Lão giả đang chuyển thân đến gần Hồng Dinh bỗng dừng lại, sát khí triệt để bị thu hồi.
Lão hướng mặt lên không trung cung kính:
- Tiểu nhân Kim Khôi, Kim Thánh Tộc… Bái kiến tiền bối!
Không trung văng vẳng tiếng nữ nhân như chuông ngọc, ngữ khí đã có phần nghiêm khắc:
- Đây là địa bàn Cô Thiên, là nơi Liên Minh quản hạt, đạo hữu vô duyên vô cớ lạm sát người của Liên Minh, phải chăng muốn khơi nên cuộc chiến giữa Liên Minh và Hải Tộc?
Kim Khôi sợ phát run, lão nghẹn ngào:
- Quả thật tiểu nhân không dám nghĩ đến chuyện đó… Chỉ là tên nghịch tử lêu lổng, chạy đến vùng này thì vẫn lạc.
Tiểu nhân không quản đường xá xa xôi mà đến đây, những mong là tìm lại được ít tro cốt để đem về quê hương an táng.
Một thoáng bi thương mà nhất thời hồ đồ, kính mong tiền bối lượng thứ!
Tiếng nói bí ẩn cất lên:
- Ài…! Mọi chuyện đều có nhân quả, đạo hữu dừng tay đi thôi, đừng tạo thêm sát nghiệp nữa.
Tuy những người như bọn ta đều không còn tham gia vào thế sự, nhưng cũng cần phải cảnh tỉnh đạo hữu một hai, Liên Minh Bộ Tộc không đơn giản như đạo hữu nghĩ đâu.
Từ bỏ chấp niệm lúc này sẽ tránh được họa diệt tộc về sau, đạo hữu nên giải độc cho đám tiểu bối, chúng đều là những người vô tội…
Lời nói của một vị đại năng Thượng Thiên Sư không phải chỉ để nghe cho vui, kẻ nào dám trái lệnh.
Kim Khôi vội vã há miệng, một đoàn khói trắng bay ra từ miệng lão, khuếch tán vào không khí.
Đám người nằm mê man dần hồi tỉnh, tất cả đều chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, chỉ thất lão hung thần đứng khép nép như gặp phải thiên địch.
Tiếng nói của vị đại năng lại vang vọng:
- Nữ nhân kia có duyên với bản nhân, vậy cũng nên đi theo bản nhân học nghệ giúp đời thôi.
Hồng Dinh không có bị hôn mê như đám Tùy Viên, nàng chứng kiến câu chuyện ngay từ đầu, trong lòng đã thầm kêu may mắn, giờ lại nghe đến câu nói kia thì khá hoang mang.
Còn chưa kịp làm ra biểu hiện gì thì thấy thân thể nhẹ bẫng, cả người được một đoàn thất thải tinh quang bao bọc rồi từ từ bay lên không trung.
Giọng vị Thượng Thiên Sư vọng xuống:
- Còn chưa ly khai? Định để bản nhân động tay ư?
Kim Khôi chắp tay hướng lên trên cung kính, lão hóa thành vệt kinh hồng bay thẳng ra biển rồi mất hút nơi đường chân trời.
Đám Tùy Viên mất đi người dẫn đội thì như rắn mất đầu, chẳng tên nào còn tâm ý đi thực hiện nhiệm vụ nữa.
Một tên có vẻ như là đội phó vội lấy ra Linh Cầu Truyền Tin Cao Cấp, hắn lẩm nhẩm truyền âm vào đó rồi thả ra, sau đó ra hiệu cho cả đội thu gom xác chết của Sầm Đống cùng hai gã vừa bị Sưu Hồn.
Tất cả lặng lẽ quay trở lại Cầu Cảng, trấn thủ trên Linh Chu chờ đợi tăng viện từ Đại Lục.
Linh Chu của Liên Minh Bộ Lạc mặc dù được trang bị hỏa lực rất mạnh, nhưng để di chuyển quay trở lại Đại Lục cần tối thiểu một tên Đại Linh Sư điều khiển, Thượng Linh Sư không đủ thần lực sử dụng khi đụng độ Hải Yêu trong biển Vô Biên.
