám dặm.


Gã con thứ Đàm Nghĩa 17 tuổi đang phụ việc cho lão ở tiệm rèn, gã này ham chơi lêu lổng với một số thanh niên bất hảo trong trấn khiến Đàm mỗi khi nghĩ đến là lại muốn nổi cơn tanh bành.

Người con thứ ba là nữ, 13 tuổi tên Đàm Thanh Mai.

Cuối cùng là bé trai lanh lợi tên Đàm Phi, năm nay vừa tròn 6 tuổi.

Sở dĩ Đàm mang theo đứa con trai út mới 6 tuổi vào trấn hằng ngày vì muốn cậu bé học nghề gia truyền của lão để nối nghiệp tổ tông.
Đàm lão đứng trước lò rèn sâu trong tiệm nhìn đống than hồng đang ủ trên hỏa lò bất giác thở dài.
Lúc này mới đang giờ tỵ mà trời đất hôn ám, mưa xối xả, nếu có khai lò thì sản phẩm cũng không đc hoàn hảo.

Lô hàng này là bộ dao mổ lợn do Trương Lò Mổ trên huyện tự mình đặt lão.

Thời tiết xấu sẽ ảnh hưởng nhiều đến việc điều chỉnh ngọn lửa, thật sự không tốt.
Trương Lò Mổ là em rể của Huyện Lệnh đại nhân trong thành nên Đàm không muốn giao cho hắn những sản phẩm kém chất lượng, đây là đạo đức nghề nghiệp, là nguồn sinh ý lâu dài.

Lão đảo mắt nhìn chung quanh, Đàm Phi đứng gần lão nhưng ánh mắt vẫn láo liên trông ra màn mưa phía cửa tiệm.

Gã con thứ thì ngồi vắt chân lên bàn trà, đang chăm chú vuốt ve một chuôi đoản kiếm ra vẻ ta đây cao thâm mạt trắc.

Nhìn gã con thứ rất không vừa mắt, lão chỉ muốn phát tiết ngay vào cái bản mặt bướng bỉnh của gã.
Bầu trời tối tăm bỗng nhá lên sáng lòa, sau vài nhịp thở thì tiếng sấm nổ rền vang khiến tâm phế Đàm trấn động.

Cậu út Đàm Phi không biết từ lúc nào đã ép thân thể sát vào chân lão, bàn tay nhỏ bụ bẫm tóm lấy bàn tay thô ráp của Đàm.

Đàm lão vỗ vỗ nhẹ đầu đứa con út trấn an.
Ùng…..Oàng…..
Một tia sét đinh tai nhức óc từ thiên không đánh nát ống khói trên nóc nhà, Đàm lão cảm giác như không khí chung quanh bị bóp nghẹt không thể hô hấp.

Đàm Phi càng ôm chặt chân phụ thân nó, Đàm Nghĩa bị tiếng sét và tiếng ngói vỡ làm cho khinh hoảng lăn từ trên bàn trà xuống đất.

Hắn đang lồm cồm bò dậy chợt nghe tiếng xèo xèo phát ra từ ống khói hỏa lò, Đàm lão cũng phát hiện dị trạng này.

Ba cha con Đàm gia còn chưa kịp định thần bỗng từ trong miệng lò lăn ra một viên cầu trắng lòa to cỡ mắt trâu, được bao quanh bởi các tia lôi điện mảnh mai vằn vện.

Viên cầu phát ra tiếng xèo xèo như rán mỡ làm da đầu Đàm lão tê dại.


Đàm lão kinh hoàng tột độ chỉ kịp hét lên:
- Sét Hòn…Chạy…..
Nhưng đã muộn, viên cầu lập tức bạo phát quang mang nổ như sấm rền chỉ cách ba cha con Đàm gia khoảng hơn một trượng ( theo cách tính của ng bắc bộ VN 1 trượng = 4m).

