Tinh Hỏa

Chương 222


Thổ Chu Đảo - Phiêu Miểu Thôn.
- Toàn bộ số hạt giống Linh Mễ ta giao trước kia, Kinh trưởng lão đã hoàn thành việc gieo trồng? - Giọng Đàm Phi cất lên trong đại sảnh.
Kinh Bộ cung kính:
- Vâng thưa đại nhân! Thuộc hạ lập tức triển khai ngay sau khi ngài rời đi cùng phu thê Tô đạo hữu!
- Được rồi! Kể từ hôm nay, Kinh đạo hữu ngoài việc chưởng quản Thổ Chu đảo, người sẽ là một thành viên của Điệp Vụ Đường, tham mưu cho Trần trưởng lão đây những kế sách và chiến lược của tổ chức bí mật này.

Như ta đã nói từ trước, Thổ Chu sẽ là trung tâm đầu não của Thông Thiên Giáo ta, làm tốt công việc, bản tọa sẽ có nhiều chỗ tốt dành cho ngươi!
- Đa tạ đại nhân! Thuộc hạ nguyện sẽ cống hiến hết sức lực và tâm huyết cho tổ chức! - Kinh Bộ ôm quyền khẳng định.
Đàm Phi cười nhẹ:
- Hắc, không cần thiết phải dùng đến những lời lẽ đao to búa lớn! Chỉ cần đạo hữu một lòng tận tâm là được, tổ chức càng lớn mạnh, con đường tu luyện cầu trường sinh càng rộng mở hơn một chút… nói vậy chư vị tự hiểu nha!
Câu nói đầy ẩn ý này không phải chỉ nói riêng cho Kinh Bộ, Đàm muốn nhân mạnh thêm quan điểm để hai tên kia có chút động não.
Quả thực vậy, tu sĩ tu luyện cốt lõi là cầu trường sinh, môi trường tu luyện và tài nguyên để tu luyện có ảnh hưởng rất lớn đến kết quả.

Môi trường ở đây đương nhiên nói đến tông môn hoặc tổ chức mà họ đầu nhập, nó càng lớn mạnh, càng khủng bố, thì tài nguyên cần thiết để phụ trợ cũng dễ tìm kiếm hơn.
Lại là có một thế lực lớn chống lưng, chẳng phải lo chạy đông chạy tây tìm kiếm cơ duyên.

Điều này Kinh Bộ có thể chỉ hiểu một phần, nhưng hai người kia đều là Tiếp Dẫn Sứ, họ biết gã mặt sẹo là ai, gã đang đại diện cho cái gì? Vậy nên lựa chọn đi cùng gã, tin tưởng và phục tùng gã tuyệt đối, tất thảy đều là sự lựa chọn sáng suốt.
Ba tên giáo đồ còn đang miên man trong trầm tư, Đàm liền cất tiếng phá đi bầu yên tĩnh:
- Vậy là Linh Mễ nguyên liệu chủ đạo chế ra Vân Hương Tửu coi như đã xong, phần việc gieo trồng linh thảo bên trong động thiên cứ để bản tọa đảm nhiệm…
Kinh Bộ cũng thật là kẻ nhanh ý, còn chưa để Đàm nói hết câu, hắn lập tức móc ra khối pháp bàn ném cho gã, cứ như thể đó là một khúc gân gà đối với hắn vậy.

Đàm Phi bắt lấy pháp bàn, cười cười lắc đầu đầy giảo hoạt với họ Kinh.
Gã lại tiếp tục:
- Bản tọa mới tìm hiểu qua địa hình địa vật vài khu vực lân cận Thổ Chu, cách đây tám trăm dặm, có một nơi được gọi là Lôi Trì, Kinh đạo hữu có thông tin chính xác về nơi đó?
Kinh Bộ liền trả lời:
- Đúng là cách đây tám trăm dặm về phía tây có một nơi được gọi là Lôi Trì, một trong tứ đại hung địa của Tây Bắc khu.

Có nguồn tin nói rằng, đây chính là một tòa pháp trận còn sót lại từ Vạn Tiên Chiến Kỷ.

Lại có một luồng thông tin khác, chỗ này vẫn lạc một vị đại năng cấp năm, vị này vốn là yêu hóa hình hệ lôi, bị Thông Thiên Chân Nhân đánh chết trong khi chưa kịp kích phát nguyên anh tự bạo, vậy nên nguồn năng lượng ẩn sâu dưới lòng biển chỉ chờ thời bạo phát, một khi có tác động vật lý nào đó.

