Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 1

Dạ Đàm đã phải quỳ gối rất lâu.

Nàng quỳ ở chính giữa con đường bên ngoài Triêu Lộ điện. Cung nữ nội thị đi lại không ngớt nhưng tất cả đều cúi đầu tránh nàng xa hết mức có thể. Không ai trong số bọn họ thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.

Dạ Đàm cũng chẳng việc gì phải để mắt đến bọn họ. Những người bên cạnh nàng, bất luận diện mạo có như thế nào, chung quy đều mang cùng một bộ mặt giống nhau. Toàn là những gương mặt không trưng ra sự sợ hãi thì cũng là chán ghét, thỉnh thoảng lại điểm xuyết thêm vài nụ cười giả tạo.

Thật khó coi.

Bầu trời trút xuống một trận mưa nhỏ, tí tách nhỏ giọt. Dạ Đàm bắt đầu cảm thấy đầu gối đau nhức. Nàng cúi đầu nhích từng chút một sang phía bên cạnh. Đám cỏ dại mọc bên đường bỗng lay động. Mấy con kiến đang hối hả tha con mồi vừa bắt được về tổ. Đó là một con sâu to béo khiến bọn chúng phải mất khá nhiều công sức. Trông thấy bá nghiệp kia sắp đại công cáo thành, Dạ Đàm tiện tay bẻ một nhánh cây, nhấc con sâu lên rồi vứt ra xa.

Đàn kiến hoảng sợ bỏ chạy tán loạn ra bốn phía. Nàng khẽ nhếch miệng cười đắc ý. Nhưng chỉ chốc lát sau, lũ kiến lại bò đến chỗ con sâu béo, hiển nhiên là không can tâm nhìn thành quả cố gắng cả ngày trở thành công cốc như vậy được.

Dạ Đàm lần nữa vung tay đẩy con sâu ra xa thêm một chút. Bỗng nhiên trên đầu nàng vọng xuống một giọng nói: "Sinh linh trên thế gian vốn đã chịu nhiều đau khổ, ngươi sinh ra là một con người, cần có lòng từ bi, vì cớ gì phải gây khó dễ cho người khác như vậy?"

Dạ Đàm mạnh mẽ ngẩng cao đầu, phát hiện ở trước mặt mình tự bao giờ đã xuất hiện một nam nhân. Hắn một thân áo trắng nhẵn mịn, đi giày lụa, dáng người cao ngất. Dạ Đàm quỳ trên mặt đất, qua màn mưa phùn lất phất như tơ lụa, chỉ thoáng nhìn thấy bên thắt lưng hắn lộ ra một mảnh sao nhỏ. Nó toả ra thứ ánh sáng trong trẻo, lấp lánh ánh hào quang mờ mờ ảo ảo.

Nàng ngửa mặt lên vừa vặn trông thấy một...nét mặt không giống như những người ở bên cạnh mình. Nam nhân mày sắc, mũi cao, đôi môi mỏng mà ôn nhuận, mái tóc màu xám khói buông dài đến tận thắt lưng.

Vốn là một chính nhân quân tử, nhưng lúc này hắn chân mày nhíu lại, sắc mặt lạnh nhạt. Chỉ có màu sắc của đôi môi là vẫn ôn hoà, tựa như chút ấm áp toả ra từ đoá hoa nở rộ giữa cánh đồng tuyết lạnh giá, vô tình hay hữu ý đợi người đến hái.

Trong mắt hắn không chứa đựng sự sợ hãi thường thấy ở những người khác, con ngươi tối đen như mực nhìn từ trên cao xuống kia mang theo sự dò xét cùng tìm hiểu. Loại ánh mắt này khiến cho Dạ Đàm cảm thấy không chút thiện cảm. Nàng cất tiếng hỏi: "Ngươi là ai?"

Nam nhân giọng nói như băng như ngọc, trong suốt sạch sẽ: "Thần tộc Thiếu Điển thị, Hữu Cầm."

"Thiếu Điển Hữu Cầm?". Dạ Đàm lặp đi lặp lại cái tên này, cứ cảm thấy hình như có chút quen tai? Ở trước mặt nàng, Thiếu Điển Hữu Cầm lại khẽ cau mày.

Hắn thân phận khác biệt, chư thần Thiên giới phần lớn đều gọi hắn bằng danh xưng tôn quý Huyền Thương thần quân. Ngược lại, tên thật của hắn đã rất lâu không ai gọi tới. Nữ tử trước mặt hắn một thân áo tím, trên con đường màu xám dẫn đến hoàng cung, tô đậm thêm vẻ tuỳ tiện, tựa như sắp hoà tan vào dòng chảy. Không biết nàng đã quỳ ở đây bao lâu, cơn mưa phùn cũng dần ngớt, từng giọt nước nhỏ li ti rơi xuống điểm xuyết lên y phục tím cùng mái tóc đen kia, trông như những hạt trân châu trong suốt, mỏng manh.

