Tinh Hỏa

Chương 67


Tinh Hỏa Tiểu Trận đã kích phát trước mặt, Đàm Phi thả đốm lửa Diên Hựu vào trong đó.

Tiếp đến, gã khởi vận Tụ Linh Trận ngay tại nơi mình ngồi.

Do lực lượng Linh Khí trong thiên địa quá mỏng manh, không đủ để bổ sung khi Đàm Phi thi pháp quán nhập Linh Hoả vào thể nội.

Bắt buộc gã phải sử dụng cách này, Tụ Linh Trận làm nhiệm vụ cung cấp Linh Khí ổn định cho nhu cầu thi pháp của gã.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Đàm Phi ngồi nhắm mắt trong Tiểu Trận huyền ảo, xác định tâm cảnh đã ở trạng thái vong ngã, đôi mắt gã mở bừng chớp động tinh quang.

Miệng gã bắt đầu mở ra, Thần Niệm được điều động như một chiếc vòi bạch tuộc trong suốt, nó cuốn lấy lửa Diên Hựu đang huyền phù bất định trong Tinh Hỏa Trận.

Pháp Lực cùng Thần Niệm Lực phối hợp nhịp nhàng, kéo từng sợi Linh Hoả nhỏ như tinh ti trôi dần vào cổ họng rồi xuống Đan Điền.

Cả quá trình tưởng như đơn giản nhưng vô cùng phức tạp, Thần Niệm điều khiển độ ổn định của đường hỏa tuyến, Pháp Lực bao khỏa lấy dòng nhiệt năng nóng khủng khiếp từ Hỏa Tinh Ti, bảo vệ các bộ phận trong thể nội.

Phải nói là hung hiểm vạn phần, sai một chút, cơ thể sẽ chịu tổn thương vô cùng lớn do Linh Hỏa phá hủy.

Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, khi rời khỏi cơ thể liền bị nhiệt độ bên ngoài đóng băng ngay lập tức.

Gân xanh nổi chằng chịt nơi huyệt Thái Dương, điều này chứng tỏ tinh thần lực đang phải tập trung cao độ, gánh nặng cho thần niệm là vô cùng lớn.

Khi sợi Hỏa Tinh Ti đầu tiên đang hội tụ trong Đan Điền, Quang Điểm tự động hấp thụ lấy toàn bộ rồi chiết xuất Hoả Năng của Diên Hựu thành những đoàn Hỏa Pháp Lực chạy khắp Kinh Mạch Đàm Phi.

Lúc này mới là thời điểm khó khăn, sức nóng của hỏa năng tuy đã được Quang Điểm làm dịu đi, nhưng đối với Đàm lại là một sự tra tấn về thể xác, gã phải chịu đựng những đau đớn đến tột cùng.

Dẫu vậy, Pháp Lực cùng Thần Lực vẫn phải duy trì sự ổn định, pháp mạch, kinh mạch như bị ngàn vạn mũi thương lưỡi kiếm đâm chém.

Thân thể bên ngoài run lên từng đợt, đến thời điểm này không thể buông bỏ được nữa rồi.

Gã muốn cắn răng mà không thể, khẩu thiệt vẫn phải mở lớn để tiếp nhận những sợi tinh ti nóng bỏng, thời gian dường như dài vô tận.


Ròng rã một ngày thì sợi hỏa tuyến cuối cùng cũng bị hấp thu, Đan Điền đang huyền phù một đốm lửa nhỏ như đốt ngón tay.

Diên Hựu Linh Hỏa sau khi bị Quang Điểm cắn nuốt và thải loại đã trở nên đỏ thắm trong trẻo, nó diễn hoá ra thành hình một đoá hoa sen cực kỳ diễm lệ.

Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng trong lòng Đàm Phi lại dâng lên một niềm vui khó diễn tả.

Gã tiếp tục ngồi đả tọa để ổn định lại cỗ thân thể vẫn còn rất đau nhức, đồng thời nhét vào miệng một viên đan dược hồi phục.

Nửa ngày sau, khi cơ thể đã ở vào trạng thái toàn thịnh, song mục Đàm từ tử mở ra, trong quầng tinh quang nơi nhãn cầu còn ẩn thêm một vòng Linh Văn đỏ thắm rất nhỏ, phải cực kỳ tinh ý mới có thể phát hiện được.

