Tinh Hỏa

Chương 146


Vụ Lộ đã phát huy tác dụng mỹ mãn, nằm ngoài dự liệu của Đàm Phi.

Đến sinh vật cấp bốn cũng chẳng thể thăm dò động tĩnh bên trong động phủ, vậy là đã bớt đi được một mối lo canh cánh trong lòng gã.
Một việc đáng lưu tâm khác, kể từ khi bước vào động phủ này, gã luôn có một cảm giác rất lạ, nó chỉ chập chờn như cơn gió thoảng qua, rất khó nắm bắt.

Mới đầu gã ngộ nhận là do luồng thần niệm của giao long cấp bốn kia, rồi lại tưởng như xuất phát từ đoản trượng Định Phong, nhưng tất thảy đều không phải.

Dường như có một thứ gì đó bí ẩn đã câu thông với thần niệm của gã, tạm thời chưa thể hình dung ra mà thôi.

Rất có thể nó liên quan đến chủ nhân cũ của động phủ, cần phải tìm hiểu ngọn nguồn ngay khi có cơ hội.
Đình chỉ đả toạ hành công, Đàm Phi vươn vai, các khớp xương vang lên răng rắc, tám mươi mốt huyền khiếu trên cơ thể tự động vận hành khiến thân thể gã dần trở nên mờ ảo gần như trong suốt.
Khinh thân xuống giữa tĩnh thất, đi vài đường Vô Vi Nam Quyền, kết hợp cùng với Toái Giáp Công cho giãn gân cốt.

Quyền kình trong suốt lăng lệ ác liệt đánh vào vách đá rung lên ầm ầm, gã lắc đầu thu quyền, thêm một hai chiêu số nữa hẳn là tĩnh thất sẽ sụp đổ không nghi ngờ.
Pháp lực, thể lực và thần niệm đã đạt trạng thái toàn thịnh.

Đàm dự định luyện chế một mẻ Đạo Thần Đan, đan dược phụ trợ gia tăng thần niệm.

Trong tay gã đang nắm giữ vài loại đan phương dạng này, kể cả phụ trợ thần niệm cho cấp độ Thiên Sư.

Tuy nhiên, một số lại thiếu quá nhiều nguyên liệu, chỉ có Đạo Thần là phù hợp nhất.

Đạo Thần Đan do bảy loại linh tài chủ đạo cấu thành, hiện trong tay gã có sáu chủng, cũng chỉ thiếu có một loại linh tài hiếm là Linh Li Thảo.
Đang ở vào hoàn cảnh thân bất do kỷ, chẳng thể tự quyết định được hành vi, hiện gã chỉ còn biết trông chờ vào Thanh Tuyền, có thể là cả nhị hoàng tử Thanh Ảnh Quân.

Bằng mọi giá phải thu được Linh Li Thảo về tay, cho dù phải giao dịch thiệt thòi đi một chút cũng không ảnh hưởng gì.


Hừng đông đang rực sáng, nửa vầng mặt nhật nhô ra khỏi mặt biển, chiếu những tia nắng ban mai lấp lánh.

Bầu trời trong xanh điểm xuyết vài cụm mây lành, từng đàn Hải Âu dập dờn nơi đường chân trời, cảnh bình minh tại hải vực thật thơ mộng.
Đàm Phi ngả lưng trên phiến đá tại đỉnh núi, cẩu thả đưa bình Vân Hương Tửu lên miệng nhấp từng ngụm khoan khoái.

Sắp tới đây giao tộc liền đến, vậy nên gã chẳng thể chuyên tâm thực hiện bất kỳ việc gì.

Tự thưởng cho mình một quãng thời gian nhàn hạ là điều rất cần thiết.
Như cảm ứng được điều gì đó, Đàm vội bật dậy sửa soạn y phục, đứng qua một bên với thái độ rất là khiêm nhường.
Mặt biển cạnh Vân Mộng Đảo lăn tăn gợn sóng, từ trong lòng biển bay ra một đầu giao long dài đến cả chục trượng.

Thanh Giao uốn lượn trên không trung rồi huyễn hóa ra lão giả độ lục tuần, bay thẳng đến đỉnh núi nơi Đàm Phi đã cung kính đợi sẵn.
- Tiểu bối Đam Săn ra mắt tiền bối! - Đàm Phi đặt tay trước ngực tỏ rõ sự tôn kính.
Lão già nhẹ nhàng đáp xuống đối diện Đàm, vuốt râu cười khằng khặc, ánh mắt không rời khỏi bình Vân Hương Tửu trên phiến đá:
- Tiểu tử cũng biết cách hưởng thụ đấy chứ!?
Đây chính là lão long phụ trách việc giám sát Đàm tại Vân Mộng Đảo, phải đến ngày hôm nay lão mới ra mặt tương kiến cùng gã, lý do vì sao thì gã đã đoán ra đến chín phần rồi.
Đàm Phi lịch sự mời mọc:
- Tiền bối nếu không chê động phủ nghèo nàn, vậy mời ngài vào trong thưởng rượu!
Tứ lão tổ phất tay vẽ vài đường vào hư không, tiếng kim khí vang lên liên hồi.

