Tinh Hỏa

Chương 122

Điền Khởi Nguyên trong lúc tàn cuộc đã sử dụng đến Nhược Hồn Đăng công kích thần niệm Đàm. Đèn lồng nhược hồn có khả năng phát ra ánh sáng gây tổn hại đến song mục, lại còn phóng thích mê hương làm tê liệt não bộ của đối thủ, rất ít khi thất bại.

Thấy Đàm đã trúng chiêu, dẫn đến tổn thương thần niệm, cơ hội kết liễu gã đồ đệ đã đến. Điền Khởi Nguyên giơ tả thủ ra trước mặt, cách không kéo thân ảnh Đàm đang rơi tự do về phía mình. Hữu thủ lão biến lớn rực rỡ kim quang, từ quyền biến thành trảo đánh mạnh đến, ý đồ là bóp nát đầu lâu Đàm như đập vỡ quả dưa hấu.

Đôi mắt Điền ánh lên niềm hân hoan, bộ chiến giáp đen nhánh trên thân gã tiểu đồ lấp lánh phản chiếu dưới ánh trăng thập phần tinh mỹ động lòng, có hội đã đến rất gần, dẫu có được Thông Thiên Quyển lựa chọn hay không thì đây vẫn là một cái ước ao của lão kể từ khi trở thành giáo đồ Thông Thiên.

Bất giác Điền cảm thấy không ổn, tám chuôi phi kiếm Thanh Ngư vẫn bị hư ảnh Lạc Điểu quấn lấy, điều này đại biểu cho việc pháp khí phòng ngự của gã đệ tử vẫn còn liên hệ với thần niệm. Trong một sát na, Điền đã ngộ ra sơ xuất của mình. Binh bất yếm trá, tiểu hồ ly mặt sẹo vậy mà có khả năng hóa giải công kích từ Nhược Hồn Đăng, và gã đang tính kế cắn trả lại lão.

Điền Khởi Nguyên mới nghĩ được đến đó, bỗng sau lưng nơi huyệt Mệnh Môn (1) nhói lên, cảm giác nửa thân dưới tê bại, Điền hiểu rằng, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào, lão đã trúng ám tiễn có chứa độc tố của tên tiểu đồ. Dẫu vậy, một thân thần thông Đại Linh Sư há lại phải ngán ngại một cái Thượng Linh Sư nhỏ nhoi? Trảo thủ vàng óng vẫn tiếp tục ụp xuống đầu gã đồ đệ ương bướng, mặc dù Điền đã cảm nhận được độc tố đang lan dần trong kinh mạch.

Đàm Phi quả thực đã cạn kiệt pháp lực, bản lĩnh có bao nhiêu cũng bày ra trước sư tôn hết rồi, tất cả chỉ còn trông chờ vào chiêu bài áp rương cuối này thôi. Đôi mắt gã mở bừng chớp động tinh quang, tay đưa lên vỗ đầu ba cái, miệng lẩm nhẩm chú ngữ.

“Ầm… Ầm…”

Mặt đất rung lắc dữ dội, toàn thân Đàm phát sáng rồi từng lớp lông trắng từ trên người chen chúc mọc ra.

Điền Khởi Nguyên vẫn giữ cho mình một niềm tin mãnh liệt, dị trạng phát sinh trên người tiểu đồ đương nhiên là yêu thuật, lão không biết đó là thứ yêu thuật gì? Nhưng kim trảo đã đến sát đầu gã tiểu đồ, cũng không thể thu lại được.

“Uôm… mmm…”

Tiếng rống giận của loài voi chiến vang lên râm ran khắp một vùng biển rộng. Trong chớp mắt, Đàm biến thân thành Cửu Nha Bạch Tượng, dùng chiếc vòi lớn nhanh như cắt quấn lấy trảo thủ vàng óng kéo đến trước miệng, chín chiếc ngà xoắn vặn dài như trường thương đâm ra xuyên nát cơ thể Điền Khởi Nguyên. Không những thế, vòi voi tiếp tục quấn lấy toàn bộ cơ thể lão rồi vung lên đập qua đập lại xuống đất xong hất tung lên trời, chín chiếc ngà lại tiếp tục kích thẳng vào thân thể nát bấy đó thêm lần nữa. Nội tạng và tinh huyết nhểu ra, Họ Điền giờ đây không khác gì đống thịt nhão, tình cảnh thảm liệt không thể hình dung.

Tiếng voi rống yếu ớt dần rồi tắt lịm, Đàm tán đi vu thuật triệu hồi nằm trên mặt đất thở dốc. Xương bả vai đã gãy vỡ, một cánh tay coi như phế, trên người lít nhít vết thương rỉ máu, vết cắt lớn sau lưng hở hoác thịt đỏ có thể nhìn thấy cả một đoạn xương sống trắng hểu.

