Tình Kiếp Mẫu Đơn

Chương 64

- Đi thôi.

Nói rồi khẽ khoay trong không trung, hắn đưa nàng rời khỏi nơi này. Nhắm chặt hàng mi như ngăn không cho nước mắt được dịp rơi, nàng phải mạnh mẽ, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng mới có thể an tâm, vô âu vô lo sống bên mẹ và em trai.

Bỗng tiếng gió bên tai dần dần tắt hẳn, vận tốc di chuyển của hai người dần chậm lại, khẽ mở chậm hàng mi, nàng đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía bạch nhân, nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn đầy ý cười của hắn.

- À quên nói với cô chứ, ta chỉ có thể đưa cô đến đây thôi, còn làm thế nào để thoát khỏi khoảng không trung gian này thì cô tự tìm đi nhé ... ta đi trước đây.

Gì gì cơ, cứ thể để lại mình nàng nơi này ư, giỡn hay thật vậy.

- Này này, ngươi làm thần làm tiên rồi tại sao lại chơi xấu thế hở? mau trở lại đây ... này này ... đừng để ta gặp lại người, không ta sẽ xé xác ngươi ra đấy đồ bỉ ổi kiaaaaaa.


Sự cảm động biết ơn tên nào đó tồn tại chưa bao lâu đã nhanh chóng được thay thế bằng sự tức giận cùng bí bách, gương mặt nàng vì tức giận mà đỏ bừng, chẳng thể làm gì ngoài dậm chân tức tối, trong đầu không ngừng rủa tên ác nhân nào đó.

Phải làm sao đây, sau khi thiếp đi nơi đầu tiên nàng thấy chính là nơi này, nàng không hề hay biết cửa ra cổng vào, vậy làm thế nào mới có thể trở về thế giới thực đây?

Như tìm kiếm vận may, nàng đi loanh quanh trong khoảng khống tối tăm ấy, tay không ngừng vơ lấy không trung, mong tìm được thứ gì đó giúp nàng rời khỏi nơi đây. Nhưng như thể ông trời cố tình làm khó nàng, ở đây mọi thứ đều giống hệt nhau, đều là khoảng không vắng lặng, không có bất cứ thứ gì tồn tại được, dù nàng đã đi rất lâu, lâu đến nỗi nàng chẳng thể nhớ rõ mình đã đi bao nhiêu ngày rồi chỉ biết tấm thân này đã mệt rã rời, chân tay vô lực, cả người nặng trĩu. Vô vọng ngồi bệch, nàng thẫn thờ nhìn vào khoảng không.


- Tính ra chắc ở thế giới kia, nàng đã bất tỉnh được mấy tuần rồi, không biết có chuyện gì xảy ra không nữa? không biết Đơn nhi đã hồi phục chưa? Không biết a quân thế nào? Không biết chàng có biết nàng bị thương không ...

Trong không gian tối tăm lạnh lẽo, bỗng vang lên tiếng gọi càng lúc càng gần, kéo nàng ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

- Thiên Mị, Thiên Mị ... nàng đang ở đâu, trả lời ta đi được không? Thiên Mị ...

Ai đang gọi tên nàng vậy, trong không gian này ngoài nàng còn có người khác ư? Nhưng ... nhưng tại sạo giọng nói ấy lại thân quen đến vậy? không, không thể là chàng, chàng nào có quan tâm đến nàng bao giờ huống chi là trong khôn gian ma quái này ... haha thật nực cười, đến cả khi biết bản chất con tim chàng, nàng vẫn không thể nào thôi nhung nhớ người, đến bao giờ vị trí này trong tim nàng mới được xóa bỏ đây, nàng thật sự mệt rồi.


- Thiên Mị, ta tìm được nàng rồi, tại sao nàng nghe được ta gọi mà lại không lên tiếng? nàng có biết ta tìm nàng suốt thời gian nàng bất tỉnh không? Tạ ơn trời, cuối cùng ta cũng tìm được nàng, thật tốt, thật tốt...

Trước tầm mắt vẫn là khoảng không đen tối ấy, nhưng nàng cảm giác được có một vòng tay ấm áp ôm chầm lấy nàng, một vòng tay vững chãi, cứng rắn, như muốn nhốt nàng vào trong vòng tay ấy mãi mãi, như không muốn lạc mất nàng thêm một lần nào nữa.

Vội định thần lại, nhanh chóng đẩy vòng tay ấy ra, dù có chút chật vật, nhưng thoát ra khỏi vòng tay ấy, tim nàng lại đau thêm một phần. thực sự, phút giây đầu khi vòng tay ấy đến, nàng thật sự cảm nhận được con tim khờ dại của mình lần nữa sống lại, lần nữa rộn ràng hân hoan đập liên hồi, nhưng nàng không thể yếu lòng lần nữa, không thể vì một cái ôm ấm áp mà đánh đổ tôn nghiêm cuối cùng.
- Ngươi là ai? Tại sao lại tìm ta, ngươi có ý đồ gì?

- Ta là ai, không quan trọng, điều quan trọng lúc này là hãy năm lấy tay ta, ta đưa nàng trở về, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.

      ----------- chương 64 ------------

Bình Luận (0)
Comment