Đại công chúa thở dài, dường như không muốn che dấu cảm xúc đối với yêu nhân chương ngư nhũ mẫu kia:
- Bọn chúng chẳng có tội tình gì! Bản thân ta có khác gì đâu, đều là nạn nhân của trò đùa tạo hóa.
Nhũ mẫu di chuyển tấm thân béo núng nính xuống dưới mạn thuyền, lời nói có phần khá kiêng dè:
- Nếu nhị hoàng tử biết được chuyện này, e là sẽ không tha cho tiểu nhân và công chúa đâu!
Thanh Mẫn lắc đầu quả quyết:
- Việc này ta không nói ra làm sao hắn biết.
Ngươi khỏi lo đi, dù có chuyện gì xảy ra thì ta vẫn bảo vệ ngươi.
Cũng đến lúc quay trở lại doanh trại rồi, Chương Bật kia chắc chắn sẽ xin thêm viện binh.
- Vậy là công chúa nàng quyết không truy cứu những kẻ đào tẩu kia? - Nhũ mẫu hỏi lại để cho chắc chắn.
Đại công chúa lắc đầu:
- Chúng là thân thích của ta, dẫu không đồng bào cũng có chung một phần huyết thống…!
Nhũ mẫu gật đầu đồng tình, bà ta nuôi dưỡng ngũ công chúa từ nhỏ, chăm chút cho nàng từng li từng tí, tình cảm phát sinh là điều chẳng thể bàn cãi.
Lại là không hề biết về mối quan hệ phức tạp trong hoàng thất, vẫn còn lầm tưởng Thanh Mẫn là chị cùng cha với Thanh Vân, Thanh Tuyền…
Thuỷ Đĩnh chạy hết tốc lực đến nửa ngày, khung cảnh đã biến đổi dần sinh động hơn, lác đác đâu đó đã xuất hiện những lớp thủy sinh xen kẽ rừng san hô đu đưa theo dòng lưu thủy.
Thanh Tuyền ngó qua ô cửa trong suốt nhìn ra ngoài xác định địa hình địa vật rồi cất tiếng:
- Đã thâm nhập địa bàn Cửu Thánh tộc, vậy là truy binh của đại tỷ không có đuổi giết, nhưng Chương Bật khẳng định sẽ không có bỏ qua.
Người này thủ đoạn khó lường, hành sự quyết đoán, vậy nên chúng ta cũng cần phải đổi lại lộ trình.
Nói rồi hắn đưa ánh mắt đầy ngụ ý cho tiểu muội Thanh Vân.
Bốn tên hộ vệ đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Thanh Vân công chúa lấy từ trong người ra một chiếc túi da, một một tấm hải đồ cũng bằng da và một vuông lụa lít nhít chữ viết ngoằn ngoèo.
Tất cả đều huyền phù về trên tay Đàm Phi.
- Đây là một phần thù lao nữa của Đam Săn huynh, mời người thu lấy! Khi nào đến được Đại Thạch Đảo tiểu muội sẽ giao nốt số còn lại.
Dừng lời để cho Đàm cất túi vải đi, ngũ công chúa tiếp tục:
- Lộ trình tiếp theo và những kế hoạch dự phòng đều ghi rõ trong tấm hải đồ, Đam Săn huynh cất giữ thật kỹ, tránh để thất lạc.
Còn mảnh khế ước kia tiểu muội cũng không cần giải thích dài dòng, huynh tự biết phải làm gì với nó.
Đàm Phi xem qua hải đồ một lượt rồi cất vào không gian giới chỉ.
Vuông lụa màu hồng nhạt gần giống với khăn tay của nữ nhân, gã đọc hết những dòng văn tự trên đó, xong triết ra một giọt tinh huyết từ đầu ngón tay, miệng lẩm nhẩm chú ngữ rồi ném lên trên đầu.
Vuông lụa tự động tan rã thành những điểm tinh quang phiêu tán đi.
Đây chính là Tâm Ma Khế Ước, một dạng hợp đồng thoả thuận giống với Tâm Ma Phát Thệ mà tu sĩ nhân tộc vẫn thường làm, chẳng khác là bao so với minh ước của gã với Hồ Thanh Hà - Thiên Vân Cốc trong Sơn Hải Đồ.
Địa hình thủy vực của Cửu Thánh tộc có phần hiểm trở hơn so với Thanh Giao tộc, khắp nơi đều là rãnh sâu và đồi núi gập ghềnh.
Dạng địa hình như thế này vô hình chung lại đem đến lợi thế cho việc ẩn nấp của bọn họ.
Cũng bởi vì lộ tuyến thay đổi liên tục, tránh những khu vực đông đúc sinh vật quần cư, và các tiểu bộ tộc nhỏ chư hầu nên hai ngày qua đoàn người chưa có gặp phải rắc rối.
Bốn tên chiến tướng dưới trướng Thanh Tuyền khi trước còn có phần kiêng dè, qua cuộc chiến chớp nhoáng với đàn chương ngư đã hiểu được phần nào chiến lực của Đàm.
