Tinh Hỏa

Chương 153


Bốn tên hải tộc tụm lại tính kế, hoặc là tất cả cùng xông lên đụng vào ‘tấm thiết bản’, hoặc giả để cho gã Lân tộc kia tự tung tự tác, muốn làm gì thì làm, rồi sẽ có thượng cấp đến thanh lý.
Còn đang loay hoay chưa biết xử trí thế nào, chợt mặt biển phía xa dậy sóng.

Một cột nước lớn từ trong lòng biển bắn vọt lên, hư ảnh giao long đẹp đẽ xuất hiện, ngưng thực thành thiếu nữ nửa người nửa giao đẹp tuyệt sắc.

Cả bốn tên cảnh vệ đều mừng húm, chúng vội vàng thi lễ:
- Cung nghênh ngũ công chúa giá lâm!
Người mới đến đương nhiên là ngũ công chúa Thanh Vân.

Nàng phất tay miễn lễ, không buồn nhìn đám thuộc hạ đến nửa cái, mĩ mâu chăm chú mục kích thiên tượng trên đỉnh Vân Mộng sơn, miệng lẩm nhẩm:
- Không giống với lôi kiếp hóa hình.

Có lẽ gia hoả kia đang chế luyện pháp khí bá đạo hệ lôi rồi!
Thanh Vân lại quay sang bốn tên thuộc hạ phân phó:
- Các ngươi đã do thám tình huống bên kia?
Giao nhân có vẻ như là thủ lĩnh, lại có huyết thống gần với ngũ công chúa hơn ba tên kia, hắn bước ra bẩm báo:
- Khởi bẩm công chúa! Chúng thần phát hiện thiên tượng như thể kẻ kia chuẩn bị đột phá cảnh giới.

Chạy đến đó thì bị gã thả ra một đầu ma vật cấp ba, còn doạ đánh chết chúng thần nếu bước thêm nửa bước.

Vậy mời ngũ công chúa đứng ra chủ trì công đạo.
Thanh Vân nhíu mày tỏ ra kinh ngạc, lại có cả ma vật cấp ba xuất hiện.

Ma vật cấp ba là cái gì chứ? Bản thân nàng cũng đã từng đối chiến cùng ma vật một lần, sự khủng bố và sức mạnh của chúng đâu phải sinh vật cùng cấp nào cũng có thể so sánh.

Ngẫm lại lần đầu gặp được gã mặt sẹo kia, gã xuất hiện trong ma khí dày đặc rồi ra tay diệt sát hai tên Vện Kim Xà, giết người dễ như lấy đồ trong túi vậy.


Nhân vật này thật không đơn giản chút nào, làm quá lên với gã, có khi gã lại gọi đồng bọn đến lật tung cái hải vực này lên mất.
Ngũ công chúa cất lời uý nạo:
- Còn may là các ngươi chưa động thủ.

Hắn đánh chết hai tên Kim Thánh tộc như đập chết một con gián, thứ này may ra chỉ có các bậc trưởng bối mới trị được.

Thôi xuống cả đi! Để bản cung qua đó xem sao!
Bốn tên hải tộc như được đại xá, chúng răm rắp vấn an Thanh Vân rồi lại trở về động phủ của mình.

Mây đen đã phiêu tán đi, mưa cũng ngừng rơi rồi, bầu trời lại trở nên trong xanh thăm thẳm.
Đàm Phi thu hồi vật dụng bài trận vào không gian giới chỉ, trong người gã hiện đang cấy giữ hơn ba chục khoả Hoả Lôi phiên bản hai, số lượng tuy không được như kỳ vọng ban đầu nhưng cũng tạm đủ dùng.

Gã sửa soạn lại y phục, hướng nơi chân trời xa xa cất tiếng:
- Đã lâu không được gặp mặt ngũ công chúa, thứ lỗi cho tiểu nhân nghênh tiếp chậm trễ!
Một vệt kinh hồng lam sắc từ xa bay đến đỉnh Vân Mộng sơn.

Thanh Vân yêu kiều xuất hiện, đối diện với Đàm, nàng nở nụ cười duyên:
- Động tĩnh Đam Săn huynh gây ra lớn quá, làm kinh động đến đám tộc loại quanh đây.

Nếu có kẻ nào vô tình mạo phạm, mong huynh vị tình mà bỏ quá cho!
Đàm Phi xua tay:
- Chỉ là chế luyện ít đồ vật phòng thân, không tính là cái gì ghê gớm.

Đang ở trên địa bàn Thanh Giao tộc, tại hạ nào dám manh động… Hẳn là ngũ công chúa có chuyện muốn trao đổi? Vậy mời nàng quan lâm tệ xá!
Nói rồi gã giơ tay mời, để cho Thanh Vân uốn éo đi trước, còn bản thân lững thững đi sau.
Khi hai người đã yên vị trong động phủ, Đàm mở lời:
- Ngũ công chúa có chuyện cần thương lượng?
Thanh Vân không vội trả lời câu hỏi, nàng ngước mắt nhìn quanh động phủ một lượt, xong đưa ra nhận xét:

- Đam Săn đạo hữu thực có lối sống giản dị.

