Linh chu của Đàm Phi là dạng phổ thông, chính là tước đoạt từ tay Lưu Hạo Ngọc Hư Cung từ nhiều năm trước.
Vì vậy mà tốc độ di chuyển không nhanh, thấm thoát đã rời Thiên Bích đảo được năm ngày.
Đứng nơi đầu thuyền, gã liền hỏi Thanh Hà:
- Tốc độ thế này có ảnh hưởng đến thời gian của Hồ đạo hữu?
Hồ tiên tử đứng cạnh cười cười đầy ẩn ý, nàng ta còn muốn một cái linh chu cùi bắp hơn nữa.
Dẫu vậy vẫn là quay sang nhìn vào mắt Đàm Phi đưa ra quan điểm:
- Ta lại nghĩ Huyền Tử huynh đang cố tình hưởng thụ quãng thời gian an nhàn này.
Những ngày vừa qua, muội quan sát thấy huynh thường ngẩn ngơ nhìn trời rồi thở dài.
Phải chăng là đang hồi tưởng lại một đoạn quá khứ!?
Đàm Phi rời ánh mắt khỏi gương mặt tuyệt sắc đến hoàn mỹ kia, nhìn về một hòn đảo nhỏ cô độc trơ trọi giữa biển, chuyển hướng câu chuyện:
- Đã năm ngày, chúng ta đến vùng nào rồi?
Hà hiểu được phần nào tính cách của Đàm, vậy nên nàng ta chẳng lấy thế làm buồn lòng:
- Nhìn cảnh sắc này, có lẽ đã vào Tây Nam Khu rồi, chừng nửa ngày nữa sẽ đến Long An Thành, thành thị lớn thứ hai chỉ sau Cần Thơ Thành, trung tâm của Tây Nam Khu.
Từ Long An đi về phía cực tây chừng ba ngày sẽ đến cấm địa của Lãn Ông, Thượng Hồng đảo.
Đàm gật đầu vẻ đã hiểu, linh chu vẫn giữ nguyên tốc độ mà phi hành.
Hồ Thanh Hà khoanh tay trước ngực, có vẻ như đã bị nhiễm chút ‘không khí lạnh’, nàng dần nhích sát về phía Đàm Phi như thể tìm kiếm một chút hơi ấm từ một tên tu sĩ hỏa căn chủ đạo.
Đàm vẫn đứng đó bễ nghễ lạnh lùng như tượng gỗ, ánh mắt bình thản đến lạ.
Loạn Hải Vực có địa hình phức tạp đặc thù.
Ở hai vạn năm trước, nơi này rất giàu tài nguyên khoáng sản, lại có vị trí địa lý thuận tiện liên thông với những đại lục lớn.
Các cổ phái lớn như Thất Đại Phái Già Thiên, hay Liên Minh Bộ Tộc Cô Thiên đều có trụ sở lớn ở đây, đương nhiên là thu thập trao đổi linh tài địa bảo rồi, và tất nhiên chẳng thể thiếu mặt Thông Thiên Giáo.
Phiến đại lục này là nơi quần cư hỗn tạp nhất Vân Lam giới; nhân loại, yêu nhân, yêu thú hóa hình, hải yêu… tất cả đều có thể tìm thấy trên mảnh lục địa này.
Vạn Tiên Chiến Kỷ thực chất là cuộc chiến xoay quanh quyền lợi của Thông Thiên Giáo và Thất Tông Gài Thiên, nó âm ỉ kéo dài trong nhiều năm, chiến loạn ở Già Thiên chỉ là điểm khởi đầu.
Đỉnh cao là Vạn Tiên Trận diễn ra trên chính Loạn Hải Vực.
Bốn tên đại năng Thượng Thiên Sư cùng xuất trận, hàng vạn giáo đồ Thông Thiên đấu với môn hạ thất tông, biến nơi đây thành một bãi chiến trường khổng lồ trải dài cả vạn dặm, cày xới mảng đại địa đến nát bét chẳng thể nát hơn.
Cuối cùng Thông Thiên Chân Nhân Đàm Đình Thông không thể lấy một địch ba, liền thi triển bí pháp tạo ra một cái kết giới lớn, đẩy toàn bộ tu sĩ ra ngoài, mang theo một mảnh đại địa với vô vàn tài nguyên rời đi.
Phế tích do vị đại năng này để lại chính là một Loạn Hải với vô vàn hòn đảo lớn nhỏ.
Cũng vì lực phá hoại của đại năng Thượng Thiên Sư là quá lớn, có thể hủy hoại luôn cả Vân Lam Giới.
Vậy nên kể từ khi Đàm Đình Thông biến mất, những vị đại năng khác liền rút khỏi tu tiên giới mà quy ẩn.
