Tinh Linh Kiểu Bây Giờ

Chương 37

Loại thi đấu giữa hai người thế này sau khi một bên bị thương ngã xuống sẽ giơ lên cánh tay của mình, đồng thời sử dụng ngón áp út tay trái chỉ về hướng quần chúng, một mặt là thông qua động tác tay đó để thừa nhận thất bại, mà mặt khác là thỉnh cầu người xem sẽ khoan hồng. Lúc này, người thắng sẽ đến trước mặt gã, tạo hình một chân quỳ xuống, đồng thời kiểm soát đầu của gã, đặt đao hướng xuống dưới cổ của gã, lại ngẩng đầu lên đợi xem xét quyết định của quần chúng, nếu như người thất bại trong quá trình thi đấu cố hết toàn lực đồng thời dũng cảm linh hoạt, chiếm được yêu thích của người xem, bọn họ sẽ giơ tay lên tỏ ý đặc xá, nếu như biểu hiện của gã không làm người ta hài lòng, bọn họ sẽ vươn tay, ngón cái chỉ xuống dưới phán gã cái chết, nếu như vậy, người chủ trì sân thi đấu sẽ quát một tiếng: Cắt cổ họng!

Dựa theo trình tự này, đại hán kia thở hổn hển để đao ở trên cổ của người nọ, hiện tại chuyện gã cần làm chính là dựa theo ý kiến giết người của quần chúng. Có giết người hay không không quan trọng, chỉ cần chuyện này vừa kết thúc, gã có thể tránh được việc bị chặt đầu vào ngày mai, lại có thể giành được thân phận người tự do, quang minh chính đại đứng ở dưới ánh mặt trời.

Bộ dáng của quần chúng dường như rất khó quyết định, có người hạ ngón cái xuống, có người không vươn tay ra, phần lớn người đều khá đồng tình với thiếu niên ốm yếu đó. Nhưng cho dù bây giờ hắn không phải chết, thì ngày mai vẫn sẽ bị hành hình vì đã thất bại trong trận đấu, kết quả như nhau, hoàn toàn trốn không thoát.

Quần chúng đều chuyển ánh mắt về phía đài cao, bây giờ chờ quốc vương phán định. Kết quả mọi người phát hiện quốc vương hoàn toàn không nhìn thi đấu, mà là nhìn thiếu niên trong lòng, bởi vì cách quá xa, dáng vẻ của thiếu niên nọ không thấy rõ được. Chỉ lờ mờ nhìn thấy một đầu tóc đen hiếm thấy ở trên đại lục Ager.

Thiếu niên ở trong lòng quốc vương đột nhiên vươn cái tay trắng nõn ra, đưa ngón tay cái hướng xuống, cũng chính là động tác đó, khiến mọi người thấy rõ ràng dáng vẻ của thiếu niên. Xinh đẹp, lạnh lùng, động tác quyết tuyệt, không mang theo một chút do dự. Mái tóc dài màu đen của hắn bởi vì gió trên cao mà phất lên, đẹp đến khiến người không có cách nào dời ánh mắt được. Động tác đó có phải nói rõ hắn đại biểu cho ý tứ của quốc vương không.

Vì vậy sau khi trọng tài thương lượng đã nghiêm túc tuyên bố, “Cắt cổ họng.”

Thế nhưng chỉ vào thời gian một cái chớp mắt của mọi người, thiếu niên nọ đã không thấy đâu, mà đại hán vừa mới nắm cổ của thiếu niên vẫn còn thất thần ở chỗ đó, trên tay vẫn cầm đoản đao dùng để hành hình. Bầu không khí ở hiện trường thoáng cái kỳ dị tới cực điểm, sân đấu vốn ồn ào ầm ĩ yên tĩnh hẳn, chỉ nghe thấy âm thanh bay phần phật của lá cờ lúc gió thổi qua nơi này.

“Làm sao…” Đại hán không hiểu chậm chạp chuyển đường nhìn về phía tài phán, trong mắt lộ ra mê man. Gã không hiểu một người sống to lớn ở dưới sự khống chế của gã, đao gác ở trên cổ họng, sao mà đột nhiên lại biến mất rồi.

Mà vào lúc này, ngay lúc đại hán xoay người, xương cốt chuyển động rõ ràng mang theo cơ thịt, trong khoảnh khắc trên người đại hán nứt ra vô số lỗ hỗng, máu phun ra như dòng suối nhỏ, trong một khoảng trống tràn ngập huyết vụ, đại hán vẫn còn mở to mắt, không thể tin được nhìn trọng tài. Biến hóa này quá đột nhiên, trên chỗ khán đài ồ lên, các cô gái phát ra tiếng thét chói tai, trật tự bắt đầu loạn cả lên, cảnh tượng tiến vào trạng thái hỗn loạn.