Thế nhưng khung cảnh đó lại càng khiến cho sắc trắng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thêm phần nổi bật.

Hắn hỏi: "Ngươi là kẻ nào?"

Dạ Đàm khẽ chớp mắt, đột nhiên nàng nhớ ra người này là ai rồi!

Thần tộc Thiếu Điển thị! Ối! Nam nhân này chẳng lẽ lại là vị tỷ phu tương lai của nàng đó chứ?

Thực ra Dạ Đàm vốn có một tỷ tỷ, tên là Thanh Quỳ, từ nhỏ đã được định đoạt sẽ gả cho Thần tộc làm trữ phi. Thần tộc vị thế thanh cao biết bao mà nay lại hạ mình nhân nhượng, ban phát ân điển tuyển chọn một thiên phi là phàm nhân. Và hiển nhiên vị thiên phi tương lai được lựa chọn đó là công chúa Thanh Quỳ của Li Quang thị.

Trên dưới Li Quang thị đều vui mừng như phát điên. Hoàng đế lại càng hận không thể xây ngay một toà tháp cao ngang chín tầng mây, tận tay dâng tỷ tỷ cho Thần tộc.

Mỗi năm cứ đến sinh thần tỷ tỷ, người người lại nườm nượp kéo nhau đến cửa chúc mừng, tựa như những con kiến nối liền không dứt. Vào những dịp yến tiệc, tiếng nói cười ồn ào của đám đông cũng chỉ toàn nhắc đến những chuyện về Thần tộc.

Dạ Đàm đối với chuyện của Thần tộc tuyệt đối không có nửa điểm quan tâm. Ấy thế mà ngày nào cũng phải nghe nhiều người nhắc đến khiến nàng bất đắc dĩ không thể không nghe.

Tỷ tỷ được hứa gả cho Thần tộc làm thiên phi tương lai, mà Thần đế đúng là có một trưởng tử tên Thiếu Điển Hữu Cầm, tôn hiệu Huyền Thương thần quân. Dựa theo những lời đồn đoán nàng nghe được thì thần đế cùng thần hậu đều muốn lập hắn làm Thái tử.

Cho nên, nói hắn là tỷ phu tương lai của nàng đúng thật là rất có lí.

Vừa nghĩ đến thân phận của người này, Dạ Đàm liền trở mặt xem thường. Gương mặt này của Thiếu Điển Hữu Cầm, nàng nhìn thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt. Mà khi đã không vừa mắt thì thái độ tự khắc cũng sẽ không tốt đẹp gì cho lắm. Nàng nói: "Thần tộc chẳng phải rất lợi hại sao, lại còn muốn quản chuyện ta là ai!"

"Hử" Huyền Thương quân nhíu mày thành hình chữ xuyên. Li Quang thị kia làm sao hiện tại lại có điểm bất mãn với Thần tộc? Hắn nói: "Dù cho bản quân có là một vị khách bình thường thì cũng cần phải dùng lễ nghĩa để tiếp đãi. Ta xem cách ăn mặc của ngươi không giống như những cung nữ bình thường, tại sao lại không hiểu cấp bậc lễ nghĩa như thế?"

"Đồ vô liêm sỉ!" Ánh mắt xem thường của Dạ Đàm dành cho người trước mặt như càng lợi hại hơn. Nàng chỉ vào tư thế quỳ hết sức ngay thẳng của mình, nói: "Nhà các ngươi dám nói ta như thế này là không biết cấp bậc lễ nghi sao?"

Cái này...Huyền Thương thần quân nhất thời á khẩu, sau một lúc lâu, hắn lại hỏi: "Thế vì sao vị cô nương đây lại hành đại lễ như vậy?"

Thật không phải hắn nhàn hạ đến mức cùng Dạ Đàm bàn chuyện phiếm, chủ yếu là đối với nữ tử Li Quang thị này có chút bất ngờ. Nàng chưa vấn tóc lên cao chứng tỏ vẫn còn là một thiếu nữ khuê các. Xem cách ăn mặc cao quý của nàng cũng không giống những cung nhân, tôi tớ bình thường.

Người ở trong cung, chưa xuất giá, toàn thân ăn mặc trang điểm tinh xảo như thế này chỉ có thể là... Hắn hỏi: "Ngươi là vị công chúa kia của Li Quang thị?"

