Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 72

Dạ Đàm bị mắng tới đầu rụt lại, mắt thấy hắn thực sự là bực tức hung hãn, nàng vội nói: "Là là là, ta sai, ta tội đáng chết vạn lần. Nhưng...... việc đã đến nước này, có trách móc cũng vô ích, nên tích cực giải quyết vấn đề chúng ta gặp phải trước, đúng không?"

Huyền Thương quân thật không muốn để ý nàng, tức giận nói: "Bỏ từ "chúng" ra đi. Là ngươi gặp vấn đề!"

Dạ Đàm níu góc áo hắn, nói: "Ngươi cứ phải vô tình như vậy sao? Chẳng lẽ ta không phải do Huyền Thương Thần Quân ngươi đích thân đón lên Thiên giới à? Hơn nữa, lần trước ngươi còn từng hôn ta. Nhân gian chúng ta có câu, một ngày làm phu thê trăm năm ân nghĩa......"

Huyền Thương quân hất tay nàng ra, mặt đỏ tía tai, giận dữ nói: "Một ngày phu thê ở đâu ra? Không được nói bậy!"

Dạ Đàm lại kéo lấy tay áo hắn, nói: "Một ngày thì tạm thời không có, nhưng đầu lưỡi của ngươi cũng vói vào trong luôn rồi, cái này coi như là gần gũi xác thịt rồi đúng chứ? Ngươi chung quy không thể thấy chết mà không cứu được a."

Huyền Thương quân lôi góc tay áo của mình ra: "Chờ thương thế của ngươi bình phục, ta sẽ đem ngươi giao cho Thần Tiêu Ngọc Phủ, Phổ Hoá Thiên Tôn sẽ tự nhiên chiếu theo thiên quy xử lí!"

Thần Tiêu Ngọc Phủ? Dạ Đàm đảo tròn hai mắt, hỏi: "Thiên quy sẽ xử lí như thế nào?"

Huyền Thương quân quay mặt sang một bên, thực sự là không muốn nhìn nàng dù chỉ là một cái liếc mắt: "Giả mạo Thiên phi, ý đồ gây rối, chịu hình chín đạo sét đánh, phạt nhập vào con đường súc sinh, vĩnh viễn không được làm người."

"...... Ngươi cố ý đúng không?" Dạ Đàm phát cáu, "Vậy ngươi cứu ta làm gì?"

Huyền Thương quân vẫn đang tẩy rửa y phục của mình, máu khi nãy Dạ Đàm phun lên người hắn đã rửa trôi hết sạch, nhưng mùi lại ám mãi không tha.

Hắn trầm giọng nói: "Ngươi mặc dù phạm phải đại tội, nhưng tự có thiên quy trừng phạt. Bản quân......" Nói đến đây, hắn lại suy nghĩ một lúc lâu, suy cho cùng vẫn không nên thăm dò mộng cảnh của nàng. Hài tử tuổi nhỏ bất lực kia, rốt cuộc đã làm cho hắn nảy sinh lòng trắc ẩn. Hắn nói: "Bản quân sẽ không vì yêu ghét nhất thời mà quyết định sống chết của ngươi."

"Ngươi sao lúc nào cũng chính nghĩa hào hùng như vậy!" Cơ thể Dạ Đàm đã không còn đau đớn, nàng liền lại không sợ chết, tiếp cận với nụ cười xấu xa, "Ngươi không phải đã có tình cảm sâu đậm với bản công chúa, không thể tự thoát ra được đó chứ, cho nên......"

Câu trả lời của Huyền Thương quân, chính là trực tiếp dùng dây thừng trói tiên trói nàng lại, vác lên mà đi!

Dạ Đàm bất ngờ không kịp đề phòng, lúc chấn tỉnh lại thì trời đất đã lộn ngược. Nàng lấy làm kinh hãi: "Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

Huyền Thương quân trầm giọng nói: "Thần Tiêu Ngọc Phủ."

