Linh chu bay lập lờ di chuyển sâu vào Tuyệt Long Lộ thêm hai trăm dặm, khung cảnh càng lúc càng trở nên u ám, bên dưới là một cánh rừng san hô đen đã chết, quỷ khí dày đặc kết thành những đám mây đen lững lờ trôi, tiếng gió hú nổi lên tựa như tiếng trẻ con khóc lóc rền rĩ trong đêm.
Xa xa nháy lên những đốm sáng xanh đỏ quỷ dị, chúng di chuyển qua lại lúc ẩn lúc hiện nhưng tựu chung vẫn là hướng về phía linh chu này.
Đàm Phi ra hiệu cho đoàn người cảnh giác cao độ, gã thu linh chu lại rồi huyền phù trên không trung đánh giá thực địa bên dưới.
Khốc Ly quanh quẩn ngay bên cạnh chủ, tâm thế phấn khởi thấy rõ, chỉ chờ mệnh lệnh là lao vào trong màn quỷ vụ phía trước mà chém giết thôi.
Ngọc Hân hỏa linh được lệnh vội bay tít lên trên cao, huyễn hóa ra một hỏa cầu trắng xanh gần như mặt trời, chiếu sáng một vùng rộng lớn, đâu đó còn ngân nga tiếng tụng niệm Vãng Sinh Chú phật môn, phá tan quỷ khí tầng tầng lớp lớp bên dưới thực địa.
Đám Thanh Giao tộc cũng tế ra vũ khí chuẩn bị tác chiến, tất cả đều huyền phù trên không, dưới tầm ánh sáng thánh khiết của Ngọc Hân tỏa ra.
Đàm Phi cùng Khốc Ly vốn là ma vật, nhưng do cả hai đều có mối liên hệ tâm thần tương liên mắt xích cùng Ngọc Hân nên không bị ảnh hưởng.
Đã xác định được ma vật cầm đầu, cơ thể Đàm lạch cạch vang lên tiếng cơ khí.
Trong khoảnh khắc, gã đã biến thành một chiến thần giáp trụ kín người, thuấn di đến vùng tối phía trước, nơi đó đang có một đôi điểm sáng màu u lục chờ đợi.
Khốc Ly cũng ngay lập tức chọn cho mình đối thủ phù hợp, cặp chủ tớ này lựa chọn tác chiến độc lập, bởi cái không gian ma khí kia lại chính như quê hương họ, nhất là đối với Khốc Ly.
Thanh Vân dùng cặp mắt hoảng hốt nhìn lại Thanh Tuyền:
- Đó… đó có phải là Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ?
Thanh Tuyền gật đầu theo kiểu vừa là phản xạ tự nhiên, vừa có vài phần chưa dám chắc:
- Ta chưa một lần được tiếp xúc cùng giáo đồ Thông Thiên giáo, nhưng biểu hiện kia chín phần là Thông Thiên Tiếp Dẫn Sứ trong truyền thuyết ở hải vực rồi!
Quỷ vụ bên dưới chợt nhiễu động mạnh, dường như đám ma thú đã không còn giữ được bình tĩnh, mười đầu ma thú cấp ba Kim Đan với mọi hình dạng từ Bạng yêu hay Chương Ngư cho đến Hắc Giải… lần lượt lao lên.
Thanh Tuyền gầm lên, cơ thể cũng trương phình rồi hóa thành Thanh Giao bản thể, đầu rồng thân rắn xanh nhạt vô cùng đẹp mắt, điểm đặc biệt là trên mép hắn có đến tám sợi long tu vàng chói, đây đại biểu cho một chút huyết thống của Ngũ Trảo Kim Long, còn được gọi là vạn thú chi vương, là vua của yêu thú.
Chẳng phải vô căn cứ mà Thanh Giao vương lại sắc phong hắn làm thái tử, mà Ảnh Quân hoàn hảo là vậy cũng trăm phương ngàn kế muốn triệt đi vị ‘thân đệ’ này.
Hai điểm sáng u lục thực chất là một đầu Bích Nhãn Huyền Xà bị ma hóa.
Cả khối thân thể khổng lồ đầy lân phiến cuộn tròn lại trông như một quả núi nhỏ, cái đầu hình tam giác với cặp sừng cong cong đu đưa chỉ chớp thời cơ táp đến.
Bích nhãn ma xà thấy Đàm lao tới thì há miệng phun ra một đoàn quang cầu bắn thẳng về phía gã, những quang cầu bất chợt nổ mạnh, sóng xung kích mãnh liệt đến nỗi đất đá trên thực địa đều vỡ vụn thành bột phấn, khí lãng trùng thiên phát ra khiến vài đầu ma vật cấp hai bị đánh bay, nát bét đến chẳng thể nát hơn.
