Tinh Hỏa

Chương 140


Thiên không vặn vẹo trong một sát na, một nam tử mang hình hài nhân loại với bộ dáng khôi ngô xuất hiện.

Người này vận tường bào trắng, dáng người vạm vỡ, vẻ mặt đoan chính hiền từ.

Tất nhiên kẻ này chính là yêu cấp bốn, đã hóa hình thành nhân loại, cảnh giới tương đương tu sĩ Tiểu Thiên Sư rồi.

Y ngự không từ từ hạ xuống bãi cát trắng giữa đảo, ánh mắt hòa nhã đánh giá Đàm Phi từ đầu tới chân.

Tay y giơ lên cao, từ mặt biển bay về hai cây đoản xoa màu bạch kim, nhìn qua đã biết là cực phẩm Pháp Bảo rồi.
Đàm Phi vẫn giữ thái độ khiêm cung ôm quyền một bên.

Tam thái tử thân giao long trườn về trước mặt bạch bào ôm quyền thi lễ:
- Nhị ca…!
Nữ tử mặc dù thương thế khá nặng nhưng cũng đồng dạng trườn tới cất giọng oanh nũng nịu:
- Xém chút bọn ta đã mất mạng, cũng may có vị tráng sĩ đây ra tay hiệp trợ, bằng không nhị ca đến đây chỉ để hốt xác chúng ta về thôi…!
- Hai người các ngươi phúc lớn mạng lớn, không dễ gì vẫn lạc lãng nhách như vậy được.

- Bạch bào vẫn giữ thái độ điềm tĩnh trìu mến xoa đầu thiếu nữ.
Bạch bào hải tộc quay sang Đàm Phi ôn tồn:
- Thay mặt Thanh Giao Hoàng Tộc, đa tạ đạo hữu đã hiệp trợ đệ đệ và muội muội ta vượt qua phong hiểm.

Lúc nãy đạo hữu có nhắc đến Luân Hồi Viên, vậy địa phương đó ở đâu? Sư tôn người pháp danh là gì?
Lưu lạc nơi đất khách, không có thế lực chống lưng, Đàm hiểu rõ hoàn cảnh của gã lúc này.

Sinh vật cấp bốn kia trông vẻ ngoài đoan chính nhưng tâm cơ cực kỳ sâu sắc, lại mang trong người nhiều thủ đoạn khó lường, vậy nên mọi phát ngôn của gã phải được cân nhắc thật kỹ lưỡng.

Đàm tỏ ra bất đắc dĩ:
- Tiền bối lượng thứ! Sư tôn chỉ là một tản nhân (1) vô danh, trước khi xuống núi người đã bắt tiểu nhân lập thệ không được nhắc đến tên của người.


Luân Hồi Viên cũng là một địa phương đã bị lãng quên, chỉ những lão tiền bối hữu duyên mới nhận biết được.

Thứ cho tiểu nhân không thể phụng bồi.
Ngữ khí của Đàm Phi không xiểm nịnh, không cao ngạo, đủ để kẻ đối diện thấy được sự tôn nghiêm của môn quy, lại mang vẻ thần bí kích thích trí tò mò.
Bạch bào nghe vậy cũng chỉ biết tặc lưỡi tiếc rẻ.

Kẻ trước mắt vô cùng tà dị, tâm cơ cũng thập phần xảo quyệt.

Nhìn cái cách gã ra tay diệt sát hai tên hải tộc cùng cấp chỉ trong vài nhịp thở là đủ biết.

Danh sư tất xuất cao đồ, hơn nữa, đây lại là một tên yêu nhân mang huyết mạch thần thú Hỏa Kỳ Lân, khắp giới này may ra chỉ tìm được vài tên, đúng là kẻ không dễ chọc vào.

Gã nói sư phụ gã là người đã quy ẩn lánh sự đời, lại còn bày đặt chỉ có một số tiền bối hữu duyên mới nhận biết được.

Chẳng lẽ phải cỡ mấy vị đại năng cấp năm mới xứng tầm? Hoặc giả đây cũng chỉ là chiêu trò tung hỏa mù che mắt thiên hạ? Nhưng nói gì thì nói, thực lực gã yêu nhân này quả là rất đáng để lưu tâm.

Chi bằng lôi kéo gã về phe mình, sau này điều tra được lai lịch sẽ xử trí sau.
- Ồ… thật đáng tiếc, đáng tiếc! Hôm nay nếu không có đạo hữu, hẳn là gia quyến nhà ta đã chịu cảnh tang tóc.

Món nợ ân tình này Thanh mỗ cần phải báo đáp.
Đàm Phi đưa tay lên ngực tỏ rõ sự tôn trọng:
- Tiền bối sủng ái như vậy khiến Đam Săn vô cùng áy náy! Chỉ là chút việc nhỏ không đáng kể.

Thực tiểu bối không dám nhận công.
Tam thái tử im lặng từ nãy bỗng lên tiếng:
- Được rồi, dù gì huynh muội chúng ta cũng nợ vị đạo hữu này một mối ân tình.

