Một tháng nữa lại qua đi, nàng ở nơi phượng cư điện này chờ chàng nhưng sao cảm giác chờ đợi này không còn giống cảm giác của mấy tháng trước nữa, lần này rõ ràng đã gần nhau nhưng vẫn không thể nào chạm tới. Phải chăng nàng đã đắc tội gì với chàng khiến chàng sinh lòng ghẻ lạnh, hay nàng đã làm sai điều gì khiến chàng chán ghét. Tại sao thân là mẫu nghi thiên hạ, lại bất hạnh đến nhường này.
- Tiểu vy, ngươi đến thiên điện, nhắn nhủ với hoàng thượng, đêm nay có thể ghé phượng cư hay không.
- Nhưng hoàng hậu, như vậy ... như vậy hình như không hợp phép tắc cho lắm.
- Ta biết, ta biết, nhưng ta không muốn chờ đợi nữa ... ta muốn đánh cược tình cảm của chàng dành cho ta
Nhìn về phía nô tỳ bên cạnh, nàng khẽ dặn dò, dù biết một hoàng hậu thì không nên có những hành vi như vậy, nhưng nàng không cầm lòng được, nàng thật sự bất an.
Một lúc sau, ánh mắt nàng thoáng tia kinh hỷ khi sau lưng nô tỳ nàng phái đi là một công công đứng tuổi cùng một đám tiểu thái giám theo sau. Nhưng nàng nhận lại chỉ là sự thất vọng, vẫn không có thân ảnh nàng mong chờ.
- Đại điện tổng quản đến đây có gì muốn truyền đạt sao.
- Vâng thưa hoàng hầu, kính xin người chỉnh lại tư trang chuẩn bị tiếp chỉ.
Trần hoàng hậu tiếp chỉ, thuận thiên hoàng mệnh, hoàng đế tề thịnh đời thứ 17 chiếu viết, trần hoàng hậu tuy là thân mẫu nghi thiên hạ nhưng lại thiếu đi nhân cách của phượng hoàng, mang trong mình lòng dạ hẹp hòi của nữ nhân thô tục, nhưng mới vào cung không bao lâu, nên trẫm niệm tình tha thứ, chỉ phạt nàng chép nữ nghi tề gia 100 lần nơi an tĩnh đường tự suy nghĩ ... khâm thử.
Đây là thứ nàng đợi mong ư, đây là thứ tình yêu người hứa ư ... mới bắt đầu đã là lạnh nhạt, vậy chờ đợi ta sau này sẽ là gì đây. Ngửa mặt nhìn trời cao, nàng khẽ cười, một nụ cười nhưng không hề mang ý cười.
Không bao lâu sau, hậu cung trở nên đông đúc hẳn, hầu như các điện xung quanh phượng cư đều có chủ nhân. Truy Khắc Bắc phi làm chủ cung thảo ty, Tư Ly Nam phi làm chủ cung mộng thủy, Tương Huyền Đông phi làm chủ cung thiện ái và Ân Bảo Tây phi làm chủ cung thiên tình, cùng 20 mĩ nữ triều nam cống tặng, 50 tài nữ đông kinh hiến vua. Tứ đại phi đều đủ cả, sau này hậu cung không còn vắng lặng nữa rồi.
An tĩnh điện là nơi để tĩnh tâm nhưng tâm tình của nàng dường như không thể nào tĩnh được. Mọi thứ trong phòng đều bị nàng đập phá, trước mắt nàng chẳng có thứ gì khiến nàng dịu đi nỗi đau, dù âm thanh vỡ nát vang vọng không gian vẫn không thể nào lấn át được âm thanh vỡ vụn trong tim nàng.
Tại sao, tại sao lại thế, nàng không ngại cùng nữ tử khác chung chồng, vì nàng biết chàng là vua của một nước, cần vì tề thịnh mà khai chi tán diệp, nhưng có nhất thiệt chàng phải gấp gáp vậy không, mới đại hôn hơn một tháng chàng đã vội vàng nạp thêm phi tần, mà một hoàng hậu như nàng lại hữu danh vô thực, chỉ mang trên mình danh vợ vua mà chẳng được chàng lâm hạnh dù chỉ một lần. Thật nực cười, sau này nàng lấy quyền gì mà uy nghi trước mặt đám nữ nhân kia đây. Tử thương, chàng có cần ác với ta đến vậy không.
- Đơn nhi à, ta phải làm sao đây, tim ta đau quá.
- Chủ nhân, đơn nhi hiểu người mà, người đừng làm đơn nhi sợ.
- Ta phải làm sao đây, ta sợ sẽ có một ngày, đám nữ nhân kia sẽ nhấn ta xuống bùn, vạn kiếp bất phục. Các ả ta, chắc hẳn luôn nhòm ngó ngôi vị hoàng hậu này.
- Người cố lên chủ nhân, nhiệm vụ đầu tiên của người sắp đến rồi, nếu người còn như vậy thì không thể nào hoàn thành nổi đâu.
- Ta ... ta biết rồi, người đi trước đi, ta cần ổn định lại vài thứ.
Đơn nhi đi, chỉ còn lại nơi đây không gian yên tĩnh. Có lẽ, nàng thật sự không thuộc về nơi này, nơi đây lòng người bạc bẽo, chẳng thể níu nàng ở lại nữa rồi, nàng cần nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi trở về, trở về nơi thuộc về nàng.
--------------- hết chương 12 --------------
Cứ ngỡ sẽ là tình thiên niên kỉ, thật không ngờ chỉ là bọt biển thoáng hiện thoáng tan ... Đây nào có phải thứ tình yêu mà thiên mị mong muốn.
Quyết định tiếp theo nàng sẽ làm gì?