Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 193

Dạ Đàm không biết sự quý giá của sách pháp này —— Huyền Thương quân trước giờ cấp sách pháp cho nàng, cũng đều là bản thảo tự viết. Nàng cúi đầu lật xem, Tử Vu bên cạnh sớm đã kích động đến mắt bắn ra tim hồng: "Muội đã cho tỷ bài ghi chép rồi, sách pháp này sau khi tan học tỷ cũng phải cho muội mượn xem một chút đó nha!"

"Chuyện này có khó gì đâu?" Dạ Đàm cũng thấy rằng sách pháp kia cực kì tỉ mỉ xác thực, một đường bút của Văn Xương đế quân, đều giống như con người của ông, nét chữ nghiêm cẩn tinh tế. Mà bản gốc này, hiển nhiên rất là hao phí nhiều tâm huyết, mỗi một chữ đều tràn ngập pháp lực, hấp dẫn người khác xem tiếp nữa. Thứ đồ tốt như vậy, Tử Vu và Hồ Tuy đều nên xem thử. Nàng nói: "Nào nào, cho muội xem trước đó."

Tử Vu ôm sách pháp này vào trong lòng như bảo bối, vừa lòng thỏa ý: "Muội biết tỷ tốt nhất mà, muội tuyên bố, từ nay về sau tỷ chính là tẩu tử (chị dâu) của muội!"

Trong suy nghĩ của nàng, có thể xứng đôi với huynh trưởng của mình, khiến cho mình cam tâm tình nguyện mà xưng một tiếng tẩu tử, đó chính là lời khen ngợi bậc nhất. Nhưng mà......

"Tẩu tử?" Dạ Đàm nhướn mày.

Tử Vu nghĩ đến khi tan học mình có thể tận mắt lật xem sách pháp của Văn Xương đế quân —— là người thứ hai ở cả Thiên giới này, người thứ nhất là Huyền Thương quân. Nàng lấy lòng mà nịnh bợ Dạ Đàm: "Đương nhiên rồi, muội cảm thấy cả Tứ giới này, không ai xứng đôi với huynh trưởng muội hơn tỷ hết!"

Dạ Đàm ngay lập tức nổi trận lôi đình, đoạt lại sách pháp: "A xí! Muội chết chắc rồi, dám nguyền rủa ta như vậy!"

Hai người không ngừng đùa giỡn, Văn Xương đế quân hắng giọng, phát ra một tiếng "ân hừm", lấy làm nhắc nhở. Thế mà lại không hề trách móc nặng nề —— đứa nhỏ này, không sợ Ma tộc, kiên trì hạ phàm giải cứu Huyền Thương quân. Chuyện này đòi hỏi dũng khí cùng sự gan dạ sáng suốt ra sao chứ?

Ông dạy học ở Thượng Thư Nang, lần lượt thấy qua lòng người. Vị ở Hoa Thủy Tiên điện kia, tự cho rằng mình thâm tình, nhưng gần đến thời điểm nguy nan, tính toán chi li, so đo khắp chốn. Tuy rằng không thể độ kiếp, nhưng cũng từng đường đường là Hoa Thủy Tiên lệnh sứ, lòng dạ phong thái thua kém vị công chúa Nhân tộc này nhiều rồi.

Thấy ông nhắc nhở, Dạ Đàm và Tử Vu cũng không dám làm ồn nữa, mọi người ngoan ngoãn ngồi xuống học.

Nhưng mà bầu không khí trên đường lại vô cùng kỳ quặc.

Ánh mắt của nhóm thiếu niên đảo tới đảo lui ở trên mặt Dạ Đàm, phần lớn không quá thân thiện.

——Bộ Thanh Từ sớm đã ở giữa bọn họ, thổi phồng tư chất của Dạ Đàm đến cao không với tới, mắt thấy ngay cả quân thượng cũng bị so sánh theo kiểu không bằng. Hiện giờ tiên sinh lại thiên vị như vậy, sao không gọi người đố kị được chứ?