Mời Đam Săn đạo hữu ghé qua Thanh Giao Long Cung làm thượng khách đi thôi!
Đàm Phi còn chưa kịp từ chối, ngũ công chúa vội chen vào:

- Đam Săn đạo hữu chớ khách khí, mời người đi Long Cung, thưởng ngoạn cảnh sắc vài bữa để huynh muội ta có cơ hội báo đáp.
Bạch bào nhị hoàng tử lấy ra một khỏa đan dược cực phẩm đưa cho thiếu nữ trị thương, đoạn quay ra phân phó tam đệ:
- Tam đệ phụ trách nhân lực thu thập chiến lợi phẩm, dọn dẹp xóa hết dấu vết, làm nhanh còn ‘hộ tống’ vị đạo hữu này phản hồi Long Cung, dù đây là biên giới giữa hai tộc nhưng cũng không nên khinh suất, cần đề phòng truy binh.
Tam thái tử có vẻ như rất sùng bái vị nhị ca ca của mình, hắn vội gật đầu rồi hạ lệnh cho đám thuộc hạ dọn dẹp bãi chiến trường.

Riêng Đàm Phi, nghe xong hai từ ‘hộ tống’ thốt ra từ miệng bạch bào nhị hoàng tử là khẽ run rồi, nói vậy khác gì đám hải tộc này đang bắt sống gã.
Một số hải yêu truy kích Kim Thánh Tộc cũng đã quay trở về.

Hai cái xác tàn tạ không toàn vẹn được đặt trước mặt Đàm Phi, Tam Thái Tử đảo đảo mắt tỏ vẻ khích lệ:
- Đây là chiến lợi phẩm của Đam Săn đạo hữu, người nên thu lấy đặng theo chúng ta phản hồi Long Cung.
Hai cỗ thi thể hải yêu cấp ba Vện Kim Xà, tài sản tùy thân vẫn còn nguyên vẹn, giá trị đương nhiên đáng để lưu tâm.

Nhưng hiện đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt như thế này, Đàm Phi cũng không có làm ra điều dại dột, gã xua tay:
- Hai kẻ này đều tử vong trên địa bàn của các vị, tại hạ cũng chỉ là thuận tay giúp đỡ một hai, công lao không đáng nhắc tới.

Vậy xin mời chư vị thanh lý dùm đi cho, thật không dám, không dám!
Tia bất ngờ thoáng ẩn hiện trên khuôn mặt anh tuấn của vị thái tử, ngần ngừ một lúc, hắn đưa ra chủ ý:
- Hải tộc chúng ta có quy định riêng, ai làm người nấy hưởng.

Vậy mong đạo hữu thành toàn!
Nhị hoàng tử bạch bào chỉ đứng đó cười hiền lành, ra chiều mọi chuyện đã an bài vậy.

Đàm Phi cực chẳng đã đành phải thu lấy tài sản từ hai cái thi thể tàn phế kia, các bộ phận quan trọng cũng được thu thập không sót thứ gì.
Khi mọi việc đã xong xuôi, nhị hoàng tử ném xuống mặt biển một khí cụ vận tải cỡ lớn có màu xám đen, đó chính là Tiềm Thủy Đĩnh (2), đồ vật nổi tiếng quý giá của hải tộc.

Thân tàu thiết kế gần giống với đĩnh bạc nhưng thuôn dài hơn, sườn tàu còn có các họng pháo lớn xen kẽ cùng những ô cửa trong suốt để quan sát từ bên trong.
Đám hải tộc lục tục bước vào mà mất hút bên trong thân tàu, Đàm Phi cũng không còn cảm ứng được khí tức của họ nữa.


Trước ánh mắt chờ mong xen lẫn khích lệ của ba vị hoàng tộc Thanh Giao, gã bất đắc dĩ bước chân lên thủy đĩnh, chính thức trở thành ‘tù giam lỏng’ của bộ tộc này.
Tiềm Thủy Đĩnh chìm dần vào lòng đại dương xanh thẳm, lao đi vun vút với tốc độ kinh người, tuy không thể so sánh cùng độn tốc của Tiểu Thiên Sư, nhưng khẳng định Đại Linh Sư không có cơ hội đuổi kịp.
Bên trong khoang tàu rộng rãi, Đàm phi chắp tay sau đít trước ô cửa sổ trong như thủy tinh.

Không gian dưới đáy hải để tối đen như mực, điều này không hề ảnh hưởng đến thị lực của tu sĩ, mọi cảnh vật đều được Đàm nhìn rõ như ban ngày.
Hải vực này có mực nước rất sâu, ánh sáng không thể chiếu xuống được.

Sinh vật ở đây không màu mè sống động như những vùng nước gã đã từng chiêm ngưỡng, đa phần là các loài thủy sinh có cấu tạo cơ thể lạ lẫm.

Địa tầng cũng thuộc dạng phức tạp vô cùng, xa xa là đồi núi nhấp nhô và một số rãnh sâu như miệng vực…
Nhóm hải tộc lâu la túm tụm ngồi một chỗ, tất cả đều tập trung nhìn vào bóng lưng Đàm Phi, thi thoảng còn truyền âm với nhau một vài câu nhận xét.

