Tinh Hỏa

Chương 172


Đàm Phi nhắm mắt cảm ứng lại một lần cho chắc ăn, rồi trầm giọng như thể không đủ tự tin:
- Có pháp trận ngay lối vào, thêm hai đầu hải thú Kim Đan đại viên mãn ẩn nấp.

Hiện chúng đã cảnh giác đề phòng, sẽ lập tức tấn công ngay khi chúng ta bước qua chỗ tiếp giáp thông đạo này.
Nói đoạn, gã chỉ tay về điểm cuối thông đạo cách xa hơn hai chục trượng tỏ vẻ rất quan ngại.
Thanh Tuyền và Thanh Vân đã chiến đấu sát cánh cùng Đàm nhiều lần, họ hiểu một điều, nếu gã mặt sẹo đã làm ra thái độ như vậy, khẳng định quái vật ẩn sau màn sẽ vô cùng khó chơi.

Thanh Tuyền vẫn là muốn khẳng định lập trường, ánh mắt kiên định hướng Đàm Phi:
- Vậy mới kích thích! Cùng tiến lên thôi các đạo hữu…!?
Đàm Phi cười đểu cáng phụ họa, có vẻ rất ăn nhập với biểu hiện mà Thanh Tuyền làm ra.

Cả gã và tam thái tử Giao tộc cùng khinh thân lao lên, dường như chẳng có thứ gì khiến hai gã này chùn bước.
Không gian nơi cuối thông đạo là một miệng vực lớn, bên dưới đen ngòm đầy sát khí, sâu dưới đáy còn có một điểm sáng nhỏ.

Thế nhưng lơ lửng trên miệng vực lại là một cái đồ hình gần giống với mạng nhện, được dệt lên bởi rất nhiều sợi quang tuyến sáng trắng mảnh mai.
Trên quang võng như mạng nhện kia đang cuộn tròn một đầu mãng xà trắng Kim Đan kỳ, cái cổ dài uốn éo đu đưa chiếc đầu lâu hình tam giác nhìn chòng chọc vào hai kẻ mới xâm nhập.
Băng Giáp Mãng này có sức chiến đấu không thể xem thường, đặc biệt là lực phòng thủ kiên cố, rất khó để tu sĩ cùng cấp có thể xuyên phá lớp băng giáp do nó tạo ra.
Thế nhưng quái vật phía sau Băng Giáp Mãng mới thực sự đáng sợ, Diệt Mục Cửu Đầu Xà cảnh giới kim đan đại viên mãn.

Thân rắn vằn vện ngắn tũn chẳng có chút cân đối nào, chín cái đầu bạnh ra như đầu rắn hổ mang, chiếc đầu chính giữa khảm một viên châu màu đỏ như ngọc.

Khí thế mà Cửu Đầu Xà phóng xuất mang tính áp bách khiến cho tâm thần kẻ đối diện trở nên hoảng loạn.
Những gì mà Đàm Phi biết về quái vật này chỉ là tử vong, là sự khủng bố.


Ngoài sức mạnh gần như vô địch cùng cấp độ, Cửu Đầu Xà còn có một thứ vũ khí nghịch thiên khác, đó là Diệt Mục Bức Xạ.

Khỏa hồng ngọc trên đỉnh đầu chính là nơi phóng ra thứ ánh sáng quỷ dị Diệt Mục.

Con mồi một khi nhìn vào đó, nhẹ thì hủy đi đôi mắt, nặng thì bị bức xạ công phá não bộ, dẫn đến điên loạn.
Cửu Đầu Diệt Mục bị coi là đã tuyệt tích, vậy mà lại xuất hiện ở đây.

Ngày hôm nay sẽ là một ngày vất vả đối với Đàm Phi rồi.
Lúc này Tư Đồ Sơn và Thanh Vân đã chạy đến, Đàm Phi hét lớn cảnh báo:
- Tránh nhìn vào khối hồng ngọc trên đầu quái vật kia...!Vây công Băng Giáp Mãng, Cửu Đầu để tại hạ xử lý...
Nhưng đã muộn.
Lời gã thốt ra còn chưa dứt, thân hình ngắn ngủn của Cửu Đầu Xà chợt tiêu thất.
Thanh Tuyền phản ứng đầu tiên, trên đầu hắn hiện ra viên châu màu lam nhạt xoay tít, nhểu xuống muôn vàn đoàn linh văn bảo vệ, thân thể cũng thuấn di ra xa vài chục trượng.
Thanh Vân nhanh không kém, đồng dạng cũng có viên châu hệt như Thanh Tuyền, linh văn màu lam nhạt bảo vệ lấy toàn bộ thân thể nàng, đồng thời thân ảnh cũng mờ đi chỉ để lại một vệt tàn ảnh.
Tư Đồ Sơn do không hiểu ngôn ngữ của Hoàng Sa hải vực, cũng là ngôn ngữ của nhân loại Già Thiên.

