Trong vương quốc Tinh Linh ở Thụ Hải Wabenella, có tứ đại gia tộc tinh linh. Gia tộc đệ nhất tất nhiên là — gia tộc Galanodel của Tinh Linh Vương. Gia tộc vốn chỉ có một mình Tinh Linh Vương, hiện tại nhiều thêm một bán tinh linh Phạm Âm, tuy rằng mọi người đều không thừa nhận, nhưng mà hắn được Tinh Linh Vương nhận nuôi, nhận nuôi chính là nhận nuôi, cũng coi như con trai trên danh nghĩa của Tinh Linh Vương.
Thứ hai là gia tộc Liadon chưởng quản lực lượng cùng chiến tranh, ở trong tinh linh được truyền là chiến thần gia tộc. Nguyệt Bạch và nữ vương tinh linh ở An Thiết cốc – rừng rậm tinh linh phía Tây — Alice… đều là một thành viên của gia tộc này.
Thứ ba là gia tộc Xilovient của tộc trưởng vương quốc Tinh Linh bây giờ, chủ ti trí tuệ, gia tộc của bọn họ lấy ma pháp và học thức nổi danh tộc Tinh Linh, đặc biệt là có sở trường quang ma pháp, ở trong đại chiến với Thần hắc ám từng cung cấp ma pháp phụ trợ và trị liệu cho hậu phương.
Gia tộc cuối cùng là gia tộc chưởng quản tế tự và tiên đoán mỗi năm trăm năm một lần — Amakiir, chủ ti quản lý, bất luận là về sức chiến đấu, ma pháp hay học thức đều không phải sở trường của gia tộc, nhưng mà lại quản lý toàn bộ vương quốc Tinh Linh, có lúc sức mạnh không phải là tất cả, bọn họ nhận được tôn kính của tất cả tinh linh, là bởi vì năng lực dự đoán và sự khống chế đối với thế cục, năng lực dẫn dắt của bọn họ xuất sắc.
Mà tiên đoán năm trăm năm một lần, đối với tinh linh ở Thụ Hải Wabenella là chuyện vô cùng quan trọng.
Phạm Âm dựa ở trên cột trụ chạm trổ tinh mỹ, mái tóc dài màu đen buông xõa, trượt qua bờ vai tròn trịa lộ ra bên ngoài áo, phía trên là vết hôn màu hồng nhạt, trần trụi quyến rũ.
“Phụ quân…” Phạm Âm đi xuống thềm đá, cọ đến bên cạnh Tinh Linh Vương đang đọc sách ở trong vườn hoa.
“Sao vậy, bé con?” Tinh Linh Vương dịu dàng ôm bán tinh linh tóc đen.
“Không có việc gì.” Phạm Âm tựa mặt vào hõm vai của Tinh Linh Vương, Tinh Linh Vương nhẹ nhàng xoa mái tóc dài đen bóng của hắn.
“Ừm… Phụ quân, ngươi có thể rời khỏi Thụ Hải Wabenella không?” Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương, bắt lấy một đoạn tóc màu bạc của Tinh Linh Vương nắm trong tay thưởng thức.
“Trong thời gian ngắn thì không có vấn đề.” Tinh Linh Vương nhẹ giọng trả lời, “Lực lượng chống đỡ không gian này cần phải rất lớn, phải có vật chứa đủ lớn mới được.”
“Vật chứa… Đã tìm được chưa?”
Tinh Linh Vương cười nói: “Tìm được rồi, nhưng mà còn thiếu vài thứ.”
“vậy… lúc lần đầu tiên rời khỏi rừng rậm là vì cái gì?” Phạm Âm nghĩ một lúc nói, “Chính là… chính là…” Chính là lần đầu tiên theo ta làm xong, ngươi liền lập tức rời khỏi rừng rậm… Phạm Âm đỏ mặt cúi đầu, không tiếp tục nói hết.
