Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 128

Ong sát thủ vẫn luôn sống ở Ma tộc, Võng Lượng thành vốn ít khi gặp phải. Thuốc mỡ đương nhiên sẽ không nhiều, ban ngày đã bị Thanh Hành quân thu đi toàn bộ, đều ở chỗ này của Dạ Đàm.

Mà lúc này, vô số người bị đốt, Dạ Đàm nhân cơ hội bán thuốc với giá trên trời. Mai Hữu Cầm đứng ở trên tường thành, trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Dạ Đàm bán hết thuốc, phi thân trở lại trên tường thành, cả người đều đã lung lay sắp ngã.

—— nàng cũng bị đốt không nhẹ, mắt thấy cả khuôn mặt đều sưng thành bánh bao. Mai Hữu Cầm hỏi: "Sao ngươi không bôi thuốc?"

Dạ Đàm lảo lảo đảo đảo: "Bán đắc quá, không nỡ...... để lại." Nói xong, nàng khẽ đảo hai mắt, té xỉu xuống đất.

Mai Hữu Cầm: "......"

Ngươi mới là người yêu tiền như mạng đó!!

Lúc này, bên ngoài Đào Yêu các. Đỉnh Vân dẫn theo thân vệ của mình, bao vây kín mít nơi này đến con kiến chui không lọt.

Chúc Cửu Âm nói: "Thuộc hạ đã xem qua, thủ vệ trong Đào Yêu các này lỏng lẻo, không hề có sức chiến đấu. Trời phù hộ Nhị điện hạ, phải lập được công lớn này!"

Đỉnh Vân hết sức thận trọng: "Hiện giờ binh quyền của ta bị tước, bên người chỉ dẫn theo thân vệ. Tùy tiện vào núi, nếu Thần tộc bố trí mai phục, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."

Chúc Cửu Âm nói: "Điện hạ cũng có thể bẩm báo với tôn thượng, xin điều động binh mã."

"Không được!" Đỉnh Vân kiên quyết từ chối, "Hiện giờ Triều Phong chiếm hết nổi bật, ta nhất định phải lập công lớn này, khiến cho phụ tôn cùng cả Ma tộc nhìn ta với cặp mắt khác. Lúc này xin giúp đỡ, sẽ chỉ làm người khác xem nhẹ."

Lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có ma binh tiến đến, lạy nói: "Nhị điện hạ, chúng tôi phát hiện hành tung của Thiếu Điển Hữu Cầm ở Võng Lượng thành!"

"Cái gì?!" Đỉnh Vân và Chúc Cửu Âm đều sửng sốt —— Thiếu Điển Hữu Cầm không ở Đào Yêu các á?

Sắc mặt Đỉnh Vân u ám: "Bổn tọa luôn phái người bao vây nơi này, chưa hề thấy có người ra vào. Thiếu Điển Hữu Cầm lại đi Võng Lượng thành kiểu gì được chứ? Hắn chạy thoát khi nào?"

"Chuyện này......" Một đám thân vệ đưa mắt nhìn nhau —— bọn họ sao biết được chứ?

Đỉnh Vân hỏi: "Các ngươi nhìn có rõ không vậy?"

Ma binh nói: "Hồi bẩm điện hạ, chúng tiểu nhân thấy rất rõ ràng. Vị công chúa Nhân tộc kia cũng đi cùng với hắn!"

Đỉnh Vân chữ chữ đều ôm hận: "Bổn tọa suýt nữa đã trúng gian kế của Thần tộc!"

Ma tộc, Trọc Tâm đảo.

Thương thế của Triều Phong, sau khi thay đổi thị nữ hầu hạ, quả nhiên tốt lên rất nhanh. Mới chỉ qua vài ngày, hắn đã có thể xuống giường đi lại. Thanh Quỳ đã bận rộn công việc nhiều ngày, từ khi hủy bỏ lệnh cấm y, Ma tộc đến Trọc Tâm đảo này cầu y tấp nập không dứt.

Nàng mỗi ngày đều phối thuốc cho Triều Phong, nhưng hầu như ngay cả cửa phòng Triều Phong cũng không bước vào.

——Triều Phong nếu muốn gặp nàng, đương nhiên chỉ có thể tự mình xuống giường mà đi.

Lúc Cốc Hải Triều đi tới, Triều Phong đang đứng ở mép nước Trọc Tâm đảo cho cá ăn. Nói là cho cá ăn, nhưng ánh mắt chỉ liếc nhìn Thanh Quỳ ở phòng chính. Nàng đang bắt mạch cho một ma nữ, vẻ mặt chuyên chú.