Chúng lần lượt bắt chuyện làm quen và tỏ ra bớt căng thẳng hơn.
Hai tên nhân ngư là thân huynh đệ, đại ca là Đại Ngư, tiểu đệ là Tiểu Ngư, chúng đều thuộc lớp yêu nhân phổ thông trong Vô Biên Hải, nguyên quán ở tận Bắc Minh hải vực, từ nhỏ đã phải làm nô lệ và được long vương mua về làm bầu bạn cùng Thanh Tuyền.
Hai tên Hải Sư lại lưu lạc từ vùng băng nguyên cực nam Nam Định hải vực, một tên là Tạ Tấn, một tên là Tạ Yến.
Bước sang ngày thứ ba.
Tiềm Thuỷ Đĩnh đi vào một vùng lòng chảo rộng lớn, phía dưới đại địa lít nhít đụn nham thạch sôi ùng ục, những lọn khói đen và mùi lưu huỳnh xông lên lan tràn cả vào trong khoang thủy đĩnh.
Thanh Vân điều khiển tàu hạ thấp độ cao, bơi lẫn vào đám khói đen nhằm giảm thiểu khả năng bị phát hiện.
Từ vị trí mũi thuyền, tầm quan sát và cảm ứng là tốt nhất, Thanh Vân cất tiếng trong trẻo giải thích cho Đàm Phi:
- Đi hết vùng Nham Vực này rồi vượt qua một dãy núi nữa là đến Hàm Hận Ám Lưu (1), biên giới giữa Hoàng Sa và Đông A hải vực.
Chỉ cần qua khỏi địa phận Hoàng Sa, sang đến Đông A là chúng ta sẽ dễ thở hơn nhiều.
Vấn đề lớn nhất là vượt qua dòng ám lưu hung dữ kia, Kim Đan như chúng ta muốn tự thân vượt qua mà không có trưởng bối Nguyên Anh hộ tống thì bảy phần vẫn lạc.
Những dòng ám lưu hay thủy lưu ngăn cách giữa các hải vực đều vô cùng hung dữ, thuật pháp Hồi Oa Thủy trong Nguyên Nguyên Công cũng lấy cảm hứng từ đây.
Sinh vật một khi bị cuốn vào đó, thân thể sẽ phải chịu sự giằng xé của muôn vàn dòng xoáy tựa như thiên binh vạn mã giày xéo.
Qua một số điển tịch Đàm thu thập được, những vòng xoáy này đều chẳng khác gì một kích toàn lực của Đại Linh Sư, sinh vật cấp ba mạnh mẽ còn có thể chống chịu được đôi chút, phàm là sinh vật cấp hai sẽ bị dòng ám lưu đập cho nát như tương.
Thủy Đĩnh len lỏi trong những cột khói đen bốc lên từ đại địa, đã đi vào trung tâm của lòng trảo, dung nham mỗi lúc một nhiều, hỏa linh khí tỏa ra mãnh liệt khiến tâm thần Đàm Phi trở nên phấn trấn, linh mẫn một cách lạ thường.
Gã chủ tu hỏa công, hoả căn lại rất mạnh, vì vậy mà việc cảm ứng thành ra nhạy bén hơn cũng là lẽ thường.
Chợt như cảm ứng được điều gì đó, Đàm hét lớn:
- Cho Thủy Đĩnh chạy lên cao, tránh xa vùng trung tâm này…
Thanh Vân bị tiếng hét làm cho giật mình, tuy vậy vẫn kịp điều khiển cho phi thuyền chếch mũi lên trên, đồng thời tăng hết tốc lực.
“Ầm, ầm, ầm…”
Ngay khi Thuỷ Đĩnh vừa chuyển hướng, dung nham dưới bề mặt đại địa liên tiếp nổ mạnh, những cột nham thạch nóng bỏng phun lên tạo thành vô số quầng lửa cháy dữ dội, nước bị nhiệt độ nung cho bốc hơi tạo thành vô vàn lớp bọt khí lăn tăn chạy lên phía trên.
Cả một vùng trung tâm lòng trảo rung lắc dữ dội.
Thủy Đĩnh tuy đã tránh được đòn công phá trực diện, nhưng dư chấn của vụ nổ mới rồi đã khiến nó nứt toác rồi gãy làm đôi.
Bảy người bên trong cùng phóng ra ngoài, pháp khí phòng ngự đều được họ tế ra hộ thân, về cơ bản là chưa ai gặp nguy hại đến tính mạng.
Sau liên tiếp những vụ nổ, không gian thủy giới vặn vẹo một hồi mới trở lại bình thường.
Phía xa xuất hiện một đoàn sinh vật đông đảo, hải thú có đến hơn hai chục mạng, yêu nhân cũng phải trên mười, đặc biệt đám yêu nhân đều có tu vi Kim Đan.
Sắc diện Thanh Tuyền tái đi, cơ thể mảnh mai của Thanh Vân cũng trở nên run rẩy.
