Rời Tàng Thư Viện, Đàm Phi quyết định đi Khuê Vân Các tìm hiểu đôi chút về pho tượng Lân Quy và xem có nhiệm vụ tự do nào vừa miếng không.
Hôm nay tiêu pha hơi quá tay, cũng cần phải kiếm chút Tinh Thạch bù đắp lại.
Sau khi trình thẻ thân phận ở bàn trực ban, gã nghênh ngang đi vào nội đường.
Nội đường Khuê Vân hôm nay rất vắng vẻ, lác đác vài vị môn nhân ra vào, chủ yếu là đến nhận nhiệm vụ tự do.
Tượng Lân Quy khổng lồ lầm lũi tọa trấn giữa sảnh khiến tâm thần gã hoảng hốt khó diễn tả, gã vận dụng công pháp ổn định lại tinh thần, không dám nhìn nó mà đi thẳng về phía quầy ban bố nhiệm vụ.
Trưởng quầy là một nam tử trạc ba mươi tuổi, râu ba chỏm phong thái khá là tiêu sái.
Hắn chỉ hờ hững nhìn Đàm giây lát xong lại nhắm mắt ngồi dưỡng thần.
Đàm Phi đi tới quầy, định mở miệng hỏi thăm thì nam tử khẽ mở mắt chỉ tay về một khối cầu trong veo đặt trên mặt quầy.
Lúc này gã mới để ý là trên mặt quầy có ba viên cầu y như vậy để cạnh nhau.
Trước mỗi khối cầu có tấm biển ghi cảnh giới, khối mà nam nhân chỉ cho Đàm có ghi ‘Tiểu Linh Sư’.
Đàm Phi đặt tay lên viên Tiểu Linh Sư rót thần niệm vào trong, khối cầu sáng lên, trong đầu gã xuất hiện rất nhiều thông tin, cuối cùng gã thu tay về hướng nam nhân nói:
- Ta chọn nhiệm vụ số 33.
Nam nhân cầm thẻ thân phận của Đàm, lấy bút biên vào quyển sổ lớn trước mặt.
Xong xuôi, hắn đưa trả thẻ cho Đàm tủm tỉm cười:
- Tiểu sư đệ mới nhập môn phải không?
Đàm Phi gật đầu xác nhận.
Nam nhân vẫn giữ nét cười trên mặt:
- Thông thường thì đệ tử mới nhập môn hai năm đầu đều hảo hảo ở trong động tu luyện ổn định tu vi, tiểu sư đệ lại chạy loạn lên đi làm nhiệm vụ… hắc hắc… ta thật chưa thấy bao giờ.
Đàm Phi nhe răng cười với hắn:
- Tiểu đệ gặp rắc rối về kinh tế, chỉ là bất đắc dĩ.
Nam nhân gật đầu:
- Chỉ vì nhiệm vụ sư đệ chọn có chút khó khăn nên ta nhắc nhở trước… hắc hắc…
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm…!
Đại sảnh Khuê Vân Các lúc này không một bóng người, Đàm Phi thu hết can đảm tiến lại gần Tượng Lân Quy.
Lần trước do vô tình không có phòng bị nên tâm thần gã bị cuốn vào huyễn thuật của tấm bia đá.
Lần này đã có sự cảnh giác, gã muốn biết đây rút cuộc là thứ gì? Tại sao mọi người khi tiếp xúc với nó đều bình thường, riêng gã lại bị nó cuống lấy, gây ảo trạng nên tâm thần gã.
Đàm khởi vận Chấn Thần Thuật, một tiểu thuật pháp cơ bản để gia trì sự thanh tỉnh trong não bộ.
Gã từ từ bước lại xát Thạch Bi, màu đen huyền ảo xen lẫn những gân máu trên Thạch Bi bắt đầu chuyển động theo hình vòng xoáy cuốn lấy lấy tâm trí gã.
Chấn Thần Thuật cực tốc vận hành phát ra những tiếng ‘Đinh Đinh..’ kéo tâm thần gã ra khỏi ảo trạng, vòng xoáy bắt đầu tăng tốc nhanh hơn, tiếng ‘Đinh Đinh’ trong não bộ cũng trở nên gấp gáp hơn.
