Tĩnh Lạc Truyền Kỳ

Chương 2

Trong một viện tử tồi tàn nằm khuất sâu trong một góc hoang vắng, lâu lâu lại vang lên tiếng nữ tử la hét vì cơn đau thai sản hành hạ.

“ A…ta đau quá…Tiểu Hồng, ta đau…” đáng lẽ hài tử này còn một tháng mới ra đời nhưng sao lại đột nhiên đau thế này ???.

“ Tiểu Hương, ngươi sao vậy???” Tiểu Hồng vừa bước vào liền thấy Tiểu Hương đang nằm đau trên giường.

“Ngươi đừng làm ta sợ nha. Lão gia đã xuất môn còn ba, bốn ngày nữa mới về. Làm sao bây giờ??? À, để ta đi kêu bà đỡ cho ngươi…” nói rồi nàng lao như bay ra khỏi viện tử kia.

Một lát sau, Tiểu Hồng đã quay lại cùng với bà đỡ Lưu – bà đỡ có tiếng trong kinh thành và một vị đại phu.

“ Vị phu nhân này là do lao lực quá sức, khí hư thể nhược, có hiện tượng sanh non.” Vị đại phu tiến lại bắt mạch xong, sau đó đưa ra kết luận.

“ Sanh… non???” Tiểu Hồng sợ hãi lặp lại lời nói của đại phu.

“ Đại phu, bà đỡ Lưu hai người phải giúp cho Tiểu Hương mẫu tử bình an. Ta cầu xin hai người…” Tiểu Hồng nước mắt rưng rung cầu xin hai người bọn họ.

‘ Mệnh của Tiểu Hương thật khổ mà. Mang thai mà còn bị đại phu nhân hành hạ.’ Tiểu Hồng thầm khóc trong lòng.

“ Ngươi mau đi chuẩn bị nước nóng…” bà đỡ Lưu phân công Tiểu Hồng phụ giúp một tay.

Tiểu Hồng ngay lập tức chạy ra khỏi phòng, chuẩn bị đầy đủ những thứ bà bà đỡ và đại phu yêu cầu.

“AAAA…” nữ tử tên Tiểu Hương nằm trên giường liên tục thét lớn vì cơn đau bụng quằn quại.

“phu nhân, cố lên phu nhân, ráng lên” bà đỡ không ngừng bên cạnh cổ vũ.

“AAA…, đau quá” Tiểu Hương cả người là một mãnh mồ hôi ướt sủng, gương mặt tái nhợt, gần như không còn sức sống.

Nàng hảo hận a, rõ ràng nàng có phụ mẫu thương yêu, hơn nữa còn sắp gả cho một nam nhân tốt, nhưng tất cả chỉ vì lòng hiếu kỳ nhất thời của nàng, chọn ngay lúc lão gia say rượu mà chạy đến thư phòng, kết quả nàng mới bị lão gia cưỡng bức, nàng cứ nghĩ sẽ được mọi người cảm thông. Nhưng thật không ngờ phu gia sau khi biết tin ngay lập tức thối hôn, cả cha mẹ cũng từ nàng, đã vậy đại phu nhân còn cho rằng nàng quyến rũ lão gia, luôn tìm cách ức hiếp nàng.

Nàng vốn dĩ muốn kết thúc mạng của mình tại đây, nào ngờ lại trùng hợp nàng phát hiện mình mang thai. Sau đó lão gia biết tin, quyết định giữ nàng lại, dù cuộc sống không khá hơn trước là mấy, nhưng mà ít ra nàng còn có thứ để gửi gắm, đó là hài tử của nàng.

Mặc dù nó không được mọi người chào đón, nhưng đó vẫn là máu mủ của nàng, nàng nhất định sẽ chăm sóc nó thật tốt, yêu thương nó hết mình, hy vọng có thể bù đắp lại những gì nàng không thể mang đến cho nó.

“AAAA” Tiểu Hương thét lớn một tiếng cuối cùng, sau đó hôn đi qua.

“Oa…oa…oa” tiếng trẻ con khóc vang lên.Bà đỡ ngay lập tức ôm lấy đứa bé đi tẩy rửa.

