Tinh Hỏa

Chương 160


Đàm Phi đã từng đối mặt với Tử Hoằng pháp mục hơn một lần, khi đó đối phương cũng chỉ triển ra đến cấp độ song mục.

Giờ Kim Hãn với sáu con mắt đồng loạt bắn ra thứ ánh sáng chết chóc này, gã chẳng dám chủ quan khinh địch chút nào.

Tinh Thần Mục đại triển, từng đoàn quang luân màu bích lục ánh lên trong không gian hôn ám của Đông Thần độc.
Kim Hãn khi bắt đầu thấy thứ ánh sáng hiền hòa màu bích lục từ gã mặt sẹo chợt cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa kịp làm ra phản ứng đã thấy não bộ tê nhói, một cảm giác khủng hoảng phủ xuống tiềm thức, rồi dần ăn mòn tâm trí hắn, nó mang đến cho vị tứ hoàng tử này những cơn đau đầu dữ dội, lan tràn từ mắt đến đại não rồi chạy xuống xương sống.
Chỉ thấy Kim Hãn rú lên đau đớn, thân thể gục xuống giãy giụa rồi co rút trở về hình dạng bản thể.

Đàm Phi cũng bị thần niệm phản phệ, tuy chưa ảnh hưởng lớn đến tính mạng nhưng thần niệm cũng trở nên trì trệ, đau đớn.

Đây là cái giá phải trả cho việc muốn đánh nhanh thắng nhanh, đối thủ chẳng phải dạng tầm thường, cũng là một cái tồn tại yêu nghiệt ở Hoàng Sa hải vực này, và cuộc chiến về thần niệm luôn là một thứ tranh đấu đầy rủi ro hung hiểm.
Tứ hoàng tử Kim Thánh coi như đại bại, gần như mất hết sức chiến đấu, chiến ý cũng chẳng còn.

Giờ là lúc nghĩ đến chuyện bảo toàn mạng sống, thủ đoạn của hắn cũng thật là bá đạo, thân thể nửa người nửa xà đang co quắp bỗng cứng lại rồi héo rũ.

Từ trong đống hỗn độn đó bắn vọt ra một đầu ấu xà khúc đen khúc vàng nhỏ xíu, bỏ lại lớp giáp xác trắng đục, nó di chuyển cực nhanh chạy ra khỏi Thất Tinh Diệt Yêu trận.

Vậy là Kim Hãn đã không tiếc lực lượng bản nguyên mà dùng bí thuật Kim Thiền Thoát Xác để bảo toàn mạng sống, nếu có trốn thoát, khẳng định phải mất cả trăm năm nữa mới lấy lại được phong độ như thời toàn thịnh.
Đàm Phi mặc dù đau đớn nhưng vẫn hét lớn:
- Định chạy…? Ngươi còn quên thứ này…
Kim Hãn biết Đàm Phi chỉ là hô hoán nhất thời, thế nhưng phản xạ của hắn vẫn là ngoái đầu lại.

Và chỉ trong một khoảnh khắc lơ là đó, mạng sống của hắn đã bị kẻ có tâm cơ sâu sắc hơn tước đoạt mất.

Từ trong biển dung nham nóng bỏng dưới đại địa bắn ra một đoàn ánh sáng ngũ sắc, Phệ Linh Cổ chẳng biết được Đàm Phi thả ra từ khi nào, tiềm phục dưới dòng dung nham chờ thời đánh lén.

Cái miệng đầy răng cưa của cổ trùng mở lớn hết cỡ, nhanh như thiểm điện lao đến đớp gọn lấy thân hình ấu xà rồi vội vàng chạy vào túi linh thú bên hông chủ nhân.

Trước khi mất hút ở không gian tối tăm bên trong, Phệ Linh còn không quên nhả ra Ngọc Loa tùy thân của Kim Hãn.
Kim Hãn tứ hoàng tử cứ như vậy mà tiêu thất trong miệng cổ trùng Phệ Linh, vẫn lạc một cách đầy tức tưởi.

Đàm Phi thu lại Ngọc Loa chiến lợi phẩm và tất thảy trận nhãn Thất Tinh Diệt Yêu, vội vàng lao về phía vòng chiến bên ngoài kia.
Để giải quyết được tồn tại Kim Đan đại viên mãn, gã đã phải xuất ra gần như toàn bộ bản lĩnh.

Một phần cũng do Kim Hãn chủ quan không thiết hạ bẫy rập chu toàn, nói chính xác là hắn vẫn rất tự tin vào khả năng của mình, không tính đến tình huống lật thuyền trong mương.
Đám Kim Thánh đang bị vây giết bên này, số lượng đã hao hụt đi phân nửa, trong lòng rất đỗi hoang mang.

Đến khi chẳng thấy bóng dáng tứ hoàng tử đâu, lại là trông thấy gã hung thần mặt sẹo cầm kiếm giết tới.