‘Đang…’
Não bộ Đàm Phi như có tiếng gương vỡ, cuối cùng Định Thần Thuật không chống đỡ nổi vòng xoáy Hắc Động, triệt để mất đi tác dụng.
Gã thấy mình bị cuốn vào Hắc Động, cố vùng vẫy mà không thể thoát ra được, ý niệm cầu sinh trỗi dậy, hình ảnh gã Mặt Ngựa hiện ra với nụ cười quỷ mị.
Cơn phẫn nộ bao trùng tâm trí gã, gã gầm lên:
- Phá…
Đôi con ngươi Đàm bỗng chuyển sang màu Bích Lục tà dị, hai vệt sáng từ hốc mắt bắn thẳng vào Thạch Bi rồi tiêu thất trên bề mặt đá sần sùi.
Đàm Phi thoát ra khỏi ảo cảnh, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc, y phục ướt đẫm mồ hôi.
Gã dằn cơn đau ngó chung quanh, rất may trong sảnh vẫn tĩnh lặng không một bóng người.
Điểm đáng chú ý nhất lúc này là bề mặt Thạch Bi đã xuất hiện một vết loang đen ngòm, lớn cỡ cái mâm.
Nhìn kỹ thì đây không phải là vết loang mà như một cấm chế nào đó vừa bị phá đi, rìa vết loang là những điểm sáng nhỏ li ti đang từ từ thu lỗ hổng cấm chế lại.
Đàm vội bước tới dí xát mặt vào lỗ hổng, nhìn vào sâu trong Thạch Bi.
Mặt gã tái đi, trước mắt là một khoảng tinh không bao la tối tăm và những Dải Ngân Hà trắng ngần nhấp nhá ánh sao.
Gã đưa tay lên định xoa bề mặt Thạch Bi thì thấy hụt hẫng, bàn tay gã đang khua khoắng trong một khoảng không lạnh giá chứ chẳng phải mặt đá xù xì như gã lầm tưởng.
Lỗ hổng cấm chế đang thu lại rất nhanh, Đàm rút tay về ngay khi lỗ hổng không gian biến mất, Thạch Bi trở lại hình dáng ban đầu.
Khối đá xù xì giờ đây không còn gây ra huyễn tượng với gã nữa, mà Pháp Lực trong thể nội cạn kiệt gần đến đáy.
Phải vất vả lắm Đàm Phi mới điều khiển Bạch Diệp Liên bay về đến động phủ, pháp lực trong người sau thi triển Bích Lục nhãn gần như không còn.
Quãng đường từ Khuê Vân Phong về đến động phủ khá xa, có những đoạn Thuyền Lá Sen còn suýt rơi từ trên không xuống mặt đất vì không đủ pháp lực duy trì.
Sử dụng Thinh Thạch để hồi lại pháp lực thì gã không nỡ, vậy nên mới ở vào hoàn cảnh này.
Mất đến nửa ngày điền tức thì pháp lực trong thể nội mới khôi phục.
Gã ngồi hồi tưởng lại dị biến tại Khuê Vân Các, đã có chút manh mối nhưng cần kiểm chứng thêm vài lần nữa.
Theo suy đoán của Đàm thì khối đá đó chắc chắn là một ‘Cánh Cổng Không Gian’ nào đó, bị một tầng cấm chế cao minh vô bỉ bao phủ.
Ngoài gã ra, liệu còn có kẻ nào đã khám phá được bí mật này?
Tiếp đến là Bích Lục Quang Mục, đây là lần thứ hai nó hiển lộ thần uy, toàn vào những lúc gã thấy tuyệt vọng.
Phải làm sao để có thể chủ động điều khiển nó theo sở dục của bản thân? Ngoài việc nó phát ra ngọn lửa thiêu cháy đối thủ, giờ lại thêm khả năng phá huyễn.
Rất nhiều nan đề cần làm sáng tỏ, gã không biết phải bắt đầu từ đâu nữa.
Mục tiêu bây giờ là bổ xung thật nhiều kiến thức và đề thăng tu vi, có tri thức thật sâu mới đủ trình để kiến giải những vấn đề của chính bản thân gã.
Tạm gác những nghi vấn sang một bên, Đàm lấy mười tấm Bản Ghi mới mua hồi sáng ra, đặt từng thấm thẻ lên Mi Tâm bắt đầu cập nhật những thông tin trong đó, từng dòng kiến thức nhiều vô kể tuôn vào não bộ được Thần Niệm chỉnh lý rồi in nên Đại Não, vĩnh viễn là tri thức trong tâm trí gã.
