Ngày nghỉ, chiếc xe bạc mà Phí Dĩ Ái dùng để chở hàng đậu ở ven đường sau, sau đó anh liền tìm cái góc hẻo lánh để trốn đi, khom lưng hút thuốc chôm được của lão ba.
Cả năm này anh siêng năng đi giao hàng như vậy, khó đảm bảo được sẽ không gặp phải người quen, vạn nhất không cẩn thận gặp được sẽ cáo trạng với ba mẹ anh đó, anh không muốn ăn roi nha.
Cho nên anh liền nấp sau một cây cổ thụ, yên lặng hút thuốc. Anh cũng biết tiết chế một chút, hút cũng một hai lần thôi, làm nhiều sợ lão ba phát hiện. Sẽ có một ngày phát hiện khác thường cho nên vẫn là cẩn thận một chút.
Đột nhiên, anh cảm giác được có cái gì chạm vào thân cây mà anh đang nấp phía sau.
﹁ Anh..... Mấy anh muốn làm gì? ﹂ Gì chứ? Âm thanh vô dụng lại không có can đảm rất ư là quen thuộc, bản thân anh sao lại quen biết một kẻ kém cỏi như vậy chứ?
﹁ Muốn làm cái gì? Hắc hắc hắc, mày nói thử xem? ﹂ Một đám người đang cười mỉa.
Âm thanh này nghe rất quen thuộc, giống như mỗi thứ trên người anh nghe thấy đều phát đau vậy.
Như thế nào anh lại quen người này?
Cáp* —— miệng phun ra một vòng khói, Phí Dĩ Ái chỉ có một ý niệm trong đầu là: quản bọn nó đánh rắm a.
[*: âm thanh nhả khói thuốc]
﹁ Tiểu tử, nhìn phục sức* trên người mày, chậc chậc! Cho xin chút tiền lẻ đi, ha? ﹂
[*phục sức: trang phục và phụ kiện/trang sức]
﹁ Tôi..... ﹂
﹁ Mày sẽ không nói là trên người mày không có tiền đi? ﹂
﹁ Tôi...... ﹂
﹁ Cái gì mà cứ tôi tôi hoài vậy, mau đưa tiền đây, nếu không thì để bọn tao chào hỏi mày một chút! ﹂
Mau đưa tiền cho bọn hắn đi, sau đó nhanh tránh ra, đừng có phá vỡ yên tĩnh của bố!
﹁ Tôi...... Tôi không mang. ﹂ Âm thanh run a rẩy, chỉ sợ xương cốt rất nhanh sẽ vì chấn động này mà rớt xuống hết thôi.
Thối lắm! Thật vô dụng.
Nhìn bộ dáng kia, xem ra người nọ cũng không có nói dối, các người thưởng cho hắn vài ba quyền rồi bỏ đi. Phí Dĩ Ái nhíu lại mi nghĩ ngợi. Thật là, muốn lười biếng một chút cũng không được nữa.
﹁ Giỏi lắm tiểu tử, mày dám lừa tụi này, tịch thu cho tao! ﹂
﹁ Lão Đại. ﹂ Cái giọng này rất a dua nha.
﹁ Ân? ﹂
﹁ Lão Đại, ở chỗ này chỉ sợ...... Không bằng chúng ta kéo hắn đi chỗ khác, ở đây coi chừng người khác biết.﹂ Trong đó một tên lâu la nói, vừa vặn chỗ gã ta muốn nhắc đến chính là địa bàn mà Phí Dĩ Ái đang nhàn nhàn hút thuốc.
Tên lâu la vô dụng kia túm áo người nọ, đi vòng qua gốc cây, nét mặt lập tức khó coi.
﹁ Học trưởng! ﹂
﹁ Cái giề! Phí Dĩ Ái, mày như thế nào lại ở chỗ này? ﹂
﹁ Như thế nào, tao không thể ở trong này sao? ﹂ Thối lắm! Khó được dịp tranh thủ thời gian mà cũng không có.
﹁ Học trưởng, cứu em! ﹂
﹁ Mày quen nó? ﹂ Thật muốn nói là không biết, có gặp qua vài lần thì phải...... Hắn gọi Tống gì đó? Đã quên rồi.
Ai bảo hắn mặc một thân hàng hiệu, khó trách sẽ bị bọn họ để ý.
﹁ Đừng nói là mày muốn nhúng tay vào chuyện này nha! ﹂
﹁ Lão Đại, khách khí với nó như vậy để làm, cho bọn nó cùng nhau biến đi. ﹂ Tiểu lâu la một bộ dạng hung ác một cước đạp lên bao thuốc lá đặt ở bên cạnh Phí Dĩ Ái.
A! Chỗ đó còn những nửa bao đó. Muốn giải thích thế nào với anh đây? Đáng giận mà.
Người được xưng là lão Đại là người mở miệng đòi tiền, Phí Dĩ Ái vất bao thuốc lá, đấm cho gã một quyền.