Đàm lão chỉ kịp ôm Đàm Phi vào lòng và xoay cái lưng to bản của lão về phía chùm sáng bạo phát, Đàm Nghĩa nhanh trí lao vào gầm bàn kéo đổ mặt bàn để tạo thành tấm lá chắn.

Không gian chung quanh lò rèn là 1 mảng sáng lòa xen lẫn những tia lôi điện như sợi chỉ ngoằn nghèo tán loạn.
Ngoài trời mưa đã tạnh, mây đen cũng phiêu tán và bầu trời trên tiểu trấn lại cao xanh vòi vọi.
Đàm Nghĩa tỉnh dậy đầu tiên, đầu óc gã trống rỗng, toàn thân đau nhức đến cực điểm, bất giác thấy nghèn nghẹn nơi yết hầu khiến hắn há miệng ói ra một ngụm máu bầm.

Gã lảo đảo đứng dậy lê đến chỗ phụ thân đang nằm co quắp cạnh góc tường, y phục trên thân Đàm lão cháy xém rách mướp, râu tóc vài chỗ đã bị cháy xém soăn tít.
Đàm Nghĩa đến bên phụ thân lay lay tấm thân nặng nề của lão, trên khóe miệng Đàm lão còn vương sợi máu, lão từ từ mở mắt ra.

Đàm lão ngồi dậy lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, mặc dù bộ dáng rất thê thảm nhưng lão không mấy bận tâm, hai tay rắn chắc nâng đứa con út Đàm Phi từ trong lòng ra xem xét.

Đàm Phi hai mắt nhắm nghiền, máu tười rỉ ra từ lỗ mũi và khóe miệng khiến Đàm lão phát hoảng.

Bất quá, lão cảm nhận hơi thở của con lão vẫn đang phập phồng đều đặn.

Lão cũng chỉ suy nghĩ được là tính mạng ba cha con lão vẫn được bảo toàn.
Tình cảnh trong lò rèn lúc này khá bừa bộn, vữa trên tường bong ra từng mảng nám đen, một góc lò rèn đã sụp đổ hoàn toàn nhìn rõ cả bầu trời.

Kiểm tra thân thể của Đàm lão và Đàm Nghĩa miễn cưỡng có thể coi là là nội thương, tuy nhiên hai cha con đều bị bỏng khá nặng, nhất là mảng lưng của Đàm lão giờ đây đã phồng rộp do trực tiếp hứng chịu sức công phá từ vụ nổ.
Đàm Nghĩa qua cơn phong hiểm dường như đã lấy lại được sự bình tĩnh, gã chợt thốt lên:
- Cha! Mạng lớn a.
Dân chúng quanh đó cũng lục tục kéo đến hỏi thăm và giúp đỡ cha con Đàm dọn dẹp đống đổ nát.

Ai cũng tấm tắc khen mấy cha con nhà lão mệnh lớn, sét đánh không chết.
Tại một phiến không gian kỳ dị.
Một bạch phát lão giả đang ngồi nhập định gữa trung tâm tòa tế đàn mang phong cách cổ xưa, đôi mắt lão bỗng mở lớn ẩn ẩn những tia ngân quan thập phần quỷ dị, miệng lão lẩm nhẩm những câu tối nghĩa chắc chỉ mình lão hiểu.

Không gian cạnh lão bỗng xuất hiện tia ba động, khoảng không trước mặt lão chợt lăn tăn như sóng nước từ từ mở ra một thông đạo nhỏ, trong thông đạo bước ra một thiếu phụ vận cung trang màu hoàng yến rất quý phái.


Thiếu phụ đi chân trần mỗi bước đi đều không chạm đất, làn da trắng nõn như ngọc kết hợp cùng khuôn mặt trái xoan đẹp tuyệt sắc khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải đem lòng yêu thích.

