Tinh Hỏa

Chương 87


Đám môn hạ đứng dưới sảnh bắt đầu xì xầm bàn tán, một số kẻ tỏ ra hiểu biết, một số cũng mù mờ như Đàm Phi, đại sảnh trở nên huyên náo.

Vương Tâm Hạc phải giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, lão tiếp tục nói:
- Ở đây một số để tử đều chưa biết gì về sự kiện Sơn Hải Chi Hạ, vậy lão phu sẽ giải thích một hai, sau đó tự các ngươi sẽ đưa ra quyết định… Theo truyền thuyết, Sơn Hải Đồ là bảo bối tùy thân của Thượng Ngàn Lão Mẫu từ thời thái cổ.

Bên trong là một kết giới không gian vô cùng rộng lớn, đầy đủ địa hình địa vật, lại có phi cầm tẩu thú sinh sống.

Trong cuộc chiến với Thiên Hỏa Ma Thần để bảo vệ sự bình yên cho nhân loại, ‘Người’ đã ngã xuống, Sơn Hải Đồ gần như bị phá hủy và rơi xuống tại Già Thiên, sát nhập vào đại địa.

Kể từ đó, cứ cách vài trăm năm Tàn Đồ sẽ mở ra một lần.

Thế nhưng do đã hư hại nặng nề, Linh Khí bên trong kết giới rất hỗn loạn, lại chỉ chứa chấp được sinh vật từ cấp hai trở xuống.

Vậy nên, muốn tiến vào trong chỉ có tu sĩ Thượng Linh Sư mới hợp cách.

Do mỗi lần Sơn Hải mở ra, lượng tu sĩ tiến nhập quá nhiều, lại vô tổ chức, ảnh hưởng đến hệ sinh thái bên trong.

Vậy là hai vạn năm trước, Thất Đại Phái chúng ta đã mạnh mẽ giành lấy quyền kiểm soát, coi như đây là khối tài sản chung của thất phái.

Và mỗi lần kết giới mở ra đều được gọi là sự kiện Sơn Hải Chi Hạ, chỉ duy nhất đệ tử Thất Phái mới được tham gia.

Dừng một chút, họ Vương lại tiếp tục:
- Đây mới là phần quan trọng, các ngươi nghe cho kỹ.

Bên trong Sơn Hải Đồ phát sinh vô vàn Thiên Tài Địa Bảo đã tuyệt diệt tại Vân Lam Giới, lại có một thứ đặc sản vô cùng quý giá, đó là Không Gian Ánh Linh.

Khi các ngươi thu thập được chúng, an toàn đem nó ra ngoài, tông môn nguyện bỏ ra tài vật để đổi lấy.


Thế nhưng như ta đã nói, bên trong đó hung hiểm vạn phần; Không có trưởng bối giám sát, chuyện giết người đoạt bảo giữa tu sĩ các tông môn xảy ra thường xuyên.

Lại là dị thú hồng hoang ẩn nấp, có thể nhảy ra cắn nuốt tu sĩ bất kỳ lúc nào.

Dẫu biết kêu gọi các ngươi đi vào hiểm cảnh là điều trái đạo đức, nhưng thực sự Không Gian Ánh Linh là thứ rất quan trọng đối với sự tồn vong của bản môn.

Vì vậy, cứ mỗi một tên môn hạ sống sót ra khỏi Sơn Hải Đồ, Tử Huyền Môn sẽ trọng thưởng ba ngàn điểm cống hiến.

Nguyện thu mua tất cả các thứ lấy được với giá cao, đặc biệt là vật chất Không Gian Ánh Linh.

Các ngươi có nửa canh giờ để suy nghĩ và đưa ra quyết định…
Vương Tâm Hạc dừng lời, di chuyển về ghế chủ tọa đàm đạo cùng mấy vị trưởng lão.

Đám môn nhân quay sang bàn tán rất là sôi nổi, đã có vài kẻ rời khỏi Tử Vân Điện, đương nhiên là không hứng thú với sự kiện Sơn Hải Chi Hạ rồi.

Lâm Tiểu Ngọc quay sang hỏi Đàm Phi:
- Sơn Hải Chi Hạ là như vậy, tên tiểu quỷ nhà ngươi có hứng thú?
Đàm Phi lưỡng lự:
- Không có hứng thú… Nếu có được danh sách các loại thiên tài địa bảo ở trong đó, may ra đệ sẽ đổi ý.

Khánh Tiên đang tiu nghỉu nghe vậy vội giơ tay hét lên:
- Chưởng môn sư bá! Đệ tử có thể tham khảo danh sách các loại tài nguyên có trong Sơn Hải Đồ?
Tất cả tập trung đổ dồn ánh mắt về chỗ này, hóa ra là đệ tử của Điền Khởi Nguyên nhất mạch, một đám môn hạ bưu hãn.

Vương Tâm Hạc cười ý vị, lão lật tay, bên trong bay ra một vuông giấy lụa rồi biến lớn, hàng loạt văn tự được sắp xếp ngay ngắn sáng lên trên khoảng không đại sảnh.