Gã đưa tay ra trước mặt, ý niệm khẽ động, trong lòng bàn tay xuất hiện một đóa Hỏa Liên vô vùng tinh mỹ, quay chung quanh Hỏa Liên còn có thêm sáu vòng Linh Văn rất đẹp mắt.

Sáu vòng Linh Văn này đại diện cho thứ Linh Hỏa Cực Phẩm, vậy là Quang Điểm bí ẩn đã cắn nuốt Diên Hựu để rồi chiết xuất ra một loại Linh Hỏa mới có phẩm giai cao hơn nhiều.

Đàm sử dụng thần niệm thu phóng đóa Hỏa Liên vài lần theo sở dục, điều này chính tỏ gã đã làm chủ hoàn toàn chủng Linh Hỏa cực phẩm này.

Cái tên Diên Hựu đã không còn phù hợp, gã cần phải cấp cho nó một cái tên mới.

Ngẫm nghĩ một lúc, gã quyết định gọi nó là Ngọc Hân Linh Hỏa, tinh mỹ như Ngọc, Hân hoan khi thu được thứ đồ tốt.

Vậy là từ nay, gã có thể tùy tiện chế luyện Pháp Khí ở bất kỳ đâu, chỉ cần cung cấp Linh Khí và Pháp Lực đầy đủ.

Còn đang ngây ngất trong niềm vui sướng, bỗng nơi Đan Điền xuất hiện một cơn đau nhói bất thường.

Đàm Phi vội dùng thần niệm dò xét trong thể nội, sợi Yêu Khí như một dải lụa đỏ bắt đầu chạy loạn, bản năng cho gã biết đang có sự chuyển biến.

Tụ Linh tiểu trận một lần nữa được kích phát, gã ngồi ngay ngắn trong đồ hình trận pháp, tay kết ấn, miệng lâm râm chú ngữ cơ bản như khi tu luyện.

Linh Khí mỏng manh trong thiên địa hội tụ cả vào Pháp Trận, cơ thể Đàm Phi tựa như một đầu mãnh thú tham lam cắn nuốt những nguồn Linh Khí chung quanh.


Tất cả đều đổ về Đan Điền, đi qua Quang Điểm rồi bị sợi Yêu Khí hấp thu toàn bộ.

Sau bốn canh giờ, Đàm Phi dừng thi pháp, thu hồi Tụ Linh Trận.

Gã thở ra một hơi trọc khí, sợi Yêu Khí trong người lúc này đã chuyển thành một viên cầu đỏ sẫm như cục máu bầm, huyền phù trôi nổi trong khối dung dịch Pháp Lực.

Gã lẩm nhẩm một mình:
- Giả Đan…? Vậy mà lại đến sớm hơn dự định a…!
Yêu Thú cấp hai bắt đầu sinh ra Nội Đan, lên cấp ba cũng vẫn là Nội Đan nhưng lớn hơn, tinh thuần hơn.

Cuối chu kỳ sẽ là toái đan Ngưng Anh để chuyển lên cấp bốn, khá giống với tu sĩ nhân loại.

Nhưng trong những bản ghi chép mà Đàm Phi biết, Yêu Nhân là giống loài lai tạp giữa Người và Yêu, lại có một cơ chế tiến hóa khác biệt.

Yêu Nhân có hai loại khác nhau rõ rệt;
Thứ nhất là Thuần Yêu, Thuần Yêu có hình dáng của nhân loại, nhưng một vài bộ phận trên cơ thể vẫn hiển lộ đặc trưng của giống loài, như sừng, vảy hoặc móng vuốt… vân vân.

Thuần Yêu cũng có cơ chế tiến hóa hệt như Yêu Thú.

Thứ hai là Thuần Nhân, Thuần Nhân có ngoại hình chuẩn nhân loại, hãn hữu lắm mới có cá thể biểu lộ chút ít bộ phận của thú.

Loại này có cơ chế tiến hóa giống với tu sĩ nhân loại, cũng phải tu tập, hành công và thổ nạp linh khí để thăng cấp.

Đương nhiên khi đến một cảnh giới nhất định, Thuần Nhân vẫn mở ra được một vài thần thông đặc thù của dòng máu Yêu Thú mang trong người.

