Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 113

Tất cả ma binh đều một mặt nghiêm túc, Thanh Quỳ cẩn thận chứng thực: "Nơi này là...... Triền Hồn quật sao?"

Đợi đốt hết pháo, có ma binh dâng khăn tay: "Mời công chúa lau tay."

Thanh Quỳ hoang mang khó hiểu mà lau tay, lại có ma binh tiến lên, dùng hương hoa khử khử xung quanh nàng. Lúc này mới có ma binh tiến lên, đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng, thảm lông dài mềm mại như tuyết, giẫm lên lại vô cùng mát lạnh. Cái dễ thấy nhất bên trong là một bức bích họa thần bay ở trên tường. Họa sĩ mất rất nhiều tâm tư, làm chút pháp thuật lên bức tranh, tiên bay mỉm cười, thỉnh thoảng thay đổi dáng múa, hết sức linh động.

Một chiếc bàn đặt đàn được bày ở trước bích họa, mặt trên đàn cổ vừa nhìn liền biết cũng không phải là vật tầm thường.

Bên trái hiên nhà khảm ngọc ngà voi, khắc rồng vẽ phượng. Màn lụa như khói ráng, lớp lớp buông xuống. Chân đèn bằng đồng thau cao gần bằng một người, xếp đều hai bên trái phải, có thể thấy được rõ ràng ngọc sáng ban đêm trên đó.

Bàn trang điểm bên cạnh, gương đồng càng đầy đủ mọi thứ.

Thanh Quỳ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

Chỉ chốc lát sau, còn có ma binh bưng dưa và trái cây tươi mới, bánh ngọt lót dạ đi lên, bày biện tràn đầy một bàn. Thanh Quỳ còn chưa ngồi xuống, những ma binh đó đã trình lên một quyển thực đơn nhân gian thật dày: "Mời công chúa gọi món ăn."

Thanh Quỳ gặp chuyện luôn luôn bình tĩnh. Nhưng dù là người bình tĩnh như vậy, cũng bắt đầu thấp thỏm không yên. Nhất là sau khi tiếp nhận quyển thực đơn này!!

Quyển thực đơn này, cơ bản bao quát tất cả các món phàm nhân có thể ăn!!

Thanh Quỳ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, nội tâm từ từ kinh hoàng —— không phải đang giam giữ hay sao? Có phải ta bị điên rồi không?! Nàng hỏi: "Thức ăn ở trong này...... Triền Hồn quật đều có hết sao?"

Ma binh càng sợ hãi hơn nàng, run rẩy tận tụy mà dập đầu: "Có! Xin công chúa cứ việc phân phó!"

Thanh Quỳ hỏi: "Ngươi đang sợ cái gì vậy?" Người nên sợ phải là ta mới đúng chứ?!

Ma binh cũng nhanh chóng khóc lóc: "Hồi bẩm công chúa, thuộc hạ...... thuộc hạ không sợ...... không sợ."

Bên ngoài Triền Hồn động, vô số ngân giáp Ma tộc ẩn thân trong một góc tối, thỉnh thoảng còn thấp giọng nói chuyện.

Ngân giáp ma giáp: "Nhìn cho thật kĩ, điện hạ phân phó, ai dám có nửa điểm bất kính với công chúa, lập tức chém đầu người đó. Xách một cái trở về đều có thể đổi một trăm ma thù (*)."

(*) thù: đơn vị đo lường thời cổ của Trung Quốc, bằng lạng.

Ngân giáp ma ất: "Mau nghe cẩn thận, chém thêm mấy cái đầu trở về! Nếu không huynh đệ chúng ta đông như vậy, làm sao chia?!"

Ngân giáp ma bính: "Vừa rồi lúc tên ma binh kia nói không sợ công chúa, hai chữ cuối cùng đột nhiên tăng lớn âm lượng, có tính là hù dọa công chúa hay không?"

Cai ngục Triền Hồn động muốn khóc.

Thám báo doanh.

Cốc Hải Triều vẻ mặt nghiêm túc: "Như người dự liệu, người đã đưa qua, gần như là toàn bộ đan dược ở Ma tộc bị thu lại. Nhưng mấy người Đại Tế tư Tương Liễu, Ô Đại và Già Lâu La kia, vẫn là có chút bất bình, đều đang âm thầm thăm do tình hình của công chúa."

Triều Phong cầm trong tay một cái bình ngọc nhỏ trong suốt, nói: "Tập hợp những người này lại với nhau đi."

Cốc Hải Triều nói: "Người đang ngang nhiên khiêu khích cả Ma tộc đó."

Triều Phong ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch nước thuốc trong bình ngọc nhỏ: "Ta biết."

