Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 274



Tàng Thức hải.

Tiếng thông reo như biển cả, thác nước tựa con sông treo trên cao.

Trong thư xá còn có rất nhiều học sinh đang đọc sách, đa số bọn họ đều đến từ các danh môn vọng tộc trong Tứ giới. Trong đó càng không thể thiếu hoàng tộc Tứ giới —— suy cho cùng, ngay cả Huyền Thương quân và Triều Phong cũng từng đến đây du học.

Đông Khâu Xu ngồi ở phía dưới tàng cây thông, bát hương trên bàn đá tỏa ra khói nhẹ lượn lờ, ông lại nhíu chặt đầu mày. Bốn bề vắng lặng, ông kéo ống tay áo lên, chỉ thấy làn da thối rữa trên cổ tay chảy ra nước mủ ghê tởm.

Những thứ hương liệu bí chế này, đã càng ngày càng khó che giấu mùi trên người ông.

Ông ngẩng đầu nhìn ngắm bầu trời, tiết trời vẫn đang là cuối thu quang đãng, ngàn dặm không mây. Ông đang mục nát, nhưng vạn vật lại tươi tốt về hướng phồn thịnh, không việc gì phải nhìn về phía ông. Nhân gian này, thực sự là lạnh lùng mà.

Ông cầm lấy một cái thìa gỗ nhỏ, thêm một ít hương liệu vào trong bát hương.

Bắt cóc Thần hậu và Ma phi, hiển nhiên đã chọc giận hai giới Thần, Ma, nhưng ông không vì thế mà lo lắng. Ông đưa tay áo tới gần bát hương, xua đi mùi hôi trên người, một bụng tâm sự, lại chỉ nghĩ đến gốc Địa Mạch Tử Chi kia đang ở nơi nào.

Chính mình dùng hết cực hình, mà lão Li Quang Dương kia vẫn ngoan cố, từ đầu đến cuối không chịu nói ra tung tích của Địa Mạch Tử Chi. Nó rốt cuộc bị giấu ở đâu......

Thiếu Điển Tiêu Y vì địa vị của Thần đế, nhất định sẽ không ngoan ngoãn giao ra mảnh vỡ rìu Bàn Cổ. Nhưng bất kể như thế nào, cũng chỉ có thể đánh cược một phen.

—— không còn thời gian nữa rồi.


Yêu tộc, Tử Vu vẫn chưa đi về.

Thiên giới đại loạn, đám người Huyền Thương quân bận bịu mai phục ở hai sườn Quy Khư, không ai phát hiện nàng còn ở lại Yêu tộc. Nàng ở Yêu tộc rất tự do —— dù sao cũng là nàng dâu mà Yêu hoàng nhìn trúng, ai dám thất lễ?

Đế Lam Tuyệt thì không vừa ý, hỏi: "Đại tiểu thư của ta, lẽ nào ngươi cứ đi lòng vòng như vậy, liền có thể tìm được Thần hậu à?"

Tử Vu thẫn thờ buồn bã: "Đương nhiên không thể. Kẻ xấu đó có khả năng bắt cóc được mẫu thần của ta, sao có thể dễ dàng bị phát hiện như vậy? A?" Nàng dường như nghĩ ra cái gì, một mặt phấn khởi mà quay đầu lại, "Ta tìm không được, nhưng ngươi thì có thể đó!"

Đế Lam Tuyệt hết sức thận trọng mà lùi về phía sau một bước, Tử Vu nhào tới quấn lấy cánh tay hắn: "Khứu giác của Yêu thú các ngươi đều nhạy lắm đúng không?"

Hai mắt nàng đều sáng rực cả lên, Đế Lam Tuyệt nói: "Cũng tạm thôi, so với ngươi chắc là có nhạy hơn một chút."

Tử Vu vỗ hai tay vào nhau: "Thật tốt quá! Ta đem đồ bên người mẫu thần cho ngươi ngửi thử, vậy ngươi có thể lần theo mùi đi tìm không?"

"Cái này......" Đế Lam Tuyệt do dự không quyết, "Như vậy cũng được à?"