Kinh Bộ dáo dác ngó lên bầu trời ảm đạm, đợi một lúc không thấy có dị trạng khác thường, hắn thở dài rồi dẫn đám Giáo Đồ vào trong Hậu Viện thương nghị kế sách lâu dài.
***
Đàm Phi vẫn ung dung nghiên cứu Trận Pháp Chi Đạo và chờ đợi Truyền Tống hoạt động trở lại.
Kinh biến tại Phiêu Miểu Thôn chẳng mảy may liên quan đến gã, mặc dù gã là kẻ có tác động lớn nhất đến những diễn biến phức tạp tại Phiêu Miểu.
Bản viết tay của Xinh Nhạ giúp ích Đàm Phi rất nhiều, qua đó mà gã hiểu thêm những kiến thức bấy lâu còn mù mờ.
Trận Pháp Chi Đạo xuất hiện tại Vân Lam từ rất lâu rồi, nó còn được truyền bá cho cả phàm nhân, đại biểu ở đây là những Thầy Phong Thủy.
Lại có một bộ phận tu sĩ nghiên cứu Trận Pháp tự tách ra theo một con đường riêng, đó là Chế Phù Sư, rồi sau này Chế Phù trở nên phổ biến, và chức nghiệp Chế Phù cũng được xếp vào đội ngũ chức nghiệp cao quý bao gồm; Đan Sư, Đả Thiết Sư, Trận Pháp Sư, Cơ Giới Sư và Phù Sư.
Bát Môn Ngũ Hoa Tập cũng được đào sâu nghiên cứu, riêng Thái Cực Tru Ma Trận phải có Pháp Bảo hoặc Linh Bảo làm trận nhãn, vậy nên Đàm Phi không dám nghĩ đến.
Chỉ có Bát Môn Lung Linh Trận, khá tương đồng với Li Địa Diệm Quang, đều là ảo trận vây hãm.
Tuy nhiên, Bát Môn cao cấp hơn một bậc, cách phá giải cũng khó khăn hơn Li Địa.
Điểm mấu chốt là người lập trận có thể trực tiếp xông trận, chém giết đối phương trong trận.
Nguyên liệu để chế luyện mắt trận tạm thời còn thiếu một số chủng loại, trong đó có cả Nội Đan Yêu Thú cấp ba… Đàm Phi chỉ có thể ngồi đó mà thèm thuồng mãi không thôi.
Kể từ lúc kết thúc phục dụng Kim Hàn Trọng Thủy, tu luyện Toái Giáp Công đến tiểu thành, Đàm cảm giác trong cơ thể có điểm khác lạ, chỉ là sự khác biệt quá nhỏ, mơ mơ hồ hồ khiến gã không mấy để ý.
Ngồi ngẫm nghĩ một đoạn thời gian, chợt gã nhận ra một điều khá hiển nhiên, thần niệm gã đang cảm ứng khá linh mẫn với dòng Nguyên Từ Chi Lực trong động quật.
Phải chăng đây là tác dụng của Kim Hàn Trọng Thủy?
Gã vội lật lại sách bìa da của Xinh Nhạ, học thuộc lòng những khẩu quyết và cách thức tu luyện Nguyên Từ Thần Công, thứ mà gã chỉ lướt qua khi có được sách này.
Nguyên Từ Thần Công do chính Xinh Nhạ sáng tạo ra, nó không đồ sộ và được chỉnh lý đầy đủ như nhiều bộ công pháp lâu đời khác.
Cơ bản chỉ có hướng dẫn cách tu luyện thần niệm thông qua cảm ứng Nguyên Từ Chi Lực, cùng với hai thuật pháp rất hữu hiệu trong chiến đấu; đó là Thuật Khốn Bảo và Nguyên Từ Hóa Lôi.
Thuật Khốn Bảo là dùng thần niệm có hàm chứa lực Nguyên Từ phá đi mối liên hệ của tu sĩ với vũ khí của họ, chỉ áp dụng được với những Pháp Khí hoặc Pháp Bảo có thành phần Kim Loại trong đó, đồ vật thuần Băng, Mộc hoặc không chứa Kim Loại thì vô phương.