Gã ném hai viên Phục Nguyên Đan vào miệng nhai ngấu nghiến, trong người có bao nhiêu linh tán trị thương ngoài da là gã rốc cả lên người. Sức sống mãnh liệt và khả năng tự hồi phục pháp thể của Thần Thú được tận dụng triệt để, hòng làm giảm bớt đi thương thế. Gã lại lấy ra Tề Thái Tửu đớp một ngụm lớn giải tỏa căng thẳng.

Chật vật lê lết đến bên cái xác của Điền Khởi Nguyên, ngắm nghía gương mặt sưng húp biến dạng của ‘Ân sư’ lần cuối, gã thì thầm thốt lên:

- Sư tôn! Kẻ phản đồ này bất trung, bất hiếu, bất nghĩa với người… Tất cả đều là lão thiên bày ra để chúng ta cùng đau khổ. Mong người an lạc nơi cửu tuyền!

Đàm tiếp tục lết đến bên thi thể Nguyễn Lương, lão đã chết từ lâu, chỉ là đôi mắt mở lớn vẻ như không cam tâm và các bó cơ trên thân thể vẫn giật giật. Gã đưa tay vuốt mắt cho Nguyễn Lương, quỳ xuống dập đầu ba cái miệng lí nhí: “Sư Tôn yên nghỉ!”. Gã chỉ hận một điều là không làm được việc này khi lão còn tại thế. Đây mới đích xác là vị ân sư chân chính trong lòng gã.

“Nguyễn Lương Đích Ân Sư”.

Ba vệt kinh hồng từ xa phá không bay đến tiểu đảo, giăng ra ba góc như thế gọng kìm tránh để cho đương sự tẩu thoát. Phương Anh, Ngô Văn Huy và một lão giả không biết tên, họ đều là trưởng lão cao cao tại thượng trong Tử Huyền Môn. Sau đó là Doãn Phương, tên trung niên lịch sự đã tiếp xúc với Đàm trên Khuê Vân Các, khi gã trên đường tìm kiếm Trúc Cơ Đan cho Tú Tú. Doãn Phương bây giờ đã là một tên Đại Linh Sư, lực lượng linh lực tuy có hơi tán loạn nhưng đích xác đã là Đại Linh Sư. Họ Doãn lẩm nhẩm truyền âm cho Phương Anh vài câu gì đó, rồi hắn đứng sang một bên vẻ rất khiêm cung nhã nhặn.

Phương Anh cùng hai người kia đều trợn mắt tỏ ra bàng hoàng khi thấy hai đống tàn thi, lại còn tên đệ tử quái dị kia không biết đã gây nên trò quỷ gì? Phương Anh với chức vị tổng quản giám thị đường, nàng là người lên tiếng:

- Đàm Phi! Đã xảy ra chuyện gì? Thành thật khai báo lập tức cho bản tọa.

Ngữ điệu lạnh lẽo của Phương Anh chính tỏ nàng đang rất phẫn nộ. Đàm Phi còn chưa có kịp mở miệng, một đám môn hạ Tử Huyền cũng chạy đến, trong đó có cả Lý Khánh Tiên, Lâm Tiểu Ngọc và Lan Ngọc… hai người đồ đệ của Điền Khởi Nguyên không cố kỵ gì cứ thế lao xuống ôm xác lão sư xem xét. Nhìn gương mặt đau khổ của họ hướng về Đàm Phi, ánh mắt chờ mong ấy khiến toàn trường trở nên căng thẳng và tang thương đến cực điểm.

Bất chợt tên trung niên lịch sự Doãn Phương cất tiếng:

- Phản đồ… thiết hạ bẫy rập để sát hại hai vị sư thúc…

Còn chưa để Doãn Phương nói hết, Phương Anh cất giọng lạnh lẽo cắt ngang:

- Câm mồm lại cho ta, ở đây chưa đến lượt ngươi ý kiến.

Doãn Phương lại khép ném đứng im, thái độ tỏ ra bất bình cực độ.

Phương Anh lại hướng Đàm tiếp tục:

- Đàm Phi, phải chăng ngươi đã sát hại hai vị trưởng lão này? Còn những kẻ nào tiếp tay cho ngươi nữa? Thì ra ngươi lại là một tên Thông Thiên Giáo, hơn nữa còn có địa vị cực cao. Hôm nay nếu không làm rõ chuyện này, chúng ta buộc phải bắt ngươi về trong tông mà sưu hồn thôi.

Khánh Tiên và Tiểu Ngọc thường ngày tôn sùng sư phụ như bồ tát, khi nghe đến đây làm sao mà chịu nổi đả kích. Lâm Tiểu Ngọc cương liệt nhưng dẫu sao vẫn là nữ nhân, lại có định lực tốt hơn sư đệ nên cắn răng hướng mặt sẹo chờ câu trả lời. Khánh Tiên đã gần như phát điên, hắn nhăn nhó đau khổ gào lên:

- Đàm sư đệ… tại sao… tại sao ngươi lại thí sư? Tại sao…? Khụ khụ.