“Hửm?” Tinh Linh Vương tò mò cúi đầu.
“Không có việc gì không có việc gì.” Phạm Âm lắc lắc đầu, vươn tay ôm lấy cổ của Tinh Linh Vương, “Vậy… vật chứa có hình dạng thế nào?”
“Là thứ quan trọng của tộc Rồng…” Tinh Linh Vương cười, “Sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?”
“Tò mò mà…” Phạm Âm bĩu bĩu môi. Tinh Linh Vương bỗng nhiên cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi đẩy hàm răng của Phạm Âm ra, ở trong miệng hắn trằn trọc mút vào. Bộ dáng bĩu môi của Phạm Âm rất đáng yêu, khiến người nhịn không được muốn thân mật. Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của hắn, trong ngây thơ lại mang theo tàn nhẫn, cười như hiểu rõ tất cả.
“Phụ quân…” Phạm Âm ở trong lòng Tinh Linh Vương phát ra tiếng thở dốc quyến rũ, bàn tay của Tinh Linh Vương vói vào trong vạt áo buông lỏng của Phạm Âm, du tẩu tới vùng đất mẫn cảm trên người của hắn, Phạm Âm vội vàng bắt lấy tay của Tinh Linh Vương, “Không… không cần.”
“Hửm?” Tinh Linh Vương khẽ cười nhìn Phạm Âm.
Phạm Âm kéo lại quần áo của mình, “Ta đang nói chuyện với ngươi mà, sao đột nhiên lại như vậy?”
Tinh Linh Vương cười vô tội, cũng không tranh cãi với Phạm Âm, “Vậy thì tiếp tục nói chuyện à?”
“Vậy phụ quân nói đi… bé con muốn nghe, vật chứa liên quan tới tộc Rồng đó…” Phạm Âm cọ ở trước ngực Tinh Linh Vương làm nũng.
“Ngày đó lúc ta rời khỏi Wabenella, đi tìm tộc Rồng ở phía Tây, lấy về một con mắt của tộc trưởng.”
“Mắt của tộc Rồng có thể chịu tải lực lượng rất lớn, ta nghĩ chỉ cần ta rót lực lượng vào trong đó, đặt nó ở điện Anh Linh là có thể. Ai ngờ con mắt kia lại cần lực lượng của tộc Rồng tẩm bổ, cho nên ta bảo Alice và Nguyệt Bạch từng người đi đến tộc Rồng ở phía Tây và phía Đông lấy một ít lực lượng để tẩm bổ con mắt. Con mắt lúc này đã có thể thay ta chống đỡ không gian một khoảng thời gian, vì vậy ta lập tức cùng Nguyệt Bạch đi ra tìm ngươi… Nhưng thời gian con mắt đó có thể chống đỡ chỉ được một ngày, nếu như muốn ra ngoài thời gian dài thì còn cần một ít đồ vật.”
“Bận rộn lâu như vậy chỉ có thể chống đỡ một ngày à…” Phạm Âm thất vọng thở dài.
Tinh Linh Vương cười, hôn nhẹ lên cái mũi xinh xắn của Phạm Âm, “Còn không phải vì bé con.”
Phạm Âm ngẩng đầu hôn lên cái cằm kiên nghị của Tinh Linh Vương một cái, “Phụ quân… xin lỗi…”
Tinh Linh Vương nở nụ cười dịu dàng, “Đây là lần đầu tiên nhận lỗi nhỉ… Bé con cũng sẽ có một ngày nhận lỗi vì bản thân tùy hứng à…”
“Hừ…” Phạm Âm giãy khỏi vòng ôm của Tinh Linh Vương đứng lên, lại bị Tinh Linh Vương kéo về lại, hôn lên.
