Đã ba tháng trôi qua, Mai Yển vẫn chưa có quay trở lại.
Bản thân Đàm Phi có chút dự cảm chẳng lành, tâm thần bứt rứt khó diễn tả, vì vậy mà việc tu hành cũng thành ra trễ nải.
Mặc dù rất kiêng kỵ khoảng không gian vô định dưới tiểu hồ, lại là lời dặn dò của Mai Yển trước khi rời đi, nhưng dự cảm kia vẫn thôi thúc Đàm Phi phải thám hiểm hồ nước trong xanh một chuyến.
Gã liền thu hồi toàn bộ đám yêu thú lại, túi linh thú tước đoạt từ Long tộc Ngao Bình có đến bốn ngăn, đủ chỗ cho đám thuộc hạ có thể an ổn tu luyện.
Kiểm tra lại động phủ một lượt, để lại vài cái ấn ký cảnh giác, rồi tán đi hai cái pháp trận bảo vệ mà rời đi.
Đứng bên bờ hồ một lúc, gã liền để Lục Hầu ngồi trên vai, từ từ tiềm nhập xuống lòng hồ.
Hồ sâu hun hút, phi hành xuống dưới một quãng thời gian mà Đàm vẫn chưa cảm ứng được điểm gì khác thường, Lợi Thủy Vân Hài phát huy hết hiệu năng, thế nhưng trước mặt chỉ và một khoảng hư vô tăm tối mờ mịt.
Đến cả Lục Hầu cũng lắc đầu, cho dù thính lực của nó còn mạnh hơn gã một đoạn.
Hồ sâu đến cả ngàn trượng, tiềm hành mãi vẫn chưa thấy đáy, không gian mở lớn dần rồi trở thành vô hạn.
Đàm lặn thêm gần ngàn trượng nữa, vẫn là một vùng thủy giới mênh mông vô định, cũng chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống.
Cò đang khá bối rối, chợt Lục Hầu chỉ tay về hướng vô định, rít lên những tiếng "chí chí" đầy hoảng sợ, rồi nó chui tọt vào túi linh thú, không dám thò mặt ra nữa, câu thông thần niệm cũng chẳng được.
Đàm Phi lưỡng lự trong vài nhịp thở, rốt cuộc cũng thu hết can đảm phi hành về hướng yêu hầu vừa chỉ.
Bốn trăm dặm, phía trước có điểm sáng mờ nhạt.
Gã giảm tốc độ, từ từ bay đến, một tầng uy áp khủng bố buông xuống khiến tâm thần hoảng hốt, thứ đập vào mắt làm gã không khỏi giật mình.
Hai cái xác cự xà khổng lồ trôi nổi bất định trong làn nước tối tăm, chính thứ này đã làm Lục Hầu hoảng sợ.
Mặc dù chúng đã chết, nhưng uy áp buông xuống vẫn vô cùng khủng bố, Đàm hiện đang là sinh vật cấp ba, lực lượng thần niệm lại cường đại vượt xa tu sĩ cùng cấp, vậy mà tâm thần còn cảm thấy bức bối, kinh hãi, nó phát ra từ nội tâm sâu thẳm, rất khó diễn tả.
Thời gian tử vong ước tính cũng khớp với thời điểm Mai Yển rời đi, việc lão ‘câu vận khí’ bên hồ liệu có phải là chờ đợi đám yêu xà này? Và bí ẩn đằng sau những cái xác kia là gì? Hẳn là rất đáng mong đợi .
Huyền Phù xem xét hai cỗ tử thi khổng lồ một đoạn thời gian, Đàm Phi có thể kết luận một điều, chúng đều là sinh vật cấp bốn nhưng chưa có hóa hình.
Đầu lâu của loài này rất nhỏ, thân lại to lớn không cân xứng.
Ở Việt Quốc quê hương gã, người ta gọi thứ này là ‘Trăn Tinh’, nhưng đối với tu tiên giả Vân Lam, họ vẫn đánh đồng và xét chúng vào lớp xà yêu.
Lại nói về thú cấp bốn chưa hóa hình, những loài này thường là loài biến dị, lại do thần thông đặc thù bẩm sinh, tu luyện yêu pháp theo một hướng riêng, không giống với các loại yêu thú khác.
Mặc dù chưa biến hình nhưng không đồng nghĩa với linh trí thấp, đặc biệt là chiến lực cực mạnh, mạnh hơn sinh vật cùng cấp rất nhiều.
Hai đầu yêu cấp bốn chết đi, nơi bụng đều bị xuyên thủng, cột sống đứt đoạn, hẳn là Yêu Đan đã bị lấy đi, mọi thứ còn lại đều là nguyên trạng.