"Ta!" Lão già này tất nhiên là đang thực sự nghiêm túc!! Dạ Đàm vội nói: "Huyền Thương quân, ta sai rồi, ngươi thả ta xuống trước đi!" Thấy Huyền Thương quân không phản ứng, nàng lại thay đổi chiến thuật: "A a, vết thương cũ của ta tái phát, ta đau quá, ta sắp chết rồi!"

Huyền Thương quân vẫn đang bước nhanh về phía trước, Dạ Đàm nghiêng đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Khoan khoan, ta đột nhiên nghĩ ra một diệu kế!" Huyền Thương quân không muốn để ý nàng, nhưng Dạ Đàm ra vẻ nghiêm nghị: "Thật đó thật đó, quân thượng người thả ta xuống trước đi. Nếu ta ăn nói không có đạo lý, ngươi đưa ta đi cũng không muộn mà. Đúng không?"

Huyền Thương quân rốt cuộc cúi đầu lướt mắt nhìn nàng một cái, Dạ Đàm tiếp tục phóng lao: "Ta chỉ là một tiểu nữ tử yếu đuối không có lực lượng, ngươi còn sợ người ta chạy sao?"

Huyền Thương quân thả nàng xuống đất, giải trừ dây thừng trói tiên trên người nàng.

Dạ Đàm vì lấy lại được trọng lượng, nhất thời mừng rỡ, vỗ tay nói: "Ngươi xem, ngươi sau khi đi Quy Khư sẽ không thể trở về nữa đúng chứ?"

Bởi vì thực sự rất phấn khích, đầu lông mày nàng cong lên, đôi con ngươi phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Ánh mắt Huyền Thương quân lạnh lẽo: "Chuyện này đáng giá để ngươi hân hoan vui mừng vậy à?"

Uầy...... Dạ Đàm vội thay ra vẻ mặt bi thương, ai oán nói: "Quân thượng, đã vậy hãy để ta vì ngươi thủ tiết đi? Ngươi xem ngươi sau khi đi Quy Khư, cái gì cũng không có. Nếu như ta còn sống, sau này dịp lễ Tết, còn có thể đốt chút giấy tiền vàng bạc, nhan khói thơm ngát cho ngươi chẳng hạn. Như vậy ta có thể sống, quân thượng cũng xem như là có người nhớ thương, ngươi cảm thấy thế nào hả?"

"Miễn." Huyền Thương quân tiếp tục thi pháp tẩy sạch y bào đã trắng tinh không một vết bẩn của mình, hiển nhiên đối với đề nghị này không hề quan tâm. Lúc trước hắn nói ra, là bởi vì không muốn chuyện rối tung rối mù do hai người làm ra sẽ liên luỵ tới đệ đệ của mình.

Nhưng hiện tại, nếu Dạ Đàm đã không phải Thanh Quỳ, tự nhiên cũng sẽ không có quan hệ gì với Viễn Tụ. Mình hà cớ gì phải đùa dai với kẻ gây tai hoạ thành tinh này?

Dạ Đàm đành tiếp tục nói: "Người ta chỉ là một tiểu công chúa đáng thương của Li Quang thị, nửa điểm quan hệ với Ma tộc cũng không có. Hơn nữa, tới Thiên giới hoàn toàn không phải do ta tự nguyện mà. Thần tộc thương xót chúng sinh, ta cũng là chúng sinh vậy. Ngươi cứ phải hại tính mạng ta như thế, cũng quá tàn nhẫn rồi. Với lại nếu tỷ tỷ của ta biết các ngươi giết chết muội muội nàng, chắc chắn trong lòng sẽ mang khúc mắc với các ngươi đúng chứ? Như vậy đối với Thiên giới chỉ có hại chứ không có ích đâu."

Lời này thật ra có vài phần đạo lý.