Mà lúc này, Tàng Thức hải.

Li Quang Dương bị một đạo quang ảnh màu xám ám trói buộc, đường đường là quân vương của Nhân tộc, lại giống như miếng vải rách ném xuống đất.

Đông Khâu Xu liền đứng ở trước mặt ông, hai tay ông ta đang cầm huân lô, dùng pháp bảo này xua tan đi mùi tanh tưởi trên thân thể thối rữa của mình. Nhưng làn da để lộ ra bên ngoài, vẫn nhỏ máu mủ sền sệt.

"Rốt cuộc ngươi đã giấu Địa Mạch Tử Chi đi đâu rồi?" Ông ta chữ chữ âm u. Mấy ngày nay, ông ta lật tung hoàng cung Li Quang thị mấy lần, tự nhận thấy tuyệt đối không sót một chỗ nào, nhưng lại không thu hoạch được gì. Ông ta trầm ngâm nói, "Chẳng lẽ, ngươi đã đưa nó ra khỏi cung?"

Li Quang Dương mở to mắt, hai cánh tay của ông đã bị bẻ gãy, vừa cử động một chút, liền đau nhức không chịu nổi. Nhưng ánh mắt ông vẫn vừa trấn tĩnh vừa kiên định, ông nói: "Phi!"

Đông Khâu Xu trong lòng thầm hận, lão già này thật đúng là một người xương cứng. Ông ta hỏi: "Ngươi còn không sợ ta giận dữ lên sẽ tiêu diệt toàn bộ Li Quang thị à?"

Li Quang Dương cười lạnh, khi ông cười, trên răng đều là máu tươi, vô cùng đáng sợ: "Ngươi không dám đâu, ngươi sợ hai tộc Thần, Ma phát hiện. Tu vi cao thâm thì sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một con giòi bọ của Tứ giới, chỉ có thể sống tạm bợ trong bóng tối, tính toán âm mưu cho bản thân. Không nhìn thấy ánh sáng."

Ánh mắt Đông Khâu Xu cắt ngang, dây thừng màu xám ám trên người Li Quang Dương đột nhiên nhấc đầu lên, rồi lộ ra một hàm răng nanh. Nó giống như rắn kêu lên vài tiếng, cắn chặt vào vai Li Quang Dương. Li Quang Dương cả người run rẩy, cuối cùng hai mắt nhắm lại, lăn ra bất tỉnh.

Ông ta rốt cuộc có thể giấu Địa Mạch Tử Chi đi đâu được chứ?

Con ngươi Đông Khâu Xu u tối. Ông suy nghĩ trăm ngàn lần, chỉ có duy nhất một nơi không nghĩ tới, phải tìm kỹ Ẩm Nguyệt hồ bỏ hoang.

——thứ đồ quý báu như thế, ông tuyệt đối không tin Li Quang Dương yêu hoa thành si sẽ tùy tiện ném lung tung.

Thượng Thư Nang.

Văn Xương đế quân dạy xong bài, cầm lấy linh trà trên bàn uống một ngụm: "Đây là pháp thuật hệ mộc của hôm nay —— Giáo Nhu Thăng Thiên," ông không nhanh không chậm mà nói, "Các ngươi tạm tự thực hành đối luyện, buổi chiều khảo hạch thực chiến."

Nói xong, ông đứng dậy rời đi.

Tử Vu vẫn muốn sách pháp do Văn Xương đế quân tự tay viết, lập tức bám dính lấy Dạ Đàm: "Chúng ta đối luyện đi!"

Dạ Đàm vừa định đáp lại, bên cạnh chợt có người nói: "Nghe nói Thanh Quỳ công chúa tư chất xuất chúng, chi bằng chỉ bảo một chút cho chúng ta, thế nào?"

Mấy thiếu niên vây đến, Dạ Đàm nhìn lướt qua, người lên tiếng không phải ai khác, chính là Bộ Thanh Từ.
Bình Luận (0)
Comment