Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 32

Thiên Ba viện.

Bích Khung tiên tử đang kể đến chỗ phấn khích: "Muội muội kia của ngươi, trực tiếp phái tì nữ tới thám báo doanh, làm trò ở trước mặt tất cả các thám báo, lớn tiếng nói...... Khụ khụ!" Nàng hắng giọng, bắt chước giọng điệu: "Tam điện hạ thân mang bệnh không tiện nói ra, hiện tại muốn xin thuốc từ ta, ta đã biết rồi. Nhưng phương thuốc cụ thể, vẫn là cần giáp mặt chẩn bệnh thì sau đó mới có thể kê đơn được. Cho nên mời ngài có rảnh thì tự mình qua đây một chuyến."

Dứt lời, nàng ôm bụng cười đến mức không đứng thẳng được. Man Man vốn nằm ở trên bàn giả bộ làm cây quạt, lúc này cũng nhịn không được mà dùng cánh ôm cái đầu chim.

Dạ Đàm đang gặm chân gà, cũng nặng nề mà thở dài một hơi.

Tin tức này chắc chắn chính xác, bởi vì đây quả thực là chuyện tỷ tỷ mình có thể làm ra được.

Ôi dào, quên đi, còn sống là được rồi, đừng kì vọng quá nhiều.

Nàng gặm hết cái chân gà cuối cùng, sắc trời bên ngoài cũng đã tối.

Bích Khung tiên tử nói: "Vậy...... chúng ta đi Bồng Lai cung giáng luôn chứ?"

Dạ Đàm xoa xoa tay, cầm cây quạt nhãn hiệu Man Man, khí khái hiên ngang mà vung tay lên: "Phía trước dẫn đường!"

Bích Khung tiên tử lại lần nữa đánh giá nàng từ trên xuống dưới —— chính mình lớn như vậy rồi, thực sự đây là lần đầu tiên hiểu được thế nào gọi là đi tìm đường chết.

Hai người một trước một sau ra khỏi Thiên Ba viện, ngay lập tức đụng phải một người —— Huyền Thương quân.

Huyền Thương quân đương nhiên không yên tâm, tự mình đến đây đưa Dạ Đàm đi dự tiệc. Phi Trì đi theo phía sau hắn, đang báo cáo cho hắn tình hình Ma tộc gần đây: "Bên phía Ma tộc cũng đã chọn người tu bổ Quy Khư, trước mắt xem ra, Đại hoàng tử Ô Đại có khả năng cao nhất."

Huyền Thương quân nhíu mày: "Ô Đại? Người này là một tên thô bạo, dễ bị kích động, làm sao phối hợp cùng ta......" Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, hắn đã thấy một đôi chân dài trắng bóng......

Đôi chân đó thực sự là vừa dài vừa trắng, không khỏi khiến cho người khác chói mắt.

Huyền Thương thần quân hai ngàn bảy trăm năm qua, sớm đã thấy nhiều biết rộng. Nhưng hắn,từ trước đến nay, lần đầu tiên nhìn thấy đôi chân như vậy. Hắn gần như là phải từ từ làm động tác ngẩng đầu lên, trước mặt là một nữ tử. Nàng mặc một cái váy trắng ngắn đến mức khó khăn lắm mới che khuất được đùi, một dải lụa cột chặt vào vòng eo nhìn thôi cũng thấy khó thở, dải lụa dài, thẳng xuống tới mắt cá chân bóng mịn như ngọc, không ngừng tung bay bên phía chân phải.

Dáng người nàng nhỏ nhắn, cao gầy, lại cố tình khoe ra "vòng ngực" đầy kiêu hãnh. Cổ ngọc thon dài, xương quai xanh trắng nõn, hai vai mượt mà, rực rỡ như châu ngọc, sáng chói đến mức khiến người ta cảm thấy choáng váng đầu óc.

Phi Trì trợn mắt há hốc mồm. Huyền Thương quân lùi về phía sau vài bước, hơn nửa ngày, mới nhận ra khuôn mặt tô son trát phấn dày đặc trước mắt.

Hai ngàn bảy trăm năm qua, Huyền Thương quân lần đầu tiên cảm thấy máu trong người đều xông hết lên não: "Li, Quang, Thanh, Quỳ!!"

Dạ Đàm vội rụt cổ lại, cũng không ngừng kêu khổ —— sao lại gặp hắn chứ! Không nên tham ăn a, đi sớm một chút không phải tốt hơn rồi sao?!"

Nàng lắp bắp: "Ta ta ta...... Cái đó...... Việc này......"

Huyền Thương quân mạnh bạo bắt lấy cổ tay nàng, bàn tay da thịt mềm mại toả ra hương thơm, hắn như bị nóng bỏng tay, lại nhanh chóng buông ra. Sau đó giơ một ngón tay ra, thiếu chút nữa đã đâm vào mũi Dạ Đàm: "Ngươi, ngươi......"

Một thần quân cao lãnh với vẻ mặt vạn năm không đổi sắc, giờ đây lại bị chọc điên đến nỗi cả người run rẩy.

Dạ Đàm trông thấy bộ dạng hắn như sắp ngất, vội nói: "Thì sao? Ta không phải sắp đi dự tiệc à, đương nhiên cũng phải ăn mặc nghiêm túc một chút chứ, đúng không?"

"Ăn mặc nghiêm túc!!" Huyền Thương quân gằn từng chữ sắc như đao, nhìn thấy khe rãnh trước ngực nàng, quả thực rất khó coi, không biết nhục nhã! Hắn một tay cởi áo choàng ngoài xuống, phủ lên người nàng, đẩy mạnh vào Thiên Ba viện. Bích Khung luống cuống không biết nên làm gì, Huyền Thương quân gần như là gầm lên: "Ngươi nên ở nơi nào hả?"