Nước thuốc trong bình kia không biết là gì, mới vừa xuống tới cổ họng, liền ăn mòn da thịt ở giữa cổ họng hắn thành một vết cháy sém mờ nhạt. Triều Phong chậm rãi cắn răng, chịu đựng nỗi đau đục khoét xương cốt này. Cốc Hải Triều không nhìn nổi nữa, đỡ hắn ngồi xuống ghế.

"Muốn uống nước không?" Hắn rót nước đưa qua, Triều Phong lắc đầu, không nói được một lời nào.

Nguyệt Oa thôn.

Thạch ốc vẫn như cũ. Dạ Đàm lấy bao tay và giày từ chỗ tú nương, một đường chạy trở về, liếc mắt liền thấy bàn đá ghế đá ở ngay cửa thạch ốc.

Trước bàn có một nam tử lực lưỡng đang đứng, nam tử giơ cao vò rượu trong tay, nói: "Hôm nay dâng lên rượu ngon, khẩn cầu tiên sinh rời núi, giết một người."

Dạ Đàm dừng bước, trong thạch ốc, giọng của Thiếu Điển Lạt Mục xa xa truyền đến: "Cút."

Nam tử bên ngoài sửng sốt, hiển nhiên y không phải lần đầu tìm đến Thiếu Điển Lạt Mục, nhưng là lần đầu tiên bị từ chối. Y hỏi: "Chẳng lẽ dạo này tiên sinh đã không còn thích uống Cửu Đan Kim Dịch này nữa rồi sao?"

Trong thạch ốc, Thiếu Điển Lạt Mục không hề bước ra, nhưng một quả cầu lửa lại từ trong phòng bay ra tới.

"Đừng có ngáng đường." Giọng hắn cực kỳ mất kiên nhẫn, "cản trở người mà ta đang đợi."

Hắn nói hắn đang đợi người. Trong lòng Dạ Đàm bỗng có chút ngọt khó mà giải thích được, bước chân nhanh nhẹn như gió: "Thiếu Điển Lạt Mục!"

Nam tử ở cửa khó khăn lắm mới dập được lửa trên người, y trước tiên là nhìn qua, nhưng gần như trong nháy mắt, Thiếu Điển Lạt Mục như một trận gió lớn, đã thổi tới trước mặt Dạ Đàm. Mái tóc đỏ của hắn vẫn tùy tiện mà nhiệt liệt như cũ, đường hoa văn đỏ vàng trên bạch y lung linh mờ ảo. Hắn vươn tay, nhưng lúc sắp sửa chạm vào Dạ Đàm lại chợt thu về. Thế nên một đôi tay không biết đặt ở đâu.

Dạ Đàm phát hiện mình thấy được hắn vậy mà cũng vui vẻ, nàng đưa một đôi bao tay và giày tới: "Nào, đeo bao tay vào, giày cũng mang vào đi."

Thiếu Điển Lạt Mục ngoan ngoãn tiếp nhận bao tay đeo vào, sau đó cúi người mang giày. Ánh mắt của Dạ Đàm, liền đối diện với người ở phía sau hắn. Người nọ cũng đang đánh giá Dạ Đàm, bộ dạng trông không có ý tốt.

Dạ Đàm nhíu mày, hỏi: "Hắn là ai vậy?"

Thiếu Điển Lạt Mục nhấc tay phải lên, một quả cầu lửa ném đi tới. Người nọ rất nhanh liền cút đi. Thiếu Điển Lạt Mục đeo bao tay làm từ Thiên Quang lăng, Dạ Đàm tỏ vẻ mong đợi: "Hẳn là có thể rồi đó, ngươi thử xem?"

Thiếu Điển Lạt Mục mở hai bàn tay ra, chăm chú quan sát. Dạ Đàm tiện tay tháo hoa cài trên đầu mình xuống, thả vào lòng bàn tay hắn.

Quả nhiên, hoa cài tóc kia không hề có dấu vết bị thiêu cháy.

Thiếu Điển Lạt Mục cài lại hoa lên tóc cho nàng, Dạ Đàm kéo tay hắn: "Lại đây!"

Nàng dẫn Thiếu Điển Lạt Mục tới phía xa, trong bùn đất, một gốc cây hoa nhài ngoan cường nở rộ. Dạ Đàm kéo tay Thiếu Điển Lạt Mục để chạm đến đóa hoa kia: "Ngươi xem ngươi xem! Có phải có thể tùy ý sờ soạng rồi hay không?"

Thiếu Điển Lạt Mục ngưng mắt nhìn chăm chú, cây hoa nhài trắng noãn trổ nhụy trong ngón tay cách một lớp vải của hắn, hương thơm làm say lòng người.