Chỗ này xưa kia khi ta còn nhỏ cũng chạy qua vài lần, cảnh vật vẫn vậy, chủ mới mà động cũ, chẳng có gì sai biệt cả.
Đàm chỉ cười nhẹ, từ khi tới đây gã luôn bận rộn, làm gì có thời gian mà sửa sang theo ý mình.

Hơn nữa, những việc đó thực phù phiếm vô nghĩa đối với hoàn cảnh hiện tại, chỉ làm tốn thời gian của gã mà thôi.
Thanh Vân thấy Đàm cười cười cũng nhoẻn miệng cười duyên, liền đi vào chuyện chính:
- Hôm nay đến đây cũng là có chút việc cần nhờ vả…! Đan đạo của Đam Săn huynh đúng là đã ở tầm cỡ tông sư, vậy đã từng nghe nói đến Bàn Long Đan?
- Khiến ngũ công chúa chê cười, trình độ của tại hạ chỉ ở mức bình thường, sao dám nhận hai chữ ‘Tông Sư’!
Đàm Phi như thể đã đọc được thâm ý của vị ngũ công chúa kia, hẳn là sẽ có thêm một giao dịch nữa với hoàng tộc Thanh Giao.

Đương nhiên việc này sẽ có lợi cho gã, chẳng tội gì mà đi từ chối cả.

Giờ gã đã hiểu tại sao mà Đan Sư lại được xếp trên Đả Thiết sư một bậc.
Bàn Long Đan là loại đan dược có thể kích phát thần lực tức thời, khiến cho người phục dụng đột ngột bạo tăng sức mạnh, rất thích hợp trong chiến đấu giằng co bất phân thắng bại, hoặc người có thực lực thấp hơn đối thủ một chút.

Tuy nhiên, chuyện gì cũng có tính chất hai mặt, Bàn Long đan sử dụng đến lực lượng bản nguyên của người dùng, đốt cháy nó để tăng tiến sức mạnh trong khoảng thời gian nhất định.
Lực lượng bản nguyên chính là năng lượng căn nguyên của tu sĩ, nó được tích tụ xuyên suốt kể từ khi bắt đầu nhập đạo, như một dạng năng lượng dự trữ trong thể nội, việc đốt cháy năng lượng bản nguyên là việc tối kỵ của tu tiên giả.

Một khi năng lượng bản nguyên cạn kiệt, đồng nghĩa với việc tu sĩ sẽ mất đi thọ nguyên, lạm dụng quá độ sẽ dẫn tới việc tụt cảnh giới, thậm chí hoá điên hoặc cơ thể tự bạo.
Ngũ công chúa bỗng dưng đề cập đến Bàn Long đan, hẳn là có dụng ý sâu xa, cũng có thể liên quan đến cuộc cung đấu trong hoàng tộc.
Không cần vòng vo làm màu, gã trả lời dứt khoát:
- Bàn Long đan từ xưa vẫn được coi là ‘hung đan’, rất ít đan sư nhận chế luyện loại đan này.

Lại là nguyên liệu cũng thuộc nhóm hiếm, Bàn Long Thảo và Hỏa Loan Sào chủ tài thì đắt đỏ khó kiếm… Vậy công chúa nàng có chủ ý gì về Bàn Long đan?
Thanh Vân thoáng đỏ mặt, nàng nhỏ nhẹ:
- Nói vậy là Đam huynh rất rành về loại hung đan này rồi! Ý của tiểu muội đây đương nhiên cầu người chế luyện ra nó, tốn kém bao nhiêu cũng không thành vấn đề.

Ngũ công chúa lật ngọc thủ trắng nõn, trên bàn đã xuất hiện một đống linh tài địa bảo và một tấm vỏ sò đỏ hồng.
Đàm không khách khí, gã cầm lên khối vỏ sò đặt vào ấn đường kiểm tra; Đúng là trong này có ghi lại đan phương chế luyện Bàn Long đan.

Đưa mắt nhìn qua mặt bàn đá, linh tài trong đan phương cũng đã đầy đủ.

Cỏ bàn long và tổ hỏa loan không thiếu một phân, còn có cả một túi mặc kim lớn làm thù lao, vương tộc nơi hải vực này tài vật cũng phong phú dọa người quá đi.
Cung đấu nội đấu thì sao chứ? Việc của Thanh Giao tộc gã đâu quan tâm, nó càng loạn thì cơ hội đào thoát của gã càng lớn mà.

Hơn nữa, đây cũng là một trải nghiệm về đan đạo, để gã càng có thêm kinh nghiệm luyện đan còn gì.
Ngần ngừ ra vẻ suy tư, gã nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn một đoạn thời gian, sau đó bình thản nhìn vào đôi mắt xanh của Thanh Vân:
- Được rồi! Tại hạ nhận chỗ nguyên liệu này.

