Đã rất lâu không ai ghé qua. Phí Dĩ Ái ngẩng đầu lên nhìn xem người đến là ai. Vừa thấy, anh đã choáng váng quên cả khép miệng.
"Cậu đã trở lại!"
"Ân."
Tống Công Tắc hàm hồ đáp lại khiến cho Phí Dĩ Ái không thể phân rõ hắn đến tột cùng là ý gì.
Chẳng lẽ hắn thật sự trở về để đuổi anh đi!
"Không! Anh không muốn chuyển đi." Phí Dĩ Ái suy sụp, kiệt lực phản đối, hắn không thể tàn nhẫn với anh như vậy được. Hắn không thể!
Anh sẽ mất đi can đảm mà sống tiếp....
"Anh không thể không có cậu. Anh không muốn đi, anh không cần! Anh không muốn cậu có bạn gái! Anh không muốn cậu sẽ bị nàng cướp đi. Anh không muốn!"
"Dĩ Ái, bình tĩnh một chút."
Tống Công Tắc bắt lấy bờ vai của anh, muốn cho anh tỉnh táo lại.
"Dĩ Ái!? Cậu gọi tôi là Dĩ Ái mà không phải học trưởng? Cậu không cần tôi nữa rồi! Oa a......"
Phí Dĩ Ái không để ý hình tượng nam nhân, cứ thế mà khóc.
Ma âm kia của anh khiến người ta không đau đầu cũng khó, Tống Công Tắc hôn lên trán của Phí Dĩ Ái, thành công khiến anh ngừng khóc.
"Không muốn đi, muốn ở lại bên cạnh em sao?"
"Ân."
Phí Dĩ Ái nhanh chóng khẳng định, sợ hắn không tin mà mạnh mẽ gật đầu.
"Vì cái gì?"
"Anh......"
Ngập ngừng mấy tiếng, Phí Dĩ Ái vẫn nói không nên lời.
"Ai!"
Tống Công Tắc thở dài, muốn xoay người rời đi.
Thấy hắn lại muốn đi, Phí Dĩ Ái kinh hoàng giữ chặt hắn, anh thật sự không thể mất hắn được; so với việc mất đi hắn, tự tôn nho nhỏ này đối với anh mà nói thì có là gì chứ.
"Anh yêu cậu, anh không thể mất cậu được!"
Phí Dĩ Ái như bạch tuộc gắt gao quấn trên người Tống Công Tắc, đến nỗi không nhìn thấy được nụ cười tà trên mặt hắn khi gian kế thực hiện thành công.
"Thật sự?" Khẩu khí tràn đầy vẻ không tin.
Phí Dĩ Ái bối rối, hai mắt đẫm lệ, "Thật sự, thật sự!"
"Anh nói em làm sao tin anh được chứ, anh cùng nữ nhân kia......"
"Chúng ta chuyện gì cũng không có làm, thật sự, nàng chỉ hôn anh vài cái mà thôi." Anh lo lắng nhìn sắc mặt Tống Công Tắc càng thêm khó coi.
"Anh căn bản không muốn làm, đối tượng nếu không cậu, ai anh cũng không cần." Càng về sau, tiếng nói của Phí Dĩ Ái càng nhỏ như tiếng muỗi, mà khuôn mặt cũng hồng đến nỗi có thể chiên được trứng!
"Em không tin."
Tống Công Tắc quả quyết kết luận như thế khiến cho Phí Dĩ Ái càng thêm vô thố.
"Thật sự,anh nói đều là thật, anh phải làm như thế nào cậu mới tin?"
"Cởi quần áo của anh."
"Hở?"
Anh có nghe lầm không vậy?
"Em đi."
"Được rồi mà, anh cởi, anh cởi."
Hoảng hốt nhìn quanh bốn phía, lúc này anh mới phát hiện Phí Dĩ Nhân đã sớm rời đi.
Phí Dĩ Ái cắn chặt môi dưới, xấu hổ đến nỗi hai tay run rẩy không ngừng, dưới tầm mắt nóng bỏng kia, ngay cả cúc áo cũng mất cả buổi mới cởi xong.
Anh cũng không biết vì sao mình lại ngốc như vậy.
Cởi bỏ áo sơmi, tay chần chờ đặt trên thắt lưng, ngay cả việc nhỏ nhặt thường ngày nay mà tay vẫn không ngừng run rẩy.
Anh xấu hổ muốn tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng Tống Công Tắc đứng trước mặt anh lại không nói một câu, chỉ lẳng lặng chờ. Không hề có ý muốn giúp.
Anh gấp đến độ muốn giật phăng thắt lưng.