Tử Vu từ trong ngực áo lấy ra một cái khăn thơm, đưa đến chóp mũi Đế Lam Tuyệt: "Ngươi mau ngửi đi!"

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời nàng có thể vì mẫu thần làm chút chuyện, tinh thần phấn chấn. Đế Lam Tuyệt ngửi khăn tay của Thần hậu, Tử Vu một mặt cấp thiết, hỏi: "Ngửi được gì không?"

Đế Lam Tuyệt vừa nhìn cái khăn tay này, vừa nói: "Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy là lạ chỗ nào ấy."

Tử Vu nói: "Cái gì là lạ chứ, mau lần theo mùi đi tìm thôi!"

Đế Lam Tuyệt cẩn thận ngửi thật lâu, Tử Vu khẩn trương hỏi: "Ngươi phát hiện được gì rồi?"

Ngươi vẫn không biết xấu hổ mà còn hỏi nữa á?! Đế Lam Tuyệt nổi giận nói: "Ta cảm thấy mình giống chó!!"

Tử Vu bị hắn quát đến rụt cổ lại, trong mắt lập tức lại lấp lánh ngấn lệ. Đế Lam Tuyệt không đủ nhẫn tâm, không nỡ nhìn thấy bộ dạng đau lòng đáng thương đó của nàng. Hắn trầm tư nửa ngày, nói: "Đi theo ta."

Tử Vu chưa từng thấy qua nhiều Yêu tộc như thế. Trước mắt có thú, có chim, có hoa và cây cối, thậm chí còn có cá tu luyện được một nửa, chỉ có nửa thân trên là người. Nàng há hốc mồm, Đế Lam Tuyệt lại không thèm để ý đến nàng nữa.

Nhân gian Tứ giới, chiến lực của Yêu tộc không hề hùng mạnh, không thể so được với Thần, Ma dồi dào hai khí thanh, trọc. Nhưng nếu luận về thế lực ngổn ngang, Yêu tộc tuyệt đối chiếm hạng nhất.

Đế Lam Tuyệt hổ gầm một tiếng, tất cả Yêu tộc đều phủ phục dưới đất. Vua của muôn thú, luôn có một loại uy áp bẩm sinh.

"Lấy danh của ta, tìm kiếm tung tích của người này." Đế Lam Tuyệt ra hiệu cho Tử Vu đưa khăn tay của Thần hậu đến trước mặt chư yêu. Chư yêu có người ngửi, có người xem, Tử Vu kích động trong lòng, lại vội vàng lấy ra mấy món trang sức Thần hậu thường dùng.

Có yêu vật muốn có tranh vẽ Thần hậu, nàng cũng tự tay mình vẽ.

Nàng thân là thần, tự nhiên so với bầy yêu vật này phải khéo léo hơn nhiều. Tranh vẽ Thần hậu dưới ngòi bút của nàng nhanh chóng thành hình, lũ yêu vây xung quanh nàng, năm mồm bảy miệng mà hỏi nàng thời gian, địa điểm mất tích của Thần hậu.

Bởi vì có quá nhiều yêu vật, âm thanh đặc biệt hỗn độn. Nhưng Tử Vu vẫn vô cùng kiên nhẫn, nàng biết ơn bầy yêu này đã giúp đỡ mình tìm mẫu thần, đáp lại từng người.


Đế Lam Tuyệt không có tiến lên, nàng đứng ở giữa bầy yêu vật, tựa như một nữ tiên sinh dẫn theo một đám trẻ con.

Kỳ hạn hai ngày rất nhanh đã tới, hai tộc Thần Ma đối mặt với cường địch, nhìn chung là sẽ không nương tay. Mai phục ở hai bên bờ Quy Khư, đều là đại năng có thực lực hùng mạnh nhất của hai tộc.

Thiếu Điển Tiêu Y cầm một cái hộp trong tay, liền dừng ở bờ biển. Gió nơi Quy Khư lay động pháp y của ông, mặt ông không có biểu cảm gì. Chỉ chốc lát sau, ông chỉ cảm thấy một luồng lực lớn, trước mặt căn bản không có ai, nhưng người này tụ gió thành khí, có ý muốn cuốn hộp bảo trên tay ông đi.

