“Này, Nguyệt Bạch, ngươi cũng không thể giúp ta một chút sao?” Phạm Âm từ sau bữa cơm tối đã bắt đầu không ngừng dây dưa, đáng tiếc Nguyệt Bạch vẫn không chút động lòng.
“Ta chỉ đi ra ngoài một lúc thôi được không? Một lúc thôi, Nguyệt Bạch tuấn tú nhất trên thế giới, được không?” Phạm Âm đung đưa tay của Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch lộ ra một nụ cười xinh đẹp, “Ngươi quấn lấy ta cũng vô dụng, trừ phi Tinh Linh Vương đồng ý, bằng không ngươi không thể rời khỏi nơi này.”
“Tại sao!” Phạm Âm tức giận buông tay của Nguyệt Bạch ra.
Nguyệt Bạch bắt lấy một sợi tóc màu đen, mang theo ý cười, khẽ ngửi hương tóc, “Ai mà biết.”
…
“Phụ quân…” Phạm Âm mở cửa phòng, thấy Tinh Linh Vương ở trên giường đang chuẩn bị ngủ.
“Sao vậy?” Tinh Linh Vương mặc áo ngủ chuẩn bị cởi ra vào lại. Ôi… Phạm Âm không thích mình không mặc quần áo.
Phạm Âm mặc đồ ngủ màu trắng, trong tay ôm gối, mái tóc dài màu đen buông xõa trông giống như lụa đen, “Phụ quân, buổi tối ta có thể ngủ ở đây không?”
Tinh Linh Vương xuống khỏi giường, cũng ôm gối, “Vậy ta vào phòng của ngươi ngủ.”
“Không phải không phải.” Phạm Âm vội vàng kéo Tinh Linh Vương lại, “Ý của ta là… cùng nhau ngủ, giống như lúc nhỏ.” Phạm Âm giống như lúc nhỏ cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương, “Phụ quân, ôm…”
Tinh Linh Vương kéo Phạm Âm vào trong lòng, “Bé con có chuyện muốn nói với phụ quân phải không?”
Phạm Âm bĩu môi, đầu gối lên ngực của Tinh Linh Vương, “Không có, chỉ là ta nhận ra đã rất lâu rồi không ngủ cùng với phụ quân thôi.”
“Phải không?” Tinh Linh Vương cười, “Chỉ là như vậy thôi sao?” Tay Tinh Linh Vương ôm Phạm Âm từ từ dọc theo bờ vai của hắn trượt đến eo thon, “Đã thêm ba năm, vẫn gầy như vậy.”
Phạm Âm không phục tức giận đưa tay sờ lên người Tinh Linh Vương, “Vậy ngươi đã sống mấy nghìn vạn năm, còn không phải vẫn chỉ có chút thịt thế này…” Lời còn chưa dứt Phạm Âm bỗng nhiên ngồi dậy, vén chăn mỏng lên.
“Sao vậy?” Tinh Linh Vương buồn cười nhìn hắn.
Phạm Âm vươn tay ấn ấn lên ngực Tinh Linh Vương, “Ừm… Không ngờ phụ quân cường tráng hơn so với lúc nhìn rất nhiều.”
Lúc nhỏ không có phát hiện vấn đề này, bây giờ nói mới chú ý, Tinh Linh Vương khoảng hơn một mét chín, nhìn qua không phải là loại hình nam bắp thịt kiện mỹ, nhưng mà bây giờ nhìn lại thân thể được dấu dưới lớp quần áo của Tinh Linh Vương lại cường tráng không ngờ.
Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, cái cằm kiên nghị của Tinh Linh Vương, phía dưới xương quai xanh gồ lên là cơ ngực cứng cáp…
“Đủ rồi…” Tinh Linh Vương nắm lấy cổ tay mảnh khảnh đang chuyển động trên người, giọng nói có hơi khàn khàn.
Phạm Âm ngơ ngác nhìn Tinh Linh Vương, giống như vừa bị thứ gì đó mê hoặc. Bây giờ mới phát hiện mình đang đè ở trên người Tinh Linh Vương, có vẻ như là đang dùng ánh mắt say đắm nhìn Tinh Linh Vương.
