Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 27

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thức ăn trước mặt rất ngon miệng, là món thịt Phạm Âm thích, thịt thăn bỏ thêm rất nhiều gia vị tỏa ra mùi vị mê người trong không khí.

Nhưng Phạm Âm lại nhíu mày, có lẽ là bởi vì quán rượu này đã từng lưu lại cho Phạm Âm kỷ niệm không tốt.

Nhìn ánh nến trên bàn, Phạm Âm nhớ tới thiếu niên mắt đỏ tóc đỏ ấy, thiếu niên kỳ quái rất giống với Kỳ.

Tuy Phạm Âm từng nghĩ thiếu niên nọ có thể là Ám tinh linh, nhưng mà Ám tinh linh phần lớn tập trung bên dưới lòng đất phía Tây của đại lục Ager, mà xung quanh rừng rậm của Tinh Linh Vương tuyệt đối sẽ không có Ám tinh linh.

Thế nhưng… Nếu như không phải là Ám tinh linh… Vậy sẽ là thứ gì chứ? Nghĩ đến lỗ tai nhọn của y, một ý nghĩ thuộc thời hiện đại nhảy ra, sẽ không phải là ác ma trong truyền thuyết phương Tây đó chứ?

Dung mạo tuấn mỹ lại mang theo tái nhợt bệnh trạng, làn da trắng nõn mà lạnh lẽo, giọng nói ưu mỹ động nhân lại mê hoặc lòng người, ung dung thản nhiên lại am tường suy nghĩ chân chính dưới đáy lòng của người khác… Quả nhiên rất giống với ác ma trong truyền thuyết phương Tây, nhưng mà trong tài liệu lịch sử ở Thụ Hải nói về các chủng tộc trên đại lục Ager cũng không có ghi chép đến loại sinh vật này.

Chẳng lẽ tìm ra chủng loại mới rồi? Còn là loài phụ của Ám tinh linh?

Nhưng giờ may mắn chính là ác ma này không ở bên cạnh…

Vừa mới nghĩ tới đây, lúc Phạm Âm đang định ngẩng đầu cảm tạ trời xanh, lại phát hiện quầy rượu đằng kia có người đang cười với hắn.

Người nọ vừa liếc mắt nhìn thoáng qua thì rất quen, mái tóc màu đỏ, con mắt màu đỏ, làn da hơi tái nhợt cùng nụ cười như ẩn như hiện trên khóe miệng.

Ngẩn ra một lúc mới nhớ tới người này là Kỳ, Phạm Âm cảm thấy sau lưng mình bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nhưng tập trung nhìn kỹ lại mới phát hiện bên kia quầy rượu là một cái ghế chân cao màu đỏ, hoàn toàn không có người nào.

“Phạm Âm, ngươi làm sao vậy?” Letty lo lắng nhìn Phạm Âm, “Sao sắc mặt lại trắng bệch thế?”

Phạm Âm sờ mặt một cái, sau đó cười nói: “Không có gì, chỉ là ta nhìn lầm… Đồ ăn ở đây ngon chứ?”

“Ừ.” Letty vui vẻ gật đầu.

Là ảo giác, khẳng định là ảo giác, trong lòng Phạm Âm nhẩm đi nhẩm lại, làm người… không, làm tinh linh không nên yếu như vậy chứ, lẽ nào mình thật sự không nên ra khỏi rừng rậm Wabenella?

Hai người ở quán rượu ăn xong, lại thu xếp ổn thỏa ở một khách sạn. Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, hai người cùng đi lên phố mua sắm một ít đồ.

Bởi vì Letty bị thương, ở Wabenella nghỉ dưỡng một đoạn thời gian, cho nên thời gian đến ngày kết hôn có chút gấp gáp. Dựa theo tuyến đường ban đầu, dù cho hai người đi gấp cả đêm cũng rất khó đến được nơi đúng ngày quy định, cho nên bây giờ hai người tính toán đi đường thẳng về phía tòa thành, cũng chính là phải băng qua sa mạc ‘Vong địa’ Kotta.

Vượt qua sa mạc là một chuyện rất khó khăn, thời đại này vừa không có xe Jeep, lại không có trang thiết bị thông tin hoàn thiện, năng lực của con người ở trong sa mạc vô biên cuồn cuộn cát vàng này cực kỳ có hạn.

