Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 9

Hắc bào nam nhân không quấy nhiễu hai tỷ muội nàng nói chuyện. Cốc Hải Triều ở bên cạnh hắn nói: "Kiểu ăn mặc theo lễ nghi của nàng ta rất giống một công chúa. Li Quang thị rốt cục có bao nhiêu công chúa?"

Hắc bào nam nhân đột nhiện giơ cao tay, ra hiệu tấn công. Các thám báo của Ma tộc đang ẩn nấp trong bóng tối chờ lệnh đồng loạt hiện thân, bao vây xung quanh cái đình ở giữa hồ. Dạ Đàm tức giận mắng một tiếng, vừa ngăn cản bọn chúng vừa hỏi tên hắc bào cầm đầu: "Cốc Hải Triều nhà ngươi trúng độc, ngươi không muốn có thuốc giải sao?"

Hắc bào nam nhân liếc nhìn sắc mặt Cốc Hải Triều đang càng lúc càng đen lại, không chút lưu tâm, nói: "Loại thuộc hạ này, vừa ngu xuẩn lại vừa không nghe lời, có trúng độc chết cũng chẳng có gì phải nuối tiếc."

Cốc Hải Triều không còn lời nào để nói, Dạ Đàm cũng không có cách nào, một bên đối phó với các thám báo trong đình, một bên nhỏ giọng nói: "Người này rốt cuộc là ai, tinh ranh như khỉ vậy!"

Thanh Quỳ ở bên cạnh đáp: "Không biết. Nhưng chiến liêm trong tay hắn có tên là Thanh Niệm. Tương truyền lúc thiên địa sơ khai, từ trong hỗn độn bắn ra, là thần khí phi khảm bậc nhất của Ma tộc. Bởi vì không ai có thể rút ra được, cho nên trước giờ chưa từng nhận chủ. Nhưng bây giờ lại ở trong tay hắn. Hắn có thể áp chế được thần khí này, chắc chắn không phải người tầm thường."

Dứt lời, nàng bắn pháo hoa cầu cứu.

Dạ Đàm nói: "Lúc này tín hiệu căn bản là không dùng được, tỷ nhìn lên bầu trời xem!"

Thanh Quỳ cũng đành chịu, hôm nay là sinh thần của nàng, vì để chúc mừng ngày thiên phi tương lai được sinh ra, nửa bầu trời đêm đều treo đèn đuốc rực rỡ. Thám báo vây đánh càng ngày càng nhiều, Dạ Đàm thở dài: "Che giấu bản lĩnh thực sự, các ngươi còn bành trướng." Dứt lời, năm ngón tay của nàng gập lại thành chộp, dùng sức thu khí lại. Nhất thời khiến cho không khí vặn vẹo. Một thám báo kêu lên thảm thiết, ma tức trên người trong nháy mắt chảy về phía nàng!

Trong góc tối, hắc bào nam nhân vừa giúp Cốc Hải Triều ép độc ra ngoài, vừa quan sát tình hình trận chiến. Lúc này cơ thể của hắn hơi căng cứng. Cốc Hải Triều cũng lập tức nhìn sang, trên đình giữa hồ, một tên Ma tộc vừa bị Dạ Đàm hút cạn ma tức, rơi vào trong hồ nước.

"Đây là loại công pháp gì thế?!" Cốc Hải Triều thất thanh hỏi.

Hắc bào nam nhân cũng chau mày, suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm được lời giải. Nữ tử này nhìn qua chỉ là một con người bình thường, trên người không có thanh khí của Thần tộc, cũng không mang trọc khí của Ma tộc. Nhưng tại sao lại có thể hấp thụ được ma tức?

Mà đúng lúc này, Dạ Đàm lại hút cạn thêm một tên thám báo, chiến lực nàng tăng mạnh, xem chừng sắp mang theo Thanh Quỳ phá vòng vây chạy thoát. Lỗ chân lông Cốc Hải Triều chảy ra máu độc màu đen, hắn tiện tay lau sạch, nói: "Thể chất nàng ta quái dị, vốn chưa nghe nói đến bao giờ. Li Quang thị sao lại có một công chúa như thế? Không biết Thần tộc có phải bởi vì nhìn trúng thể chất này nên mới nạp làm thiên phi hay không. Nếu quả thực như thế, chỉ sợ đối với Ma tộc cực kì bất lợi. Chúng ta cần phải sớm bắt các nàng về Thần Hôn đạo phụng mệnh Ma tôn."

Dứt lời, hắn đứng dậy, mà bên cạnh hắn, hắc bào nam nhân bắt đầu cởi y phục ra.

Hắn cởi áo choàng thêu hoa văn Hình Thiên chiến của mình, rồi cúi đầu tháo thắt lưng ra. Cốc Hải triều nhìn hắn, lại nhìn chính mình, nhanh chóng lấy binh khí ra chắn ở trước ngực, ánh mắt dần chuyển sang kinh hãi.