Đối với tu sĩ cấp năm như Mai Yển, đồ vật trên người hai con ‘trăn tinh’ này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với Đàm Phi lại là một khối tài sản khổng lồ, tất cả đều là ‘bảo’, từ da cho đến xương.
Gã chẳng việc gì phải kiêng kỵ, Liệt Không Đao và Kiềm Lam Kiếm được ném ra giải phẫu thi thể nhị yêu cấp bốn này.
Ngẫm đến câu nói của lão giả họ Mai; “Vận khí đến tình cờ và bất ngờ…”.
Trong hoàn cảnh này quá đúng, gã chẳng phải làm gì, bỗng đâu vớ được hai cái xác quý giá, nguyên liệu chế bảo chưa cần nói đến, chỉ cần đem ra bán kiếm lời cũng khối kẻ đỏ mắt thu mua.
Đây đúng là ‘không làm mà cũng có ăn’ chẳng sai.
Đã cảm ứng được ba động linh lực ở phía xa, sau khi thu dọn gọn ghẽ hai hai cái xác, Đàm tiếp tục hướng phía trước phi hành.
Độ cảnh giác đặt ở mức cao nhất, một tay cầm Tàn Đao, một tay nắm Ngọc Ấn, Lạc kim Tiền huyền phù dưới chân.
Xa xa ẩn hiện một quang điểm nhỏ, rồi lớn dần thành một quang cầu sáng xanh như màu thiên thanh.
Quang cầu có kích thước rất lớn, cao đến vài trăm trượng, linh khí tỏa ra nhàn nhạt, chẳng thể nhìn thấy thứ gì bên trong, cảm ứng thần niệm cũng bị đẩy ra chẳng thể tiếp cận.
Đàm phi hành quanh quang cầu một vòng, chu vi ước tính chừng năm, sáu dặm.
Chẳng thể phát hiện thêm điểm bất thường nào, gã quay lại điểm ban đầu, tính toán đến phương cách thâm nhập vào bên trong.
Một lần nữa triệu hồi ra Lục Hầu, Đàm liền hạ lệnh:
- Tiểu quỷ có nhận biết được khí tức hay mùi vị của ‘lão già’?
Yêu hầu gật đầu tỏ ra tự tin, nó lại hểnh mũi lên hít ngửi rồi chỉ tay vào quang cầu, miệng rít lên "khẹc khẹc" đầy tự mãn.
Đàm hiểu ý liền ném cho hai khối Tinh Thạch bằng trái nho, Lục Hầu vội bắt lấy rồi bỏ tọt vào mồm nhai nuốt như ăn kẹo.
Đàm lại đi quanh quang cầu thêm lượt nữa, vẫn không thể cảm ứng được động tĩnh bên trong.
Mai Yển chắc chắn đã đi vào từ lâu rồi, thời gian cũng có đến ba tháng, chẳng hiểu lão làm trò quỷ gì trong này nữa? Rốt cuộc gã cũng phải vào đó tìm hiểu cho rõ nguồn cơn.
Thụ Thiên Ấn rời tay, đánh mạnh lên bề mặt quang cầu, chỉ có tiếng va chạm của kim khí và tia lửa phát ra, bảo vệ bề mặt quang cầu còn có một tầng cấm chế trong vắt.
Chỉ khi nào có tác động ngoại lực nó mới nhá lên mờ ảo.
Tiếp tục là đao Liệt Không chém tới, kết quả cũng chẳng sai biệt.
Thu lại hai món pháp khí, song mục Đàm chợt sáng lên hai điểm bích lục quỷ dị, từng đoàn quang luân chiếu xạ lên quang cầu, Tinh Thần Mục được khởi vận hòng phá đi kết giới.
Miệng gã hét lớn:
-Phá...
Tinh Thần Mục lấy năng lượng từ quang điểm, những vòng quang luân bạo phát lục quang, bề mặt quang cầu bị đánh thủng một lỗ lớn cỡ cái mâm.
Đàm vội tùng theo ánh sáng từ những vòng quang luân mà khinh thân chui qua lỗ hổng kết giới.
Đập vào mắt Đàm Phi là một vùng sơn thanh thủy tú, đẹp đến động lòng.
Xa xa là những triền núi đá vôi góc cạnh, sông ngòi, ao hồ quanh co xanh biếc, từng đàn cò trắng dập dờn lướt trên mặt nước, hươu nai nhởn nhơ gặm cỏ bên bờ hồ rất nhàn nhã thanh bình.
Linh khí nồng đậm chẳng kém gì tại Quỳnh Giao Sơn tại Luân Hồi Viên.