Trường hợp của gã lại là đặc biệt, chưa thấy ghi chép trong bất kỳ thư tịch nào.

Theo như nhận định của gã, hiện gã đang song tu hai đường Nhân, Yêu độc lập.

Pháp Lực đang ở thể lỏng, Yêu Lực đang ở giai đoạn cuối của cấp hai, kết thành Giả Đan.


Chỉ còn một đoạn nữa sẽ cô đặc thành Yêu Đan chân chính, tương đương Yêu Thú cấp ba.

Lý thuyết là như vậy, nhưng để cô đặc Kết Đan lại là một chuyện khác, sẽ không đơn giản chút nào cả.

Tương lai là một thứ gì đó không thể đoán định, số phận của gã rồi sẽ đi đến đâu? Nhưng có một ý niệm vẫn xuyên suốt trong đầu gã, gã phải trở lên mạnh mẽ, đủ mạnh để làm bất kỳ điều gì gã muốn, để bảo vệ những người cần hắn bảo vệ.

Mặc kệ những thứ đang diễn ra quanh cuộc đời gã, Yêu Nhân cũng được, Nhân Loại cũng tốt, miễn sao sống sót để đi đến cuối con đường.

Chiến lợi phẩm đã chỉnh lý xong xuôi, Linh Hỏa cũng dung nhập thể nội, mục tiêu tiếp theo sẽ là Kim Hàn Thủy.

Mấy ngày trước thăm dò, gã nhẩm đếm sẽ phải thu thập khoảng hơn hai mươi đầu Yêu cấp hai, thậm chí còn nhiều hơn nữa.

Con số thật vô cùng khủng bố, nhưng cũng không thể bỏ qua.

Trước kia, khi còn trong Tử Huyền Môn, mỗi lần các vị sư huynh đồng môn nhắc đến chuyện đi Tử Uyên thu thập Yêu Thú là gã lại run lên vì kiêng kị.

Nhưng từ khi trở thành ‘Yêu Nhân’, rồi diệt sát vài đầu Yêu cấp hai, dường như bản chất khát máu bá đạo của Thần Thú Hỏa Kỳ Lân đã tiếp thêm niềm tin cho gã.

Hai mươi chứ có một trăm đầu Yêu cấp hai gã cũng chẳng ngán, đây không phải là ảo tưởng, đây là bản tính hung hãn tàn bạo đến cùng cực của Thần Thú.

Đàm Phi rời khỏi động phủ, gã xác định sẽ quay lại Băng Uyên thu thập Kim Hàn Thủy, dẫu thành công hay thất bại thì cũng không phản hồi chỗ này nữa.

Địa điểm tu luyện tiếp theo sẽ là Phiêu Miểu Thôn, vì vậy mà Vu Hồn cùng với Quán Vụ Trận gã đều thu cả vào giới chỉ.

Mới phi hành được hơn hai trăm dặm, xa xa phát sinh tiếng đấu pháp của Tu Sĩ, mặc dù chịu ảnh hưởng lớn từ Nguyên Từ Chi Lực, nhưng thần niệm của gã vốn hơn hẳn tu sĩ cùng cấp, nhóm người kia vẫn mải mê chiến đấu mà chưa có phát hiện ra gã.

Đàm vội thi triển Liễm Khí Thuật trong Vô Diện Vô Nhân Đại Pháp, Pháp Lực trong thể nội như có như không, chẳng khác gì phàm nhân.

Gã ngự Đao bay về phía đó, vì đã xác định được ba luồng khí tức khá quen.


Chiến trường phủ đầy tuyết, điểm xuyết vài đốm máu loang lổ.

Ba tên Thượng Linh Sư lạ hoắc cùng Hứa Hoài Ân đang đứng bốn góc, vây lấy Hồng Dinh và Bùi Đình Kỷ vào giữa.


Bùi Râu Dê trên người lít nhít vết thương lớn nhỏ, tả thủ nâng một khối Địa Lôi Bọc Phá nhỏ, tuy không lớn như khỏa Địa Lôi Khổng Tú giao cho Đàm, nhưng cũng đủ diệt sát toàn bộ tu sĩ có mặt ở đây.