Hắc bào nam nhân thở dài: "Hải Triều, bộ óc hạch đào kia của ngươi nếu không dùng được nữa thì nên móc ra đi."

Dạ Đàm ở cái đình giữa hồ liên tục hấp thụ ma tức của mấy thám báo nữa, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức ------ thân thể của một cô nương mười lăm tuổi thực sự rất yếu ớt. Ma tức tụ lại nhập vào người, cảm giác như lục phủ ngũ tạng đều nứt toác ra.

Nàng vận hành ma tức, mắt thấy sẽ lao thẳng vào vòng vây của Ma tộc, đột nhiên hắc y nam nhân thần bí tay cầm chiến liêm Thanh Niệm kia lại quay trở về! Hắn gia nhập trận chiến, Dạ Đàm nhất thời ngay cả chống đỡ cũng cám thấy khó khăn, cùng Thanh Quỳ lại bị ép quay về trong đình.

Thanh Niệm uy lực vô tận, nam nhân liên tục áp sát. Xem chừng Dạ Đàm cùng Thanh Quỳ sẽ bị bắt, mặt nước bỗng nhiên có người đạp gió mà đến, đánh một chưởng liền nổi sóng lớn ngập trời.

Lực chưởng của hắn mạnh mẽ vô cùng, chỉ tung ra một chưởng đã muốn phá tan vòng vây của thám báo. Hắn vào đến đình trong nháy mắt, cùng một lúc kéo cả Thanh Quỳ cùng Dạ Đàm phi thân ra ngoài.

Tham Niệm của hắc bào nam nhân cũng đuổi theo phía sau, ánh điện toả ra như đá lửa, nam nhân liều mạng chịu một chưởng của Tham Niệm, đưa Dạ Đàm cùng Thanh Quỳ ra khỏi đình giữa hồ.

Thám báo Ma tộc đuổi theo không tha, thậm chí thả cả khói độc. Dạ Đàm và Thanh Quỳ lập tức nín thở, người này mang theo các nàng, một đường đạp nước mà đi, lướt ra xa mấy dặm rồi mới dừng lại.

Nơi đây chính là một khe suối bỏ hoang, ở giữa cỏ dại mọc cao bằng nửa thân người.

Khoảng cách gần quá, Thanh Quỳ rốt cuộc cũng miễn cưỡng thấy được mặt của nam nhân này. Hắn là một nam tử có dáng người cao gầy, chỉ là trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu đen, nhìn không rõ khuôn mặt thực sự.

Hiện giờ hơi thở hắn rối loạn, Thanh Quỳ biết hắn nhất định vừa rồi đã hít phải khói độc của Ma tộc. Nàng gạt đám cỏ dại sang một bên, trước kia nàng từng trồng một ít thảo dược ở chỗ này, sau đó lại không có dịp dùng đến, không biết còn không.

Dạ Đàm vắt khô vạt váy dính nước ướt đẫm, lúc này mới để mắt đến nam nhân đeo mặt nạ ở trước mặt.

Nam nhân đeo mặt nạ cũng nhìn nàng, tuy rằng vì đeo mặt nạ nên không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ hứng thú. Dạ Đàm bĩu môi, nói: "Nhìn đủ chưa?"

Nam nhân đeo mặt nạ có chút bất ngờ: "Tốt xấu gì thì ta cũng vừa mới cứu các ngươi, ngươi liền cư xử như vậy với ân nhân?"

"Cứu bọn ta?" Dạ Đàm cười lạnh, "Ngươi bao vây bọn ta xong lại cứu bọn ta, đây là ý gì?" Còn muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân?

"....." Nam nhân đeo mặt nạ bất giác giật mình, "Ngươi nhận ra được ta?"

Dạ Đàm đảo tròn hai mắt, lộ rõ vẻ xem thường hắn: "Làm ơn đi, trên đời có người nào lại ngu ngốc đến mức chỉ vì ngươi đeo một chiếc mặt nạ thì liền không nhận ra được ngươi là ai?!"

Đúng lúc này, Thanh Quỳ dùng lá chuối đựng một ít nước mang tới, kính cẩn nói: "Ân công, đây là thuốc giải độc do ta pha chế, có thể giải được khí độc vừa rồi Ma tộc phát tán ra. Ân công cứu mạng tỷ muội ta, tiểu nữ xin cảm tạ đại ân đại đức của người. Dám hỏi quý danh của ân công là gì?"

Dạ Đàm: "....."

Nam nhân đeo mặt nạ: "....."

Dạ Đàm cướp lấy lá chuối trong tay Thanh Quỳ, ngay cả nước bên trong cũng đổ đi. Tỷ tỷ à, với cái chỉ số thông minh này của tỷ, vẫn là không nên nói chuyện cùng người lạ thì hơn!

Nam nhân đeo mặt nạ khẽ cười, cẩn thận đánh giá cặp tỷ muội song sinh này. Một trắng một tím, trắng như hoa sen, cao quý thanh lịch, tím như nghê hồng (cầu vồng), ma mị kiều diễm. So sánh với Lạc Thần cũng không phải nói quá.