Đến khi ý thức được nguy hiểm từ con rắn xấu xí kia thì đã muộn.

Chợt miệng hắn gào lên đau đớn, cùng với tiếng nổ "bép" như rang bỏng ngô, vậy mà đôi mắt của hắn đã bị Diệt Mục Bức Xạ hủy đi rồi.
Yêu nhân kim đan cũng không phải là loại sinh vật cấp hai tầm thường.

Mặc dù đau đớn cùng hoảng loạn, Từ Đồ Sơn vẫn tế ra được hai cái mai rùa pháp khí phòng ngự hộ thể.


Đồng thời hóa thành bản thể Thủy Giao hung hãn kích tới phía trước.

Sự việc nói ra thì dài nhưng cũng chỉ diễn ra trong chưa đầy hai nhịp thở.
Đàm Phi đảo mắt ra hiệu cho huynh muội nhà Thanh Giao, bản thân gã bay lên cao, tay kết phật ấn lẩm lẩm chú ngữ.

Không trung sáng lên, các điểm tinh quang hội tụ cả về, kết thành muôn vàn hư ảnh cánh sen bay lững lờ.

Không khí trở nên vặn vẹo, đâu đó còn thoang thoảng mùi hương Ngọc Am Mộc thanh tịnh.

Một cái chưởng ấn vàng chói rẽ đám hư ảnh cánh hoa sen ra, đập thẳng xuống dưới, đúng nơi ẩn nấp của Cửu Đầu Xà.
Cửu Đầu đang đối phó với trạng thái điên loạn của Thủy Giao do Đồ Sơn biến ra, thấy chưởng ấn mang đầy áp lực giáng xuống thì vội lắc mình tránh né.

Tuy nhiên vẫn chậm mất một nhịp, hai cái đầu lâu bị cự chưởng vả trúng, mắt và răng nanh bay ra tứ tán, cả cỗ thân thể khổng lồ oằn lên văng mạnh ra xa.

Dư lực của chưởng ấn còn đánh lõm cả xuống lớp quang võng giăng như mạng nhện bên dưới.
Tư Đồ Sơn biết có người giải vây vội lùi về sau trị thương, đôi mắt đã phế rồi, nhưng linh thức vẫn cảm ứng được những thứ chung quanh.

Chiến lực coi như đại giảm, chẳng thể tiếp tục tham gia thám hiểm bảo tàng kia, hòng ăn chia cùng đám Thanh Giao ất ơ bên Hoàng Sa hải vực.
Một nỗi chua chát cay đắng dâng lên uất nghẹn, cũng đành cắn răng mà đè nén xuống.

Bảo tàng do hắn và đồng bọn tìm ra, chẳng ngờ lại bị bọn Thủy Mẫu khốn nạn rình rập, rồi đến Thanh Giao hớt tay trên.


Điều an ủi lớn nhất đối với hắn lúc này là sự hung hiểm cùng cực đến từ Cửu Đầu Xà, đám ngoại vực kia dẫu có bản lĩnh đến đâu cũng khó qua cửa ải này.

Chi bằng trở về trong tộc, bẩm báo mấy vị tiền bối cử thêm nhân thủ thu thập yêu vật và mở ra bảo tàng.
Tại miệng vực, Thanh Vân, Thanh Tuyền đang vây công đánh Băng Giáp Mãng.

Mãng xà có lực phòng thủ phải gọi là quá khủng bố.

Tầng tầng lớp lớp tường băng dày cả trượng được nó dựng lên liên miên, chịu đựng đủ loại công kích từ huynh muội Thanh Giao.

Về cơ bản là yêu vật này chưa bị nguy hiểm đến tính mạng, có vẻ như nó đang chờ thời cơ để phản công.
Ở chiến đoàn khác, Cửu Đầu Xà đã lấy lại thế chủ động sau đòn đánh lén, hai cái đầu rắn tuy phế nhưng chiến lực của nó vẫn rất mạnh, điều này chỉ làm cho hung tính càng thêm bột phát.

Công kích sóng bức xạ bắn về phía Đàm Phi liên miên bất tuyệt, bảy cái đầu rắn cũng liên tục nhả ra quang cầu, thủy cầu và lôi điện, mục tiêu đương nhiên là gã nhân loại mặt sẹo đáng ghét rồi.
Đàm Phi phải sử dụng Phong Mị kết hợp cùng thất thập nhị ma ảnh và Lợi Thủy Hài mới miễn cưỡng tránh né được thế công của yêu vật.

Vừa rồi gã thử nghiệm chiêu số Phật Độ Tịnh Liên trong bộ công pháp phật môn mới lấy được từ Kim Hãn, một chiêu đánh lén dẫu không đắc thủ nhưng thập phần uy lực, thậm chí còn mạnh hơn cả Phiên Thiên Bạch Cốt Trảo.
Xác định không thể lấy cứng đối cứng cùng Diệt Mục Cửu Đầu, vẫn phải dùng đến pháp trận mà diệt đi đầu yêu khủng bố này.