Đầu óc của thần quân đúng là rất nhạy bén. Dạ Đàm đảo mắt, nhỏ tiếng càu nhàu, nàng chợt muốn nghĩ ra một câu chuyện xấu xa nào đó để doạ hắn một phen. Nàng hỏi: "Là vị công chúa nào của Li Quang thị?"

Quả nhiên, ánh mắt của Huyền Thương thần quân hơi trầm xuống: "Thanh Quỳ công chúa?". Thanh âm của hắn như tăng thêm áp lực cùng uy thế.

Dạ Đàm nàng sao phải sợ hắn? Nếu đã vậy cũng đừng oán trách bản công chúa lừa ngươi, ai kêu tự bản thân ngươi không tìm hiểu trước? Hừ, hoá ra đều giống như những người khác, nhắc đến công chúa của Li Quang thị cũng chỉ biết mỗi Thanh Quỳ. Nàng ngầm từ chối trả lời câu hỏi kia, ngược lại còn nghênh ngang hỏi: "Ngươi tới nơi này làm gì?"

Tới lúc này rồi, Huyền Thương thần quân rốt cuộc cũng lộ ra một tia kinh ngạc, đây thực sự là Thanh Quỳ công chúa sao? Nghe đồn Thanh Quỳ công chúa thanh khiết, ưu nhã như hoa, trời sinh tính nết hiền thục. Nhưng khi đã tận mắt diện kiến hắn lại cảm thấy những lời đồn đãi kia thực sự đã sai lệch nghiêm trọng?!

Suy nghĩ của hắn bỗng chốc trở nên rối loạn, nhưng rất nhanh cũng tìm được lý do nghe có vẻ hợp lí. Thanh Quỳ công chúa từ nhỏ đã được định sẵn sẽ là trữ phi của Thần tộc, có thể vì vậy mà Li Quang thị quá mức dung túng, cưng chiều nàng? Nhưng Thiên phi nói cho cùng cũng là một trụ cột của Thần tộc trong tương lai, sao có thể đem ra làm trò đùa?

Thấy hắn trầm ngâm không nói thêm lời nào, Dạ Đàm cao giọng nói: "Ta đang nói chuyện với ngươi đó, bộ ngươi bị điếc rồi à?"

Cái này...thật đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Huyền Thương thần quân nói: "Ngày mai là sinh thần tròn mười lăm tuổi của ngươi, phụ thần cùng mẫu thần nghĩ đến chuyện ngươi đã đến tuổi cập kê, lệnh cho bản quân đích thân đưa lễ vật đến Li Quang thị chúc mừng."

Vừa dứt lời, hắn phất tay phải một cái, một chiếc hộp gấm xuất hiện ở lòng bàn tay. Tên này vẫn xem như là người biết kiềm chế cảm xúc rất tốt. Dạ Đàm tiếp nhận hộp gấm, cũng không mở ra xem bên trong có gì, cứ thế mà phất phất tay, nói: "Ta biết rồi, ngươi đi đi."

Huyền Thương thần quân được người đời tôn sùng suốt hai nghìn bảy trăm năm, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác bị một người xua đi như đuổi một con chó khiến hắn không kiềm được mà hỏi: "Ngươi đối với Thần tộc rốt cuộc lại không có nửa điểm kính sợ nào hay sao?"

Thế nhưng Dạ Đàm lại chỉ tỏ ra kỳ quái, nói: "Ta lớn đến chừng này, trước giờ chỉ sợ duy nhất một vật. Ngươi muốn biết đó là gì không?"

Huyền Thương quân biết rõ là không nên hỏi, nhưng đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt hắn nói năng bạo dạn, không chút kính nể như vậy. Cho nên tuy cảm nhận được có gì đó rất không ổn, hắn vẫn hỏi lại: "Là vật gì?"

Dạ Đàm như mở cờ trong bụng, đắc ý nói: "Chính là con chó gác đêm ở Nhật Hi cung. Nó vừa ăn uống bẩn thỉu, vừa thích cắn người, cả ta và ngươi đều không làm được chuyện đó, đương nhiên sẽ khiến ta phải kính sợ. Sao hả, có phải Thần tộc các ngươi cũng... Này! Ta chưa nói xong đâu, ngươi cứ thế mà đi à? Đến một câu chào hỏi cũng không có, đúng là cái đồ không biết lễ nghĩa!"

Nàng cố gân cổ gào thật to, nhưng Huyền Thương thần quân đã mất hút nhanh như một cơn gió, cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Hắn cần gì phải hỏi câu này? Đúng là hết sức dư thừa.
Bình Luận (0)
Comment