Thiếu Điển Tiêu Y lập tức ngăn cản, hộp bảo bị gió cuốn lên không trung, nhưng ông chỉ cảm thấy mình đang đối đầu với cuồng phong của cả Tứ giới. Thần Ma xung quanh thấy thế, lập tức hiện thân trợ giúp.

Huyền Thương quân và Triều Phong lại theo ngọn nguồn pháp trận, một đường truy tìm.

Triều Phong cắn mấy viên ma đan, nói: "Nơi này cách Quy Khư cũng cỡ hơn trăm dặm."

Huyền Thương quân cũng là thần sắc ngưng trọng: "Ừ."

—— khoảng cách xa như vậy, còn có thể đối kháng với nhiều Thần, Ma như thế, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Cách đó không xa, một đám mây đen trốn ở bên trong bầu trời, giữa mênh mông gió tà không hề dễ thấy. Nhưng Huyền Thương quân lại liếc mắt phát hiện ra. Triều Phong cũng thấy, hắn rút chiến liêm ra, nói: "Bắt đầu tấn công đi."

Huyền Thương quân liếc hắn một cái, hắn đi được hai bước, rồi lại nhìn về phía Huyền Thương quân: "Này, ngươi không đến mức phải chờ ta lên trước đó chứ."

"Ừ." Vạn lần không thể ngờ được, Huyền Thương quân lại có thể đáp lại một cách thẳng thắn gọn gàng.

Triều Phong tức giận: "Ngươi là thần, biết không hả? Thần tộc luôn luôn quang minh lỗi lạc, thẳng thắn vô tư, từ bao giờ cũng có loại lòng dạ tiểu nhân này thế?"

Huyền Thương quân vẫn một mặt nghiêm túc như cũ —— hắn đúng là đã nghiêm túc suy nghĩ. Hắn nói: "Người này thực sự khó lường, nếu ta thủ chiến bất lợi, ngươi nhất định sẽ chuồn mất. Cho nên, phải do ngươi đi xuất chiến trước."

"Ta......" Triều Phong quả thực có nghĩ như vậy, "Thiếu Điển Hữu Cầm, trước kia gặp phải loại chuyện này, ngươi đều là đầu tàu gương mẫu, xung phong xông lên trước cơ mà. Từ khi nào ngươi trở nên lo trước lo sau như vậy?!"

Hai con ngươi Huyền Thương quân rủ xuống, hồi lâu mới nói: "Xin lỗi. Ta không thể nào bị thương quá nặng, nếu không Thần tộc sẽ không đối xử tử tế với nàng."

"Nàng" trong lời hắn là chỉ ai, tự nhiên không cần nói cũng biết. Triều Phong khẽ giật mình, cuối cùng thở dài một tiếng: "Được rồi. Nhưng ngươi cũng bảo vệ ta một chút, lý do giống như trên."

Huyền Thương quân không nói gì, nhưng Triều Phong lại cũng không hề lo lắng —— nếu Thiếu Điển Hữu Cầm làm đồng minh, luôn luôn đáng tin cậy. Ít nhất thì đáng tin cậy hơn hắn.

Hắn nói: "Ta đi!"

Tiếng còn chưa dứt, chiến liêm Tham Niệm thương thân như rồng, đâm thẳng vào giữa mây.

Trong nháy mắt, sấm sét âm vang, mưa như trút nước!

Triều Phong đánh một kích vào trong mây, chỉ cảm thấy hai tay tê dại, gần như là không cầm nổi binh khí của chính mình. Tia chớp từ mũi thương truyền lên phía trên, theo đầu ngón tay hắn lan ra xung quanh, cả cánh tay hắn lập tức tối đen, sau đó nổi lửa bốc cháy!


Ngọn lửa rất nhanh thổi quét toàn thân hắn, hắn gặp nguy mà không loạn, đội một thân lửa cháy, tiếp được một chưởng đến từ trong mây.

Chỉ một chưởng này, xương cốt khắp người hắn răng rắc rung động, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nát vụn. Triều Phong lùi về phía sau một bước, miệng đã phun ra một búng máu.