Thế nhưng, Đàm Phi là một gã Đả Thiết Sư, gã hiểu được một chân lý rõ ràng; Mười món vũ khí thì có đến tám đều chế luyện từ Kim Loại.
Thử ngẫm mà xem, trong lúc chiến đấu khẩn yếu, Pháp Khí tùy thân mà bị đối phương vô hiệu thì không biết hậu quả sẽ như thế nào? Đương nhiên chín phần thất bại.
Nguyên Từ Hóa Lôi mang tính công kích cực mạnh, cái tên đã nói lên tất cả.
Lôi Công luôn là cái gì đó rất khủng bố, lại có tính chất chế ngự Ma Tu, Quỷ Tu.
Chẳng phải tự nhiên mà các tông môn tại Già Thiên luôn luôn đề cao tu sĩ Lôi Linh Căn, bởi chiến lực của những kẻ này rất mạnh.
Bản thân Đàm đã trải nghiệm uy lực của Lôi Điện khi đối chiến cùng Dương Tiểu Thiên tại Tử Huyền Môn.
Thời gian chờ đợi lâu nhất là bốn năm nữa, vậy là Đàm Phi quyết định tu luyện Nguyên Từ Thần Công, biết rằng kiêm tu quá nhiều là điều không tốt, nhưng hấp lực từ bộ công pháp này rất lớn, trong khi gã đang có lợi thế cảm ứng được Nguyên Từ Chi Lực đầy rẫy nơi Thâm Uyên này.
Gã bắt đầu xếp bằng ngồi giữa Truyền Tống tiểu trận, lẩm nhẩm theo khẩu quyết Nguyên Từ Thần Công, thần niệm mở ra cảm ứng lôi kéo những dòng sóng từ nhiễu loạn trong không khí.
Lúc này, tóc gã duỗi thẳng đơ, chĩa lên trên trông rất dị.
Y phục phát ra tiếng nổ ‘Lách Tách’ rồi dính sát vào cơ thể.
Luồng Lực Nguyên Từ mỗi lúc đều hội tụ lên đỉnh đầu, được thần niệm tham lam cuốn lấy, đẩy xuống Đan Điền cống nạp cho Quang Điểm.
Quang Điểm hấp thụ toàn bộ chúng rồi chuyển vận thành một dòng linh lực trắng ngần, ẩn chứa lượng Pháp Lực cực kỳ tinh thuần.
Lực lượng Pháp Lực tinh thuần lại hòa quyện cùng lượng Pháp Lực sẵn có trong thể nội, chạy khắp các kinh mạch, len lỏi vào các đốt xương.
Toàn thân Đàm Phi rung lên theo cảm ứng của từng đợt Nguyên Từ Lực được hấp thu, nó biến thiên đều đặn theo một quy luật nhất định.
Cứ như vậy, Đàm Phi chìm vào trạng thái tu luyện quên cả thời gian.
Thấm thoát hai năm.
Hai năm chuyên tu Nguyên Từ Thần Công và Toái Giáp Công, mặc dù Pháp Lực không tăng tiến nhiều nhưng tinh thuần hơn trước đáng kể.
Thần niệm lực bước một bước dài, điều quan trọng là không bị Nguyên Từ Chi Lực hạn chế nữa, Đàm có thể phóng xuất thần niệm đi cực xa, tựa như ở hoàn cảnh linh khí bình thường vậy.
Thân thể do tu luyện Toái Giáp Công cũng trở nên cứng rắn thon gọn hơn, điều đáng mừng là gã đã mở ra được 72 điểm Huyền Văn, đồng nghĩa với việc cường hóa thất thập nhị Huyệt Đạo.
Gã tập trung vào những huyệt ở tứ chi trước, khi vận công, những Huyền Văn nổi lên chi chít, song thủ biến ra màu Bạch Ngân trong trẻo vô cùng tà dị.
Toái Giáp Công càng về sau càng khó, để cường hóa thêm một huyệt đạo, sự khó khăn và đau đớn càng tăng lên gấp bội.