"Khách lạp" một tiếng, khóa được mở, Phí Dĩ Ái cắn răng đem quần dài trút bỏ, lại vô pháp cởi xuống chiếc quần lót còn sót lại trên người. Tay anh run rẩy đến lợi hại.
Tống Công Tắc dưới đáy lòng không ngừng cười trộm, đây là thiên hạ mà hắn yêu đó, anh ngây ngô như vậy làm hắn cảm thấy trêu đùa anh thật thú vị.
"Lại đây."
Mặc dù Tống Công Tắc ra lệnh với anh nhưng hiện tại không phải thời điểm để ý đến loại việc nhỏ nhặt này. Phí Dĩ Ái nghe lời, đi đến.
"Cởi của em."
Phí Dĩ Ái thuận theo, hai tay run rẩy muốn cởi bỏ nút áo sơmi của Tống Công Tắc, và anh lại phải mất một hồi chiến đấu với nó.
Tống Công Tắc vẫn ung dung ngắm nhìn mỗi động tác của anh.
Hắn càng nhìn, tay anh càng không nghe lời.
Anh mơ hồ biết, việc này không chỉ dừng lại ở việc cởi quần áo của nhau mà còn nhiều việc khác. Nhưng anh thầm nghĩ muốn ở lại bên cạnh hắn nên càng liều lĩnh muốn thì bất luận chính mình phải trả cái giá lớn như thế nào cũng được.
Ý thức được là một chuyện, tay chân không nghe lời lại là một chuyện khác. Anh thực sợ hành động này của mình không đủ khả năng níu giữ hắn lại.
Nhưng anh không biết, bởi vì anh ngượng ngùng như vậy càng khiến Tống Công Tắc không thể kiềm chế bản thân.
Anh nửa thô bạo cởi áo của hắn, lộ ra bờ ngực rộng lớn của Tống Công Tắc.
Thân thể rắn chắc so với cơ thể mảnh khảnh, gầy yếu của Phí Dĩ Ái đúng là một trời một vực.
Đường cong duyên dáng kia khiến Phí Dĩ Ái nhìn không chuyển mắt, không thể đem tầm mắt dời đi. Rõ ràng đã xấu hổ nhưng anh vẫn không thể đem tầm mắt của mình dời đi; rõ ràng đã nhìn cơ thế này rất nhiều lần, nhưng tại sao bây giờ lại......
****** SpencerApe
Nhìn thấy Phí Dĩ Ái ngắm nhìn rất chuyên chú, Tống Công Tắc nhịn không được muốn trêu ghẹo anh.
"Vừa lòng không? Xem ra anh khá vừa lòng đi!"
"Anh......"
Nói không nên lời lại không biết nên nói cái gì mới phải. Phí Dĩ Ái im lặng, đỡ phải làm cho hắn lần thứ hai châm chọc anh.
"Giận à? Còn chưa cởi hết đâu!"
Hắn cười trào phúng đột nhiên cởi bỏ nửa dưới của Phí Dĩ Ái. Hắn thầm nghĩ: lột hết của hắn rồi thế nhưng trên người anh vẫn còn một lớp vải nha.
Phí Dĩ Ái thật đúng là nhìn người không rõ, ở chung nhiều như vậy năm, anh vẫn không thể hiểu rõ bản tính của Tống Công Tắc, anh hãm sâu vào thiên la địa võng mà Tống Công Tắc giăng ra, thậm chí ngay cả chính mình đã đi vào trong đó mà cũng không biết.
Anh sớm bị hãm sâu vào trói buộc của hắn, càng ngày càng sâu. Thế nhưng đối với anh mà nói,anh không hề cảm thấy đây là trói buộc.
Chưa từng nhìn qua đôi mắt nóng rực của Tống Công Tắ, Phí Dĩ Ái xấu hổ xoay người.
Tống Công Tắc không hề có ý che đậy thứ không còn mảnh vải kia, hơn nữa anh cái gì đều không làm nha, anh như thế nào liền...... Ôi, thật xấu hổ quá đi!
Muốn chạy trốn lại không dám trốn, Phí Dĩ Ái chỉ có thể cứng còng thân mình, đứng giữa hai chân mở rộng của Tống Công Tắc.
"Ha ha ha!"
Rốt cục nhẫn không nổi ý cười, Tống Công Tắc rất không nể tình mà cười ra tiếng.
Tiếng cười vọt vào tai Phí Dĩ Ái làm anh càng thêm luống cuống chân tay, hận không thể mọc ra cái hố để anh nhảy vào.
Hắn rốt cuộc cười đủ chưa vậy? Cười lâu như vậy cũng không sợ cười đến nỗi không thở được sao. Đáng giận mà!