Đàm Phi tuy đã có phòng bị nhưng cũng dính phải dư chấn khiến thân thể lắc lư mãi mới trụ vững được.
Lực lượng của ma xà thật quá mạnh mẽ, khẳng định còn trên cả tứ hoàng tử Kim Thánh tộc một bậc.
Mượn lực dư chấn, thân ảnh Đàm lắc lư vài cái rồi ma mị xuất hiện trên đầu Bích Nhãn Ma Xà, tay gã điểm vào hư không, bầu trời ngay trên đầu cự xà lập tức sáng lên.
“Oanh…”
Một cột sét tím nhạt bổ xuống đầu ma xà, liên tiếp theo đó là bốn cột sét khác giáng xuống với tốc độ nhanh đến không tưởng.
Ma xà vẫn cuộn tròn trên chiến địa, toàn thân nó bột phát ma khí mãnh liệt, một tầng quang trão u lục nhá lên tựa như cái bát úp bao bọc lấy toàn thân nó, kịp thời cản được thế công của năm cái cột sét Ly Tử Thần Lôi.
Tuy nhiên thân thể ma xà ở bên trong vẫn rung lên bần bật, nó gầm lên đau đớn, cả thân hình to lớn quẫy lên một cái, đất đá dưới hạ thân bị trấn nát, đồng thời Đàm cảm nhận được một luồng lực lượng vô cùng lớn ụp xuống đầu mình.
Chiếc đầu lâu to lớn với cặp răng nanh nhểu đầy độc dịch từ trên không bổ xuống thân ảnh Đàm nhanh đến không tưởng, lại là cái đuôi lít nhít gai nhọn quét qua.
Từ đôi u nhãn kia còn phát ra ba động ma lực như trói buộc, khiến mọi cử động của gã chậm lại, văng vẳng còn có tiếng khóc lóc ai oán như muôn trấn nhiếp tâm thần gã.
Tinh Thần Mục và Diệp Tam Họa Bì có thể nói đã miễn nhiễm với mọi loại độc tố và công kích thần niệm.
Tuy nhiên, Đàm vẫn luôn có sự cảnh giác cao độ, một tiếng nổ chói tai vang lên, thân ảnh gã bỗng chốc huyễn hóa ra bảy mươi hai cái hư ảnh rồi mờ dần.
Bích Nhãn Ma Xà vồ hụt con mồi trong gang tấc, nó gầm lên rồi vội vã lăng cỗ thân thể rời đi.
“Ầm, ầm…”
Ngay khi ma xà vừa chuyển thân, mặt đất nơi đó chợt nứt toác, hai cái cốt thủ khổng lồ vấn vít ma khí đâm xuyên từ dưới lên khua khoắng trong không khí.
Vồ hụt ma xà trong một khoảnh khắc, Đàm vội điều động Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo cực tốc bắn lên trên, hai cái cốt thủ nhanh như thiểm điện liền hợp vào nhau, kết thành chưởng ấn, bên trong lòng bàn tay còn có thêm vòng xoáy hắc động là cuồn cuộn ma khí.
Chưởng ấn bất thình lình giáng mạnh vào một điểm nào đó trên không trung.
“Rầm, rầm, rầm…”
Những tiếng nổ lớn vang lên không ngớt, thuật ẩn thân của ma xà đã bị phá đi, Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo với sức mạnh bài sơn đảo hải giáng một đòn cực mạnh lên thân thể ma xà.
Tấm thân khổng lồ của nó rơi tự do từ trên không xuống đập cho mặt đất rung lên bần bật, đất cát và những cành san hô đen vỡ vụn bắn ra tứ phía.
“Grao…”
Ma xà đã nổi điên, nó gầm rống điên dại, lớp lân phiến bỗng dựng ngược cả lên, ma khí từ thân thể bột phát ra bên ngoài cuồn cuộn, chúng tụ lại rất nhanh biến thành một hư ảnh cự xà đen như mực, uy áp bạo tăng đến chóng mặt.
Cả hư ảnh cự xà và bản thể Bích Nhãn Huyền Xà đồng loạt quất đuôi lao về phía Đàm Phi…
Ở chiến đoàn bên này, nhóm người Thanh Vân cùng bốn tên hộ vệ do được sự yểm trợ của Ngọc Hân lại đang chiếm thế thượng phong, đã có ba đầu ma vật bị diệt sát, tuy nhiên ma thú đã bị ma khí quán thể, chúng chỉ biết có tiến lên đánh giết với mục tiêu cắn nuốt nhục thân và tinh hồn của đám sinh vật kia.