Chỉ khuyến cáo với nàng một câu chân thành, đừng quá lạm dụng nó, không phải vô duyên vô cớ mà cổ nhân coi nó là hung đan, chỉ phục dụng khi nào tối cần thiết.
Ngũ công chúa gật đầu đáp ứng, ánh mắt thoáng tia phấn khích cùng chờ mong.

Hẳn là Bàn Long đan rất quan trọng đối với nàng.
Đàm Phi đứng dậy, thu toàn bộ đồ vật trên bàn vào không gian giới chỉ, gã làm ra ý tứ muốn trục khách rồi.

Nhưng ngũ công chúa có vẻ còn chưa muốn rời đi, nàng chợt ngước đôi mắt xanh lam sâu thẳm lên nhìn thẳng vào mắt gã:
- Bàn Long Đan rất quan trọng với bản thân muội, cũng như một số tộc nhân Thanh Giao.

Vậy muội có thể ở lại đây cảnh giới trong lúc Đam Săn huynh luyện đan không?
Một cái lý do thật lãng xẹt, chắc chắn trong những lời nói kia còn ẩn chứa rất nhiều cơ sự.

Đàm Phi mặc dù không muốn để cho nữ hải tộc này giám thị bên cạnh, nhưng gã cũng phải nhìn vào thực tế, nắm bắt được nội tình của Thanh Giao tộc, đặng còn có những kế sách và chiến lược phù hợp bảo toàn mạng nhỏ.

Gã vẫn tỏ ra bình thản:
- Luyện đan cần sự thanh tịnh, điều này tất cả đều biết.

Nàng muốn ở lại? Hẳn là có công chuyện quan trọng hơn muốn thương lượng cùng tại hạ?
Thanh Vân hiểu rằng gã Mặt sẹo kia đã ngầm đồng ý, mọi tính toán trước khi đến đây đều đi theo quỹ đạo, vậy phải tranh thủ lôi kéo gã về phe mình.


Nàng cắn môi đỏ lại càng thêm phần yêu kiều:
- Tiểu muội hỏi khí không phải, chẳng hay Đam Săn huynh là người của Lân Tộc, một trong ngũ đại thần tộc?
Thoáng liếc nhanh phản ứng của Đàm, ngũ công chúa tỏ ra bẽn lẽn:
- Nếu không tiện thì thôi vậy, tiểu muội quá đa sự rồi…!
Đàm trần trừ rồi trả lời nước đôi:
- Thần tộc hay không đâu có liên quan đến Hoàng Sa hải vực cũng như Thanh Giao tộc.

nàng chỉ cần biết Đam Săn này đang ‘tá túc’ tại địa bàn Thanh Giao, ra sức cống hiến cho sự phát triển của Thanh Giao là được…
Thanh Vân nghe xong những lời lạnh lùng kia thì tỏ vẻ thất vọng, vậy là những bí ẩn trên người gã mặt sẹo kia vẫn mãi chỉ là bí ẩn, hoặc tất cả đều là sự giả dối chẳng đáng tin.

Dẫu vậy, kẻ có thực lực vẫn phải lôi kéo bằng được, không thể để cho gã tiếp cận và phục vụ mưu đồ của thế lực thù địch.
Ngũ công chúa thở dài, thu mình trên ghế bắt đầu câu chuyện:
- Đam Săn đạo hữu là người tinh tế, hẳn đã nhìn ra chút khác lạ tại tộc ta?
Đến thời điểm này cũng không cần thiết phải diễn kịch nữa, càng diễn lại càng dở.

Đàm Phi tự tiếu phi tiếu đánh bài ngửa:
- Ngay từ khi chân ướt chân ráo đến đây, tại hạ đã nhìn ra điểm bất thường trong mối quan hệ của hai người với nhị hoàng tử.

Thực ra Ảnh Quân đã xuất hiện trước khi ta ra tay diệt sát tộc loại Kim Thánh, hắn ẩn thân ở ngoài vùng cảm ứng của chúng ta, có lẽ chỉ để quan khán kết cục bi thảm của hai người huynh muội nàng mà thôi.
Thanh Vân nghe đến đây thì run lên, bàn tay nhỏ nắm thật chặt rồi thình lình vỗ mạnh xuống mặt bàn khiến nó vỡ nát:
- Hắn bản chất đã rất tệ rồi, không ngờ lại còn làm ra trò bỉ ổi đó.

Chẳng trách chúng ta hành sự nghiêm mật như vậy mà vẫn rơi vào ổ phục kích của bọn khốn Kim Thánh tộc.
Ngũ công chúa nghiến răng đinh nói thêm, bất giác Đàm Phi giơ tay ra hiệu im lặng, gã thì thầm truyền âm:
- Tứ vương gia đến… ta phải ra ngoài gặp người giao đồ vật.

Nàng có thấy bất tiện?
Thanh Vân lại càng sa sầm nét mặt, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

Nàng gật đầu trả lời nhẹ nhàng:
- Cũng phải lộ diện mà vấn an thúc phụ thôi!

Bình Luận (0)
Comment