Chỉ có một niềm tin, một ý chí kiên định mới giúp gã vượt qua được những cửa ải tưởng như bất khả công phá.
Trong quãng thời gian này, gã không ngừng suy nghĩ về những cơ duyên đến với gã; Tại sao lại Na Di đến Bắc Cực Đảo? Để rồi lấy được Kim Hàn Trọng Thủy? Rồi vô tình phát hiện ra động quật ‘Bí Ẩn’ nằm sâu dưới Băng Uyên? Cũng chính vì Kim Hàn Trọng Thủy bổ trợ mà gã có thể nắm bắt được Nguyên Từ Chi Lực, có thêm một thủ đoạn hữu hiệu.
Phải chăng tất cả đều có sự sắp đặt?
Tạm đình chỉ tu luyện, Đàm Phi ngồi quan sát Truyền Tống Trận, suốt hai năm nó vẫn ở trạng thái im lìm.
Vậy là gã quyết định sẽ ở lại đây thêm hai năm nữa, nếu Truyền Tống không hoạt động trở lại, gã sẽ đi Phiêu Miểu, thuê một chỗ trên Linh Chu của Liên Minh, đặng phản hồi Bắc Côn Lăng Châu.
‘Linh Chu’ khổng lồ lầm lũi ngay cạnh, đứng trước nó, gã chỉ bé như một con kiến hôi.
Trí tò mò trỗi dậy, gã ngự kiếm bay qua bay lại xem xét tìm hiểu.
Vẫn là một khối Thái Kim được ghép nối hoàn hảo, Liệt Không Đao, Ngũ Long Tỉ, Bạch Kim Toản, Kiềm Lam Kiếm… gã đều đem ra mà công phá, thậm chí đám Pháp Khí tùy thân còn không gây nổi một vết xước mờ lên bề mặt Linh Chu.
Đàm Phi tiếp tục ngự kiếm bay lên đỉnh phần đầu Linh Chu, một ý niệm lóe lên, giả sử đây là một thực thể sống, vậy phải tìm phần đầu não để tìm hiểu.
Gã loay hoay mãi mới xác định được điểm tạm coi là trung tâm đầu não, mày mò đến nửa buổi nhưng vẫn không phát hiện được điểm dị trạng nào.
Thậm chí còn áp tả thủ lên thi triển Cảm Giao Thuật, sau đó rút tay về với nụ cười xấu hổ trên môi.
Đàm Phi tiếp tục bay lên sát trần động quật, ở đây sẽ có cái nhìn tổng quát, biết đâu lại có phát hiện bất ngờ.
Nhật Nguyệt Thần Mục được vận dụng soi xét, trên thân Linh Chu cực lớn lờ mờ một số hoa văn, tạm thời chưa rõ ràng nhưng có gì đó khá quen thuộc.
Sau ba nhịp thở, Đàm Phi thốt lên:
- Hóa ra là ‘Nó’!
Bất chợt…
Trận Pháp Truyền Tống rung lắc rồi vang lên những tiếng ‘Ông Ông…’, bảy viên Tinh Thạch đồng loạt phát sáng.
Ý nghĩ xoay chuyển cực nhanh, “Ở lại hay từ bỏ…?”.
Đàm Phi vội vàng lao thẳng xuống Ký Du Trận, ánh sáng chói lòa trong một nhịp thở rồi tắt ngúm, để lại không gian động quật rộng lớn mênh mông không bóng người.
Truyền Tống Trận được mở trở lại sau hơn hai năm bị phong bế.
Đây là nỗ lực ngoại giao của Thất Đại Phái Già Thiên và Tam Đại Thế Lực Loạn Hải Vực, cộng với sức ép từ những tu sĩ hải ngoại bị kẹt lại Yên Bệ.
Tình thế bắt buộc Liên Minh Bộ Tộc phải mở ra con đường thông thương với ngoại giới, mặc dù việc điều tra tung tích của Thông Thiên Giáo vẫn chưa đạt kết quả khả quan, ‘Cá Lớn’ Tà Giáo vẫn chưa kẻ nào sa lưới.
.