Còn lập ra một hiệp định cấm không cho sinh vật cấp năm tham gia mọi hoạt động của các môn phái bang hội tu chân, kẻ nào vi phạm, liền lập tức bị ‘Hội Đồng Chưởng Khống’ thi hành án tử.
Kể từ sau Vạn Tiên Chiến, Loạn Hải Vực rơi vào cảnh hỗn loạn, không có một tổ chức nào đủ mạnh để đứng ra làm ‘lão đại’.
Ở đây, nắm đấm là quyền lực, mạnh được yếu thua, vô thiên vô pháp.
Địa đồ cũng được chia làm tám khu lấy theo bát phương; Đông, Tây, Nam, Bắc, Tây Bắc, Đông Bắc, Tây Nam và Đông Nam.
Mỗi khu đều có vài cái tổ chức lớn tranh giành ăn chia địa bàn, các tổ chức nhỏ nay chạy theo bợ đít người này, mai dựa dẫm ôm chân kẻ kia, tất cả cũng đều là để tồn tại mà thôi.
Khung cảnh trước mắt bắt đầu biến đổi sinh động hơn, dưới đại địa lít nhít những đảo nhỏ bao chung quanh các đảo lớn, nơi đây có vẻ trù phú hơn Tây Bắc Khu.
Lác đác những thửa ruộng vàng óng do phàm nhân canh tác, dẫu tứ bề là biển cả, nhưng trên những đảo siêu lớn vẫn có sông ngòi kênh rạch.
Thời thơ ấu thường phải đi cày thuê cuốc mướn, vậy nên Đàm có thể nhận biết được một số giống lúa thường trồng trên đất nhiễm mặn.
Tiếng Hồ Thanh Hà thì thầm bên tai kéo gã về thực tại:
- Tây Nam Khu có bốn thế lực lớn; Cần Thơ Thành, có vẻ như quan hệ khăng khít với Hãm Không Đảo Già Thiên.
Long An Bang, đại bản doanh chính là Long An Thành.
Bạc Liêu Hội, sân sau của Ngọc Hư Cung và một thế lực bí ẩn mang tên Đồng Tháp, có lẽ là bức bình phong của Thông Thiên Giáo Loạn Hải.
Bốn nhà này minh tranh ám đấu còn khốc liệt hơn Tây Bắc Khu của chúng ta rất nhiều.
Đàm Phi gật đầu xác nhận thông tin, gã dò hỏi:
- Sắp tới là Long An Thành, vậy chúng ta có nên ghé vào đó nghỉ ngơi thăm thú vài cái phường thị không?
Mỹ mâu Hà sáng lên, cười rất tươi phô ra hàm răng trắng như ngọc, đều tăm tắp:
- Cũng được, nếu may mắn, ở đây sẽ bắt gặp lễ hội ánh sáng vào mỗi dịp trăng tròn.
Đàm Phi chợt phát hoảng, gã nhớ đêm qua khi đứng trên đầu thuyền, ánh trăng sáng soi vằng vặc xuống đầu gã, khiến gã không kìm nổi mà triển luôn pháp Minh Tưởng ngay trước mặt Thanh Hà.
Có vẻ như lời đề nghị vừa rồi của gã đã vô tình tạo cơ hội vui vẻ cho Hồ tiên tử rồi.
Gã chỉ biết lắc đầu cười trừ, trong khi Hồ Thanh Hà hí hửng thấy rõ.
Lác đác có bóng dáng tu sĩ ngự không chạy qua chạy lại, xa xa đã thấy một tòa thành trì lớn với tường thành bằng đá xám vững trãi.
Bên ngoài tường thành lít nhít làng mạc, đồng ruộng do phàm nhân canh tác, chủ yếu là lúa nước.
Thanh Hà chỉ về một tấm lụa lớn bay lướt qua mặt hai người, Đàm thoáng thấy hai chữ “Cấm Không” viết theo lối văn tự Già Thiên, gã liền thu linh chu lại, hai người hạ xuống một đoạn sơn đạo nhỏ tản bộ đi vào thành.
Long An Thành khá lớn, có bốn cái đại môn hướng ra bốn phía Đông Tây Nam Bắc, nơi hai người đi vào là cửa Bắc, rất ít tu sĩ qua lại.
Long An Thành là đầu não của Long An Bang, chỉ cho phép tu tiên giả ra vào, cảnh giới cửa Bắc chỉ có một tổ ba tên Thượng Linh Sư, trông thấy hai tu sĩ cao cấp Đại Linh Sư thì vội niềm nở mời mọc, cũng chẳng có làm ra cái gì đăng ký hay biên tên tuổi vào sổ ra vào.