Vì muốn hắn ngừng cười, Phí Dĩ Ái phút chốc xoa vào chỗ mẫn cảm của Tống Công Tắc. Anh đắc ý nghĩ: Hừ! Cười nữa đi, để xem mi cười được bao lâu.
Nhưng đắc ý không được bao lâu.
Tống Công Tắc vì hành động của anh mà thở dốc, bắt lấy tay anh, xoay người đặt anh dưới thân.
"Tiểu yêu tinh câu nhân này, anh đã nóng vội như vậy, em liền cho anh."
"Không......"
Muốn từ chối nhưng ngôn ngữ bị nụ hôn nhiệt tình của Tống Công Tắc giam lại, đầu lưỡi của hắn miêu tả hai cánh hoa xinh đẹp của Phí Dĩ Ái, cảm xúc tê dại làm cho anh ở dưới thân hắn run rẩy.
Đôi môi đáng yêu anh giống như mời hắn đi vào, âm thầm cầu xin hắn ngừng lại màn tra tấn này, nhẹ nhàng, bâng quơ như vậy - ngược lại càng làm anh khó chịu hơn.
Đầu lưỡi nóng bỏng chui vào giữa hàm răng gian, rồi cùng đầu lưỡi của Phí Dĩ Ái chơi đùa, ra vào trêu chọc không ngừng, Tống Công Tắc lại cắn đầu lưỡi của anh như là trừng phạt anh vì đã làm cho hắn chờ đợi lâu như vậy.
Hắn cuồng bạo lại hôn lại hút, thẳng đến khi Phí Dĩ Ái gần như thiếu oxy, Tống Công Tắc mới thoáng thả lỏng bờ môi của anh để anh nhanh chóng bổ sung dưỡng khí.
Tay Tống Công Tắc tiến lên thân trên của anh, lúc này, bàn tay to lớn linh hoạt của hắn vuốt ve, chơi đùa hai nụ hoa tiên diễm ướt át trước ngực, đột nhiên dùng sức véo một cái.
"A! Sao lại bắt nạt anh?"
"Đều tại anh khiến em chờ đợi quá lâu, em phải hảo hảo mà trừng phạt anh mới được."
Phí Dĩ Ái không kịp bỏ chạy, ngực đã bị môi răng của hắn dán lên, cắn mút không ngừng khiến ngay cả sức lực bỏ chạy cũng không còn.
Đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích lướt qua mỗi tấc da thịt đều lưu lại dấu vết, càng nhiều đóa hoa hồng nở rộ. Phí Dĩ Ái chỉ có thể cắn răng, hơi hơi phát ra âm thanh giống như kháng nghị, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Đầu lưỡi nóng bỏng dần trượt đến vùng bụng bằng phẳng, đảo quanh một vòng lại một vòng, lại đâm vào lỗ rốn nhỏ, Phí Dĩ Ái nhịn không được, hốc mắt nhất thời đỏ lên càng chọc người yêu mến.
Giương mắt thấy cảnh này, Tống Công Tắc lại ác ý cắn mút lên mấy điểm mẫn cảm trên người anh, bàn tay to lớn trượt vào bên trong đùi, cố ý vuốt ve những điểm quan trọng.
"Công Tắc, Công Tắc......" Phí Dĩ Ái biết không nên cầu xin nhưng giọng điệu rõ ràng bộc lộ sự ham muốn.
Nụ cười gợi lên một mạt tà ý, Tống Công Tắc biết rõ cố hỏi: "Muốn em sao?"
"Phải......" Thừa nhận khiến anh thẹn thùng không thôi, Phí Dĩ Ái nhắm chặt hai mắt, lông mi thật dài run rẩy cho thấy anh đang hồi hộp.
Tống Công Tắc lấy gối đầu đặt dưới thắt lưng Phí Dĩ Ái, khiến cho hạ thân của anh được nâng lên không ít.
Phí Dĩ Ái e lệ chỉ muốn vùi mặt vào trong gối. Như vậy rất xấu hổ nha!
"Đừng nhúc nhích, chẳng lẽ anh không muốn sao?"
Phí Dĩ Ái không trả lời, nước mắt lặng lẽ rơi xuống khiến tim Tống Công Tắc không khỏi giật thót. Anh khóc như vậy làm hắn đau lòng nhưng cũng khiến hắn muốn dày vò anh nhiều hơn.
Hốc mắt nóng lên nhưng ánh mắt Tống Công Tắc càng thêm nóng bỏng khiến cả người anh cũng nóng theo, mỗi tấc da thịt đều bị nhuộm hồng.
"Công Tắc......"