Cũng còn một giả thuyết nữa, nơi đây tập trung rất nhiều hải yêu hệ lôi, phóng thích ra lôi điện để bảo vệ và làm nguồn năng lượng tu luyện cho tộc loại… Tu sĩ nhiều kẻ ôm tâm tư cầu may, chạy đến đó tìm kiếm cơ duyên, nhưng có đi mà chẳng có về, đến cả lão quái Thiên Sư còn thập phần kiêng kị.
Kinh Bộ dừng lời rồi đưa ra quan ngại:
- Đại nhân định chạy đi Lôi Trì? Thứ cho thuộc hạ có chút quá phận, ngài đang là rường cột của tổ chức, chạy đến đó, rủi có bề gì chúng thuộc hạ biết bấu víu vào đâu?!
Cả Hồ Thanh Hà và Trần Gia Toản đều cười ngất, không ai hiểu mặt sẹo bằng hai người này, lời nói kia cốt để vỗ mông ngựa, cũng một phần làm cho bầu không trong sảnh thêm vui vẻ thân thiện hơn mà thôi.
Đàm Phi thấy hai tên kia cười văng nước miếng cũng phải bật cười.

Trong thâm tâm gã, Lôi Trì kia chắc chắn phải qua lại thường xuyên rồi, áp lực chế luyện Tạc Thiên Châu với số lượng lớn đang đè nặng.
Kinh Bộ sau khoảnh khắc trơ trẽn cũng cười theo phụ họa, một đám thượng tầng đỉnh chóp của Thông Thiên Giáo cùng cười như nắc nẻ, thật chẳng ra thể thống gì.
Sau một đoạn thời gian thả lỏng, Đàm Phi liền lấy lại sự nghiêm túc cần thiết:
- Ba ngày sau bản tọa sẽ đi Lôi Trì, hai vị Hồ, Trần đi cùng ta hộ pháp.


Còn lúc này, ta cần thiết lập một cái động phủ ở đây và xử lý vài việc gieo trồng tiên thảo!
Rồi gã lại quay sang hai người kia:
- Nhị vị cũng tự chọn một chỗ cho mình, thượng tầng Thông Thiên Giáo đều lưu cả ở đây đi.
- Rõ thưa đại nhân!
- Vâng đại nhân!
...
Đàm Phi đứng trong không gian đầy linh khí của động thiên, ngắm nhìn thành quả sau nửa ngày cải tạo lại bố cục và gieo trồng thêm linh thảo.

Lượng linh thảo do đánh chết tu sĩ trên người gã có rất nhiều, nhưng phải là loại có sức sống mạnh mẽ, lại là phải được nhổ lên khỏi thổ nhưỡng không quá lâu, rồi linh căn(1) phải còn nguyên vẹn không có khô héo, nói chung là điều kiện cần và đủ để trồng lại cũng rất ngặt ngoèo, mười phần cất giữ chỉ nhập thổ được ba phần.

Nhưng như vậy cũng là quá mĩ mãn đối với gã, nhìn toàn cảnh, cũng có thể coi đây là một cái dược viên khá đa dạng phong phú, dẫu chưa thể so sánh cùng dược viên của một tông môn lớn, nhưng cũng đủ để ăn đứt đám bang hội tầm trung rồi.
Rời khỏi động thiên, Đàm Phi tìm một địa điểm ngay trên lưng chừng núi, kiến tạo một cái động phủ, thả ra đám tiểu lâu la cho chúng tự tu luyện.

Phi Long Xà bắt cặp cùng Lục Hầu liền chạy tót lên đỉnh núi, tự tìm cho một nơi để chơi đùa.
Phệ Linh Cổ trùng mẫu từ khi cắn nuốt một lượng lớn Lộ Khiết độc dịch thì rơi vào giấc ngủ dài, chưa có dấu hiệu hồi tỉnh, chín phần là đang trong quá trình củng cố cảnh giới để tiến giai.

Khi được Đàm Phi đưa ra khỏi túi linh thú, đàn trùng liền thi nhau phun ra những sợi thanh ti mảnh mai, kết lấy trùng mẫu vào một cái kén lớn, treo lủng lẳng trên một tán cây cổ thụ gần đông khẩu mới được khai mở, bản thân chúng cũng tự nhả kén treo ngược trên cành quanh trùng mẫu, có vẻ như để bảo vệ cho trùng mẫu vậy.
Kẻ cuối cùng là Khốc Ly, hắn lặng lẽ đứng đó quan sát mọi hành động của Đàm Phi, đợi cho đến khi chủ nhân quay ra, hắn cất giọng nhân loại Già Thiên ồm ồm lơ lớ, nhưng đã không còn gượng gạo như trước kia nữa:
- Chủ nhân…! Ta… ta đã có thể tự hấp thu linh khí để tu luyện…
Dừng một hơi như thể sắp xếp lại câu cú cho mạch lạc, Khốc Ly tiếp tục:

- Cầu chủ nhân cho… cho ta… cho thuộc hạ ra ngoài… đi đi theo ngài bảo vệ…
Đàm Phi hiểu được ý tứ mà Khốc Ly muốn diễn đạt.

Về mặt nhận thức chung, gã cũng chẳng khác là bao so với đám tu sĩ nhân loại, hoặc nhóm tu sĩ mạnh mẽ yêu nghiệt, đều là mang trong mình tư tưởng nô dịch kẻ khác, nô dịch giống loài khác.