“Phạm Âm…” Âm thanh của Tinh Linh Vương trầm thấp gợi cảm, tiếng Tinh Linh vốn có sự hấp dẫn trí mạng với tai của nhân loại, Phạm Âm cũng liền ngây ra một lúc, trong miệng đã bị lưỡi của Tinh Linh Vương xâm nhập tiến vào. Đến lúc phát hiện, Phạm Âm đã giãy không ra.
Tay của Tinh Linh Vương kéo cổ áo của Phạm Âm, để lộ ra da thịt trắng nõn, phía trên còn lưu lại vết hôn giống như cánh hoa của đêm qua. Y nhẹ nhàng hôn lên, cực kỳ dịu dàng.
“Ưm…” Phạm Âm phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, thân thể mảnh khảnh ở trong lòng Tinh Linh Vương nhẹ nhàng giãy dụa, lại đặc biệt kích thích dục vọng của đàn ông.
Tinh Linh Vương kéo thân thể của Phạm Âm lại gần mình, mút làn da lộ ra ở ngoài áo của bán tinh linh. Con mắt khép hờ xinh đẹp, mũi, miệng, cằm, lướt qua mạch máu ở cổ, xương quai xanh, ở trên động mạch sau gáy lại lưu lại vết tích màu đỏ yêu diễm.
“Vương.” Giọng nói thanh lãnh vang lên ở ngoài cửa, giọng không vang, lại đủ để cho hai người ở trong vườn hoa nghe thấy.
“Chuyện gì?” Giọng nói của Tinh Linh Vương lại thấy biến không loạn, bế ngang Phạm Âm lên, đặt hắn lên giường trong phòng.
“Nghi thức tiên đoán sắp phải bắt đầu rồi, mời Vương lập tức đến Tháp tiên đoán.” Là giọng nói của Nguyệt Bạch.
Phạm Âm nằm ở trên giường, da thịt trắng nõn trên người hiện lên ửng đỏ tình dục, Tinh Linh Vương kéo chăn mỏng qua đắp lên cho hắn. Phạm Âm nghiêng nghiêng nhìn Tinh Linh Vương, bỗng nhiên đứng lên kéo lấy tay của Tinh Linh Vương, há miệng cắn một cái lên trên cánh tay trắng nõn.
“Ưm!” Tinh Linh Vương đột nhiên bị đau nên phát ra tiếng rên rỉ nhẹ, cúi đầu nhìn bán tinh linh đang cắn cổ tay của mình. Con mắt màu đen cong lên, tràn ngập ý cười, dáng vẻ thật đáng yêu.
Đầu lưỡi của Phạm Âm ở trên dấu răng trên tay Tinh Linh Vương liếm liếm, mùi máu tươi nhàn nhạt, đầu lưỡi linh hoạt ở trên dấu răng kia lượn vòng.
Tinh Linh Vương bất đắc dĩ thừa nhận quyến rũ thơm ngọt này.
“Vương?” Giọng nói nghi hoặc của Nguyệt Bạch vang lên.
“Ta biết rồi, lát nữa sẽ đến.” Giọng nói của Tinh Linh Vương hơi trầm thấp hơn so với bình thường, mang theo hứng thú bị kiềm nén.
“Vâng.” Nguyệt Bạch trả lời ngắn gọn, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân rời đi của Nguyệt Bạch.
“Bé con thật là không ngoan…” Tinh Linh Vương nắm chiếc cằm nhỏ xinh xắn của Phạm Âm, cúi đầu hôn.
“Phụ quân…” Phạm Âm vươn tay ôm lấy cổ của Tinh Linh Vương, đáp lại nụ hôn của Tinh Linh Vương.
“Đi cùng với ta đến Tháp tiên đoán nhé?” Ngón tay thon dài của Tinh Linh Vương trêu chọc điểm đỏ nổi lên trước ngực Phạm Âm, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve nếp nhăn đáng yêu nơi hậu đình của Phạm Âm, miêu tả cửa vào mê người.
“Không… không đi…” Trong tiếng rên rỉ của Phạm Âm mang theo cự tuyệt.