Thanh Vân vừa chiến đấu nhưng vẫn chú ý đến chiến cuộc phía xa, chỉ thấy những âm thanh ầm ĩ cùng điện quang nhá lên sáng lòa một vùng.
Khẳng định gã Lân tộc thần bí nọ đang gặp phải đối thủ rất khó nhằn, quả thực chuyến đi Đại Thạch Đảo này vô cùng hung hiểm, và lựa chọn kẻ kia đúng là một lựa chọn sáng suốt.
Thanh Tuyền sau khi nghe được lời cảnh tỉnh của gã Đam Săn Lân tộc với hàm ý sâu sắc, hắn cũng không có dấu diếm thực lực nữa, vị thái tử Thanh Giao hóa ra hình dạng bản thể chiến với một đầu ma vật dạng Chương Ngư.
Có thể trong lòng Thanh Tuyền thống hận Chương Bật đến tột cùng, vậy nên hắn chỉ chọn ma vật mang hình thù bạch tuộc mà tấn công, ra tay hết sức lăng lệ ác liệt.
Khốc Ly đang cuốn lấy ma thú Tuẫn Táng Kình to lớn, sau một hồi giao thủ, hiện thân ảnh ma vật này đang ép sát thân thể ma vật kình ngư, chiếc đuôi đầy gai xương đang đâm sâu vào trong cơ thể Tuẫn Táng, hút lấy hút để năng lượng bản nguyên của ma vật xấu số kia.
Chỉ trong vài nhịp thở, Tuẫn Táng Kình ma vật rống lên bi thảm, đôi mắt đỏ dần trở nên u ám rồi mất đi sinh cơ.
Đồng thời thân thể cũng chỉ còn là một đám da phủ lên khúc xương sống, ma khí cũng bị Khốc Ly hút cạn kiệt đến chẳng còn chút nào.
Chiến cuộc gần như đã an bài, Thanh Tuyền thu lấy khối ma tinh cấp ba rồi quay trở lại bên Thanh Vân.
Ngọc Hân thu hồi pháp thuật, huyễn hóa thành tiểu oa nhi hai ba tuổi bụ bẫm bay về bên Khốc Ly.
Tất cả đều đổ dồn nhãn lực về phía xa xa, nơi đó vẫn nhá lên những cột sét tím nhạt cùng tiếng gầm rú điên dại của dã thú.
Tất cả đều có một niềm tin vào chiến thắng, gã mặt sẹo dẫu có nói này nói nọ về khó khăn hung hiểm nhưng đám người ở đây đều coi gã như một vị chiến thần bất khả chiến bại.
Và lập luận của họ đã đúng, không gian trở về tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió hú ai oán và tiếng lôi điện nhá lên bên trên kết giới.
Mặt sẹo quay trở lại với thương thế chẳng phải nhỏ.
Trạng thái Tiếp Dẫn Sứ đã tán đi, hắc bào của gã rách mướp vô cùng thảm hại, nơi mạng sườn thủng một lỗ lớn, tinh huyết nhểu ra ướt hết một bên vạt chiến bào.
Thanh Tuyền là kẻ đầu tiên chạy đến, hắn ném ra một khỏa Bạng Châu lớn màu vàng nhạt, áp vào lỗ thủng sát đan điền Đàm Phi, Bạng Châu là bảo vật quý giá vào loại nhất nhì Hoàng Sa hải vực, chỉ trong chốc lát mà vết thủng trên cơ thể Đàm Phi đã liền lại.
Cũng có thể do huyết mạch Hỏa Kỳ Lân tự động trị thương, nhưng tóm lại Đàm đã qua cơn phong hiểm.
Hai tên hồ ly dẫu không có nói với nhau lời nào nhưng thẳm sâu trong ánh mắt là sự cảm kích, cũng có thể là cảm thông khi cùng ở một chiến tuyến.
Đàm Phi nhét ba khỏa Phục Nguyên Đan vào miệng nhai nuốt để hồi lại pháp lực, gã lại ném ra linh chu thều thào:
- Lập tức lên đường thôi! Truy binh kiểu gì cũng kéo…
Lời chưa dứt, mặt Đàm tái đi, lại thu linh chu vào không gian giới chỉ, bình thản nói với Thanh Tuyền:
- Chậm mất rồi… Chương Bật đến…
- Hết Chương 164 -