Nàng cất tiếng trong trẻo êm ái:
- Viêm Quân! Vật kia đã xuất thế, lão có trù tính gì không!?
Viêm Quân ngồi dậy chắp tay sau lưng đi lại vài vòng, ánh mắt vô định ra chiều suy nghĩ.

Cung trang thiếu phụ có vẻ mất kiên nhẫn nói:
- Mấy gia hỏa kia đã bắt đầu hành động, nếu chúng ta không có đối sách, khẳng định sẽ chậm chân hơn chúng.
- Gấp cái gì!? Vật đó hiện đang ở một giới diện vô cùng thấp kém, đến ta còn không cảm ứng nổi thì đám phế vật kia cũng vô phương tìm kiếm thôi.
Viêm Quân từ tốn trả lời.
Cung trang thiếu phụ nhếch môi cười như không cười vô cùng diễm lệ:
- Cái lão thất phu này… đừng có tự cho mình là ghê gớm, dù sao có trù bị vẫn tốt hơn.
Viêm Quân cười nhẹ:
- Bảo Xuân đạo hữu yên tâm, ta sẽ điều động nhân thủ phân tán điều tra.

Đến lúc đấy cũng cần nàng xuất lực tương trợ.
Cung trang thiếu phụ nhoẻn miệng cười tựa hoa hàm tiếu:
- Đó là tất nhiên, khi nào cần đạo hữu cứ báo thiếp thân.

Một lời đã định!
Nói dứt câu, nàng điểm ngọc chỉ vào hư không, không gian lăn tăn gợn sóng liền mở ra một thông đạo huyền ảo.

Bảo Xuân bước vào thông đạo, gợn sóng không khí nhiễu hoạn một hồi rồi tiêu thất, trong không gian tế đàn còn văng vẳng tiếng ngọc của nàng:
- Cáo từ!
Vĩnh Xuân Thôn
Tối hôm đó, toàn gia Đàm thị đều tề tựu.
Đàm lão thân để trần, sau lưng lão đã quấn đầy lá thuốc trị bỏng, lúc này dáng vẻ lão trông rất hoạt kê, tựa như một gã nhân quy đang cõng mai rùa.

Lão ngồi bên bàn trà, nhấp từng ngụm trà nhỏ thơm nghi ngút với vẻ mặt trầm ngâm.
Cùng đối trà với lão là trưởng tử Đàm Trung, Đàm Trung hiện đang đảm nhiệm một số công việc thư ký tại phủ thành chủ, là cánh tay đắc lực của huyện lệnh đại nhân, tiền đồ của gã cũng coi như rất xán lạn.

Đàm Nghĩa ngồi xổm dưới nền nhà để tam muội muội Đàm Thanh Mai đắp lá lên những chỗ bỏng quanh thân.

Đàm Phi vẫn hôn mê nằm trong phòng ngủ có mẫu thân chăm sóc.

Bất quá, qua lời đại phu thì sức khỏe cậu bé vẫn ổn, chỉ là chấn động tâm lý cùng cơ thể non nớt phải chịu đựng dư áp lực của vụ nổ khiến chú bé gặp chút nội thương.

Theo căn dặn của vị đại phu từ trong trấn Hà Dương thì chỉ cần sắc vài thang thuốc bổ cho Đàm Phi phục dụng và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.
Ngoài phòng khách, giọng gã con trưởng Đàm Trung trầm ổn:
- Phụ thân! Huyện lệnh đại nhân tháng sau sẽ nhận chức vụ mới trên kinh thành, được sự sủng ái của lão nhân gia, ta đã nhận lời theo ngài lên kinh phụ tá cho ngài.

Đây cũng là cơ hội tốt để Đàm gia chúng ta mở mày mở mặt.