Bích Khung lần đầu tiên chứng kiến cơn thịnh nộ của hắn, người trước mặt oai nghiêm như núi, nàng ngay cả hành lễ cũng làm không xong, quay người lại bỏ chạy.

Huyền Thương quân nhanh chóng bước vào, bao nhiêu năm là một cái giếng già cạn khô không động không sóng, bây giờ lại cháy lên hừng hực lửa giận. Hắn nắm lấy vai Dạ Đàm, nhưng vai của nàng cũng nhẵn bóng mềm mại. Chính là kiểu tơ lụa đắt tiền cũng khó có thể tạo ra được cảm giác như vậy.

Huyền Thương quân đẩy nàng ra, hắn không thể nào xuống tay —— dù sao cũng không thể nắm tóc nàng lôi đi được?

Phi Trì sợ đến mức đứng ở một bên, căn bản không dám tiến lên. Bên ngoài vốn dĩ là trời quang mây tạnh, lúc này đột nhiên sương mù giăng khắp bốn phía. Man Man vội vàng từ trong tay Dạ Đàm nhảy xuống, trốn vào trong bụi hoa bên cạnh. Dạ Đàm từng bước lùi về phía sau, mãi cho đến khi lưng tì vào cái trụ bạc của Thiên Ba viện.

Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Li Quang Thanh Quỳ! Ngươi lời nói cùng hành động đều vô lễ, phẩm chất bại hoại, phóng đãng thất đức! Li Quang Dương nếu đã không dạy dỗ được ngươi, Thần tộc cũng không thể vì ngươi mà hổ thẹn!"

Dạ Đàm không phục, dán lưng vào cái trụ to bằng ba người bao xung quanh cãi lại: "Ta đang đi đường rất suôn sẻ, chính ngươi đụng vào, ta phóng đãng thất đức chỗ nào chứ?"

Huyền Thương quân không đếm xỉa tới nàng: "Phi Trì!"

Phi Trì run rẩy trả lời: " Bẩm quân thượng, có Phi Trì."

Huyền Thương quân từng câu từng chữ đều cứng rắn, nói năng có khí phách: "Đày nàng ta xuống dưới chân núi Vương Ốc, mãi mãi, không được thả ra!"

Á...... Nghiêm trọng như vậy sao? Dạ Đàm đảo tròn mắt, nửa tin nửa ngờ. Man Man bên cạnh nhảy lên vai nàng, nhỏ giọng thầm thì vào tai nàng: "Người này giống như không phải nói đùa. Ngươi suy nghĩ kĩ đi, Tôn Ngộ Không bị Ngũ Hành Sơn đè, còn có Đường Tăng tới cứu. Tam Thánh Mẫu bị Hoa Sơn ép, còn có nhi tử (con trai) đi phá núi. Nhưng mà ngươi cái gì cũng không có......"

Dạ Đàm đập vào đầu chim của nó một phát: "Thiếu Điển Hữu Cầm, từ đầu chí cuối, ta có nói quá là ta phẩm đức cao thượng không? Ngươi nếu thực sự không hài lòng, cứ đuổi ta về nhân gian là được. Đường đường là Thần quân, lại ức hiếp một nữ nhân yếu đuối như ta, thì có gì là bản lĩnh chứ?"

Huyền Thương quân nói: "Đuổi về nhân gian? E rằng công chúa đã có gì hiểu lầm rồi, Thần tộc Thiên giới lời nói nặng như núi. Nếu như lúc trước phụ thần định ngươi làm Thiên phi, thì bất kể như thế nào cũng sẽ không thay đổi. Cho dù ngươi thân chết hồn tiêu, tan thành tro bụi, chức vị Thiên phi, thậm chí là Thần hậu tiếp theo cũng vĩnh viễn là Li Quang Thanh Quỳ."

"Này...... Này......" Dạ Đàm biết tính cách hắn đã nói là làm, cũng có chút sợ hãi, ngượng ngùng nói: "Chuyện này hình như có hơi nghiêm trọng quá. Nếu lỡ như phụ vương ta truy hỏi đến cùng tung tích của ta, Thần tộc cũng không giải thích rõ ràng luôn sao?"

Huyền Thương quân nói: "Giải thích? Không phải nói con đường hướng tiên khó khăn nguy hiểm sao? Thanh Quỳ công chúa vì sao mà chết, Thần tộc cần gì phải giải thích với Li Quang thị? Phi Trì, động thủ (bắt đầu làm)."

Mắt thấy Phi Trì đi tới, Dạ Đàm từng bước lùi về phía sau.

"Khoan...... Chờ chút đã!" Ánh mắt Dạ Đàm chợt loé sáng, nói: "Vừa rồi là Bích Khung tiên tử tới đây, nói Thần đế cùng Thần hậu thích cách ăn mặc như vậy. Người ta liền mặc giống như vậy rồi. Nàng ta cũng nói cực kỳ hoàn mỹ kia mà. Đây là có vấn đề gì sao?"

A, ta thực sự là thông minh tuyệt đỉnh mà! Lời bịa đặt cùng vẻ mặt vô tội, đôi mắt to không ngừng nhấp nháy của nàng, so với sao trời còn rực rỡ hoàn hảo hơn. Bích Khung à Bích Khung, dù sao bụng dạ ngươi cũng không tốt, chi bằng trước tiên thay bản công chúa đội cái nồi này. Phải, coi như là làm việc thiện tích đức đi.

Bên cạnh, Man Man hận không thể dùng đầu cánh nhọn gõ vỡ cái đầu chim của chính mình —— ta không phải đã chọn sai đội rồi sao? Ngươi thế quái nào so với Bích Khung kia còn xấu xa hơn......
Bình Luận (0)
Comment