Đến tấm Bản Ghi thứ năm thì gã đình chỉ công việc này, quá nhiều thông tin cần suy ngẫm và tư duy, hôm nay như thế là đủ rồi.
Bế quan bốn ngày, đến ngày thứ năm Đàm đình chỉ việc tu luyện, rời khỏi động phủ cưỡi Bạch Diệp Liên bay về ‘Luyện Bảo Đường’, thực hiện nhiệm vụ số 33.
Nhiệm vụ này làm trong bảy ngày, điểm ‘Cống Hiến Tông Môn’ 40, thù lao năm Tinh Thạch.
Điểm Cống Hiến là thứ tài sản tích lũy trong môn, môn hạ dùng điểm Cống Hiến để đổi lấy tài nguyên như Đan Dược, Pháp Khí, Công Pháp…vân vân.
Trước mắt là Ly Địa Sơn, Đàm Phi giảm tốc độ từ từ tiến vào thực địa.
Đây là một quần thể nhiều miệng núi lửa nhỏ đã ngừng hoạt động, nhìn từ xa giống như những đụn tổ kiến trên một bãi đất bằng phẳng.
Địa chất toàn một màu đỏ quạch tựa như vùng đất chết.
Trung tâm là tòa Bảo Tháp khổng lồ mười tám tầng, đây chính là trụ sở của Luyện Bảo Đường.
Đàm thu hồi Bach Diệp Liên tiến vào sân lớn trước Bảo Tháp.
Trong sân lớn đã tập trung khá đông đệ tử, đa phần là Thượng Linh Sư và Tiểu Linh Sư.
Đàm Phi chọn một góc vắng vẻ đứng quan sát, gã mới rời khỏi Tàng Quân Phong ít lâu nên không quen biết một ai cả.
Đám Tiểu Linh Sư đứng tụ về một góc, Thượng Linh Sư cũng thế, dường như không cùng đẳng cấp thì cũng không mấy quan hệ.
Bên Thượng Linh Sư nghe chừng rất nhộn nhịp tiếng chào hỏi, cũng phải thôi vì đám đệ tử này sống trong tông môn lâu hơn, va chạm nhiều hơn nên đều là quen biết.
Chợt Đàm thấy bóng người quen, đó là gã Thành Tú với khuôn mặt tuấn lãng, cạnh gã là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.
Hầu như nam nhân nào cũng phải nhìn trộm vài lần, một số môn nhân còn trực tiếp qua bắt chuyện nhưng sự lạnh lùng của cô nàng khiến đám nam nhân đành ôm thất vọng.
Thành Tú tuy đứng cạnh nàng nhưng cũng chịu chung số phận, gã đứng đó làm ra vẻ như hoa đã có chủ vậy.
Lại có thêm hai môn nhân nữa xuất hiện, Đàm Phi nhìn thấy không khỏi bất ngờ; Người đến là Dương Tiểu Cương, gã bất nam bất nữ trực ban ở Khuê Vân Các, theo sau gã là tiểu tử ẻo lả Lôi Linh Căn nhập môn cùng ngày với Đàm.
Hai gã này có khuôn mặt hao hao giống nhau, có lẽ là bào huynh đệ(1).
Ẻo Lả đi qua chỗ Đàm Phi bỗng nhận ra Đàm, gã chợt thốt lên:
- Ai nha…Tưởng ai, hóa ra là tên phế vật Ngụy Linh Căn phải nhờ đến Nhiên Hồn Đăng mới chui được vào tông môn.
Ngươi không hảo hảo rèn luyện ở Tàng Quân Phong lại chạy loạn đến đây làm gì?
Giọng Ẻo Lả tuy không lớn nhưng quanh đây toàn tu tiên giả chứ đâu phải phàm nhân mà không nghe thấy, đám môn nhân đều đổ ánh mắt về nơi này.
Đàm Phi từ bất ngờ chuyển sang phẫn nộ, bàn tay sau lưng đã kết thành quyền ấn, nhưng rất nhanh lấy lại sự thanh tỉnh, gã ôm quyền hướng về phía Tiểu Cương:
- Tiểu Cương…đã lâu không gặp!