Trong phút chốc xảy ra hỗn chiến, những kẻ khác thấy gã ra tay, cũng ủng hộ, bọn nó cũng không tin nhiều người như vậy lại không thể đánh ngã một người nhỏ bé, yếu ớt trước mắt.
Phí Dĩ Ái mặc dù không học võ thuật, nhưng do lao động tay chân từ nhỏ cùng với sự nhạy cảm và kinh nghiệm nhiều lần đánh nhau, rất nhanh đã phân thắng bại.
Trong tiếng khóc thét, Phí Dĩ Ái phun ra một búng máu. Phắc! Đau quá!
Hai má mặc dù bị ăn một quyền nhưng lại không tổn hao gì, da thịt phơi nắng không đen mà lại trắng nõn, lúc này thoạt nhìn dáng vẻ của anh có chút lưu manh, một bộ dáng lưu manh còn chưa được đánh đủ tới gần Tống Công Tắc.
Nếu bây giờ anh không đánh cho đã nghiền, về nhà thế nào cũng bị đánh, không bằng thừa dịp hiện tại phát tiết cho đã đi.
Lão Đại lấy ra tiểu đao, đặt trên gáy của Tống Công Tắc, run rẩy nói: ﹁ Không cần lại đây, nếu không tao liền làm thịt hắn. ﹂
Nhìn tay gã run rẩy như vậy, anh cũng không tin gã thực sự có gan mà cắt đi; cho dù thực sự cắt đi, người đau cũng không phải là anh nha.
﹁ Tốt lắm, mau cắt đi, đỡ phải khiến tao nhìn thấy đã khó chịu. ﹂
A? Thiệt hay giả?
﹁ Học trưởng, ô...... Cứu em với, học trưởng. ﹂ Tống Công Tắc sợ tới mức khóc rống.
Hắn kinh thiên động địa, vừa khóc vừa kêu học trưởng, có vẻ như người khiến hắn khóc như vậy chính là anh. Thực ồn muốn chết mà!
Phí Dĩ Ái không chịu nổi ma âm truyền từ tai đến não.
﹁ Buông hắn ra, tao sẽ không so đo với tụi mày. ﹂ Thối lắm, rốt cuộc có phải nam nhân hay không a? Khóc thành cái dạng như vậy có thể xem sao? Anh muốn đi sang chỗ khác, đỡ phải bị tạp âm này làm phiền.
Tay cầm dao của lão Đại run lên, ﹁ Thật vậy chăng? ﹂
﹁ Còn không mau cút đi! ﹂ Phí Dĩ Ái hét lớn một tiếng đuổi tất cả những kẻ anh không vừa mắt, nhưng tiếc là trong những kẻ đó không có Tống Công Tắc.
﹁ Học trưởng, thật sự là rất cám ơn anh, cám ơn anh đã cứu em. ﹂ Tống Công Tắc lấy ra khăn tay sạch sẽ, muốn ngồi xuống mặt đất đầy đầu lọc thuốc lá mà giúp Phí Dĩ Ái lau đi vết máu dính trên khóe miệng.
﹁ Tại sao! ﹂ Không chú ý tới ý tốt của hắn, Phí Dĩ Ái thầm nghĩ đến: đều là do hắn làm hại, nếu không phải vì hắn, thuốc lá của anh sẽ không bị người ta dẫm đạp, trên người cũng sẽ không dính đầy tro bụi, trên mặt lại càng không bị thương.
﹁ Máu...... ﹂
﹁ Hừ! ﹂ Phí Dĩ Ái một phen đoạt lấy khăn tay màu lam sạch sẽ kia, đem nó nhuộm đỏ màu máu.
﹁ Học, học trưởng...... ﹂
﹁ Cậu nếu còn ấp úng nữa, tôi liền cho cậu ăn đấm. ﹂ Thực chịu không nổi tên ngu ngốc này, tốt nhất là bị người ta đập cho nhừ tử thì hơn.
﹁ Chính là! ﹂ Tống Công Tắc muốn nói ra suy nghĩ, mới nhát gan lại mở miệng: ﹁ Học trưởng, em sẽ không khiến anh về nhà bị dì đánh chứ? ﹂
Phí Dĩ Ái hung tợn nhìn chằm chằm hắn. Biết còn hỏi!
﹁ Học trưởng, em nhất định sẽ không hại anh bị dì quở trách đâu. ﹂ Hắn thề.
Phí Dĩ Ái nhíu nhíu mày kiếm, một bộ dáng hoàn toàn không tin, bây giờ anh phải suy nghĩ làm thế nào để tìm một lý do tốt.
﹁ Học trưởng, anh chờ em mười phút, em đến nhà anh, em tin chú dì sẽ không bỏ mặc anh đâu. ﹂ Nga?
Anh mặc dù không tin, nhưng tạm thời cho hắn thử một lần, đối với anh mà nói cũng không tổn thất gì mà.