Tinh linh so với nhân loại có lẽ sẽ tốt hơn chút, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, lượng nước trong không khí và vật chất dinh dưỡng cực kỳ ít ỏi. Tuy tinh linh sẽ không chết, nhưng mà cảm giác thể xác héo rút nhất định rất không tốt, hơn nữa nghe nói sa mạc có loại năng lực lạ lùng, có một số linh hồn sẽ bị sa mạc vây khốn, vĩnh viễn quanh quẩn ở trong sa mạc.

Phạm Âm chưa từng đi qua sa mạc, trước kia lúc ở thế kỷ 21 cũng chưa từng đi. Hắn chán ghét địa phương nóng đến không hợp thói thường lại nguy hiểm, nhưng bây giờ lại nhất định phải đi. Phạm Âm hoàn toàn có thể một mình du lịch khắp nơi, nhưng mà lại lựa chọn đưa Letty đến bên người vị hôn phu của cô. Nguyên nhân trong đó có lẽ có rất nhiều, nhưng mà bản thân Phạm Âm lại rõ ràng hiểu được nguyên nhân lớn nhất.

Nếu như không có mục đích, vậy xem mục đích của người khác coi như của mình.

Khi người ta phấn đấu vì lý tưởng giúp đỡ người khác, thì sẽ sinh ra ảo giác ta cũng có lý tưởng như vậy. Phạm Âm cần có ảo giác như vậy, để ảo giác đó khiến cho bản thân không nghĩ tới chuyện người ấy làm với mình nữa.

Hai người dắt ba con lạc đà tiến vào ‘Vong địa’ Kotta.

Phạm Âm đã từng là một sát thủ, nghề nghiệp đặc thù này đòi hỏi Phạm Âm phải hiểu rất nhiều tri thức cả đời cũng không dùng được.

Ví dụ tri thức về sa mạc như tìm cách sinh tồn trong sa mạc. Nhưng mà đời trước không dùng được, không có nghĩa là đời này cũng không phải sử dụng đến. Trong huyết thống của Phạm Âm có dòng máu của dân tộc du mục Ả Rập, cho dù đến bây giờ cũng khiến Phạm Âm kinh ngạc, cha hiền lành thành thật làm sao có thể cưới được cô gái Ả Rập xinh đẹp giống như mẹ.

Dân tộc du mục Ả Rập chỉ là gọi chung, Phạm Âm cũng không biết bản thân cụ thể thuộc về bộ tộc nào, chỉ biết những dân du mục kia di chuyển theo ốc đảo trong sa mạc. Những dân tộc du mục ở xã hội hiện đại vẫn đang cưỡi ngựa, ăn mặc trang phục truyền thống, giữ vững tín ngưỡng của bản thân, yêu dân tộc của mình, hài lòng với cuộc sống của bản thân, thậm chí cảm tạ sa mạc tàn khốc.

Đúng là không cách nào hiểu nổi, chân thần Allah trong miệng của bọn họ, thật sự ở trên sa mạc hoăng vắng như vậy phù hộ bọn họ hết đời này đến đời khác sao?

“A…” Letty ngồi ở trên lạc đà phát ra một tiếng thán phục, sa mạc rất lớn, lớn đến mức khiến người sợ hãi, hơi nóng cuồn cuộn gần như khiến người ngay lập tức muốn quay đầu chạy trốn.

Nhưng Phạm Âm và Letty ngồi ở trên lạc đà tiếp tục tiến về phía trước, thời gian không nhiều, nhất định phải nhanh chóng gấp rút lên đường.

Hai người lúc gần tối đã trả phòng ở khách sạn, tiến vào sa mạc. Bởi vì ở trong sa mạc ban ngày đi lại rõ chính là hành vi tự sát, hai người thương lượng một chút, quyết định lập tức lên đường.

Khu vực sát biên giới sa mạc còn chưa phải quá hoang vắng, vài thôn xóm nhỏ phân bố lẻ loi, cũng mọc một ít thực vật thưa thớt, màu xanh lá phía trên gần như bị gió cát màu vàng che phủ.

Càng vào trong sa mạc không khí càng khô hanh, hơn nữa nhiệt độ không khí buổi tối cực kỳ lạnh, xung quanh không có bất kỳ âm thanh nào, yên tĩnh hệt như nghĩa địa.

May là lục lạc trên lạc đà phát ra âm thanh linh hoạt kỳ ảo khiến an lòng, kèm theo bóng lưng của hai con người cô tịch.