Mới đó mà phiến đá lớn liền kề đã biến thành một cái bàn tròn với bề mặt phẳng phiu.

Tiếp tục ném ra hai chiếc đôn chế tác từ san hô rất đẹp mắt, lão đến bên bàn đá ngồi xuống, giơ tay ra hiệu cho Đàm ngồi vào chiếc đôn còn lại, ánh mắt và cử chỉ toát lên vẻ phóng khoáng võ biền:
- Ngồi đi… không cần câu nệ.
Đàm Phi không có khách khí nữa, tiếp tục cung kính lại trở thành diễn tuồng, gã vội chạy đến ngồi xuống bàn, đối diện cùng con giao long hóa hình kia.


Trên mặt bàn đã nhiều ra một bình Vân Hương Tửu cùng hai cái chén ngọc, gã rót rượu, hương vị gay gay nồng nàn của linh tửu xông lên chẳng khác gì sức dụ hoặc của nữ nhân đôi tám.

Gã giơ tay làm động tác mời:
- Được tiền bối quang lâm tệ xá, tiểu bối rất đỗi vinh hạnh, chẳng có gì đáng giá, vậy kính ngài thưởng thức chút rượu nhạt này!
Tứ lão tổ giao tộc bật cười:
- Ha ha, có chút ý tứ… để lão phu thử một chút!
Đoạn lão ta cầm lấy chén ngọc đưa lên nhấp một ngụm nhỏ để cảm nhận.

Rượu trôi xuống cổ họng gây cảm giác nóng ran tê rần, sau đó hương thơm của linh mễ hòa quyện cùng vị gay nồng của Hoa Hiên Linh Chi vạn năm, chúng xộc thẳng lên mũi khiến lão long ngây ngất.

Lão gật gù ra chiều rất ưng ý:
- Được… được lắm! Rượu ngon.
Đàm Phi tiếp tục rót thêm chén nữa, lần này tứ lão tổ đớp một hơi hết nguyên chén, rồi lão chẳng có giữ lễ chủ khách nữa, cứ vậy cầm bình linh tửu rót hết chén này đến chén khác.

Vân Hương Tửu vốn để Đàm Phi phục dụng, luyện hóa đề thăng tu vi, mỗi chén có thể coi như một khỏa Vân Hương Đan, vậy mà lão long kia uống vào như thuồng luồng.

Mặc dù đau lòng nhưng Đàm không dám kêu ca câu nào, dẫu sao thì gã vẫn có thể tự thân ủ ra được những mẻ rượu mới, chỉ là các công đoạn ủ rượu rất cầu kỳ và mất thời gian thôi.
Rượu vào lời ra, điều này luôn đúng trong mọi hoàn cảnh.

Vân Hương Linh Tửu dù không còn tác dụng tăng tiến tu vi cho sinh vật cấp bốn, nhưng men rượu vẫn tác động đến thần kinh trung ương của sinh vật.

Tứ lão tổ đã ngà ngà, lời nói và cử chỉ trở nên suồng sã, câu chuyện vì vậy cũng cởi mở hơn rất nhiều:
- Cứ gọi ta là Tứ Vương Gia!
- Vâng, Tứ Vương Gia!
- Thứ linh tửu này dẫu không có tác dụng cho lão phu, nhưng men rượu rất mạnh và có hương vị rất riêng.


Ngươi có thể xuất ra vài thăng? Lão phu nguyện ý trao đổi với giá cao.

- Tứ lão tổ bất chợt đưa ra chủ ý.
Đây đích thị là sâu rượu lâu năm rồi.

Tính cách lão này có phần hào sảng, thích hợp để kết giao làm chỗ chống lưng.

Rõ ràng đề nghị của tứ vương gia là không thể thoái thác, nhưng Đàm Phi vẫn phải làm cao, để lão thấy được giá trị của Vân Hương Linh Tửu, và cũng chính là giá trị của gã.
- Đây là Vân Hương Linh Tửu, một loại ‘đan dược’ phụ trợ Kim Đan kỳ, được lưu truyền lâu đời tại Luân Hồi Viên.

Cách chế luyện cũng liệt vào dạng vô cùng khó khăn, bởi nhóm linh tài quý hiếm.

Trước khi hạ sơn tiểu bối chỉ đem theo ba bình.
Dừng lời để tăng thêm sự kích thích cho đối phương, Đàm lại chỉ tay về bình rượu dở trên bàn:
- Bình này coi như không tính, hiện tiểu bối chỉ có thể đem ra một bình kính dâng tiền bối coi như quà ra mắt.