Công chúa của Li Quang thị đều là giai nhân tuyệt sắc như vậy sao? Nam nhân đeo mặt nạ hỏi: "Các ngươi là ai?"

Thanh Quỳ tuy rằng thiện lương, nhưng cũng biết là không nên xưng khuê danh với một nam nhân xa lạ. Nàng chỉ nói: "Xin ân công để lại danh tính, ơn cứu mạng không thể báo đáp, nhưng Li Quang thị chắc chắn sẽ hậu tạ."

"Hậu tạ?" Nam nhân đeo mặt nạ khẽ cười một tiếng, "Một câu không thể báo đáp, dường như có chút thất lễ."

Thanh Quỳ sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng lại, nhất thời đỏ bừng mặt. Dạ Đàm kéo nàng đi, Thanh Quỳ nhỏ giọng nói: "Dù sao người ta cũng đã cứu chúng ta, không thể vô lễ như vậy được."

Dạ Đàm ngay cả chút ám hiệu cũng chẳng buồn nói, kéo nàng đi xuyên qua đám cây cỏ rậm rạp, trở về Nhật Hi cung. Tên thủ lĩnh thám báo mặc hắc y của Ma tộc ở phía sau cũng không cản trở. Hắn mỉm cười nhìn theo hai tỷ muội xinh đẹp như hoa, mất nửa ngày mới cao giọng nói: "Hai vị tiểu mỹ nhân, tại hạ là Triều Phong. Chỉ mong sau này còn gặp lại."

Thanh Quỳ vẫn còn muốn nói lời cảm ơn. Dạ Đàm thì không có phản ứng gì, cứ thế kéo Thanh Quỳ đi về phía trước.

"Ha ha, cũng không thèm quay lại một cái, thật là vô tình mà." Triều Phong cười khẽ, vận công một lượt, tự mình ép khí độc ra khỏi cơ thể. Cách đó không xa, cây cỏ xao động, Cốc Hải Triều mặc áo choàng đen, tay cầm chiến liêm Thanh Niệm chui ra ngoài.

Triều Phong vẫn đang nhìn theo Thanh Quỳ cùng Dạ Đàm dần rời khỏi, từng câu từng chữ nói ra đều vô cùng thông suốt, bình tĩnh: "Thể chất của hai nữ nhân kia đều cực kì đặc biệt, không phải Nhân, không phải Yêu, cũng không phải Thần hay Ma. Quả thực là kì lạ."

Mới vừa rồi, trong lúc hắn cứu Thanh Quỳ và Dạ Đàm, cũng nhân tiện thăm dò qua mạch tượng thể chất của hai người họ.

Cốc Hải Triều nói: "Vậy ngươi càng không nên dễ dàng để cho các nàng đi!"

Triều Phong cầm lấy chiến liêm của mình, nói: "Chuyện này rất khó giải thích cho ngươi hiểu. Nhưng đã là chủ tử của ngươi, ta cảm thấy rằng cần phải giúp cho đầu óc của ngươi thông minh lên một chút. Hai nữ nhân đó lai lịch thần bí, không biết là có thế lực nào âm thầm hỗ trợ ở phía sau hay không. Nếu chúng ta mạo hiểm bắt người trở về Thần Hôn đạo, sẽ kinh động đến các thế lực bí ẩn đằng sau các nàng.

Hơn nữa, Thần tộc nhất định sẽ khai chiến với Ma tộc. Nhân tộc cũng chắc chắn sẽ đứng về phía Thần tộc. Yêu tộc lại chính là nơi tốt xấu lẫn lộn của Tứ giới. Chúng ta trước mặt hay sau lưng đều có địch, tứ cố vô thân.

Chi bằng trở về Thần Hôn đạo, đem tin tức thu thập được trình báo lên trên. Trọng điểm đề cập đến chuyện của hai vị công chúa. Chỉ cần ngươi tìm được lời nói thoả đáng, khiến cho mọi người cảm thấy hứng thú. Mặc kệ trong hai nàng ai sẽ là thiên phi, hai vị công chúa này, chúng ta chí ít phải có được một người. Sau đó từ từ điều tra, tìm hiểu lai lịch của hai nàng cũng không muộn."

Hắn đã giải thích nghiêm túc như thế nhưng Cốc Hải Triều lại nói: "Ngươi dám khẳng định không phải là vì muốn gặp lại mỹ nhân đó chứ?"

"Ta....." Triều Phong cãi lại, "Ngươi xem, ta đã nói sẽ khiến đầu óc ngươi khai thông lên một chút đúng không? Lời này của ngươi quả nhiên đã bắt đầu có chút phần đạo lý rồi đó. Dù sao mỹ nhân như nghê hồng kia, ta không hy vọng hôm nay phải từ biệt, chỉ gặp lần đầu cũng là lần cuối như vậy."

Cốc Hải Triều đột nhiên không muốn để ý đến hắn nữa.
Bình Luận (0)
Comment