Đàm Phi trầm ngâm ra chiều tính toán thiệt hơn, cuối cùng gã thở dài:
- Linh thảo ngàn năm vãn bối không có trong người, ở lại đây hai năm cũng là điều không thể, còn đám bang chúng đang đợi đỏ mắt tại Thiên Bích Đảo...!Đánh với tiền bối một trận? hắc...!tiểu bối chưa ngu đến độ mất não! Bằng tất cả sự tôn trọng, vãn bối xin hủy đi mối giao dịch này.
Chân nhân, ngài bảo trọng!
Lời vừa dứt, Đàm liền đứng dậy đặt tay lên ngực trái hướng Lãn Ông cung kính nghiêng đầu, vẻ mặt lộ rõ sự tiếc nuối.
Xong gã làm hiệu với Hồ tiên tử rồi rời khỏi khách phòng.
Lãn Ông khá là bất ngờ trước động thái trên, gã mặt sẹo này cũng thuộc loại quyết đoán, một lời không hợp lập tức rời đi, từ rất lâu rồi mới có kẻ phá đi bố cục do lão làm ra.
Theo như kinh nghiệm lâu năm của lão, hẳn gã đang cất giữ rất nhiều thứ hay ho, chỉ có điều tâm cơ quá cẩn trọng mà không muốn đem ra để rước họa sát thân.
Dạng người như thế này, lại càng gây kích thích tò mò cho lão.
Hải Thượng Lão chợt buông lời nhẹ nhàng, làm như thể lùi một bước vậy:
- Tiểu tử thối! Thế này cũng không chịu, thế kia cũng không ưng...!Niệm tình hai người các ngươi vạn dặm xa xôi, lão đây cũng nhịn đi một chút.
Vậy ngươi có thể đem thứ gì ra trao đổi nào?
Đàm Phi đã bước một chân qua ngưỡng cửa, Hồ Thanh Hà làm bộ níu lấy ống tay áo của gã, có vẻ như rất muốn Linh Ly thảo về tay, vở kịch giữa ba người được diễn khá là hoàn hảo, mà kẻ nào cũng tự cho mình là kịch sĩ thượng thừa.
Đàm Phi có đủ khả năng xuất ra đến vài trăm gốc linh thảo vạn năm, nhưng làm như vậy thực quá mạo hiểm, dù chỉ là đem ra một gốc.
Ở cái mảnh lục địa này, chuyện giết người phóng hỏa xảy ra như cơm bữa, chẳng thể tin một ai, gã không muốn để bất kỳ kẻ nào biết về thân gia khủng bố của gã, nhất là dạng người mới tiếp xúc lần đầu, kể cả người có danh tiếng và địa vị như Lãn Ông.
Thân ảnh dừng lại nơi ngưỡng cửa, gã nhàn nhạt trả lời:
- Có một thứ có thể sẽ vừa mắt tiền bối, chỉ e là giá trị của nó quá lớn, không thích hợp để làm giao dịch.
Lãn Ông lại càng bị kích thích, lão nhấp nhổm trên ghế vẫy vẫy tay:
- Vậy quay trở lại đây tiếp tục đàm đạo đi thôi, đứng mãi ở ngoài cửa thật chẳng ra thể thống gì!
Đợi cho Đàm Phi cùng Thanh Hà yên vị, Hải Thượng Lão lấy thái độ hòa hoãn hướng Đàm dò hỏi:
- Thứ mà Huyền Tử đạo hữu muốn đưa ra là cái gì?
Đàm Phi bình thản trả lời:
- Tiền bối đã nghe nói đến đan phương Trường Sinh?
Hải Thượng Lãn Ông định lực cao là vậy cũng không khỏi nuốt vào một ngụm lương khí, há miệng mãi không ngậm được vào, chòm râu cước dưới cằm rung nhẹ, song mục mở căng nhìn Đàm trân trối:
- Trường Sinh Đan? Ý tiểu tử ngươi muốn nói đến ‘cổ phương’?
Đàm Phi gật đầu xác nhận:
- Đúng vậy thưa tiền bối! Cổ phương khác với những đan phương đương đại nhiều lắm.
Tiền bối biết rồi đấy, đan phương Trường Sinh bây giờ chỉ kéo dài thọ mệnh thêm mười đến hai mươi năm.
Cổ phương lại cao hơn một bậc, có thể kéo dài đến sáu mươi năm, thậm chí còn cao hơn nữa, tùy thuộc vào phẩm cấp của đan thành phẩm.
Hải Thượng chân nhân triệt để mê muội rồi.
Mặc dù lão vẫn rất tỉnh táo, chẳng thể để mình bị cuốn vào chiêu trò của thằng oắt con kia, nhưng gã này thực sự biết đánh đúng vào thị hiếu, khiến cho lão rất hưng phấn, xúc động đến tột cùng.