Bên ngoài Tiểu Hồng vội chạy vào, nhìn thấy Tiểu Hương vừa sinh xong, hớn hở vô cùng, tuy vậy trong mắt lại lóe lên một tia ưu thương.

“bà đỡ, là con trai hay con gái” Tiểu Hồng vội vàng hỏi.

“là một nữ oa nhi” bà đỡ mỉm cười trả lời, nhưng mà từ đáy mắt lại lóe lên một tia tính toán.

“hey ~~~, đáng tiếc, nó lại ra đời chậm hơn con của đại phu nhân” đại phu nhìn tiểu hài tử than nhẹ tiếc nối.

Cả Lâm phủ không ai không biết, Lâm lão gia lúc Tiểu Hương cùng đại phu nhân cùng lúc mang thai, đã đi xem tướng, vị tướng số kia vô cùng linh nghiệm, đã khẳng định với Lâm lão gia rằng, hai đứa trẻ sắp ra đời của nhà họ Lâm, một đứa sẽ là phúc tinh, mang đến cho nhà họ Lâm vinh hoa phú quý, một đứa còn lại thì chính là khắc tinh, hại nhà họ Lâm tán gia bại sản, thậm chí mang đến họa diệt môn.

‘Kết quả hôm nay Tiểu Hương lại sinh muộn hơn đại phu nhân có một lúc, thế mà đã quyết định vận mệnh cả đời của một tiểu hài tử, Tiểu Hương đã khổ đủ rồi, xem ra ngay cả nữ nhi của cô ấy cũng không tránh khỏi a’, Tiểu Hồng trong lòng than nhẹ, nhìn Tiểu Hương trên giường tiếc nối.

………

Tô Tĩnh Lạc lần nữa mở mắt, thì phát hiện mình hiện giờ đang bị một nữ nhân trung niên bế trên tay, thông qua cuộc đối thoại giữa mấy người bọn họ, nàng đã nắm được mọi chuyện, xem ra cuộc sống ở Lâm gia của nàng trong mấy năm tới có vẻ không được khả quan là mấy a ???.

Bất quá tuy vậy nàng vẫn được an ủi, dù Thượng Thần để nàng đầu thai làm trẻ sơ sinh, nhưng vẫn để lại trong đầu nàng một quyển Thiên Địa thần công, cùng một chiếc nhẫn có một số bảo bối trong đó, có những thứ đó, ít ra nàng có thể bảo toàn cho bản thân, cùng vị mẫu thân số khổ kia của mình, ‘hey ~~~ thật là nữ tử đáng thương a’, Tô Tĩnh Lạc nhìn nữ tử trên giường trong lòng không khỏi than nhẹ.

Mười năm sau.

Trong một căn phòng sang trọng tại Lâm phủ.

“Phu nhân, bà đỡ Lưu lại đến, lần này bà ta đòi một trăm lượng, bà ta nói nếu chúng ta không đưa cho bà ta, bà ta sẽ đem mọi chuyện nói lại cho lão gia nghe” một nữ tử trung niên cúi người nói nhỏ vào tai một mỹ phụ trung niên sang trọng đang ngồi trên ghế uống trà.

“hừ, chuyện đã qua mười năm, cho dù bà ta có muốn nói cũng không có chứng cứ, hơn nữa bà ta nghĩ con tiểu Hương đó có thể đấu lại ta sao ??? Cho dù sự thật thực sự bị lộ ra, rằng con của Tiểu Hương chào đời sớm hơn con của ta thì thế nào ??? Bà ta nghĩ lão gia sẽ vì chuyện này mà trách ta sao ??? Bà ta đã quá ngây thơ, ca ca của ta hiện giờ là Hộ bộ thị lang quyền cao chức trọng, cho dù lão gia thực sự trách phạt thì cùng lắm chỉ là la mắng ta vài câu mà thôi, chứ làm gì được ta” mỹ phũ trung niên cười khẩy nói.

“dạ phu nhân” nữ tử trung niên gật đầu cười đáp.

“tìm người làm cho bà ta vĩnh viễn không thể nói được lời nào nữa, để xem bà ta làm sao uy hiếp ta” mỹ phụ trung niên ánh mắt âm độc hạ lệnh.