“Cục cưng…”

Phạm Âm đang định xem cảnh Kỳ bị giết, lúc ngoài ý muốn vì nhìn thấy cảnh đó thì Kỳ đã đứng ở trên đài cao. Trong gió mạnh đặc hữu trên đài cao, mái tóc màu đỏ của hắn đặc biệt rõ ràng. Khuôn mặt hơi tái nhợt của hắn nhìn Phạm Âm, con mắt màu đỏ xinh đẹp tuy rằng cười, Phạm Âm lại có thể cảm giác được cơn giận của hắn.

Thiếu niên này vẫn mặc quần áo tù, nhưng nhìn hắn vậy mà còn cao ngạo hơn cả quốc vương. Hắn một tay nắm lấy màn che, tay kia vươn ra với Phạm Âm, “Đi cùng ta.”

Phạm Âm nhìn hắn, dáng vẻ của thiếu niên kia vẫn giống với nhiều năm trước, anh tuấn mê người, con mắt màu đỏ giống như bảo thạch màu đỏ máu, giống như hiểu rõ tất cả bí mật, nụ cười trên khóe miệng của hắn vừa hồn nhiên lại tàn nhẫn, Phạm Âm rất rõ ràng kết quả của phản kháng là gì. Thực ra hắn là ma quỷ bò lên từ dưới địa ngục nhỉ? Phạm Âm nghĩ vậy, bằng không tại sao luôn vào lúc không ngờ tới gặp được hắn chứ?

Vì vậy đi tới trước mặt Kỳ, Kỳ vươn tay muốn ôm lấy hắn, Phạm Âm thoáng nắm lấy cổ tay của Kỳ, “Ngươi biết, điều kiện là gì.”

“Ta biết rồi.” Kỳ cười, tiếp tục vươn tay, ôm Phạm Âm vào trong lòng.

Phạm Âm quay đầu nói: “Ta có việc phải đi trước… Letty, ngươi phải sống tốt… ngươi…” Phạm Âm lời còn chưa nói xong, lại ngậm miệng không nói tiếp nữa, chỉ quay đầu nói với Kỳ: “Đi thôi.”

Kỳ cúi đầu hôn người trong lòng, sau đó quay đầu nhìn quốc vương của Khâm quốc lộ ra một nụ cười lạnh.

Khiến người kinh sợ, khiến người sợ hãi.

Thiếu niên xoay người mang theo Phạm Âm nhảy xuống khỏi đài cao, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người, mà trò chơi quốc vương đặc biệt tổ chức này cũng kết thúc trước giờ như vậy.



“Nơi này là…” Phạm Âm dụi dụi mắt, phát hiện mình đang ở trong lòng Kỳ.

Khuôn mặt Kỳ cọ lên mái tóc dài màu đen của Phạm Âm, “Vẫn còn đang ở quốc nội Khâm quốc, nhưng mà đến gần phía Tây Ager, còn có một đoạn lộ trình nữa mới có thể rời khỏi Khâm quốc.”

“… Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Phạm Âm muốn đứng lên, nhưng mà lại bị Kỳ ôm chặc lấy, “Ngươi là Ám tinh linh?”

“Ừ.” Kỳ thừa nhận rất thẳng thắng, “Ngươi là tinh linh?”

Phạm Âm quay đầu chớp chớp mắt nói: “Ta là nhân loại.” Hắn chỉ lên lỗ tai của mình, “Ta không có lỗ tai giống tinh linh.”

“Nhân loại hả?” Kỳ cười rộ lên, vươn tay niết cái cằm xinh xắn của Phạm Âm, “Mặc kệ ngươi là cái gì, ta đều thích ngươi.”

Phạm Âm quay đầu không nói gì, nếu như người kia cũng có thể nói như vậy, thế thì tốt biết bao.

“Đang suy nghĩ gì?” Giọng nói của Kỳ kề sát tai của bản thân, hơi thở của hắn chui vào tai, cảm thấy ngứa, Phạm Âm dứt khoát muốn né tránh, lại giãy dụa không ra.

“Kỳ…”

“Phạm Âm.” Nhận ra người trong lòng rung lên một cái, Kỳ tiếp tục nói: “Phạm Âm, tên của ngươi đúng không?”

Sắc mặt của Phạm Âm rất khó coi, “Ngươi làm sao lại biết?”

“Phạm Âm…” Kỳ nở nụ cười.

Mặt của Phạm Âm thoáng cái trắng xanh, không bởi vì gì khác, bởi vì Kỳ nói là tiếng Trung, dùng tiếng Hán nói ‘Phạm Âm’ rõ ràng.

Kỳ dường như rất vừa lòng với nét mặt của Phạm Âm, cúi đầu hôn lên thùy tai đáng yêu mượt mà của hắn, “Phạm Âm… Phạm Âm, ta rất nhớ ngươi…”

Đầu lưỡi ấm nhuận mút vào thùy tai của hắn, tiếp đó ở trong kẽ hẹp 45 độ sau tai và gáy khẽ liếm.