Hầu như tất cả thực vật sa mạc, lá cây đều là màu đỏ thẫm, ngay cả cây bạch dương bình thường nhất cũng bởi vì sa mạc mà biến dị thành màu đỏ, chân trời xa xa, lộ ra yêu diễm và kỳ dị.

Sa mạc không dễ đi, gặp phải gò cát lớn hoặc là núi cát còn phải đi vòng qua, di chuyển trên sống cát cùng với thuận hướng gió tuy dễ đi hơn nghịch hướng gió nhiều, nhưng dù đã mặc áo choàng rất dày thì vẫn cảm giác được từng trận gió mạnh đập vào mặt.

May mà bây giờ đã có la bàn, không cần phải luôn nhìn những vì sao phán đoán phương hướng, phải luôn ngửa mặt trông lên bầu trời, cái cổ thật sự rất mỏi.

Trên sa mạc yên tĩnh thường thường có thể nhìn thấy rất nhiều xương cốt, có của nhân loại cũng có của động vật, những bộ xương cốt này không ngừng bị sa mạc vùi lấp, lại không ngừng lộ ra, giống như luân hồi vô tận.

Tuy rằng đang cưỡi lạc đà, nhưng việc này rất tiêu hao thể lực, tuy Phạm Âm không có vấn đề gì, nhưng con người như Letty lại chịu không nổi.

Vào buổi sáng khoảng chín giờ, hai người ngừng lại, bắt đầu cắm trại.

Nghe cụ già trong thôn trang ở sát biên giới sa mạc nói cho kinh nghiệm, không hạ trại ở nơi có thực vật, chọn nơi vừa phải chắn gió, lại phải phòng ngừa cát chảy, nên họ lựa chọn vùng đất bằng trong cồn cát.

“Phạm Âm, người nhìn cái kia!” Bỗng nhiên Letty kêu Phạm Âm.

Phạm Âm vội vã chạy tới, theo phương hướng Letty chỉ, nhìn thấy ở trên một vùng phụ cận cây hồ dương lại có một người đang nằm.

“Chúng ta đi qua xem thử chứ?” Nói xong Letty liền muốn chạy đến chỗ kia.

Phạm Âm liền vội vàng kéo cô lại, “Trong sa mạc có rất nhiều yêu ma, đừng tùy tiện đi lại.”

“Nhưng mà…” Letty nhìn người ở dưới rừng hồ dương. Người kia nằm ở dưới một gốc cây hồ dương quái dị, trên người đắp một cái áo choàng rất dày, từ dưới vành mũ lộ ra mái tóc màu vàng, bởi vì do cây cối xung quanh, hoặc là thời gian ở trong sa mạc chưa lâu lắm nên cát vàng trên người cũng không quá nhiều.

Phạm Âm nói: “Người kia có thể đã chết rồi, vùng phụ cận thực vật trong sa mạc hầu như đều có một ít sâu độc ký sinh, đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng ta phải cắm trại cách xa thực vật. Chúng ta đi qua kết quả phát hiện được chính là người chết hoặc là yêu ma.”

“Thế, thế nhưng, ngộ nhỡ hắn còn sống thì sao?” Letty lo lắng nói.

“Còn sống cũng không liên quan đến chúng ta.” Giọng nói của Phạm Âm rất bình tĩnh, sinh ra đối lập mãnh liệt với Letty.

Letty hừ lạnh một tiếng, cố sức hất tay của Phạm Âm ra, chạy về phía người kia. Ấn tượng Letty cho Phạm Âm luôn rất dịu ngoan, giống phần lớn phụ nữ, hơn nữa ở trong lòng Phạm Âm, kiên cường và dũng cảm khác nhau rất lớn.

Phạm Âm không ngờ Letty sẽ hất tay của mình ra, sửng sốt chốc lát, liền lập tức nhảy đến trước mặt Letty, ngăn Letty lại.

“Không nên xung động như vậy, sẽ rước lấy phiền toái cho ta.” Phạm Âm nhíu mày nhìn Letty.

“Thần sẽ không cho phép có người chết ở trước mặt đồng loại.” Letty cắn răng nhìn Phạm Âm, “Nếu như ngươi sợ hãi ngươi có thể đi xa một chút.”

“Nếu như ngươi không quý trọng mạng sống của mình, nhân dân quốc gia của ngươi có khả năng phải đối mặt với chiến tranh.” Phạm Âm cười lạnh một tiếng.