Tất cả bọn chúng đều hiểu là tứ điện hạ đã lành ít dữ nhiều, cây đổ bầy khỉ tan, tẩu vi thượng sách.
Thế nhưng mục đích của Đàn Phi đã vạch ra ngay từ đầu, đó là tiêu diệt toàn quân, giết người diệt khẩu.

Tộc nhân Thanh Giao cũng hiểu được ý đồ của Đàm, tất cả đều tung ra bản lãnh cao nhất cùng đồ sát đám Kim Thánh đang cố thoát thân như ong vỡ tổ.
Sau nửa khắc, chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Thanh Tuyền ném ra một chiếc Thuỷ Đĩnh giống hệt cái của Thanh Vân, tất cả lục tục lên thuyền, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Đàm Phi với vẻ vô cùng khác lạ.


Gã vẫn bất động thanh sắc, dường như cuộc chiến vừa qua chỉ là một cái trận đánh nho nhỏ trong rất nhiều lần vào sinh ra tử mà thôi.
Với việc Kim Hãn vẫn lạc dưới tay Đàm Phi, vậy coi như một mình gã đã đồ sát đến ba vị hoàng tử của Kim Thánh tộc.

Chẳng biết có phải do lão thiên khéo sắp đặt, hay đây chỉ là sự trùng hợp đến lố bịch, nhưng quả thật Đàm đã kết oán rất sâu cùng cái bộ tộc hải yêu này.

Nếu Kim Thánh Long Vương có điều tra ra manh mối, hẳn là sẽ nổi điên mà truy sát gã khắp chốn Vô Biên Hải chẳng tha.
Trong tổ đình Kim Thánh, nơi sâm nghiêm nhất Kim Thánh tộc.

Một ngọn đèn lưu ly nhỏ đặt ở vị trí hoành tráng nhất bỗng tắt phụt.

Tên yêu nhân làm nhiệm vụ giữ gìn hương hỏa chợt nhảy dựng lên, dường như hắn không thể tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

Hắn vội vã chạy lại bệ đá, cầm chiếc đèn dầu giống như cành san hô lên, lật qua lật lại xem xét.

Miệng hắn lẩm nhẩm, vẻ mặt đã trở nên căng thẳng tột độ.

Đặt lại cây đèn lưu ly vào chỗ cũ, hắn vội lấy ra một viên cầu truyền tin rồi ném đi.
Hoàng cung Kim Thánh.
Kim Thánh Long Vương Kim Khôi thực sự đang phát điên, đôi mắt tam giác màu hổ phách đã chuyển sang sắc đỏ đầy tơ máu.

Trước mặt bá quan văn võ, lão phải cố kiềm chế để khỏi làm ra chuyện thất thố, dẫu vậy thì sự đau đớn thống khổ không thể che dấu vào đâu được.


Kim Khôi điểm ngón tay về phía tên tùy tướng tâm phúc của tứ hoàng tử Kim Hãn:
- Sự việc như thế nào ngươi kể rõ ta nghe, sai một câu lập tức giết chết.
Viên tùy tướng bị uy áp của long vương dọa cho suýt vãi tiểu, hắn lắp bắp:
- Bẩm… bẩm long vương, cách đây mấy ngày...!Chương Bật tộc Thanh Giao có chạy qua chỗ tứ điện hạ, tiết lộ bí mật về tam thái tử Thanh Tuyền và tên khốn đã lạm sát thất điện hạ Kim Hưởng.

Chẳng biết hắn dỗ ngon dỗ ngọt thế nào mà Kim Hãn điện hạ lại lôi cả đám tùy tướng rời khỏi địa bàn bản tộc, chỉ để lại mỗi tiểu nhân ở lại tọa trấn…
Sau khi nghe tên tùy tướng trình bày một hồi, Kim Thánh long vương vỗ án đánh rầm, lão nghiến răng kèn kẹt gằn từng tiếng:
- Cái chết của Kim Hãn và Kim Hưởng đều có liên quan đến hai thằng khốn Thanh Tuyền và Đam Săn kia… Hận này bản vương quyết tính lên đầu Thanh Giao tộc.
Kim Thánh long vương lại hướng đến đại hoàng tử Kim Khải:
- Nội đấu Thanh Giao sắp nổ ra, đây là cơ hội ngàn năm để tộc ta thôn tính mấy con giun xanh ương ngạnh.

Bản vương sẽ đích thân xuất mã… Kim Khải! Ngươi đem theo vài tên tâm phúc, truy lùng bằng được Thanh Tuyền và thằng chó má mặt sẹo kia, đem thủ cấp chúng về đây bồi tội với linh hồn hai thằng em ngươi…
Tâm trạng Kim Khải cũng chẳng khác phụ thân hắn, thực là khó có thể nuốt trôi đả kích này.