Tâm ý động, trên tay đã nhiều ra một cây Phương Thiên Họa Kích.

Gã bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh hơn trên chiến địa, vừa tránh né đòn tấn công đủ loại màu sắc của Cửu Đầu, vừa bố trí Thất Tinh Diệt Yêu trận.
“Ầm, ầm, ầm…”
Bảy cây trụ đá từ dưới tấm quang võng trồi lên, khoảng không gian chung quanh cửu đầu xà rung lắc dữ dội, hãm yêu vật vào trong một rừng thạch trụ, loạn thạch từng khối to như những con trâu nước bay đầy trời.
Đàm Phi từ sau một tảng đá lớn vung đao chém tới, Đao Yếu Kiến Huyết không thấy máu không dừng, lưỡi đao xoắn vặn với lực xuyên phá khủng khiếp đâm thẳng vào khỏa hồng ngọc trên đỉnh đầu xà yêu.

Mặc dù Tinh Thần Mục đã được khởi vận ở cấp độ cao nhất, nhưng Diệt Mục Bức Xạ vẫn gây tổn thương tâm thần không hề nhẹ, lại là đôi mắt đau nhức như ngàn vạn mũi kim trâm.


Quả thực, nếu không trừ bỏ sớm viên hồng ngọc kia, kể cả gã có sử dụng thêm nhiều thủ đoạn nữa thì vẫn ngã xuống trước đầu yêu vật khó chơi này.
Cửu Đầu Xà đã ở cảnh giới đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là ngưng ra Nguyên Anh, trở thành thú hóa hình, linh trí dẫu chưa bằng được nhân loại nhưng cũng cực cao rồi, nó đâu có ngu mà để cho nhân loại kia phá đi đòn sát thủ.

Chỉ thấy cả bảy cái đầu rắn cùng há hoác, khạc ra những dải ánh sáng trắng, kết thành đồ hình kỳ quái, dễ dàng cản được Đao Yếu Kiến Huyết công kích triền miên.
Chiến cuộc đang hồi gay cấn, Tư Đồ Sơn lùi dần về phía thông đạo, ý đồ đương nhiên ra chuồn khỏi mớ hỗn độn này.

Nhưng hắn mới chạy được có ba trượng, từ trong bóng tối nhá lên quang điểm đánh tới, phản xạ của Đồ Sơn là tế ra pháp khí hộ thể.
“Phụp…”
“Hự…”
Một chiếc tiêm cốt trắng hếu đâm xuyên qua pháp khí phòng ngự, trực tiếp trấn nát cương khí hộ thể, đâm xuyên vào giữa bụng tên yêu nhân Nhâm Giao, bắt đầu hút lấy hút để dịch thể trong người hắn, cho đến lúc Tư Đồ Sơn chỉ còn là một đống da bọc xương.
Khốc Ly ném đống da mềm xuống đất, ồm ồm cất lên vài câu có lẽ chỉ hắn mới hiểu, xong giơ tay ném ra một hỏa cầu màu đen thiêu đống da kia thành tro bụi, tiện tay thu hồi Ngọc Loa trữ vật hòng dâng lên chủ nhân báo công.

Thân ảnh hắn mờ đi rồi tiêu thất trong thông đạo, từ lúc xuất hiện cho đến lúc diệt sát tên Nhâm Giao chỉ trong ba, bốn nhịp thở, ra tay nhanh gọn chẳng chút sai sót.

Thanh Vân, Thanh Tuyền đang tập trung cuốn lấy Băng Giáp mãng nên chưa phát hiện ra dị trạng.

Tư Đồ Sơn cứ vậy mà biến mất khỏi thế gian, chẳng còn ai có thể tìm ra tung tích của hắn nữa.
Ở trong Thất Tinh Diệt Yêu, Đàm Phi lúc này đã kích phát trạng thái Hỏa Kỳ Lân cấp ba.

Đã có Diệp Tam Họa Bì bách độc bất xâm, gã chẳng ngán ngại bất kỳ loại độc nào từ Cửu Đầu Xà, chỉ là sức chiến đấu của yêu này quá khủng bố.

Mỗi một cú bổ xuống, mỗi một cái quất đuôi, tất cả đều mang đến một lực lượng vô cùng cường đại, lại là lớp lân phiến cứng rắn đến đáng sợ, lân trảo sắc bén là vậy cũng chỉ gây ra vài vết xước ngoài da cho nó.
Đã đến lúc tung ra sát chiêu nhằm giải quyết trận đấu, nến còn dây dưa thêm, thần niệm của gã cũng không thể chống chịu nổi thứ ánh sáng quỷ quái Diệt Mục Bức Xạ kia.
- Hết Chương 174 -

Bình Luận (0)
Comment