Gọi tên hắn một cách ngọt ngào, anh càng muốn nhiều hơn, bàn tay không tự chủ an ủi chính mình, rất muốn được thỏa mãn.
Tống Công Tắc đặt hai tay bên hông anh.
"Anh là của em, không được chạm vào."
A? Vì sao anh lại không thể chạm vào thân thể của chính mình, không được giải thoát làm cho anh khổ sở muốn khóc.
"Công Tắc, xin cậu....." Tha cho anh đi! Nếu không anh sẽ bị dục hỏa đốt người mà chết đó.
"Mới như vậy mà anh đã chịu không nổi rồi sao? Thật là."
Hắn như đang trách anh nhẫn nại quá kém, nhưng vì sao thanh âm này lại dễ nghe như thế a?
Tống Công Tắc đè lên thân mình của Phí Dĩ Ái.
"A!"
Anh khó khăn thở ra một hơi. Hắn muốn làm cái gì?
Phí Dĩ Ái còn chưa kịp hỏi, bàn tay to lớn của Tống Công Tắc đã phủ lên phần cương cứng hơi nhô khiến cho suy nghĩ của anh phút chốc mờ mịt.
"A......" Anh thoải mái rên rỉ thành tiếng.
"Công Tắc...... Ân...... A!"
Anh thở gấp càng khiến công kích kia thêm mãnh liệt, Tống Công Tắc càng thêm làm càn xâm lược, cho đến khi anh khoái hoạt bắn ra......
Rốt cục đã chiếm thể xác lẫn tâm hồn của người trong lòng, Tống Công Tắc trong lòng kích động vô cùng, khó có thể dùng ngôn từ mà diễn tả.
"Dĩ Ái à."
Tống Công Tắc kề sát khuôn mặt của Phí Dĩ Ái mặt, hôn đến nhập thân, toàn bộ tiếng thở dốc của anh đều bị hắn nuốt trọn.
Mà Phí Dĩ Ái như diều đứt dây, vô lực xụi lơ, thất thần nằm trên giường.
Tống Công Tắc chống lưng, ôm anh thật chặt, nói ra lời tỏ tình nồng đậm.
"Em yêu anh."
Hạnh phúc mạnh mẽ ùa đến, Phí Dĩ Ái vui vẻ đáp: "Anh cũng yêu em."
Anh nhanh chóng ôm cánh tay Tống Công Tắc, hi vọng chính mình có thể dung nhập vào trong cơ thể của hắn, hai người vĩnh viễn không thể chia lìa, khi đó anh sẽ không cần phải lo lắng có một ngày hắn sẽ rời xa mình.
Hai người không nói gì, đều cảm nhận được tình yêu nồng hậu của đối phương, càng hiểu được bọn họ từ nay về sau càng dính liền đến khó có thể tách rời.
Trước kia Tống Công Tắc dùng nhu tình trói chặt Phí Dĩ Ái, anh hiện tại tuân lệnh hắn không li khai; anh đã sớm rơi vào bẫy rập, muốn trốn cũng trốn không được.
Cuối cùng, cuối cùng anh đã nhận ra!
Vốn dĩ cho dù xác xuất thành công là 90% đi nữa, Tống Công Tắc cũng không dám đánh cược sẽ thành công thêm 10% còn lại, tuy có chín phần nắm chắc nhưng cũng không dám mạo muội hành động, chỉ sợ sẽ mất đi người quan trọng nhất. Nhưng hắn đã bị ghen tuông trong lòng đốt sạch tất cả bình tĩnh, biến tất cả nhẫn nại của hắn hóa thành tro tàn......
May mắn thay, cuối cùng cũng đã được có được người mà hắn yêu nhất, nếu không Tống Công Tắc cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Về phần hắn vì sao có thể vừa vặn xuất hiện được như vậy?
Có lẽ phải nói đến sự chuẩn bị vạn toàn **** của Tống Công Tắc ở trong phòng của bọn họ.
[Ape: không hiểu sao lại có nhiều dấu **** như vậy, nhưng Ape nghĩ chỗ này để censored tên thiết bị tân tiến kia đó mà~]
Hắn dùng đoạn thời gian này làm cho Phí Dĩ Ái không thể không có hắn bên cạnh, hắn rời đi là buộc anh phải thừa nhận rằng anh không thể không có hắn, hắn ở trong lòng anh chiếm giữ một vị trị rất quan trọng. Hắn phải buộc anh thừa nhận rằng anh thương hắn.
Dưới sự trợ giúp của Phí Dĩ Nhân, Phí Dĩ Ái đầu tiên sẽ hiểu rõ lòng mình, đương nhiên đây là thời cơ tốt nhất để hắn gặt hái kết quả.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.