Hồng Dinh đứng áp lưng về phía Đình Kỷ, xiêm y tơi tả, tấm lụa mỏng che mặt cũng rơi ra mất rồi, dường như dính thương thế không hề nhẹ.

Bùi Đình Kỷ đưa tay áo quệt đi sợi máu trên khóe miệng, hắn gằn từng tiếng:
- Đồ vật các ngươi đã thu vào tay rồi, cũng nên ly khai đi thôi, đừng dồn chúng ta vào thế chó cùng dứt dậu… Nếu vẫn giữ ý đồ đuổi tận giết tuyệt… hắc… tất cả cùng đồng vu ư tận ở đây đi…
Hứa Hoài Ân giơ tay hiệu cho ba tên lạ mặt không làm ra điều gì manh động, hắn lạnh lùng nhìn tên họ Bùi như người đã chết:
- Chết đến nơi rồi vẫn còn cứng miệng… Ta nói lại một lần cuối.

Tộc trưởng Bạch Bì là người nhân từ, nếu hai người các ngươi ngoan ngoãn quy thuận bổn tộc, khẳng định sẽ được đại nhân cho hưởng sự khoan hồng, lại giữ cương vị Khách Khanh cao quý.

Đừng quá chấp mê chạy theo ‘Tà Giáo’ mà đánh mất đi đạo tâm tu luyện.

Một tên Bạch Bì vây giết có vẻ mạnh nhất trong đám lên tiếng:
- Hứa đạo hữu cần gì phải phí lời với mấy kẻ đã chết… tất cả xông lên băm thằng cứt chó này thành vạn đoạn, bắt ả nữ nhân kia về làm nô lệ ‘phục vụ’ chúng ta… hắc hắc…
Hứa Hoài Ân quay ra lườm xéo tên vừa nói, hắn lại cất tiếng như thuyết khách:
- Cho các ngươi nửa khắc để suy nghĩ, Hiện Bạch Bì Tộc đang là bá chủ vùng Bắc Cực này, Khuông đại nhân cũng sắp sửa tiến cảnh lên Đại Linh Sư, việc đi theo phò tá cho ngài khẳng định chỉ có lợi.

Còn một điểm nữa… gã Huyền Tử xuất hiện ở Bắc Cực vài hôm trước đã chạy tới chỗ nào?
Hồng Dinh tranh thủ bỏ một viên đan dược vào miệng, tấm mạng che mặt đã rơi ra, để lộ khuôn mặt mộc vô cùng diễm lệ, làn thu ba óng ánh như nước hồ thu, phải gọi là ‘Thanh linh như thủy, ưu mỹ như mộng’ (1), đẹp không bút nào tả xiết.

Bùi Đình Kỷ vẫn lăm lăm khối Địa Lôi trên tay rất cảnh giác, hắn nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống tuyết:
- Phì… Chó đói thường tìm nhà xí để ăn phân, lời nói của đám lật lọng các ngươi với ta vô giá trị.

Muốn chết thì xông lên cả đi.

Nói xong, mắt tên họ Bùi đảo qua Hồng Dinh, dường như hắn đang cố kéo dài thời gian để Hồng Dinh trị thương hoặc đợi viện binh.

Hứa Hoài Ân tựa như đã đọc được suy nghĩ của họ Bùi, hắn cười nham hiểm:
- Hắc hắc… Đợi tiếp viện a? Chỉ sợ giờ này Kinh lão quái đã vẫn lạc rồi cũng nên… haha… Nói lại lần cuối, tên Huyền Tử đi đâu?
- Ồ…! Ngươi tìm ta?
Đàm Phi xuất hiện ở sườn núi băng gần đó, gã nhăn nhở nhìn toàn bộ nhân sự đương trường với ánh mắt bễ nghễ coi thường chúng sinh, mặc dù tu vi mới chỉ có Tam Đoạn Ngưng Khí.

- Hết Chương 67 -
(1) Thanh Linh Như Thủy, Ưu Mỹ Ngư Mộng: Tác giả mượn tứ thơ của thi sĩ Quỳnh Dao miêu tả về vẻ đẹp của người phụ nữ ‘Thuần khiết như nước, nét đẹp buồn như giấc mộng’..

Bình Luận (0)
Comment