“Ta bây giờ cho ngươi một cơ hội.” Tinh Linh Vương bỗng nhiên trở mình áp chế Phạm Âm ở dưới thân, “Rốt cuộc muốn nói với ta cái gì? Bây giờ không nói, sau này cũng đừng nói.”
Bởi vì Tinh Linh Vương đè ở trên người, thân thể Phạm Âm vùi vào trong đống chăn mềm mại, trọng lượng thân thể khiến Phạm Âm phát ra âm thanh thở nhẹ, “Ưm… Phụ quân… ta nói… ngươi, ngươi thả ta ra.”
Cổ tay bị Tinh Linh Vương nắm lấy, hơi có chút đau nhức, ngực bị đè ép, Phạm Âm hơi vặn vẹo thân thể, muốn hít được nhiều không khí hơn. Lại phát hiện đầu gối chạm phải một vật cứng rắn… Đây tất nhiên chỉ là cảm giác trong nháy mắt, nhưng mà Phạm Âm thấy khó hiểu hơn là, hình như trước giờ Tinh Linh Vương nói chuyện chưa từng dùng giọng điệu kiểu này.
Tinh Linh Vương thả cổ tay của Phạm Âm ra, rời khỏi người Phạm Âm. Phạm Âm nằm ở trên giường điều chỉnh lại hô hấp, một lần nữa chui vào trong chăn, dùng đầu cọ cọ bả vai Tinh Linh Vương, “Phụ quân…”
Con mắt màu mặc lục của Tinh Linh Vương nhìn Phạm Âm, ngay cả tròng mắt màu trắng phía sau cũng tựa như đang nhìn hắn, “Muốn nói rồi?”
“Vâng…” Phạm Âm từ trên giường ngồi dậy, “Phụ quân… Ta muốn dùng năng lực của Nguyệt Bạch, ra bên ngoài rừng rậm một lần, được không?”
“Không được.” Tinh Linh Vương nói rất quyết đoán.
Phạm Âm cọ vào trong lòng Tinh Linh Vương, làm ra bộ dáng tủi thân, “Vì sao chứ…”
“Bởi vì bên ngoài quá nguy hiểm.” Giọng nói của Tinh Linh Vương có chút không kiên nhẫn, “Lý do này còn chưa đủ sao?”
“Phụ quân…” Giọng điệu làm nũng của Phạm Âm lại vang lên.
Tinh Linh Vương lần này dứt khoát quay lưng lại, “Được rồi được rồi, ngủ đi, không cho phép đi ra bên ngoài rừng rậm, sau này ta sẽ dẫn ngươi đi.”
“Phụ quân…” Không phải ngươi không thể rời khỏi Wabenella sao, chờ ngươi dẫn ta ra ngoài, mẹ ta cũng đã trở thành một bộ xương rồi… Vậy nên hắn dứt khoát ngồi dậy, kéo áo ngủ của Tinh Linh Vương lay lay, “Phụ quân, phụ quân, ngươi cho phép ta đi đi mà…”
“Không được…” Tinh Linh Vương bị Phạm Âm lay đến không có biện pháp, ngồi dậy, “Bé con ngoan ngoãn ngủ đi, không nên ép ta phải nhốt ngươi vào trong kết giới.”
Phạm Âm đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại, chỉ là dựa vào trên người Tinh Linh Vương tủi thân. Nhìn bộ dáng của Phạm Âm đáng thương lại đáng yêu, Tinh Linh Vương thở dài nói: “Thế này đi, nếu như ngươi có phương diện nào có thể thắng được ta, ta sẽ cho phép ngươi đi ra ngoài.”
“Không phải chứ, ta làm sao có thể thắng nổi ngươi…” Phạm Âm kéo dài giọng, trợn mắt không thể tin nổi nhìn Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương một tay kéo hắn vào trong lòng, nằm ở trên giường, “Vậy ngươi tự nghĩ cách đi… Bây giờ ngoan ngoãn đi ngủ.”
Phạm Âm đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, có cái gì có thể thắng nổi Tinh Linh Vương đây? Tinh linh viễn cổ trân quý còn sống đến bây giờ này có chỗ nào có thể bị mình vượt qua được chứ… Đúng là không thể tưởng tượng nổi mà…