Đàm phi bất nhẫn nhìn vào ánh mắt đau khổ của hai người, giờ đây gã đã vướng vào hậu thủ của Điền Khởi Nguyên, họ Doãn kia khẳng định là một tên giáo đồ Thông Thiên, dẫu gã có giải thích cách mấy cũng không thoát khỏi tội thí sư, phản phái. Tất cả bằng chứng đều chống lại gã. Mà hơn hết, câu nói ‘Sưu Hồn’ từ miệng Phương Anh thốt ra đã khiến gã phẫn hận, đôi mắt thất thần do bị sưu hồn của Nguyễn Lương như ám ảnh, tâm ma không bị kìm chế bắt đầu phát tác. Đôi mắt gã vằn lên gân đỏ, ma khí không biết từ đâu trong thể nội cuồn cuộn tỏa ra, gã gằn giọng:

- Sưu hồn? Hắc hắc… kẻ nào dám sưu hồn ta? Bước lên đây xem?

Ma khí cuồn cuộn hòa quyện vào chiến giáp đen xì khiến hình tượng gã càng thêm dữ tợn. Tình trạng yêu nhân cấp hai cũng bị kích phát, trông gã bây giờ giống hệt một vị chiến tướng hắc ám; Giáp đen vấn vít ma khí, thân người đầu lân với những mảng lân phiến đã chuyển sang một màu đen tà dị.

Tu sĩ đương trường không khỏi bàng hoàng kinh hãi, kể cả Đại Linh Sư cũng bị dọa cho sởn tóc gáy. Họ còn nhiều thứ để mất, chả kẻ nào ngu ngốc mà xông lên đối địch với con thú đang bị dồn vào đường cùng. Biết đâu đấy lại nhận về một kết cục thê thảm giống hai cái xác tàn tạ kia.

Trong một thoáng còn giữ được chút thanh tỉnh, Đàm hiểu rằng mình đã bị ma khí công tâm, vĩnh viễn chìm vào ma đạo. Dẫu vậy, mạng sống của gã vẫn là do gã tự định đoạt, không dựa vào ân điển của bất kỳ kẻ nào ban phát cho. Phản phái, thí sư, bất trung, bất hiếu, bất nghĩa, còn có thể là bất nhân… dù vì lý do gì đi chăng nữa, dù có cố gắng giải thích bao nhiêu lời, cánh cửa của Tử Huyền Môn đã đóng lại với gã rồi. Duyên phận cùng siêu cấp tông môn này đến đây là chấm hết. Tú Tú và Nguyễn Lương hai con người có ý nghĩa nhất với gã đều đã nằm xuống, Đỗ sư tổ lại quá xa vời, Tử Huyền Môn với gã chả còn là thứ gì cả. Rời khỏi đây ngay lúc này mới là điều sáng suốt.

Tay gã giơ lên, chút ít sức lực còn sót lại đủ để gã làm ra thủ đoạn đánh lừa chúng nhân. Quy Điền Chung trong ngực áo bay ra huyền phù trên đầu gã, đám môn hạ Tử Huyền một số vì kiêng kỵ Đàm, một số lại có giao tình với gã, vậy nên chưa có kẻ nào bước lên tính kế thu thập gã phản đồ này cả.

Chuông Quy Điền ngân nga vang vọng trong không trung, hư ảnh kim quy bay đầy quanh thân Đàm, bất giác không gian sáng lòa như ban ngày trên vùng biển này. Động tĩnh lớn như vậy khẳng định sẽ thu hút tu sĩ và hải tộc.

Trong một khoảnh khắc, tất cả cùng phản xạ nhắm mắt trước thứ ánh sáng tương tự ánh sáng mặt trời. Sau lưng Đàm huyễn hóa ra đôi Phong Hỏa Dực phá không bay đi. — QUẢNG CÁO —

Khi mọi thứ trở lại bình thường, tất cả đều nháo nhác nhìn theo vệt kinh hồng phía chân trời. Phương Anh thở dài cảm thán, nàng đảo mắt cho Ngô Văn Huy và vị trưởng lão kia, hai người hiểu ý vội bay theo hướng Đàm Phi vừa rời đi. Bản thân Phương Anh chủ trì đám đệ tử thu thập tàn dư của cuộc chiến, rà soát lại chiến địa cẩn thận rồi rút lui khỏi tiểu đảo.

- Hết Chương 122 -

(1) Mệnh Môn: Huyệt nằm trên đốt sống số 14, nằm dưới đốt thắt lưng 2 ngang với phần rốn đằng trước.
Bình Luận (0)
Comment