Đàm Phi và Thanh Hà cùng tản bộ trên con đường lát đá sần sùi, kiến trúc nơi đây thật hỗn tạp, pha trộn đủ cả nét cổ kính của Già Thiên, nét mới mẻ đương đại của Loạn Hải, còn pha thêm một chút sắc màu của Vô Biên Hải.
Khu trung tâm là cấm địa của thượng tầng Long An Bang, đó lại là một lớp tường thành cao vút kiên cố, bang chúng qua lại cảnh giới đông như trẩy hội, lại là các loại cấm chế lộ thiên màu mè nhấp nhá thập phần sinh động.
Long An Bang này lớn thật, nhưng so với Thất Đại Tông Môn Già Thiên thì chỉ như một đứa trẻ nít lên ba mà thôi.
Đàm Phi liền quay sang Thanh Hà thấp giọng:
- Hồ đạo hữu thông thuộc chỗ này, vậy dẫn ta qua khu phường thị xem xét một chút á!
Thanh Hà ôn nhu gật đầu, một chút biểu cảm xuất hiện trên khuôn mặt nhưng đã bị lớp linh nhiễu mỏng che đi mất rồi.
Ở bất kỳ đâu, phường thị vẫn luôn là nơi đông vui nhộn nhịp nhất, tu sĩ qua lại tấp nập, tiếng ngã giá, chửi bới văng tục hòa quyện vào nhau tạo nên một thứ âm thanh đầy huyên náo.
Tộc loại cũng rất là đa dạng phong phú, kia là hai con Ngạc Ngư thân người đầu Cá Sấu vác chùy hùng hổ đi ngang, kia là một nữ nhân mang huyết mạch Bạch Hổ với lông trắng kết hợp vằn đen, nếu không có cặp nhũ hoa gồ tướng lên có lẽ Đàm đã ngộ nhận là một con hổ đực…
Những quầy hàng nhỏ bày bán linh tài đều là thứ không vừa mắt, hai người liền đi vào những cửa tiệm lớn, hoành tráng hơn, và có cung cách phục vụ chu đáo nhiệt tình hơn rất nhiều.
Sau nửa ngày quanh quẩn tại khu phường thị, Đàm Phi và Hồ tiên tử cũng đã thu vào một lượng lớn tài nguyên, một số linh tài đặc thù dùng cho việc sửa chữa phục chế Khôi Lỗi cũng đã thu thập đủ, gã cần sửa chữa lại Man Đầu và Hắc Thủ kể từ sau trận chiến cùng Điền Khởi Nguyên.
Hồ Thanh Hà cũng thu mua được một lượng lớn da và lông yêu thú, đương nhiên là để chế phù rồi.
Một lần sát cánh chiến đấu cùng nàng, Đàm biết nữ nhân này là một cái chức nghiệp Phù Sư, sau bao năm, có lẽ đã tấn thăng lên cấp độ tông sư rồi cũng nên.
Mặt trời đã ngả về tây, một nửa vầng mặt nhật bị đại dương nơi đường chân trời nuốt chửng, chiếu thứ ánh sáng đỏ ối lên vạn vật.
Hai người cùng rời khỏi phường thị, tản bộ trên đường ngắm cảnh.
Những cửa tiệm kinh doanh linh tài đã bắt đầu dương đèn, toàn là loại đèn lồng mang hình dáng muông thú.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Long An Thành bỗng sáng rực lên bởi đèn lồng và hoa đăng.
Đúng là lễ hội ánh sáng đã bắt đầu rồi.
Hồ Thanh Hà chợt mấp máy môi truyền âm:
“Có người theo dõi chúng ta! Mời Huyền Tử huynh đưa ra chủ ý?”
Đàm Phi cười nhạt, bước lên một cây cầu lớn hình vòng cung, ngó nghiêng như thể muốn khám phá nhân sinh Long An Thành vậy.
“Kệ chúng đi, Hà đạo hữu cứ vui chơi thỏa thích, đêm nay rời khỏi thành ta sẽ có an bài cho chúng, hắc…”
Hồ Thanh Hà nhoẻn môi xinh cười rạng rỡ, chạy lại bên cạnh Đàm, đứng dựa vào thành cầu nhìn ngắm bầu trời đầy sao.
“Víu… Bùm…”
Hàng loạt những tiếng động như phóng lao và tiếng nổ lớn vang lên, rất nhiều Hỏa Pháo Hoa được bắn lên giăng đầy trời, chúng nổ mạnh trên không trung rồi tỏa ra như những bông hoa muôn màu, cảnh tượng thực sự đẹp đẽ và hoành tráng biết bao.
Đây mới đích thực là lễ hội ánh sáng, Long An Bang thực cũng biết cách câu dẫn tu tiên giả vãng lai quá đi.