Phần còn lại cho tiểu bối mạn phép giữ lại đặng tu luyện đề thăng tu vi.
Nói rồi gã huơ tay, một bình linh tửu đầy ắp huyền phù đến trên mặt bàn, nằm sát ngay bàn tay gân guốc đang nhịp nhịp của tứ lão tổ.
Hành động của Đàm đúng là kẻ có phong phạm, nói xuất ra là xuất ra được ngay, lại còn coi như hậu lễ ra mắt.
Giá trị của bình linh tửu kia đối với một tên Kim Đan là không hề nhỏ, vậy mà tiểu tử trước mặt chẳng coi vào đâu, chính tỏ lai lịch tên này phải rất là khủng bố đi.

Nội tâm tứ lão tổ đang xoay chuyển tính toán.
Nhưng hiện tại, tên Lân Tộc mặt sẹo này đang sinh hoạt trên địa bàn nhà lão, mà lão vì cơn nghiền rượu nên còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Tứ vương gia cười lớn, một chút uy áp dường như vô ý được thả ra:
- Tiểu tử ma lanh… lão phu biết ngươi có thể xuất ra nhiều hơn chỗ này.

Ta không thích quà cáp biếu xén, chỉ muốn làm giao dịch công bằng.
Đàm Phi cũng làm ra biểu hiện không phải quả hồng mềm, gã ra vẻ đề phòng:
- Tiền bối ép người quá đáng! Không phải tiểu bối khó khăn, chỉ là quy trình chế luyện Vân Hương Linh Tửu thập phần phức tạp, chưa kể hao tổn pháp lực đến cực điểm.


Lại là tửu phương còn khuyết thiếu Linh Li Thảo trên ba trăm năm, thứ này nếu ở trong Luân Hồi Viên thì chẳng thiếu, nhưng tại hải vực thì thực như phượng mao lân giác vậy… Thứ lỗi cho tiểu bối không thể thành toàn.
Tứ vương gia thu liễm uy áp lại, lão cười gằn:
- Ngươi… nếu là kẻ khác, lập tức lão phu một quyền đập chết vì tội hỗn láo.

Tiểu tử thối, đừng dựa vào sự sủng ái của ca ca ta mà cứng đầu.
Hoá ra tứ lãi tổ chính là tứ đệ của lão long vương, tuy tỏ ra bặm trợn võ biền nhưng khẳng định cũng là một lão hồ ly thành tinh.
Đàm vẫn tỏ ra cứng rắn, thậm chí là ngang ngược:
- Hắc, nếu mạng tiểu bối để lại đây, hẳn là tộc loại ở cái Hoàng Sa hải vực này cùng bồi táng theo đi…
Tứ lão tổ cũng là người biết nhìn trước ngó sau, biết tiến biết thối đúng thời điểm.

Một tên yêu nhân Lân Tộc thần thần bí bí như vậy, lại có nhiều thủ đoạn khó lường, rất có thể là người của Thần Tộc lắm chứ.

Lại từ cử chỉ cho đến lời nói đều mang chút ngang tàng phách lối, tám phần nên dành cho hắn chút kiêng kỵ.

Mà mục đích chính của lão là thứ linh tửu kia, hà tất phải so đo võ mồm cùng tiểu tử bướng bỉnh này, lão chuyển trạng thái rất nhanh:
- Thôi không so đo cùng đám tiểu bối hồ đồ nhà ngươi.

Nếu Linh Li Thảo đến tay, ngươi có nguyện ý chế ra loại rượu kia…? Yên tâm lão phu sẽ không để ngươi chịu thiệt, lại đảm bảo nhiều chỗ tốt cho ngươi ở trong tộc Thanh Giao.
Đàm Phi cũng tỏ ra bớt căng thẳng, gã dịu giọng:
- Đó là đương nhiên, chỉ cần có Linh Li Thảo, tiểu bối chẳng quản khó khăn mà chế ra linh tửu cho vương gia.

Càng nhiều tài liệu thì số lượng linh tửu càng nhiều.

Bình rượu này vẫn mong tiền bối ngài thu lấy, chút lòng thành của tiểu bối là xuất phát từ nội tâm.
- Được… sẽ có Linh Li Thảo, khi đó ngươi chớ nuốt lời.

Lão phu không lấy không của ai bao giờ, để lại cho tiểu tử ngươi vật này đi.
Tứ lão tổ thu bình linh tửu vào người, trên bàn đá lại nhiều ra một chiếc vỏ sò màu trắng ngà.

Đoạn lão hóa thành vệt kinh hồng bay khỏi Vân Mộng Sơn.

Bình Luận (0)
Comment