Phí Dĩ Ái cà lơ phất phơ tựa trên cây, nhìn Tống Công Tắc xuất ra di động công nghệ cao mới nhất, cùng với bộ dáng yếu đuối mới vừa rồi hoàn toàn bất đồng, thông qua điện thoại ra chỉ lệnh, lại ngàn thỉnh vạn cầu mong anh chờ hắn một chút, rồi sau đó lại chạy đi.
Tiểu tử này đang làm gì?
Không lâu, Tống Công Tắc cầm trên tay đồ vật này nọ, cấp tốc chạy về bên cạnh anh.
﹁ Học trưởng, này cho anh, em mua không sai đi? ﹂ Không thể tưởng được tên nhóc này nhanh nhạy như vậy, còn tưởng chỉ làm mấy trò con bò ngu ngốc chứ!
Phí Dĩ Ái mở ra bao thuốc lá giống với của lão ba, bắt đầu hút.
Tháng này anh tiêu không ít tiền, đang lo không biết như thế nào mới có thể lừa dối không cho hai vị phụ huynh đại nhân phát hiện anh sau lưng bọn họ hút thuốc. Hôm nay có thể trong cái rủi có cái may, cũng coi như đáng giá a.
﹁ Mười phút hết rồi, sau đó thì sao? ﹂ Anh hứng thú dạt dào nhìn Tống Công Tắc, nhìn xem hắn đang xiếc cái gì.
Bị Tống Công Tắc năn nỉ, Phí Dĩ Ái cùng hắn về nhà. Đứng trước cửa, anh do dự không vào, tưởng tượng đến cảnh lão mẹ như sư tử Hà Đông cầm gia pháp hầu hạ, bảo anh làm sao có thể không do dự được, nhưng lại không muốn trước mặt đàn em của mình mà mất mặt. Đang lúc anh cắn răng một cái, một bước tiến vào thì——
﹁ Học trưởng, trước tiên để em đi giải thích một chút, đợi lát nữa anh hãy đi vào nha? ﹂ Anh vẫn cảm thấy tiểu tử này luôn thực thành khẩn giống như đang hỏi ý kiến anh, mà anh cũng chưa bao giờ phủ quyết cả. Cảm giác cứ quái quái thế nào ấy!
Anh bị gài hàng rồi à? Không có khả năng đâu!
Phí Dĩ Ái quả quyết phủ định, tiểu tử này cũng không có can đảm mà đi lừa anh đâu. Anh cười khẽ vì ý tưởng của chính mình quá ư là hoang đường.
Phí Dĩ Ái ở trước cửa nhai kẹo cao su vị bạc hà để cho mùi khói thuốc trên người mình mau chóng biến mất, lo lắng nhịn không được muốn quay về chỗ xe của mình.
Có thể chứ? Hiện tại trên mặt anh toàn là vết thâm tím, vừa thấy đã biết là cùng người ta đánh nhau.
Ai quan tâm chứ!
Phí Dĩ Ái tiến về phía thùng rác trước cửa, phun bã kẹo ca su rồi đi vào trong.
﹁ Dĩ Ái. ﹂ Phí Dĩ Ái bị tiếng gọi của Từ Văn Tú làm cho hoảng sợ. Cái giề? Thanh âm kia coi như không có chút thành phần "nổi trận lôi đình" nào cả.
Anh bước vào phòng khách, lập tức bị hiện trường trước mặt làm cho hoảng sợ. Đây là có chuyện gì?
Vài tên đàn ông vạm vỡ, to lớn mặc một bộ đồ đen đang chen chúc trong căn phòng khách nho nhỏ của gia đình mình, thiếu chút nữa thì đem bức tường cũ nát của nhà anh đập vỡ.
Ngoài ra trên bàn đều là rất nhiềucác loại quà tặng...... Đây là?
﹁ Dì, chú, lần này ít nhiều cũng nhờ học trưởng giúp nên con mới có thể cứu được cái mạng nhỏ này a, nhưng con lại hại học trưởng bị thương, hai người xin hãy tha thứ cho con. ﹂
﹁ Ôi! Nào có cái gì mà tha thứ với không tha thứ chứ, con trai của chúng ta làm ít việc tốt này, tích chút công đức, đối với nó chỉ có tốt mà thôi. ﹂
﹁ Đa tạ dì và chú, lòng tốt này, con, Tống Công Tắc suốt đời khó quên. ﹂ Tống Công Tắc cúi đầu thật thấp.
Tống Công Tắc lễ phép khiến hai vị lão gia nhà họ Phí cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Nhờ cách này mà hai bên cứ khiêm tốn đến khiêm tốn đi.
Phí Dĩ Ái đứng đó ngốc lăng, nhìn thấy Tống Công Tắc cho anh một nụ cười trấn an.
Tiểu tử này thật lợi hại! Phí Dĩ Ái nghĩ kĩ.
Từ đó, Phí gia liền có một vị khách quen.