Cốc Hải Triều ho khan một tiếng, Triều Phong cũng chẳng thèm quay đầu lại: "Nhặt được lời ta muốn biết."

"Thư từ hôn của Lân tộc đã tới tay." Cốc Hải Triều quả nhiên nhặt được điều hắn muốn nghe nhất, "Ngày hôm đó Lân vương vừa từ thám báo doanh trở về, liền tự tay viết thư từ hôn, vừa đưa tới Thần Hôn đạo, rồi lại nghe được tin tức mẫu tử điện hạ rửa sạch tội. Lão già đó lập tức muốn rút thư từ hôn về. Ta đành phải nghĩ cách trộm đến."

Triều Phong hiếm khi khen ngợi hắn: "Làm tốt lắm. Lão tặc này, gian xảo giống như con cá trạch."

Cốc Hải Triều nói: "Còn có một chuyện."

Triều Phong ừ một tiếng, Cốc Hải Triều nói: "Các huynh đệ thám báo doanh phát hiện có tới ba Thiếu Điển Hữu Cầm."

"Ba Thiếu Điển Hữu Cầm á?" Triều Phong cũng sửng sốt. "Vậy là có ý gì?"

Cốc Hải Triều nói: "Chính là xuất hiện ba Thiếu Điển Hữu Cầm, tính tình và cách ăn mặc rất khác nhau. Nhưng quả thực là Thiếu Điển Hữu Cầm không sai được. Mà vị công chúa Li Quang thị kia đang phân li giữa ba người, không biết nguyên do."

"Thực sự là càng ngày càng thú vị." Triều Phong suy tính hồi lâu, "Nhị ca thân yêu của ta biết không?"

Cốc Hải Triều nói: "Nhị điện hạ cũng đang không hiểu ra sao."

Triều Phong bật cười một tiếng, nói: "Vậy cứ để cho hắn đau đầu trước đi vậy." Dứt lời, hắn lại liếc mắt nhìn Thanh Quỳ đang ngồi chẩn bệnh trong phòng, lẩm bẩm nói, "Vết thương của ta, cũng phải mau tốt lên mới được."

Sa La Song Thụ. Dạ Đàm mở choàng mắt, đập vào tầm mắt chính là một mảnh kim sắc rực rỡ chói lóa.

Dạ Đàm vươn tay, đụng tới từng viên gạch vàng. Cả nóc nhà, giường, cái bàn, thậm chí sàn nhà của thụ ốc, đều dát vàng. Dạ Đàm ôm ngực, xém chút nữa là nhồi máu ở trên giường.

Thụ ốc không lớn, Mai Hữu Cầm đang đứng ở trước giường, nhưng Dạ Đàm ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn về phía hắn, chỉ lảo đảo ngủ lại, đem ly vàng, bình vàng, toàn bộ ôm vào trong ngực: "A a a, đây là thật sao? Ta không phải đang nằm mơ đó chứ?"

Bên cạnh, Mai Hữu Cầm dựng thẳng năm ngón tay lên, huơ qua huơ lại ở trước mắt nàng, hỏi: "Ngươi không nhìn thấy ta à?"

Dạ Đàm ngồi ôm đầy vàng bạc, đúng thật là không có thấy hắn, một đường chạy tới trước cửa thụ ốc, một luồng cường quang lại chọc mù mắt nàng! Từ trên thụ ốc nhìn xuống dưới, lá vàng lá bạc trải đầy trên đất, ánh sáng rực rỡ lóng lánh, đẹp không thể tả.

Dạ Đàm tâm kéo thần rung, lần đầu tiên thật lòng thật dạ như vậy, nói: "Ta phải xuống dưới lăn lộn một phen, Tứ giới Thần, Ma, Nhân, Yêu này, không có quang cảnh nào mỹ lệ hơn nơi này hết!"

Mai Hữu Cầm để mặc nàng đạp lên cái thang vàng bạc đi xuống, ở trên những đồ vật bằng vàng bạc đầy đất reo hò lăn lộn.

——nàng thực sự không thấy mình.

Dạ Đàm đến lúc lăn trên lá cây, mới bắt đầu oai oái kêu đau.

Mai Hữu Cầm hỏi: "Ngươi lại làm sao nữa vậy?"

Dạ Đàm tức giận: "Cả người ta toàn là vết thương do ong đốt, kêu đau một tiếng thì có cái gì quái lạ đâu?"