Hải Thượng Lão xưa nay vẫn đặt mục tiêu chữa bệnh, cứu người làm mục tiêu hàng đầu.
Những loại đan dược tăng tiến tu vi thường lão chẳng mấy để tâm, nhưng Trường Sinh đan lại là một câu chuyện khác hoàn toàn, đây chính là mục tiêu lão đeo đuổi trong rất nhiều năm.
Nếu có cổ phương trong tay, lão có thể nghiên cứu phát triển để hiểu sâu hơn nữa, mục đích là đem ra cứu người, thậm chí là sử dụng cho chính bản thân mình.
Đã vài lần bị đối tác đưa vào tình thế phản khách vi chủ như thế này, mặc dù nằm ngoài dự liệu của lão, nhưng quả thực hấp lực từ cổ phương Trường Sinh Đan kia là quá lớn, trong lòng Lãn Ông đã quyết, thứ này bắt buộc phải có.
- Vậy là đạo hữu nguyện ý đem cổ phương Trường Sinh ra trao đổi? Chúng ta đều chẳng phải kẻ ngu, ngoài mấy gốc Linh Ly ba trăm năm tuổi ra, hẳn là đạo hữu còn có yêu cầu khác? - Lãn Ông bắt đầu ngã giá.
Đàm Phi không có vòng vo nữa, bài tẩy đã lật rồi, gã trắng trợn:
- Cổ phương chẳng cần nói thì tiền bối cũng biết giá trị lớn bậc nào, vài gốc Linh Ly ba trăm năm đâu có xứng tầm… Vãn bối chỉ cần hai mươi gốc Linh Ly trên bốn trăm năm, cùng với một Đan Đỉnh loại tốt.
Hải Thượng chân nhân trề mỏ làm vẻ cau có:
- Hắc, đạo hữu tính toán cũng thập phần bá đạo, chèn ép lão phu như vậy liệu có quá đáng? Linh Ly thảo trên bốn trăm tuổi là thứ gì chứ? Há lại đem ra so sánh cùng một cái đan phương vớ vẩn còn chưa đưa vào thực nghiệm.
Đàm phi cười nhạt:
- Haha… Nếu nói đến chèn ép khách, vãn bối còn phải theo học tiền bối vài trăm năm nữa.
Giá cả như vậy đã là rẻ mạt lắm rồi, nếu tiền bối thấy chưa thỏa đáng, vậy coi như vãn bối chưa nói ra bất kỳ điều gì cả!
Nói rồi Đàm lại nhổm mông định đứng dậy…
Lãn Ông liền vỗ bàn đánh “bốp”, tay chỉ chỉ vào chiếc ghế gã đang ngồi, mắt trợn lên chẳng còn tí phong phạm nào:
- Ngồi xuống… ngồi xuống… ngồi… ồi iii…!
Chờ cho Đàm yên vị, Lãn Ông liền hớp một ngụm linh trà lớn, xong xoa hai tay vào nhau, biểu hiện đầy cảm xúc:
- Mười lăm gốc Linh Ly năm trăm năm tuổi, cộng với một chiếc Đan Lô đỉnh cấp, như thế là cực hạn của sự ưu ái rồi…
- Được… coi như vãn bối chịu thiệt…! Mời chân nhân ngài giao ra Linh Ly thảo.
- Đàm Phi tỏ ra hào sảng.
Với gã, đan phương Trường Sinh chẳng là gì, bởi trong tay gã có rất nhiều cổ phương được truyền thừa từ ký ức của tiểu nha đầu Linh Đan.
Có những cổ phương mà trong thành phần toàn những tiên thảo mà Vân Lam giới không có, bởi chúng được viết ra tại một vị diện khác cao cấp hơn.
Hải Thượng Lãn Ông là người si mê đan đạo đến cùng cực, lại là cả cuộc đời chỉ nghĩ đến nhân sinh, cứu người, giúp người rất nhiều.
Để lại Trường Sinh cổ phương cho lão âu cùng là một cái sắp đặt của tạo hóa, gã chẳng có gì phải hối tiếc.
Lãn Ông lấy ra một khỏa linh cầu truyền tin nhỏ, đặt lên mi tâm truyền chỉ thị, rồi ném ra ngoài khách phòng.
Lão tiếp tục lật tay, một chiếc Đan Đỉnh lớn cỡ hai người ôm, lại có màu đỏ đồng rơi đánh “rầm” ngay trước mặt Đàm Phi.
Nhìn kết cấu hình dạng của đan đỉnh, thật dễ dàng nhận ra nó có niên đại từ rất lâu rồi, hoa văn trang trí dẫu không bay bướm cầu kỳ nhưng toát lên được khí chất bề thế vương giả, tóm lại đó là một thứ đồ tốt.