Hắn dạ ran một tiếng rồi vội vã dẫn theo bốn tên tùy tướng tâm phúc rời khỏi long cung Kim Thánh.

Thủy Đĩnh lao đi vun vút dưới đáy hải để, tốc lực luôn luôn ở mức độ cao nhất.

Bầu không khí vẫn nặng trĩu, mặc dù họ mới đánh một trận rất thống khoái.

Thanh Tuyền có vẻ như đã tính toán đường đi kỹ lưỡng, hắn nhìn mọi người khắp lượt rồi đưa ra chủ ý:
- Tên khốn Chương Bật hẳn là đã đi cầu viện binh, cũng có thể hắn đang mai phục ở một nơi nào đó giăng bẫy chúng ta.

Vì vậy mà lộ trình lại tiếp tục thay đổi, nơi nguy hiểm nhất có lẽ là nơi an toàn nhất.

Chúng ta sẽ qua Đông A hải vực bằng lối Tuyệt Long Lộ, chư vị thấy thế nào?
Đàm Phi chỉ láng máng nắm bắt chút thông tin về con đường chết chóc mang tên Tuyệt Long.


Tuyệt Long Lộ là đường mòn chạy xuyên qua Hàm Hận Ám Lưu, xưa kia có tên Quần Long Lộ, là con đường thông thương không dùng đến truyền tống giữa Đông A và Hoàng Sa hải vực.

Vạn năm trước, Đông A xảy ra nội chiến, rất nhiều bộ tộc thất trận liền lấy Quần Long Lộ làm con đường tháo chạy sang Hoàng Sa.

Thượng tầng ngũ đại bộ tộc Hoàng Sa phần vì quan hệ lân bang với Đông A, phần vì lo sợ những bộ tộc quẫn bách kia xây dựng lực lượng lớn mạnh tại Hoàng Sa, đe dọa đến quyền lợi khai thác tài nguyên mà hội quân vây kín Quần Long Lộ, tạo ra một trường thảm sát đầy máu tanh với nạn dân Đông A.

Sau đó, nơi này trở thành một đại nghĩa địa vô cùng lớn bên trong Hàm Hận Ám Lưu, và được hải tộc lưỡng vực Hoàng Sa cùng Đông A cải danh thành Tuyệt Long.
Tuyệt Long Lộ nổi tiếng hung hiểm bởi vì bên trong ẩn chứa rất nhiều ma khí và oán niệm không thể tiêu tán, hung địa này mặc dù chẳng bị ảnh hưởng bởi môi trường đầy xoáy nước của Hàm Hận Ám Lưu, nhưng ma vật quỷ vật lại đầy rẫy nhiều vô kể.

Từ rất lâu chẳng có tên hải tộc nào dám lai vãng vùng này, chỉ nghe danh thôi đã khiếp vía đến vãi tiểu rồi, kể cả Nguyên Anh lão quái.
Chủ ý mà Thanh Tuyền đưa ra đương nhiên Đàm Phi hiểu, hắn đang cho rằng Đàm Phi với khả năng khống chế ma vật và còn có thể là một gã ma tu, vậy nên việc đi xuyên qua Tuyệt Long Lộ là hoàn toàn có thể.

Vừa tránh được truy binh của ba thế lực Kim Thánh, Cửu Thánh và nhị điện hạ Thanh Ảnh Quân, vừa tránh được độ hung hãn của dòng ám lưu ngăn cách giữa hai hải vực.
Đàm mặc dù khá khó chịu trước tính toán của Thanh Tuyền, nhưng với gã con đường nào cũng là tuyệt lộ.

Hơn nữa, cũng lâu rồi gã chẳng được hít thở trong cái môi trường đầy rẫy quỷ khí, cũng cần phải cấp cho khỏa ma đan trong thể nội một chút công đạo.

Tính toán của Thanh Tuyền cũng xuất phát từ ý chí cầu sinh, gã chẳng cần thiết phải so đo tính toán với vị thái tử này.

Hai vạn tinh thạch đã nuốt của người, cũng phải làm việc hiệu quả chu đáo cho hợp lẽ.
Thanh Vân đương nhiên luôn nghe theo chủ ý của Thanh Tuyền, bốn tên hộ vệ thân là nô tài cũng chẳng dám có ý kiến, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Đàm Phi chờ xem phản ứng.

Đàm đứng trước ô cửa nhỏ nhìn ra bên ngoài thủy giới, trầm lặng trong khoảnh khắc rồi bình thản gật đầu:
- Được! Cứ như vậy đi.
Lời nói tuy ngắn gọn nhưng đầy hàm ý, và có vẻ như đám Thanh Giao tộc đều ngộ nhận rằng, gã mặt sẹo đã nắm chắc vài phần đối với ma vật trong Tuyệt Long Lộ.

Bình Luận (0)
Comment