Nhưng quan điểm của gã có phần thoáng đạt hơn một chút, có thể linh động ở mọi hoàn cảnh, chỉ có thể để kẻ dưới kính sợ mình từ trong tâm khảm, tự nguyện phục vụ cho mình chứ không có làm ra cái gì cường quyền áp bức cả.
Gã nghe vậy liền cười cười gật đầu đáp ứng:
- Bản tọa rất mừng khi thấy ngươi có đột phá mạnh vẽ trong hệ tư tưởng… như vậy cũng tốt! Tự tìm cho mình một nơi tu luyện đi…
Dứt lời, gã lật tay ném cho Khốc Ly một chiếc mặt nạ nhận dạng như ác quỷ màu xám bạc, cất giọng ấm áp truyền cảm:
- Đeo mặt nạ này vào mỗi khi ra ngoài, như vậy sẽ tránh được sự tò mò của đám tu sĩ nhân loại.

Nếu có kẻ nào hỏi, chỉ cần nói ngươi là bằng hữu của Huyền Tử ta!
Khốc Ly đón lấy chiếc mặt nạ, đeo nó vào, kết hợp cùng bộ y phục trùm đầu của Tư Tế, trông hắn chẳng khác là bao so với một tên ma tu chính hiệu.
Đợi thân ảnh Khốc Ly biến mất trong màn sương vụ, Đàm xoay lưng đi vào trong động phủ.

Mới di chuyển được ba bước, gã liền cất giọng văng vẳng đầy trầm ấm:
- Hồ muội hiện thân đi thôi! Phá được trận pháp do ta bố trí, muội cũng thật là… hắc hắc…
Một thân ảnh yểu điệu uyển chuyển lấp ló trong sương mù dần tiến lại, Hồ Thanh Hà vận hồng y mỏng mảnh đến bên cạnh gã, chẳng cần phải diễn xuất cái gì nhưng đã đủ sự câu dẫn khiêu dâm lắm rồi.

Thứ này là một loại hấp lực có sẵn trong tố chất, thiên sinh kiều mị, họa nước ương dân.
Thanh Hà bước đến sau Đàm, nắm lấy bàn tay thô ráp của gã, nhỏ giọng như chỉ để riêng mình gã nghe:
- Chẳng ngờ Đàm huynh lại ẩn tàng nhiều hậu thủ như vậy, đến ma vật cấp ba cũng có thể sở hữu.

Càng tiếp xúc nhiều, muội càng thấy Đàm huynh là một nhân vật vô cùng khủng bố và bí ẩn!

Đàm phi thoáng chút động dung, chẳng ngờ nữ nhân này đã biết đến cả tên cúng cơm của bản thân,.

Gã liền kéo tay Hồ tiên tử sát vào trong lòng, áp mặt với nàng, nhẹ nhẹ gằn từng tiếng:
- Nàng điều tra lai lịch của ta?
Thanh Hà bị cánh tay cứng như tinh thiết siết chặt, hô hấp có phần không thông, nhưng như thế lại có phần làm cho nữ nhân khích thích cao độ.

Nàng nhoẻn miệng cười thật tươi, hơi thở trở nên gấp gáp:
- Là Mẫu Đơn hội tưởng thông chi cho muội, bà ta vốn xuất thân Tử Huyền Môn, việc lấy về thông tin của huynh chẳng phải là việc khó… Đi vào trong thôi… huynh đang dùng ‘bạo lực’ với muội đó nha! Hí hí…
Như Quỳnh hội trưởng cẩn thận vậy đương nhiên rất đúng đắn, nếu là gã, gã cũng sẽ làm như vậy.

Bản thân gã chẳng đáng lo, chỉ lo đến an nguy của gia quyến tại Xích Thổ quốc, vạn nhất trong điều tra của ả hội trưởng kia, lại lộ ra chút manh mối về họ.

Mối thù với Ngọc Hư Cung khẳng đinh thượng tầng phái này chẳng thể nguôi ngoai, chuyện diệt tộc là hoàn toàn có thể.

Dẫu biết rằng, sau từng ấy năm, cha gã Đàm Lão, đại ca và nhị ca đã quy tiên, một khoảnh khắc thất thố chạy qua cũng là điều bình thường.
Hồ Thanh Hà thoáng thấy được tia giao động trong mắt Đàm, nàng hiểu gã nam nhân này, hiểu những khốn khổ gã đã phải gánh chịu.

Đưa bàn tay ngọc lên vuốt lấy sợi tóc đang rủ xuống trước trán, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn mang theo cả làn u hương thơm nồng lên môi gã.
Lúc này, hai thân thể trần trụi đã quấn lấy nhau bên trong động phủ, Tiểu Càn Khôn Hấp Linh trận đã được kích phát rồi.

Tiếng sói chu văng vẳng đâu đó trên đảo, lại là tiếng rế mèn rả rích như nức nở tìm bạn… Không gian đầy hương diễm cuồng nhiệt, thời gian lại như ngưng đọng chẳng hề trôi.
* Hết Chương 222 *
(1) Căn: Căn ở đây là gốc rễ.

Bình Luận (0)
Comment