Thần niệm của gã cực kỳ mạnh mẽ, đám tôm tép cấp hai mặc dù truyền âm nhưng vẫn bị gã nghe được.

Điều khiến gã bất ngờ nhất kể từ khi xuất hiện lại chính là thứ ngôn ngữ nhân loại Già Thiên.

Đến Cô Thiên Đại Lục còn sử dụng thứ ngôn ngữ khác, vậy mà ở cái nơi cách xa đại lục không biết bao nhiêu dặm này lại sử dụng ngôn ngữ nhân loại phổ thông.

Mặc dù có hơi lớ lớ nhưng vẫn là ngôn ngữ rất đỗi quen thuộc với gã.
Tam Thái Tử từ trong tĩnh thất bước ra, hắn đến bên cạnh Đàm sóng vai cùng ngắm cảnh, ánh mắt kiên nghị hướng Đàm cất lời:
- Đam Săn! Đa tạ đạo hữu đã ra tay tương trợ kịp thời… từ giờ cứ gọi ta là Thanh Tuyền!
- Thanh Tuyền huynh! - Đàm gật đầu xác nhận.
Tam thái tử ôm quyền tỏ ra lễ phép:
- Tuổi tác không đáng nhắc đến.

Luận về tu vi và chiến lực, Đam Săn huynh đều trên ta một bậc, Thanh Tuyền này chỉ xứng đứng hàng tiểu đệ mà thôi.
Đàm phi đã đọc được tâm tư của Thanh Tuyền, gã cũng không thích đôi co về cách xưng hô, vậy là gã lại gật đầu sảng khoái:
- Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, Thanh Tuyền đệ…!
Cơ mặt Thanh Tuyền giãn ra, thái độ tỏ ra rất quan tâm thân thiết:
- Ta đã nghe đoạn đối thoại của huynh và nhị ca ca, dường như huynh xuất phát từ một địa phương rất là thần bí.

Đệ đây cũng không dám tò mò quá nhiều, chỉ thắc mắc một điểm, có phải Đam Săn huynh thuộc Lân Tộc? Một trong Ngũ Đại Thần Tộc bí ẩn nhất Vân Lam Giới.
Ngũ đại thần tộc vốn đã như tiếng sấm bên tai tất cả các tu sĩ tại Vân Lam; Đứng đầu là Long Tộc, xếp thứ hai là Lân Tộc rồi đến Phượng Tộc, Hồ Tộc và Bằng Tộc.

Ngoài sức mạnh gần như vô địch, năm tộc này còn nằm trong bức màn bí ẩn suốt từ thời thái cổ.

Sau đại lượng kiếp Hồng Thủy, Thượng Ngàn Lão Mẫu đại diện cho nhân tộc kết minh cùng Thiên Hỏa Ma Thần vốn là người của Long Tộc đã phong ấn Nguyên Thủy Lão Mẫu, thủy tổ của hải tộc, gây nên một trường hạo kiếp có ảnh hưởng vô cùng lớn đến nhân loại.
Rồi đến đệ nhị lượng kiếp, cuộc chiến giữa Thượng Ngàn và Thiên Hỏa khiến Thượng Ngàn vẫn lạc.

Thiên Hỏa Ma Thần là người duy nhất và cuối cùng của Thần Tộc xuất chiến.

Cổ sử sau đó, Ngũ đại thần tộc không còn thấy ra mặt nữa, kể cả đệ tam lượng kiếp Vạn Tiên Chiến Kỷ.
Nếu như ngày hôm nay, Thanh Tuyền không nhắc tới Thần Tộc, có lẽ Đàm Phi đã coi năm tộc này không có trên thế gian.

Nói đi cũng phải nói lại, thủy tổ của hải tộc bị phong ấn dưới tay người của thần tộc, mối thù sâu như biển này hải tộc đâu dễ lãng quên.

Hắn lại đang mang trong người huyết mạch Hỏa Kỳ Lân, rất có thể là người của Lân Tộc.

Vì vậy, tránh đi vẫn là tốt nhất.

Đàm Phi bình thản trả lời:
- Thần Tộc là cái gì đó vô cùng cao quý xa vời, bản thân ta đâu dám mơ tưởng.

Ta là cô nhi được sư tôn nhặt được tại Sâm Lâm Nguyên Thủy, lớn lên tại Luân Hồi Viên.

Hiện đang ra ngoài lịch luyện ít năm trải nghiệm nhân sinh mà thôi.
Thanh Tuyền cười cười giảo hoạt, biểu hiện rõ ràng là không tin tưởng vào lời nói vừa rồi.

Nhưng hắn cũng không phải dạng tọc mạch, chỉ ậm ừ gật đầu.

Hai tên tiểu hồ ly cứ vậy cười tủm tỉm như thể đi guốc trong bụng nhau rồi.

Vì vậy mà không khí trở thành thế hòa ái đến vi diệu.
- Hết Chương 140 -
(1) Tản Nhân: Người nhàn hạ, người ở ẩn lánh việc đời.
(2) Tiềm Thủy Đĩnh: Tàu ngầm.

Bình Luận (0)
Comment