Đàm Phi nhìn không chớp mắt, sau đó gã vỗ vỗ đầu vai Lý Khánh Tiên:
- Vậy là chúng ta có cơ hội sát cánh cùng nhau săn giết yêu thú rồi, hắc hắc…
Còn phải hỏi, đôi mắt tên họ Lý ánh lên niềm hân hoan, trong đó còn xen lẫn sự nổi loạn.


Lâm Tiểu Ngọc chỉ tủm tỉm cười, nhưng trong lòng nữ tử cương liệt dấy lên một sự cuồng nhiệt đến khó tả.

Đương nhiên là nhóm ba kẻ nổi loạn đi lên báo danh đầu tiên, sau đó đám môn hạ cũng lần lượt bám theo, tất cả đều là những nhân vật có thực lực trong thế hệ trẻ, đều có một niềm tin vào khả năng của chính mình.

Sau khi đã tiếp nhận đủ danh ngạch, những người đăng ký tham gia Sơn Hải Chi Hạ được giữ lại Tử Vân Điện.

Vương chưởng môn cùng các vị trưởng lão nghị nghị luận một hồi, cuối cùng một vị trưởng lão đứng lên tuyên bố:
- Chư vị! Lão phu rất cảm kích trước những đóng góp của quý vị khi đăng ký tham gia Sơn Hải Chi Hạ.

Hiện Linh Chu đã chờ sẵn phía ngoài Tử Vân Điện, vì thời gian cấp bách nên chúng ta sẽ xuất phát luôn trong ngày hôm nay.

Nhưng trước khi rời đi, lão phu cũng cần phải có chút sắp xếp cho ổn thỏa.

Dứt lời, lão ném ra 30 quả Hồ Lô màu vàng sẫm về phía đám đệ tử, miệng giải thích:
- Vật chất Không Gian Ánh Linh không thể cất giấu vào không gian Giới Chỉ hoặc Trữ Vật Đại, chỉ có thể lưu giữ trong Cát Đằng Hồ Lô.

Khi gặp được Ánh Linh, cứ mở nắp ra bảo này sẽ tự động thu lấy.

Một điểm nữa, kể từ lúc Sơn Hải Đồ mở ra cho đến khi tự động bài xích sinh vật ngoại lai là nửa tuần trăng (1).

Trong quãng thời gian đó, chư vị cần cố gắng thu thập càng nhiều Ánh Linh càng tốt, đây thể hiện tâm thế cống hiến tâm huyết cho Tử Huyền Môn, đệ tử nào xuất ra được nhiều Ánh Linh nhất, kẻ đó sẽ được tông môn ban thưởng một kiện Pháp Bảo.

Dừng lời đôi chút để đám tu sĩ trẻ nuốt trọn một ngụm lương khí, vị trưởng lão kia lại tiếp tục:
- Ở trong kết giới Sơn Hải, việc các môn phái tàn sát lẫn nhau là không tránh khỏi.

Vì vậy việc kết đội đi chung là điều rất cần thiết, tông môn lại thiết kế sẵn một loại khí cụ có thể truy dấu đồng môn, nếu đệ tử nào gặp nguy hiểm, có thể dùng thần niệm thả vào đó, những đồng môn khác có mặt gần vài chục dặm sẽ nhận được tín hiệu mà nhanh chóng đến ứng cứu.


Nói rồi lão lại ném về đám môn nhân những khối Pháp Bàn tròn dẹt như chiếc Bánh Dày, yêu cầu họ trích huyết vào đó.

Sau đó vị này chốt lại:
- Điểm cuối cùng, trừ Ánh Linh bắt buộc phải giao nộp cho tông môn, những tài nguyên còn lại đều là tài sản riêng của chư vị, có thể xuất ra bán lại cho Tử Huyền với giá cao, đây đương nhiên là ưu đãi cho những người lập đại công với Tử Huyền.

Lão Phu dài dòng quá rồi, chúc chư vị mã đáo thành công! Xuất phát thôi…
Đám đệ tử bắt đầu rời khỏi Tử Vân Điện, bên ngoài quảng trường lập lờ mây trắng đã chờ sẵn một chiếc Linh Chu lớn vô cùng đẹp đẽ.

Đám đệ tử từng người từng người lăng không lên khoang thuyền, họ tự động kết thành những nhóm nhỏ đều là những người có quan hệ mật thiết sâu xa.

Lâm Tiểu Ngọc, Lý Khánh Tiên và Đàm Phi cùng đứng chung một chỗ, một vài vị môn hạ cũng lân la đến bắt chuyện, không hiểu là mến mộ nhan sắc của Tiểu Ngọc hay do khí thế bưu hãn của Đàm và Khánh Tiên.

Thành Tú, Hoài Ngọc và Lan Ngọc đương nhiên ở chung một nhóm, Lan Ngọc thi thoảng lại đưa ánh mắt sang chỗ Đàm Phi rất ẩn ý.