Dương Tiểu Cương chỉ nhìn gã cười cười cho qua chuyện, Đàm Phi muốn tránh sự chú ý không cần thiết nên gật đầu rồi định rời bước đến chỗ khác chờ đợi.
Tuy nhiên cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, gã Ẻo Lả lại buông lời khiêu khích:
- Phế Vật..ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta.
Lúc này, Đàm Phi và Ẻo Lả đã trở thành tiêu điểm, mọi con mắt đều đổ dồn về nơi đây.
Đàm Phi toan mở miệng trả lời bỗng có tiếng nói rổn rảng quen thuộc vang lên:
- Ha ha…thật ngông cuồng.
Ngươi có dám lên Lôi Đài chiến với hắn một trận không?
Toàn trường lại chuyển ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói.
Nguyễn Lương nghênh ngang bước vào sân, đám đệ tử nhao nhao chào hỏi vấn an.
Lão đến trước mặt Ẻo Lả cười cợt rất đểu cáng:
- Thế nào tiểu tử? Chiến không?
Ẻo Lả mừng thầm trong bụng, thật đúng ý của gã, nhưng ngoài miệng vẫn giả ngu:
- Nguyên sư bá…đệ ..đệ tử có chút lỗ mãng, mong sư bá lượng thứ!
Lão Râu Ngô ngửa cổ cười gằn:
- Hạch Tâm đệ tử, thiên tài tu luyện haha… cứt chó… ngươi sợ một tên Phế Vật ư?
Ẻo Lả tái mặt, gã hét lên:
- Ai bảo ta sợ…
Nguyễn Lương quay sang Đàm Phi:
- Đàm tiểu tử…thế nào?
Đàm Phi biết không thể né tránh chuyện thị phi này rồi, gã lạnh lùng:
- Chiến…
Một tiếng nói vang vọng trong không gian râm ran bên tai tất cả những người có mặt ở đây:
- Nguyễn sư đệ! Ngươi gây rắc rối chưa đủ sao? Tất cả giải tán.
Từ không trung, Vương Tâm Hạc Trưởng Môn ngự phi kiếm hạ xuống.
Môn nhân tụ tập trên quảng trường đều làm lễ cung kính không dám có động tĩnh gì.
Vương Tâm Hạc không nói lời nào, lườm Râu Ngô một cái rồi đi thẳng vào đại môn của Bảo Tháp mười tám tầng.
Nguyễn Lương đi theo trưởng môn đến bậc thềm còn quay lại vớt vát:
- Tám ngày sau, Hạch Tâm chiến Phế Vật tại Lôi Đài, chư vị ai có hứng thú thì gặp ta lập kèo nha…hắc hắc…
Nói xong lão mất dạng dưới đại môn.
Sau đó, một đội Tiểu Đồng bước ra hướng dẫn đám môn nhân đi kiểm tra khả năng khống hỏa.
Yêu cầu của Đàm Phi là tạo ra được một con Hỏa Điểu, duy trì nó bay lượn trong hai khắc.
Thật may mắn là Đàm đã nghiên cứu, lĩnh hội thuật khống hỏa tinh diệu trong Diệu Hỏa Công nên không đến nỗi nhục mệnh.
Thì ra Luyện Bảo Đường tổ chức chế tạo một món Pháp Bảo Chấn Môn uy lực, nhân sự trong biên chế không đủ nên phải mượn thêm nhân lực trong tông môn.
Công việc của Đàm Phi cũng không phải khó khăn như cảnh báo của gã trực ban râu ba chỏm trên Khuê Vân Các.
Mỗi ngày gã chỉ phải dùng thuật khống hỏa để duy trì ngọn lửa tại một Hỏa Lô trong vòng ba canh giờ, sau đó được phát cho một viên Đan Dược hồi phục Pháp Lực và có một môn nhân khác vào thay ca để tiếp tục duy trì ngọn lửa.
Lửa trong Hỏa Lô được hút từ hỏa mạch sâu trong lòng đất, đây là nguồn năng lượng vô tận, đám đệ tử như Đàm Phi chỉ việc thi pháp khống chế dòng nhiệt năng này cho khỏi đứt mạch, công việc cực kỳ nhàn nhã.
(1) Bào huynh đệ - Anh em ruột.