Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 168

Dạ Đàm cả kinh, sấm sét giao kích bên tai, một chút âm thanh như vậy, ông ta cũng có thể nghe thấy sao?

Nàng để mặc cho Thiếu Điển Lạt Mục bịt miệng lại, một cử động nhỏ cũng không dám. Đột nhiên, tay phải Đông Khâu Xu giơ lên, một đạo ánh sáng tia chớp như dây cung kéo dài tới. Đông Khâu Xu bấm tay bắn ra, giống như gảy dây cung, chỉ là đàn của ông ta, là cả màn trời bao la này.

Sấm sét đinh tai nhức óc, núi và đá bị tia chớp đánh trúng, đá vụn bay tứ tung. Thiếu Điển Lạt Mục ôm chặt Dạ Đàm, để mặc cho đá vụn như châu chấu bay, đập vào người mình. Ống tay áo Thiên Quang lăng của hắn che khuất mặt Dạ Đàm. Trước mặt Dạ Đàm trắng xóa một mảnh, cái gì cũng thấy không rõ.

Đá vụn nổ tung bên tai, Thiếu Điển Lạt Mục ôm nàng thật chặt, trong lòng nàng biết nguy hiểm nhưng mắt không thể nhìn thấy, khó tránh khỏi bất an. Nàng đẩy đẩy Thiếu Điển Lạt Mục ra, đột nhiên, có thứ gì đó cách Thiên Quang lăng mềm mại mà phủ lên mặt nàng.

Từ mi tâm của nàng, một đường khẽ hôn trượt xuống, xẹt qua chóp mũi nàng, rồi dừng lại trên bờ môi của nàng.

Dạ Đàm mất một lúc lâu, bỗng nhiên phản ứng lại được —— Thiếu Điển Lạt Mục hôn nàng. Môi của hắn đầy đặn mà mềm mại, cách một lớp lụa trắng mỏng manh, mang đến cảm giác ngưa ngứa khiến kẻ khác run rẩy.

Trong nháy mắt, đá loạn và tia chớp đều không đáng sợ nữa. Dạ Đàm dè dặt mà đáp lại hắn, Thiếu Điển Lạt Mục cảm giác được, hắn nắm lấy tay của Dạ Đàm, đặt vào bên hông chính mình. Để nàng tùy ý chạm đến mỗi một đường nét trên người mình.

Lòng ngực hắn rắn chắc, tấm lưng vững trải...... Dạ Đàm nghe thấy tiếng tim mình đập, mạnh như đánh trống.

Hôn môi là gì? Là mạch máu sôi sục, là tâm viên ý mã (*), là thần hồn điên đảo, là nước sữa hòa nhau.

(*) tâm viên ý mã: tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn.

Huyền Thương quân cũng từng hôn nàng, nhưng giữa hai người, cách biệt một trời —— khi đó, nàng chỉ muốn cắn nát mặt hắn. Nhưng Thiếu Điển Lạt Mục không giống vậy, hơi thở của hắn ôm ấp dây dưa nàng, cách một lớp Thiên Quang lăng mỏng manh, nàng nhắm mắt lại, nhưng có thể rõ ràng chân thật mà thấy tường tận mọi thứ của hắn. Khiến cho nàng...... muốn tới gần, muốn có được.

Giờ khắc này, âm thanh bên tai không hề tồn tại, nàng chìa tay, muốn cởi bỏ đai lưng của Thiếu Điển Lạt Mục. Thiếu Điển Lạt Mục khẽ giật mình, chợt đè tay nàng lại.

——hắn không thể thân mật với nàng, thân thể mang theo dị hỏa như vậy, vốn không thể gần gũi bất cứ cái gì. Là Thiên Quang lăng cho hắn ảo giác, thế nhưng lại khiến cho hắn sinh ra tham niệm như vậy.

Thiếu Điển Lạt Mục ngẩn người, Dạ Đàm cũng nháy mắt từ trong ý loạn thần mê mà tỉnh táo lại.

Âm thanh bên ngoài, không biết đều đã ngừng lại từ khi nào. Có lẽ là Đông Khâu Xu cũng không xác định được có phải có người hay không, chỉ là ra chiêu thử mà thôi.

Thiếu Điển Lạt Mục rút ổng tay áo về, trên mặt Dạ Đàm không còn che Thiên Quang lăng, nhất thời rất không nhịn được —— cách một lớp Thiên Quang lăng a, mình đây là đang làm cái gì! Nàng nhìn đông ngó tây, làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì cả, nói: "Cái đó...... hình như đã không có việc gì rồi."

Thiếu Điển Lạt Mục không để ý tới sự nhìn trái ngó phải mà đánh trống lảng của nàng, hắn chăm chú nhìn thật sâu vào mắt nàng, Dạ Đàm giả vờ trấn tĩnh: "Ngươi nhìn cái gì?"

"Tay áo đều bị ngươi cắn đứt rồi." Thiếu Điển Lạt Mục thản nhiên nói.

Dạ Đàm quả thực là không còn mặt mũi gặp người khác, giận mắng: "Im miệng đi!!"

Tạo hóa trêu người, ta đây chết đi cũng không quá thanh thản nữa rồi!

Dạ Đàm ôm mặt chạy đi. Thiếu Điển Lạt Mục đang định đuổi theo, đột nhiên, hắn thấy một tảng đá có hình dạng kỳ quái. Trên tảng đá khắc đầy những lời văn kỳ lạ, Thiếu Điển Lạt Mục cẩn thận đọc lên, mặt trên viết: "Tiểu công chúa Li Quang thị Dạ Đàm, mỹ mạo hiền đức, đoan trang chín chắn, có khả năng dời núi lấp biển, tài năng vượt bậc hơn người......" Hắn nhíu mày, rất nhanh bỏ qua những lời thổi phồng trên tảng đá, nhìn về phía cuối, "Nay chí lớn chưa thành, yên nghỉ ở đây, nhật nguyệt đều thương xót, trời đất cùng đau buồn."

Nàng...... là định chôn thân ở nơi này.

Thiếu Điển Lạt Mục sững người.
Bình Luận (0)
Comment