Gã vội bay về phía trung tâm, nơi gã cảm ứng được khí tức của phàm nhân Mai Yển.
Chợt khí huyết trong người nhộn nhạo, ‘Quang Điểm’ bắt đầu chạy loạn, nó dường như đang bị thứ gì đó kích thích, gã phải áp chế cảm xúc xuống bằng Định Thần Thuật, bởi hiện tại ‘Quang Điểm’ chính là một phần tâm thức của gã, và bản thân gã cũng phụ thuộc một phần vào ‘quang điểm’, nó tựa như một không thể tách rời.
Mai Yển lặng lẽ lơ lửng trên hồ, mũi chân điểm nhẹ trên mặt nước lăn tăn, tu vi chẳng có, vẫn là một lão giả phàm nhân yếu đuối.
Trước mặt lão là vách núi thẳng đứng, từ bên nhểu xuống những đám dây leo xoắn xuýt to như cột nhà ba gian.
Từng Phiến lá lớn xanh mướt, tỏa ta linh khí kinh người.
Thế nhưng điểm đáng chú ý nhất lại chính là những khối cầu màu thiên thanh căng mọng, lớn cỡ trái dưa hấu tại quê hương gã.
Đàm lẩm nhẫm đếm đi đếm lại được chín quả, xong cảm giác như chỉ có tám, rồi gã lại đếm, miệng lẩm nhẩm hoài mãi không thôi.
Rốt cuộc gã cũng bị rơi vào trầm tư bất động hệt như Mai Yển, hai kẻ nhân tộc cứ đứng đó phiêu hốt trên mặt hồ tĩnh lặng.
Bỗng một cảm giác đói khát xâm chiếm tâm thức Đàm Phi, gã muốn ăn tất cả, muốn cắn nuốt mọi thứ, giống như một cái hắc động tham lam cuốn lấy bất cứ thứ gì trước mặt.
Chợt Đàm bừng tỉnh, trong khi Mai Yển vẫn lặng lẽ đứng đó với cặp mắt vô thần.
Thứ đầu tiên gã trông thấy là quả dưa hấu màu xanh nhạt kia, chính xác là tâm thức gã chỉ có tập trung vào đó.
Thân ảnh nháng lên, chớp mắt Đàm Phi đã đến bên vách đá, giơ tay bứt lấy một quả, dùng hai tay ép mạnh.
Từ trong Thanh Quả nhểu ra đoàn dịch lỏng màu thiên thanh thơm ngào ngạt, linh khí ba động cực mãnh liệt.
Đoàn dịch cứ thế chạy vào miệng gã, trôi qua cổ họng tạo cảm giác mát lạnh rồi xuống đan điền, bị Quang Điểm đói khát hấp thụ một cách điên cuồng.
Khi đoàn dịch lỏng cạn kiệt, Thanh Quả trở nên khô héo rồi tan biến thành vô vàn điểm tinh quang nhỏ li ti, phiêu tán đi chẳng còn tồn tại nữa.
Cơn đói khát vẫn ám ảnh chưa dứt, Đàm tiếp tục hái thêm một quả, hút lấy linh dịch thêm lần nữa.
Khi Thanh Quả thứ hai tan rã vào hư không, cũng là lúc Quang Điểm dừng hấp thụ, gã vỗ vỗ bụng tựa như no nê thỏa mãn.
Chợt một cơn đói khát khác lại ập đến, cảm giác lần này lại có sự quen thuộc không hề nhỏ.
Gã vội lấy túi da đeo bên hông, rốc ngược đồ vật bên trong vào miệng.
Những điểm Không Gian Ánh Linh mới thu thập nhao nhao chạy vào miệng, tiếp tục bị Quang Điểm cắn nuốt một hồi.
Đình chỉ việc cắn nuốt Ánh Linh, cũng là lúc cơ thể mệt mỏi cực điểm, tâm thần cũng trì trệ nặng nề.
Nhưng Đàm Phi hiểu, lần này Quang Điểm sẽ có biến chuyển lớn, mỗi lần Quang Điểm thay đổi là một lần gã được hưởng lợi, và gã đã mong mỏi điều này từ rất lâu rồi.
Ngồi đả tọa ngay tại vách núi, linh khí trong kết giới dần hội tụ về trên đầu gã rất nhiều, ngưng thực thành một vòng xoáy hắc động rồi chạy thẳng xuống Nê Hoàn Cung trên đỉnh đầu.
Đan điền dần trở nên nóng ran, co dãn theo từng nhịp thở, Quang Điểm lại hút lấy tất cả linh khí mới thâm nhập thể nội, lớn dần lên từng tí một.
Liệu đây có phải là đột phá cảnh giới?