Vậy ta muốn bàn với phụ thân về việc toàn gia chúng ta di cư lên kinh thành sinh sống.
Đàm lão do dự:
- Trung nhi! Phụ thân không phải là không phân biệt được tốt xấu, bất quá gia đình ta thâm căn cố đế ở mảnh đất này từ bao đời nay, mộ phần tổ tiên còn nóng hổi quanh đây, nếu tất cả chuyển đi thì phần hương hỏa cho tiền nhân sẽ đứt đoạn, cha không thể làm điều bất hiếu bất kính với tổ tông được.
- Cha…! Cơ may của lão đại chỉ đến một lần, hơn nữa kinh đô Lạc Long là nơi ngàn năm văn hiến, phận con không đáng nói nhưng cha cũng nên nghĩ đến tương lai của tam muội và tứ đệ chứ.”
Đàm Nghĩa đang nhăn nhó bởi những vết thương trên cơ thể nhưng vẫn chen vào câu chuyện của cha và anh trai.
Đàm lão nghe xong bất giác nổi đóa vỗ mạnh lên mặt bàn quát tháo văng cả nước bọt:
- Ngươi… Cái thằng hỗn đản này, chỉ biết phun ra những lời bất hiếu.

Mi liệu liệu mà sống cho tử tế, đừng có giao du với mấy thằng ranh mất dạy trong trấn suốt ngày chỉ biết gây gổ đánh lộn, không ta tống cổ ra khỏi nhà đấy.
Đàm Nghĩa bĩu môi ra chiều bất mãn:
- Cha thật không hiểu chuyện, con tụ tập với các vị huynh đệ đó luyện võ công, mong muốn sau này thi đỗ võ trạng nguyên phục vụ tổ quốc….!
Đàm lão tức muốn ói máu ngửa cổ lên trời cười gằn:
- Haha….

Võ trạng nguyên cơ đấy….haha.
…………………………….
Đàm Phi thấy thân thể nhẹ bẫng phiêu hốt trên một bình nguyên đầy cỏ cháy, mùi cỏ cháy gay gay làm nó thấy cay nơi sống mũi, nó muốn khóc mà không thể khóc.

Mới vừa rồi nó còn nghe thấy tiếng cha nó hô thất thanh “ Sét hòn….chạy”.

Mặc dù không biết sét hòn là thứ gì nhưng nó hiểu là thứ không tốt, nó cũng chỉ kịp thấy cha nó vội ôm chặt lấy nó, thấy những tia sét ngoằn ngoèo hội tụ cả vào đỉnh đầu nó khiến cơ thể nó tê dại, một cảm giác khủng bố khó tả.

Và giờ đây, nó đang lang thang chạy trên đồng cỏ rộng mênh mông mà không thấy bóng dáng cha và nhị ca ca đâu.

Càng hoảng hốt cước bộ nó càng loạn, nó vấp ngã mấy lần nhưng vẫn cố đứng dậy tìm cha.

Lửa cháy lan trên cánh đồng càng lúc càng lớn, khói và sức nóng khiến đôi mắt Đàm Phi cay xè kèm theo cảm giác đau đớn tê buốt như ngàn vạn mũi kim đâm vào.

Nó khóc rống lên kêu gào gọi cha khản cả giọng nhưng đáp lại chỉ là tiếng lửa cháy tí tách khi bén vào những gọng cỏ khô cùng biển lửa bỏng rát.
Đàm phi bừng tỉnh trong đêm, nó vô cùng hoảng hốt mở thật to đôi mắt.

Thứ đầu tiên đập vào mắt nó là khuôn mặt hiền từ của mẫu thân, bà cười nhẹ vuốt lên má nó ra hiệu mọi thứ đã ổn.

Đàm Phi muốn ngồi dậy ôm mẫu thân nhưng cơ thể vô lực, chân tay không thể cử động.

Nó đành nằm im nhìn mẫu thân thì thào “ Nương…! “
Tranh luận của của ba cha con Đàm lão cũng kết thúc từ lâu mà chưa đi đến sự thống nhất.

Màn đêm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng dế mèn rả rich tìm bạn.

Bình Luận (0)
Comment