Mai Hữu Cầm nhíu mày: "Thương thế của ngươi là do hôm qua bị đốt, tỉnh lại lâu như vậy, bây giờ mới đau, không kỳ quái sao?"

Dạ Đàm hít thở, giơ một miếng vàng lá lên, nói: "Vừa rồi bị vàng bạc sao nhãng, làm sao còn có thể cảm thấy đau nữa?"

Vết đốt trên người nàng dĩ nhiên đã sưng tấy hết lên, đau như kim châm muối xát, nhưng ngay cả chạm cũng chạm không được —— ngộ nhỡ gãi rách da, chỉ sẽ gây lở loét hơn thôi. Mai Hữu Cầm thấy thú vị, ném túi Càn Khôn của nàng xuống, bên trong chính là tiền hôm qua Dạ Đàm bán thuốc mỡ kiếm được. Dạ Đàm tiếp ở trong tay, nhất thời phấn chấn tinh thần. Nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu ngồi trên lá vàng lá bạc đếm tiền.

Mai Hữu Cầm từ thụ ốc đi xuống, đứng ở phía sau nàng, Dạ Đàm nhóm ngân phiếu, nén bạc cùng một ít bạc vụn tiền hào, trong mắt đều tỏa ra tinh quang, trung khí mười phần.

"Ha ha, Ma tộc quả nhiên có tiền mà, hơn nữa ma thù và yêu tệ, xấp xỉ ba vạn lượng." Nàng vung vẩy ngân phiếu, vẻ mặt thỏa mãn.

Mai Hữu Cầm cũng xem như là được mở mang tầm mắt, người này, muốn tiền chứ không muốn sống. Dạ Đàm xoay người lại nháy nháy mắt nhìn hắn: "Ta còn có cách kiếm tiền khác vừa nhanh vừa ổn đó, chúng ta chia đều, thế nào?"

Mai Hữu Cầm đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hỏi: "Còn bắt ong sát thủ á?"

"Sao có thể chứ!" Dạ Đàm khẽ chạm thử mặt mình, nhất thời đau đến ứa nước mắt, "Cách này hai, ba năm mới có thể dùng một lần. Bằng không nếu như bị người khác phát hiện, sẽ ăn mất quả tốt của chúng ta! Lần này, chúng ta đến Võng Lượng thành tìm mấy con dê béo, ta dụ dỗ bọn họ đi khách điếm, ngươi lập tức đạp cửa xông vào, làm bộ như là phu quân ta bắt kẻ thông dâm, lừa bọn họ lấy một vạn lượng bạc. Thế nào?"

Mai Hữu Cầm còn chưa lên tiếng, Dạ Đàm đã oái một tiếng rồi ôm trán, không ngờ lại đụng phải miệng vết thương bị ong sát thủ đốt, nàng tức khắc nước mắt dâng trào. Mai Hữu Cầm bây giờ mới thấy trên trán nàng có một viên bảo châu, lúc này hào quang màu hồng đào, không ngừng lưu chuyển.

Dạ Đàm nằm bò xuống đống lá cây vàng bạc đầy đất, khóc rống: "Ta sai rồi ta sai rồi, ta không dám đưa ra chủ ý xấu nữa! Thiếu Điển Hữu Cầm thực sự là long tinh hổ mãnh, thanh chính vĩ ngạn, công chính vô tư, không a dua nịnh bợ...... Á —— được rồi được rồi, ta sẽ lấy tiền bạc đi cứu tế người nghèo khổ, được chưa?"

Nhiệt độ của Hồng Quang Bảo Tình hạ thấp, Dạ Đàm khóc đến ào ào như mưa, nàng vạn phần không muốn mà đưa ngân phiếu cho Mai Hữu Cầm, nói: "Ngươi đem số tiền này chia cho dân chúng nghèo khổ, tiện thể mua giúp ta một hộp thuốc mỡ trị ong sát thủ đốt."

Mai Hữu Cầm chìa tay ra nhận, Dạ Đàm cầm chặt túi Càn Khôn, sống chết không chịu buông tay: "Tiền của ta a, ta còn chưa cầm nóng tay nữa mà! Hồng Quang Bảo Tình chết tiệt nhà ngươi, chẳng lẽ bây giờ còn có dân chúng nào nghèo khổ hơn ta sao?" Hào quang của Hồng Quang Bảo Tình lần thứ hai chuyển đỏ, Dạ Đàm chỉ đành khóc rống, nước mắt chảy thành dòng mà nới lỏng tay.
Bình Luận (0)
Comment