Đàm Phi biết sau khi từ chối tình cảm của Nhã Kỳ thì mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ đã rẽ sang một con đường khác, kể cả Trần Hoài Ngọc.

Tên ‘ẻo lả’ Dương Tiểu Thiên cũng có mặt trên thuyền, sau chín năm, định lực đã trở nên kiên định, không còn thái độ nghênh ngang mục hạ vô nhân như chín năm trước, hắn vẫn nhìn Đàm với ánh mắt lạnh lùng tựa như chưa bao giờ gặp mặt.

Qua quan sát của Đàm, dường như Thành Tú đang là trung tâm của đám môn hạ Tử Huyền, có thể hắn đang được coi là người mạnh nhất, hoặc tự hắn cho mình là người mạnh nhất.

Nhưng kinh nghiệm đối chiến của Đàm khá phong phú, gã cảm nhận Trần Hoài Ngọc mới là kẻ ẩn tàng thực lực, một dạng ‘trang bức’ vô cùng tinh vi.

Vương Tâm Hạc, Dương Văn Huy và Dụng Quang Nho vị trưởng lão mới rồi hùng biện cùng bay lên Linh Chu dẫn đội.

Khi linh chu chuẩn bị xuất phát, bất chợt một giọng nói vo ve quanh quẩn bên tai Đàm Phi:
- Đồ sát bất cứ kẻ nào thuộc Ngọc Hư và Thiên Kiếm, chúc tiểu tử ngươi mã đáo thành công!
Đàm dáo dác ngõ quanh nhưng không tìm thấy điểm dị trạng nào, rõ ràng đây là tiếng Đỗ Sư Tổ truyền âm cho gã.

Thầm cười lạnh, mệnh lệnh do Đại Trưởng Lão đưa ra, nếu còn toàn mạng trở về, hẳn là sẽ thu hoạch được rất nhiều chỗ tốt.

Dù sao thì hiện tại gã vẫn chỉ là công cụ cho người ta, không phải người này thì cũng là kẻ khác.

Thực tế mặc dù phũ phàng nhưng vẫn là thực tế.


Chỉ có biết điều mà làm cho tốt, cố gắng là quân cờ tồn tại đến cuối ván cờ mà thôi.

Linh Chu bắt đầu phát sáng rực rỡ, hai bên mạn thuyền huyễn hóa ra bốn đôi cánh thiên nga đẹp đẽ, cứ thế rẽ mây mà đi, để lại điểm điểm ngũ thải quang điểm lung linh phía đuôi thuyền.

Trên mái vòm cong vút của Tử Vân Điện, hai bóng người sánh vai nhìn theo Linh Chu khuất bóng, Đặng Thùy Trâm đại trưởng lão cấy tiếng nhỏ nhẹ tựa như khánh ngọc:
- Hy vọng lứa đệ tử này sẽ không làm Tử Huyền Môn mất mặt.

Đỗ Bá Thành bình thản tựa như chẳng thứ gì trên thế giới này làm hắn biến sắc:
- Vậy mà Sơn Hải Chi Hạ lại đến sớm hơn cả dự định, ta đồ rằng tên khốn Quang Đông âm thầm động tay chân rồi… ám chiêu này thật cao tay, khiến chúng ta không kịp trù bị.

Thùy Trâm lắc đầu cười khổ:
- Ba lần gần đây nhất, Tử Huyền Môn chúng ta đều ăn thua thiệt, quả thực Quang Đông kia mưu sâu khó lường.

- Hắc, lần này chưa biết ai thua về tay ai, ‘tiểu tử’ kia là một biến số, rất có khả năng sẽ phá đi bố cục chặt chẽ do Quang Đông bày ra, ta khá là tin tưởng vào hắn.

- Bá Thành ánh mắt kiên định thì thầm.

Thùy Trâm tỏ ra nghiêm nghị:
- Vậy sư huynh đã an bài hậu sự cho hắn chưa?
Đỗ sư tổ gật đầu:
- Nguyễn Lương đã nhận lệnh sơ tán gia quyến hắn đến Xích Thổ Quốc.

Tên hỗn đản Nguyễn Lương này bề ngoài tưởng như chỉ là một gã thất phu, kỳ thực làm việc cực kỳ gọn ghẽ, giảo hoạt còn hơn cả hồ ly, hắc hắc…
Thùy Trâm tài nữ lại gặng hỏi:
- Vậy sư huynh đã có tin tức gì từ các Đại Năng chưa? Muội sốt ruột quá, hy vọng chiến tranh không nổ ra!
- Hiện tại thì chưa, nhưng khả năng đại chiến là không tránh khỏi.

Hình như còn chờ quyết định từ phe Thượng Thiên Sư bên Yêu Tộc Sâm Lâm Nguyên Thủy… chuyện của các ‘Cụ’ cũng rối rắm hệt như chúng ta vậy, không yên ả chút nào.

- Hết Chương 87 -
(1) Tuần Trăng: Một tuần trăng là một tháng âm lịch..

Bình Luận (0)
Comment