Một cảm giác tê dại dâng lên, ngón tay trắng nõn của Kỳ đẩy khuy áo trên vạt áo của Phạm Âm ra, lộ ra cái cổ nhỏ dài xinh xắn, vài sợ tơ đen quấn ở phía trên lộ ra hết sức yêu nhiêu.

“Phạm Âm…” Đọc rõ từng chữ tiếng Trung, không lạ chút nào, tuy còn mang theo chút chất giọng nước ngoài, nhưng Kỳ không phải người Trung Quốc, chỉ biết dùng tiếng Trung gọi tên của hắn, Kỳ nọ…

Cái tay hơi lạnh dò vào trong áo của Phạm Âm, ở trước ngực chậm rãi vẽ vòng tròn nhỏ, thường thường đụng chạm viên quả thực màu đỏ.

“Ưm…” Rên rỉ yếu ớt mà mê người, giống như thoáng chốc đã gợi ra tất cả dục vọng của người khác, sau tiếng rên rỉ này hai người đều ngây ra một lúc, Phạm Âm càng hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình.

“Ngươi… sao ngươi lại biết nói tiếng Trung?” Phạm Âm hơi hơi thở hổn hển, tên Kỳ này làm sao lại biết khu vực mẫn cảm của mình chứ.

Kỳ lắc đầu, “Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”

Phạm Âm nhìn Kỳ, câu nói vừa rồi là dùng tiếng Trung nói, Kỳ nghe không hiểu, sau đó hắn lại dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Ager nói: “Ngươi sao lại biết tên của ta, sao lại… biết cách đọc của nó?”

“Ta chính là biết.” Kỳ cười cười, “Ta còn biết ngươi là thích khách, mở tiệm hoa, còn thích đi du lịch…”

“Ngươi…” Phạm Âm bỗng nhiên nở nụ cười, “Tại sao ngươi lại biết chứ?”

Kỳ nói: “Điều có gì quan trọng, ta chính là biết, ta chính là Kỳ.”

“… Không thể nào.” Phạm Âm cúi đầu nói, “Ngươi không phải hắn, tuy rằng dáng dấp giống nhau.”

Thực ra bản thân Phạm Âm cũng không nắm chắc nhiều lắm, Kỳ này là rất giảo hoạt, hắn lại nói ‘sát thủ’ thành ‘thích khách’ trong này nhất định có vấn đề gì đó. Nhưng mà làm một sát thủ, nếu như ở trước mặt đối thủ lộ ra nghi hoặc hoặc là nét mặt sợ hãi, như vậy cách cái chết cũng không xa rồi. Ở trước mặt Kỳ này thì càng hơn thế.

Kỳ vươn tay ôm lấy hắn, “Ta sẽ không tổn thương ngươi, ngươi không cần phải phòng bị ta như vậy.”

Cơ thể bán lõa của Phạm Âm tựa vào trong lòng thiếu niên, mặt chôn ở trên bả vai hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết những gì?”

“Ta cũng không quá rõ ràng.” Giọng nói của Kỳ rất dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng của Phạm Âm, lưng của Phạm Âm rất đẹp, nửa tấm lưng lộ ra từ trong chiếc áo nhẵn bóng mà mềm mại, mỹ lệ mảnh khảnh giống như tinh linh, mơ hồ hiện ra kết cấu cơ thịt, cột sống trên lưng trắng nõn ưu nhã từ trên xuống dưới, biến mất ở phía dưới quần.

“Này, nói chuyện đi.” Phạm Âm đụng đụng cơ thể của hắn.

Kỳ phục hồi lại tinh thần, “Hả… Cái kia à…”, Hắn đẩy áo đắp lên cơ thể Phạm Âm, không dám đi nhìn thể xác yêu nhiêu kia nữa, “Cái kia là ta thấy được từ trong gương.”

“Gương gì?”

“Không biết.” Kỳ nói, “Chắc là ta từ trong cái gương ấy tiến vào trong ký ức của ‘Kỳ’ kia, nhìn thấy được một vài chuyện của ngươi và hắn… Thì ra ngươi ở thế giới thật kỳ lạ kia à.”

“Gương đâu?”

“Vỡ rồi.” Kỳ cười cười, “Một đồ vật rất kỳ quái, anh trai nói là tìm được trong di tích văn minh cổ đại.”

“…” Manh mối đứt đoạn.

“Quên đi, chuyện trước đây thì không nghĩ nữa.” Cằm của Phạm Âm đặt ở trên bả vai của thiếu niên, “Ngươi thật sự tên là Kỳ à?”

“Ngươi thích gọi tên khác cũng được.” Thiếu niên cười, Phạm Âm không muốn nhìn thấy nụ cười của hắn, nụ cười của thiếu niên này vừa hồn nhiên lại mang theo một ít tàn nhẫn… Không biết sao hắn lại làm được nữa.

“Tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi, ta có chút mệt mỏi.”

“Nơi này không được à?”

Phạm Âm suy nghĩ chốc lát nói: “Ta là con người, ta vẫn thích ngủ giường.”
Bình Luận (0)
Comment