Bộ tộc mà huynh muội họ không muốn chạm trán nhất rốt cuộc đã xuất hiện, Kim Thánh tộc.
Hơn nữa, kẻ cầm đầu lại chính là tứ hoàng tử Kim Hãn, nhân vật tàn bạo khát máu nhất trong đám đồng bối Kim Đan tại Hoàng Sa hải vực.
Kim Hãn cất tiếng trước:
- Hắc, tin tình báo thật vô cùng chính xác.
Một mẻ có thể hốt trọn cả đám, sau đây phải thưởng lớn cho tên Chương Bật phản phúc rồi…
Thanh Tuyền cố tỏ ra cứng cỏi hướng Kim Hãn chất vấn:
- Kim Hãn hoàng tử ngươi thật manh động.
Đây là địa bàn Cửu Thánh, ngươi vô cớ động binh trên đất của người khác, chẳng lẽ muốn gây hấn với tộc Cửu Thánh?
Kim Hãn nghe vậy thì cười rộ:
- Hô hô, tam thái tử ngươi phải chăng bị não rồi? Vùng Nham Vực này đã sáp nhập Kim Thánh cả ngàn năm nay, khắp hải vực ai cũng biết, chỉ mỗi Thanh Tuyền ngươi lại không biết.
Trong khi Thanh Tuyền và Thanh Vân còn đang nhăn trán lược lại thông tin, Kim Hãn trợn mắt giơ tay điểm mặt Đàm Phi gằn giọng:
- Thằng ‘mặt sẹo’ kia chính là hung thủ giết chết thất hoàng tử Kim Hưởng, hôm nay gặp lão tử coi như là định mệnh của ngươi, còn điều gì muốn chăn chối?
Kim Hãn đã ngấp nghé cảnh giới đại viên mãn, chỉ chờ thời thích hợp sẽ đột phá lên Nguyên Anh, có thể coi là sinh vật mạnh nhất ở đây rồi.
Lại là dẫn theo đội ngũ cận vệ hùng hậu, đương nhiên hắn có quyền ăn nói ngông cuồng, thậm chí là quyền sinh sát tất cả đương sự có mặt ở đây.
Lực lượng của đối phương rất đông đảo, có đến hơn mười cái Kim Đan và đám lâu la hải yêu có cảnh giới Trúc Cơ.
Thực sự là đội ngũ Thanh Giao đang rơi vào hiểm cảnh, nếu không có kỳ tích nào, khẳng định Nham Vực sẽ là mồ chôn của họ.
Nếu như chẳng vướng bận đám Thanh Giao kia, Đàm Phi có thể tự tin phủi đít mà bỏ đi, hoặc chém giết một trận cho thống khoái, lấy mạng vài tên rồi đào tẩu cũng chẳng thành vấn đề.
Đằng này gã đang thực hiện nhiệm vụ bảo tiêu cho tam thái tử, chẳng biết tờ khế ước ma quỷ kia có phát huy tác dụng hay không, nhưng việc bỏ lại đồng đội trong lúc nguy cấp như thế này lại chẳng phải cách hành xử của gã.
Đàm lạnh lùng lên tiếng:
- Kẻ ngươi muốn tìm là ta? Vậy để mấy người này rời đi, bản nhân khẳng định sẽ phụng bồi chư vị thật chu đáo.
Tứ hoàng tử Kim Thánh cười gằn, dường như hắn đã động nộ:
- Hắc hắc, tất cả đều lưu lại cho ta, tội danh giết chết thất hoàng tử Kim Thánh tộc cũng có vài phần liên quan đến hai con ‘giun xanh’ kia, chúng bay há có thể tự do tự tại trong mảnh hải vực này? Đi chết đi…
Kim Hãn vẫn luôn là thế, hắn chẳng mấy khi nói lý, một hai câu không hợp lỗ tai là dùng ngay vũ lực, lấy thế sét đánh và lực lượng cường hãn để đàn áp đối thủ.
Thân thể Kim Hãn trương lên, hoá thành bản thể là một con Vện Kim Xà khúc đen khúc vàng dữ tợn bắn thẳng về phía Đàm mặt sẹo.
Đám tộc loại Kim Thánh thấy chủ nhân đã động thủ, chúng đồng loạt hò hét rồi cùng xông lên vây đám người Thanh Giao vào giữa.
Đàm Phi biết chẳng thể trốn tránh một cuộc sinh tử chiến, nếu có tồn tại vượt cấp ở đây gã còn ngán ngại, một tên Kim Đan dẫu là đại viên mãn cũng chẳng thể dễ dàng lấy mạng gã được.
Điểm đáng quan ngại nhất chính là an nguy của huynh muội Thanh Tuyền, Thanh Vân mà thôi.
Đàm vung tay rất nhanh, trong tay áo gã bay ra hai cái bóng thập phần quỷ dị.
Bản thân cũng gầm lên, trạng thái yêu nhân Hỏa Kỳ Lân được kích phát triệt để, trực tiếp lao vào Vện Kim Xà khổng lồ đang giết đến.
(1) Ám lưu: Nước ngầm.