Letty nắm chặt tay đứng lại, nàng phẫn nộ, nhưng lại không tiến lên một bước nào.

“Thần của ngươi nhất định sẽ tán thành ý kiến của ngươi.” Phạm Âm nhẹ giọng cười nói, cúi đầu nói: “Nói cho ta Letty, bây giờ quan trọng nhất là cái gì?”

“… Mạng sống của ta.”

“Nói rất đúng.” Phạm Âm gật đầu, “Bây giờ trở lại nơi hạ trại đi, ta đến chỗ kia xem thử.”

Nhìn thấy Letty vừa bất đắc dĩ vừa quật cường đứng ở nơi đó, Phạm Âm vừa bực mình vừa buồn cười, xoay người đến rừng hồ dương.

“Phạm Âm…” Một góc áo choàng bị kéo lại, âm thanh của Letty yếu ớt theo gió truyền tới, “… Cẩn thận một chút.”

Phạm Âm không cần quay đầu cũng biết bây giờ vị công chúa quật cường này nhất định đầy mặt đỏ bừng.

“Đã biết, công chúa của ta.”

Nghe được âm thanh của Letty đi trở lại, Phạm Âm mới tiếp tục đi về phía trước.

Thực vật trong sa mạc vì để sinh tồn, dốc hết tất cả, những cây hồ dương kia cũng bởi vì do lượng nước không đủ mà sinh trưởng kỳ dị, rất giống ngón tay khô héo của bà đồng đang chỉa chỉa lên bầu trời màu xanh.

Phạm Âm đến gần người kia, không có mùi tà ác, hơn nữa còn có hô hấp yếu ớt.

Chắc là con người, nhưng bên cạnh gã chẳng có gì cả thì làm sao đi tới nơi này?

Phạm Âm vén mũ của gã lên, nhìn thấy được một đầu tóc màu vàng nhạt cùng với làn da trắng đặc hữu của người phương tây.

Là con người.

Phạm Âm bế ngang gã lên, bế vào trong lều vải, đút cho người kia một chút nước.

Người đàn ông được cứu rất anh tuấn, nhưng chỉ là nhân loại bình thường, dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, trên tay có vết chai do quanh năm dùng kiếm ma sát tạo ra.

Tuy rằng anh tuấn, nhưng mà ở trong sa mạc quá khó khăn gian khổ, cho nên hốc mắt còn sâu hơn cả ban đầu, da rất khô, còn có chỗ sây sát bị hạt cát rạch ra nhiễm trùng.

Môi càng là khô không chịu nổi, Phạm Âm dùng ngón tay thấm nước, quét lên trên môi gã, làm cho da trên môi gã trở nên mềm mại.

Làm sao bây giờ?

Tình trạng thân thể của người này rất kém, xem chừng cho dù là có người chăm sóc, cũng ít nhất phải mê man một khoảng thời gian rất dài. Phạm Âm và Letty bây giờ tuy rằng không có việc gì, nhưng đến chạng vạng sẽ phải lên đường, không có khả năng mang theo một người bệnh như vậy nữa. Vốn thời gian của hai người đã không đủ, không thể nào vì người này mà trì hoãn thời gian nữa.

Phạm Âm dùng ngón tay mảnh khảnh chọc chọc cằm của mình, “Không bằng giết gã đi, khỏi phải phiền phức.”

“Không được!” Phản đối trong dự liệu.

“Vậy làm sao bây giờ, ngươi ở lại chăm sóc gã à?” Phạm Âm cười lạnh nói.

“Ta, ta có thuốc!” Letty đột nhiên móc ra một bình sứ nhỏ ở trên người, đưa cho Phạm Âm.

Phạm Âm nhận lấy bình sứ, trên bình sứ màu trắng có tộc huy của gia tộc Liadon. Là thuốc trị thương Nguyệt Bạch cho Letty dùng. Thuốc của tinh linh đều vô cùng hiệu quả, nhưng mà thuốc này dùng để chữa trị ngoại thương, có thể cho người đàn ông này dùng không?

Chắc là không có vấn đề đâu nhỉ? Người đàn ông này tuy rằng không bị ngoại thương nghiêm trọng, nhưng mà thân thể rất yếu ớt, dùng thuốc của tinh linh hẳn là mới có lợi cho thân thể. Lỡ như chết mất cũng coi như một chuyện tốt.

o0o*Xe Jeep

tai-xuong
Bình Luận (0)
Comment