Phía sau, Thiếu Điển Hữu Cầm triệu ra Hi Thị cầm, tiếng đàn mang theo sát ý cuồn cuộn, lao thẳng vào mây đen. Khi lướt ngang qua Triều Phong, như nước như sóng, dập tắt ngọn lửa trên người hắn. Triều Phong không hề xem xét thương thế của bản thân, hắn xoay người lại cùng Thiếu Điển Hữu Cầm tiến đánh vào trong mây.

Mà người ở trong mây, ngay cả chân thân cũng không hiện ra.

Ở trăm dặm bên ngoài, bên bờ Quy Khư. Dưới sự hợp lực của Thần Ma, hộp bảo kia kêu ầm một tiếng, cuối cùng vỡ thành bụi ở giữa không trung. Trong hộp trống rỗng không hề có vật gì.

—— Thiếu Điển Tiêu Y căn bản không có mang mảnh vỡ rìu Bàn Cổ đến đây.

Bên trong mây đen, có người nổi giận gầm lên một tiếng, chín tầng mây rung chuyển. Huyền âm của Thiếu Điển Hữu Cầm như tơ như võng, rậm rạp bao phủ tầng mây. Nhưng mà cùng với một tiếng rống này, tiếng đàn bị xé ra một lỗ thủng, hiển nhiên, người ở bên trong muốn thoát ra ngoài.

Chiến liêm của Triều Phong như rồng, hứng lấy tia chớp mà đi. Những ngón tay gảy đàn của Huyền Thương quân sớm đã đầm đìa máu tươi.

Hai người đều hiểu được, nếu lúc này để mặc cho y trốn thoát, đối với mẫu thân của mình chỉ sẽ họa vô đơn chí mà thôi.

Càn Khôn Pháp Tổ là người đầu tiên đuổi tới, Quy Khư cách chỗ này cả trăm dặm. Trăm dặm đối với tu vi của đại năng tối cao như lão mà nói, gần như không đáng nhắc tới. Thế nhưng chỉ là một cái chớp mắt như vậy, Huyền Thương quân và Triều Phong đã sắp sửa chống đỡ hết nổi.

Trong lòng lão khiếp sợ khôn xiết —— người thần bí này nhất định cũng có mảnh vỡ rìu Bàn Cổ, nếu không sức mạnh của y tuyệt đối không thể khủng bố như vậy được.

Hơn nữa, người này đã có thể vận dụng được mảnh vỡ rìu Bàn Cổ đến mức như thế, lẽ nào Thần Ma Chi Tử, cũng có thể sử dụng được thượng cổ thần khí này sao? Thế thì hỗn độn khí bên trong Quy Khư, có phải y cũng có thể khống chế luôn không?!

Sức mạnh cùng nguồn cùng cội, điều này rất có khả năng.

Tâm trạng của Càn Khôn Pháp Tổ hơi trầm xuống, người tiến vào bên trong biển mây, người thần bí cuối cùng cũng hiện thân. Vẫn là một thân hắc bào, đeo mặt nạ xương khô trên mặt. Một đôi con ngươi của y đã đỏ ngầu, ngay cả gió thổi qua cũng tràn ngập một mùi hôi thối.

Càn Khôn Pháp Tổ và y cùng tung ra một chưởng phong, Tứ giới ngay lập tức nổi lên cuồng phong mưa rào, hồng thủy ngập trời.

Triều Phong toàn thân từ trên xuống dưới bị cháy đến da tróc thịt bong, Thiếu Điển Hữu Cầm cũng bị máu nhuộm đỏ bạch y, chẳng qua thân là linh hồn của các vì sao, hắn đã sớm quen với thiên hỏa quanh thân. Ngọn lửa đối với hắn ảnh hưởng không lớn. Hai người không lùi nửa bước, vẫn tiếp tục bám trụ lấy hắc y nhân kia. Hiện giờ người giúp đỡ đã lần lượt tới, nhưng bọn họ vẫn chưa thể buông cảnh giác, hai cái bóng một đen một trắng, vẫn như cũ một trước một sau đánh vào trong mây, phối hợp với nhau, cũng bảo vệ lẫn nhau.






Bình Luận (0)
Comment