Hải Thượng Lão hướng ánh mắt về Đan Đỉnh giới thiệu:
- Văn Xá Đỉnh… đỉnh này xưa kia sư tôn Trần Độc Thượng Nhân vẫn thường dùng luyện chế đan dược cứu người.
Trước khi tạ hóa, ngài có giao cho lão nhờ truyền lại cho hậu thế.
Ngày hôm nay, có lẽ về tay đạo hữu là hợp cách, âu cũng là một cái hữu duyên đi!
Trong khi Đàm Phi còn đang bán tín bán nghi, Hải Thượng Lão thở dài:
- Hài… ngươi còn đa nghi cái nỗi gì? Tất cả đều xuất phát từ thành ý của lão phu mà thôi…!
Đàm vẫn làm bộ làm tịch, mặc dù vẻ bề ngoài của đan đỉnh đã làm gã rất là ưng ý rồi.
Trong lúc Lãn Ông đang huyên thuyên dăm ba câu chuyện về Già Thiên đại lục với Hồ tiên tử, Đàm Phi âm thầm sử dụng thần thức kiểm tra qua lại vài lần bên trong Văn Xá Đỉnh, quả thực chẳng có gì bất thường khả nghi cả.
Chợt cảm ứng có tu sĩ đồng cấp xuất hiện, Đàm Phi thoáng nhận ra chút dị trạng, tuy nhiên gã không có làm ra phản ứng gì, liền ngồi ngay ngắn lại.
Lãn Ông cũng trở về với dáng vẻ tiên phong đạo cốt như lúc mới gặp hai người.
Xuất hiện trước ngưỡng cửa là một thiếu nữ trạc đôi tám trẻ trung, da trắng như tuyết, môi đỏ vểnh lên đầy cảm xúc, lại là mi thanh mục tú, dẫu không họa nước ương dân thì cũng làm nức lòng rất nhiều nam nhân.
Thần thái nàng này toát ra một cỗ anh khí bức người, nhìn thiếu nữ, Đàm Phi chợt nhớ đến nhị sư tỷ Lâm Tiểu Ngọc tại Tử Huyền Môn, dẫu khuôn mặt có sự sai biệt, nhưng cốt cách thể hiện ra cứ như từ một người vậy.
Nếu như Tiểu Ngọc sống sót qua trường lượng kiếp thứ tư, hẳn lúc này cũng là một tên Đại Linh Sư rồi.
Trên tay thiếu nữ bưng một khay gỗ lớn, mười lăm gốc Linh Ly thảo lấp lánh nằm gọn ghẽ trong đó, ba động linh khí tỏa ra thật kinh người.
Nàng thoáng nhìn qua hai vị khách nhân, biểu cảm có chút rúng động trước Hồ Thanh Hà, rồi nhún chân hành lễ với Lãn Ông:
- Sư phụ! Linh Ly thảo mười lăm gốc đều đủ cả…
Lãn Ông gật đầy vuốt râu:
- Ừm Xuân Hương, con mang qua kia!
Đoạn giơ tay hướng về phía Đàm Phi ra hiệu cho nữ đệ tử.
Nữ nhân Đại Linh Sư từ tốn đi đến bên bàn trà, đặt khay linh thảo xuống, rồi từ từ xoay người trở về bên cạnh Lãn Ông.
Cú xoay người chẳng biết vô tình hay hữu ý, mà một vùng hậu đồn căng tròn khiêu khích lướt qua mặt Đàm.
Hồ Thanh Hà ngồi ngay liền kề, thấy được hành động lạ chỉ biết nhăn mặt cực kỳ khó chịu.
Nhìn những gốc Linh Ly thảo tán phát linh khí trên bàn, Đàm không khỏi bồi hồi, tất nhiên gã chẳng để cảm xúc phát tiết ra ngoài, thái độ vẫn hết sức bình thảnh lạnh lùng.
Gã lật tay, một tấm bản ghi từ nhẫn trữ vật bay ra, huyền phù trước ấn đường, từng đoàn văn tự nháy sáng từ mi tâm chạy vào tấm bản ghi, sau đó bay về trước mặt Lãn Ông.
- Mời chân nhân thử qua! - Đàm Phi cất giọng trầm ổn.
Hải Thượng Lão liền tóm lấy tấm bản ghi, đưa lên ấn đường truyền dữ liệu.
Sau năm nhịp thở, bản ghi dần mờ đi rồi hóa thành điểm điểm tinh quang phiêu tán vào không khí.
Lãn Ông từ từ mở mắt, hướng về Đàm Phi gắt gỏng:
- Đan Phương rắm chó… ngươi lừa lão phu…?