Huyền Thương quân nhíu mày, Dạ Đàm mắt thấy hắn có chút dao động, vội thêm củi vào lửa: "Vả lại, tỷ tỷ của ta bây giờ còn đang ở Ma tộc. Nếu Thần Tiêu Ngọc Phủ xử trí ta, vậy chẳng phải Ma tộc sẽ biết Ma phi của bọn họ là giả sao? Ma tộc lẽ nào sẽ bỏ qua cho nàng à? Tỷ tỷ của ta là Thiên phi mà các ngươi định ra từ nhỏ, nàng rất tốt, thật đó! Ta cam đoan Thần tộc các ngươi nhìn thấy nàng, chắc chắn sẽ vô cùng vừa ý!"

Huyền Thương quân nhìn lướt qua nàng, hiển nhiên đối với chuyện này tỏ vẻ hoài nghi. Dạ Đàm lập tức bắt đầu thổi phồng: "Thật mà! Tính cách của tỷ tỷ ta quả thực giống ngươi như đúc, nàng không chỉ tinh thông y thuật, còn thông thạo cả cầm kì thi hoạ. Ta thề, các ngươi căn bản không thể tìm được một Thiên phi nào tốt hơn nàng đâu."

Những lời tiếp sau của nàng, Huyền Thương quân không nghe lọt tai —— tiểu công chúa của Li Quang Dương tính tình đã thế này, trưởng công chúa có thể tốt đến đâu được chứ? Nhưng bất kể như thế nào, đó dù sao cũng là Thiên phi chân chính của Thần tộc.

Hắn có thể giao Dạ Đàm cho Thần Tiêu Ngọc Phủ, nhưng lại không thể không bận tâm tới sống chết của nàng. Thần Tiêu Ngọc Phủ là nơi nào chứ? Một khi Dạ Đàm bị giam vào trong đó, ai có thể đảm bảo không tiết lộ bí mật này?

Ngộ nhỡ Ma tộc biết được, sẽ cắt đứt con đường sống của Thanh Quỳ thật.

Dạ Đàm âm thầm thăm dò ý tứ, cọ cọ hắn. Huyền Thương quân theo bản năng lấy tay ngăn chặn sự đụng chạm của nàng, Dạ Đàm cũng không để ý, tiếp tục nói: "Quân thượng, ngươi cứu người thì cứu cho trót đi. Ngươi nghĩ mà xem, thời gian còn lại của ngươi không nhiều, ở đâu tìm được một thê tử giống như ta được? Ngươi xem ta, ta như vậy...... như vậy......"

"Như vậy" nửa ngày, nàng cứng họng.

Huyền Thương quân rốt cuộc cúi đầu nhìn, Dạ Đàm híp đôi mắt bị thương sưng phù, vắt hết óc, hoàn toàn nghĩ không ra một cái ưu điểm của chính mình. Nàng ngẩn người phát ngốc, Huyền Thương quân tới phần này, vẫn bị tức cười —— chết đến nơi còn khua môi múa mép.

Hắn nói: "Nhiều lời."

Giọng nói không hề quá nghiêm khắc, Dạ Đàm ngay lập tức thuận sào bò lên trên. Nàng nói: "Tuy rằng tạm thời quân thượng không nhìn thấy ưu điểm của ta, nhưng mà, ta...... ta có thể thấy ưu điểm của quân thượng đó nha!"

"Hử?" Huyền Thương quân cười lạnh, "Ngươi nói thử xem."

"Hừm......" Dạ Đàm tiếp tục khổ tâm suy nghĩ. Huyền Thương quân nói: "Hôm nay cho dù ngươi chỉ nói được một cái, bản quân cũng tha mạng cho ngươi."

Tên này...... chỉ có duy nhất một cái mặt đẹp mà còn phải qua pháp thuật tu sửa. Dạ Đàm cào rách da đầu, cuối cùng nàng nói: "Kỳ thực là yêu một người không cần nhiều lý do như vậy. Tựa như ta tuy rằng không nói ra được quân thượng tốt ở chỗ nào, nhưng ta đối với quân thượng là thật lòng, giống như thịt bò béo, thịt dê béo, bao tử heo, ruột vịt, ngó sen, nấm kim châm...... trong nồi hồng canh."

Huyền Thương quân: "......"
Bình Luận (0)
Comment