“xoảng” mỹ phụ trung niên vừa dứt lời, bên ngoài đã vang lên tiếng động lớn của một vật gì đó bị vỡ.

Mỹ phụ trung niên ngay lập tức ra hiệu nhìn nữ tử trung niên, nữ tử trung niên hiểu ý chạy ra, thì đập vào mắt là bóng dáng của một nữ tử đang hoảng loạn chạy về phía hoa viên. Nữ tử trung niên trong mắt lóe lên tia khinh thường, sau đó vào trong nhẹ giọng vài câu nói vào tai của mỹ phụ trung niên. Mỹ phụ trung niên cười lạnh nhìn theo hướng nữ tử vừa rời khỏi, trong mắt lóe lên một tia tính toán.

…………

“Tiểu Hương mau đi, Tiểu Hồng bị đại phu nhân bắt đi rồi” một nữ tử vận lam y vội vã chạy vào nhìn một nữ tử khác đang ngồi chơi đùa trong sân cùng một nữ hài tử, la hoảng.

“Tiểu Trúc, có chuyện gì thế ???” nữ tử dừng động tác, ôm lấy nữ hài tử nhìn nữ tử vận lam y hỏi.

“Đại phu nhân nói Tiểu Hồng ăn cắp trâm ngọc mà Hộ bộ thị lang tặng cho bà ấy, bây giờ đòi đánh chết Tiểu Hồng kìa” nữ tử vận lam y giọng nói sợ hãi nói.

“cái gì ???” nữ tử kia vừa nghe vậy, không khỏi hoảng sợ ôm lấy nữ hài tử chạy nhanh ra ngoài.

Nữ tử vận lam y cũng nhanh chóng theo sau, hai người không hề chú ý nữ hài tử trong lòng nữ tử kia từ nãy giờ sau khi nghe xong lời của hai người ánh mắt lại lóe lên tia sắc bén, ‘đại phu nhân, xem ra lần này bà định làm thật rồi, bà định giết người diệt khẩu sao, tốt lắm’.

Tô Tĩnh Lạc trong lòng cười lạnh, ‘nếu không phải lần trước nàng vì hiếu kỳ, đi đến phòng của đại phu nhân thì đã không nghe được câu chuyện kia, và đồng thời lúc đó nàng cũng đã nhìn thấy Hồng di vì nghe được sự thật này, cùng âm mưu của đại phu nhân mà làm bể chén canh bổ kia sau đó sợ hãi bỏ đi, thì đã không có chuyện ngày hôm nay’.

‘Hey ~~~ Lần này xem ra Hồng di không thoát khỏi rồi’, Tô Tĩnh Lạc trong lòng than nhẹ.

Quả nhiên, khi Tiểu Hương vừa ôm Tô Tĩnh Lạc chạy tới nơi thì đã nhìn thấy Tiểu Hồng cả người đầy máu, đang nằm thoi thốp trên đất, trên ghế đại phu nhân thì đang lạnh lùng nhìn nàng.

“Tiểu Hương, ngươi thật to gan, uổng đại phu nhân từ bi cho ngươi ở lại trong phủ, thật không ngờ ngươi lại lấy oán báo ân, sai Tiểu Hồng đi trộm đồ của đại phu nhân, bây giờ Tiểu Hồng đã cung khai, ngươi còn gì để nói ???” nữ tử trung niên bên cạnh đại phu nhân, dùng giọng điệu sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiểu Hương chỉ trích.

“Cái gì ??? Ta không có” Tiểu Hương nghe vậy không khỏi hoảng hốt thốt lên.

“Hừ, còn muốn chối, đánh chết ả cho ta” đại phu nhân hừ lạnh thanh ra lệnh.

Lập tức bên cạnh có vài tên gia đinh cầm gậy nhằm ngay hướng Tiểu Hương mà xuống tay, Tiểu Hương hoảng sợ khi nhìn thấy những người đó đang hướng về phía mình, lập tức đẩy Tô Tĩnh Lạc trong lòng ra, một mình hứng chịu đòn roi.

