Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 173

Thiếu Điển Lạt Mục kéo Dạ Đàm ra ngoài thạch ốc, tìm một chỗ vắng lặng. Dạ Đàm đã chuẩn bị đối đáp với tất cả những nghi ngờ của hắn xong, hắn lại nói: "Ngươi có còn nhớ, hắc y nhân lần trước chúng ta phát hiện ở trong hoàng cung Li Quang thị hay không?"

Dạ Đàm ngây người: "Ngươi chỉ muốn hỏi cái này thôi á?"

Thiếu Điển Lạt Mục nghiêm túc nói: "Ta nhìn thấy Đông Khâu Xu, đột nhiên nhớ tới người này. Hơn nữa còn có cao thủ hôm nay chúng ta gặp phải ở Ẩm Nguyệt hồ. Ta trước sau đều cảm thấy, Đông Khâu Xu này tuy rằng nổi danh khắp Tứ giới, nhưng ông ta không hề đáng tin." Hắn kéo tay Dạ Đàm, nói: "Một nhân vật giống như ông ta, nếu là toàn tâm toàn ý đối tốt với một người, nhất định là có ý đồ nào khác."

Lời hắn nói, Dạ Đàm không hề lắng nghe, nàng nhẹ giọng hỏi: "Thiếu Điển Lạt Mục, nếu ngươi biết ông ta không thể tin được, vì sao không hỏi lại một câu nào, ông ta nói bảo vệ các ngươi không sao, có phải thực sự đáng tin hay không?"

Thiếu Điển Lạt Mục mỉm cười: "Chuyện này không quan trọng. Hắn nói cái gì cũng không quan trọng. Ta tin ngươi là đủ rồi."

Trong mắt Dạ Đàm lấp lánh ngấn lệ, nàng cố nén không cho nước mắt trào ra: "Nếu ta lừa ngươi thì sao?"

Thiếu Điển Lạt Mục xoa xoa đầu nàng, ánh mắt nóng bỏng, miệng tươi cười rồi mềm giọng nói: "Lừa thì cứ lừa đi, ta bình thường không dễ mắc lừa, nhưng nếu thực sự gặp gỡ người mà bản thân thật tình yêu say đắm, nhất thời nổi lòng tham, vậy...... thỉnh thoảng bị lừa một lần, cũng là chuyện vui."

Hắn xoay người lại, đi vào thạch ốc, không quay đầu lại nữa.

Chỉ chốc lát sau, Văn Nhân Hữu Cầm đi ra. Thiếu Điển Lạt Mục nhìn thẳng hắn, hắn nhướng mày: "Sao hả, ai cho phép ngươi một mình nói chuyện cùng Nguyệt Hạ chứ?!"

Thiếu Điển Lạt Mục hừ lạnh một tiếng, Văn Nhân Hữu Cầm lúc này mới đi tới trước mặt Dạ Đàm. Hắn cao hơn Dạ Đàm, lúc này hai con ngươi đều mang ý cười, trong mắt thấp thoáng hàng ngàn cây hoa đào. Hắn xoa xoa đầu Dạ Đàm, nói: "Các mỹ nhân ở Đào Yêu các kia, đều là người chết, ta dùng cây đào hấp thụ linh khí, biến bọn họ thành yêu, để nối tiếp mạng sống này. Bọn họ không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào vô sỉ, Nguyệt Hạ cũng đừng so đo với bọn họ."

Dạ Đàm gật đầu một cái, nước mắt liền chảy xuống hai má: "Văn Nhân Hữu Cầm, ngươi có phải đã biết hết mọi chuyện rồi không? Ngươi đã biết mọi chuyện......"

Văn Nhân Hữu Cầm cười kéo nàng vào trong lòng, để cho nàng tựa vào đầu vai mình: "Ta tên là Hữu Cầm, nhưng thực ra tàn hồn phách vỡ không xứng có tình." Hắn chìa tay, hứng nước mắt của Dạ Đàm, nước mắt kia trong suốt long lanh, lăn lộn trong bàn tay hắn, "Có thể nhận được một giọt nước mắt này của Nguyệt Hạ, cuộc đời này của ta không còn gì hối tiếc."

Dạ Đàm lắc đầu, nước mắt giàn giụa, cơ thể Văn Nhân Hữu Cầm vẫn không nhúc nhích: "Oa, nhìn xem, ta cũng bị nước mắt của Nguyệt Hạ ngưng tụ thành hổ phách rồi nè."

Đồ ngốc, ta làm sao có thể chết được? Ta sẽ được nước mắt của nàng ngưng tụ thành hổ phách, từ nay về sau, ngàn sinh vạn thế, tươi đẹp như lúc ban đầu mà tồn tại.

Chỉ cần nàng còn nhớ đến ta, mơ thấy ta.

Hắn vỗ vỗ lưng Dạ Đàm, nói với Thiếu Điển Lạt Mục: "Bắt đầu đi."

Mai Hữu Cầm vẻ mặt không vui: "Ta còn chưa nói cái gì hết mà!"

Ngay cả Văn Nhân Hữu Cầm cũng một mặt bất đắc dĩ, hắn đưa tay, hướng Mai Hữu Cầm làm động tác mời: "Vậy ngươi nói đi!"

Mai Hữu Cầm nhìn Dạ Đàm, càng thêm tức giận: "Ngươi nói cái gì mà khiến nàng khóc như vậy." Hắn đưa tay lau nước mắt cho Dạ Đàm, rồi đưa kiếm của mình cho nàng, nói, "Ngươi phải trông nom tốt Sa La Song Thụ, đừng để nó có rắn. Ta ghét nhất là sâu, bọ, côn trùng."

Dạ Đàm nhận lấy kiếm của hắn, nói: "Được."

Mai Hữu Cầm nhìn nhìn nàng, lại thì thầm một câu: "Còn có, ngươi đừng khóc nữa. Ngươi khóc lên thật xấu xí."

Nói xong, hắn cũng không đợi Dạ Đàm trả lời, xoay người đi theo Thiếu Điển Lạt Mục, Văn Nhân Hữu Cầm trở về thạch ốc.

Đông Khâu Xu ra hiệu cho Dạ Đàm ngồi xuống, ba người Thiếu Điển Lạt Mục, Văn Nhân Hữu Cầm, Mai Hữu Cầm ngồi thành hình quạt đối diện nàng.

"Ngưng thần tụ khí, ý niệm hợp nhất......" Đông Khâu Xu ra hiệu cho đám người Thiếu Điển Lạt Mục, ba người đồng thời nhắm mắt lại. Gió mát từ từ nổi lên, xung quanh thạch ốc, được thanh khí này làm trơn, vạn vật sống lại, cỏ cây thành bóng râm.

Mắt thấy ba dòng ý niệm như quang ảnh giao hội ở trước mặt Dạ Đàm, từ từ dung hợp. Đông Khâu Xu đột nhiên ra tay, chưởng một lực hút, nắm đoàn quang ảnh vào trong tay. Dạ Đàm mở choàng mắt, trước mặt đã không còn thấy ba người họ. Chỉ có trên tay Đông Khâu Xu, cầm một khối thiên thạch trong suốt phát sáng.

Ông ta nhìn thoáng qua Dạ Đàm, khen một câu: "Làm tốt lắm." Sau đó đi ra khỏi thạch ốc trước, để lại một câu, "Về Thiên giới phục mệnh đi."
Bình Luận (0)
Comment