—— nó không có khô héo.

Dạ Đàm đắc ý vênh vang: "Sau này, ngươi muốn sờ cái gì là có thể sờ cái đó."

"Muốn sờ cái gì thì sờ cái đó sao?" Thiếu Điển Lạt Mục hỏi.

Dạ Đàm nói: "Đúng vậy! Sẽ không bốc cháy nữa đâu." Vừa mới dứt lời, đôi tay của Thiếu Điển Lạt Mục liền ôm mặt nàng. Dạ Đàm ngẩng đầu, thấy đôi con ngươi hắn sáng trong, vài tia hỏa văn lưu chuyển, tựa như cây phong đỏ trôi bồng bềnh trong làn nước mùa thu.

Dạ Đàm nở một nụ cười, hỏi: "Ta có đẹp không?"

Thiếu Điển Lạt Mục cúi đầu nói: "Đẹp."

Câu trả lời này, là vĩnh viễn cũng không thể nghe được từ miệng của Thiếu Điển Hữu Cầm. Nếu hắn ở đây, thế nào cũng lại châm chọc một phen. Dạ Đàm ngay cả lời thoại cũng đã nghĩ xong cho hắn —— hắn đơn giản chỉ thanh cao ngạo mạn mà nói: "Phấn hồng xương khô, bạch cốt da thịt, người chỉ chú trọng cho vẻ bề ngoài, vừa dốt nát vừa nông cạn."

Hừ! Vẫn là Thiếu Điển Lạt Mục đáng yêu.

Dạ Đàm dụ dỗ hắn, hỏi: "Ta đẹp bao nhiêu?"

Thiếu Điển Lạt Mục suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Ta không tiện đi xa, chưa từng gặp qua được bao nhiêu phong cảnh. Nhưng ngươi cười má lúm đồng tiền là trời quang, cau mày như mưa, giống như bốn mùa ở nhân gian này.

"Sao lại nói ngọt như vậy, để ta xem xem, có phải miệng được bôi mật không?" Dạ Đàm vươn tay sờ vào môi hắn, không ngờ trên mặt hắn cũng nóng bỏng vô cùng. Nàng bị bỏng tới ai da một tiếng, tay còn chưa kịp thu về, Thiếu Điển Lạt Mục đã cầm lấy cổ tay nàng, thổi nhẹ vào đầu ngón tay nàng.

Kỳ thực hơi thở hắn thở ra cũng nóng bỏng vô cùng, nhưng Dạ Đàm không hề rụt tay về.

Lúc hắn lo lắng, mi tâm đều cau thành một nhúm, rất có chút bóng dáng của Huyền Thương quân. Nhưng chân thật hơn Huyền Thương quân nhiều lắm, Huyền Thương quân cự tuyệt người ở ngàn dặm, mà hắn lại ở ngay trước mắt.

Có thể với tay tới.

"Đau không?" Hắn hỏi.

Thực ra một chút bỏng này, là chẳng có chuyện gì cả. Nhưng khi có người ở trước mặt quan tâm lo lắng, chung quy vẫn khiến cho người ta nhịn không được muốn dựa dẫm một hồi. Dạ Đàm đáp: "Đau."

Thiếu Điển Lạt Mục sau đó liền tỏ vẻ sốt ruột, nói: "Chờ ta ở đây, ta đi tìm thuốc cho ngươi."

Hắn xoay người rời đi, giống như một trận gió mát. Man Man tức giận: "Ngươi làm vậy mà được à? Chỉ bị bỏng có chút xíu như vậy, đến mức bảo hắn tìm thuốc không hả?"

Dạ Đàm nói: "Cho nên mới nói, một con chim như ngươi sẽ không biết cái gì gọi là làm nũng đâu."

Man Man gật gù đắc ý: "Man Man ta đương nhiên biết cái gì gọi là làm nũng, nhưng ta hiểu cái gì gọi là làm tinh! Ngươi cũng đừng đem chính mình đắp vào."

"Xí!" Dạ Đàm như nghe thấy trò cười lớn nhất thiên hạ, "Bản công chúa là vạn hoa tùng trung qua, phiến diệp bất triêm thân (*)!"

(*) vạn hoa tùng trung qua, phiến diệp bất triêm thân: giữa mười nghìn bông hoa, không chạm vào một lá. Hai câu này chỉ những người con trai phong lưu, đào hoa, khiến con gái chết mê chết mệt. Có rất nhiều cô gái thích người đó, nhưng không cô gái nào có thể khống chế anh ta. Thường dùng để hình dung cao thủ tình trường.
Bình Luận (0)
Comment