“mẫu thân” Tô Tĩnh Lạc hoảng hốt la lên, nàng thật không ngờ đại phu nhân lại kéo cả Tiểu Hương vào chuyện này, ánh mắt nàng tràn ngập tức giận nhìn vào đại phu nhân, ‘chết tiệt, nếu không phải ta đang trong giai đoạn đột phá, không thể tùy tiện sử dụng thần công, nếu không có thể tẩu hỏa nhập ma thậm chí mất mạng, thì ta tuyệt sẽ không khoanh tay đứng nhìn’.

Tô Tĩnh Lạc nhìn Tiểu Hồng cùng Tiểu Hương nằm trong vũng máu, hận ý trong mắt càng sâu, trong lòng thề với bản thân mình, ‘Đại phu nhân, thù này ta nhất định sẽ báo, ta sẽ khiến cho ngươi trả giá đắc vì những việc hôm nay’.

“phu nhân, cả hai đều đã chết rồi” một tên gia đinh dừng gậy cung kính bẩm báo.

“đem quăng vào ‘Loạn Tán Lâm’, để chó sói ăn đi” đại phu nhân bình thản ra lệnh. Sau đó liếc nhìn Tô Tĩnh Lạc khinh thường hừ lạnh rồi rời đi, ‘tiểu tạp chủng này, sau này nàng sẽ tính sổ với nó sau’.

“dạ” tổng quản vâng mệnh làm theo.

Tỳ nữ vận lam y vừa cùng Tiểu Hương chạy đến, vội vã tiến lại ôm lấy Tô Tĩnh Lạc, cùng tổng quản và bốn gia đinh mang thi thể Tiểu Hương và Tiểu Hồng rời đi.

Tổng quản sai người mang thi thể hai người Tiểu Hương Tiểu Hồng đặt lên xe đẩy, sau đó thì chuẩn bị sai người lén mang đi chôn cất, dù sao người cũng đã chết, thì cũng nên để cho người ta chết được toàn thây, ông không thể làm chuyện thất đức như thế được.

“khoan đã, ta tự mình tới” lúc này Tô Tĩnh Lạc bên cạnh lạnh giọng lên tiếng.

“Tiểu Kiểu, con làm sao có thể đẩy nổi xe a, cứ để họ làm” tổng quản than nhẹ nhìn Tô Tĩnh Lạc, ‘nữ hài tử đáng thương, đúng là số khổ mà, từ nhỏ lão gia không quan tâm, bây giờ mẫu thân cũng qua đời sau này con bé làm sao mà sống a ???’.

“ta tự mình đến” Tô Tĩnh Lạc khăng khăng một mực, sau đó tiến lại đẩy tên gia đinh kia ra, tự mình từng bước đẩy xe chở thi thể hai người thân duy nhất của mình tại thế giới này rời đi Lâm gia. .

Trước khi đi nàng cũng không quên xoay người lại, ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn đại môn Lâm gia, ‘bắt đầu từ hôm nay, Lâm Tiểu Kiều đã chết, ta Tô Tĩnh Lạc xin thề với trời, rồi sẽ có ngày ta sẽ quay về báo thù, các người cứ chờ mà xem. Lâm Quách thị, thù giết mẫu thân này, ta sẽ khiến cho ngươi dùng mạng của con gái ngươi cùng cả nhà ngươi để bồi lại’.

“tổng quản, để Tiểu Kiều đi vậy sao ???” gia đinh bên cạnh tiến lại tò mò hỏi.

“Tiểu Kiều cùng lên núi chôn cất mẫu thân, sơ ý đi lạc, không tìm thấy, ngươi có hiểu không ???” tổng quản nhìn lại gia đinh hỏi.

“dạ hiểu” gia đinh gật nhẹ đầu hiểu ý.

‘Tiểu Hương cùng Tiểu Hồng thường ngày đều đối xử rất tốt với mọi người, cứ xem như đây là họ vì đền lại ân tình đó, mà để cho nữ nhi của Tiểu Hương một con đường sống đi, chuyện còn lại cứ tùy theo tạo hóa của nữ hài tử đó vậy’. Tổng Quản nhìn theo bóng dáng của Tô Tĩnh Lạc rời đi mà than nhẹ, sau đó xoay người trở vào phủ.
Bình Luận (0)
Comment