“Năm trăm năm một lần đó, không muốn đi xem thử à?” Ngón tay của Tinh Linh Vương thong thả đâm vào hậu môn thắt chặt của Phạm Âm, chuyển động ngón tay, để Phạm Âm thả lỏng. Tuy rằng hiện tại gần như mỗi đêm đều làm, nhưng mà cơ thể mảnh khảnh của Phạm Âm vẫn như cũ rất chặt.
Phạm Âm cắn môi, không phát ra tiếng, sợ vừa há miệng thì sẽ rên rỉ say người. Tinh Linh Vương lại duỗi vào thêm một ngón tay, tiếp tục chuyển động nhẹ nhàng, dịu dàng hôn lên cái cổ trắng nõn của Phạm Âm. Phạm Âm cảm thấy ngón tay của Tinh Linh Vương ở trong huyệt nhẹ nhàng uốn lượn.
“Đi không?” Giọng nói trầm thấp của Tinh Linh Vương tràn đầy mê hoặc.
“… Không đi!” Phạm Âm cắn răng trả lời, liều mạng chống lại rên rỉ sắp gọi ra.
“Vậy sao…” Tinh Linh Vương không hề báo hiệu trước rút ngón tay ra, “Vậy ta đành phải đi một mình rồi.” Nói xong liền lấy chăn đắp lên thân thể xinh đẹp của Phạm Âm, đứng lên khỏi giường. “Bé con, ta đi trước đây, nghi thức kết thúc sẽ trở lại.”
“Ngươi…” Phạm Âm thuận tay cầm lên một cái gối mềm mại bên cạnh, ném về phía khuôn mặt tuấn mỹ của Tinh Linh Vương, “Ngươi cút cho ta.”
Tinh Linh Vương cười tiếp lấy cái gối, ném nó về lại trên giường, cuối người hôn thật sâu lên cánh môi xinh đẹp của Phạm Âm, “Nghỉ ngơi thật tốt.”
Tên kia… Phạm Âm không vui nhắm mắt lại, sau đó lại nghe thấy tiếng đóng cửa.
Hừ… Phạm Âm mở mắt, nhìn dạ minh châu trên nóc giường đã không còn phát ra ánh sáng mà ngẩn người. Chăn mềm mại rất thoải mái, khiến người cảm thấy mệt mỏi.
Chậm rãi nhắm mắt lại, buồn ngủ ùa đến, bên tai lại truyền tới một giọng nói quen thuộc, “Phạm Âm…”
“Phạm Âm.”
Phạm Âm chợt mở to mắt ngồi dậy trên giường, trong phòng trống rỗng không có một người.
Phạm Âm vươn tay vuốt ve thùy tai của mình, không phải mình bị hoan thính đó chứ… Giọng nói vốn không nên xuất hiện ở thế giới này.
*Hoan thính: Thính giác ảnh hưởng đến cảm giác.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của Phạm Âm.
Có lẽ là ảo giác của bản thân thôi, người kia… nhất định sẽ không xuất hiện ở nơi này ha. Nghĩ đến đây Phạm Âm thả lòng thần kinh của mình, chuẩn bị nằm xuống lần nữa.
“Phạm Âm… Phạm Âm.”
Không phải ảo giác.
Phạm Âm cảnh giác nhìn xung quanh.
“Phạm Âm… Ta rất nhớ ngươi…”
Phạm Âm nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc ở bên cạnh cột trụ màu trắng.
Mái tóc ngắn màu vàng được chải chuốt tỉ mỉ, mắt màu lam giống như sắc lam nơi sâu nhất dưới đáy biển Thái Bình Dương, lại ẩn dấu sắc bén nguy hiểm. Âu phục Italia được cắt may theo yêu cầu rất vừa người, giày da bò, trên ngón tay đeo nhẫn cưới đường nét đơn giản. Bất luận nhìn thế nào đều khiến người liên tưởng đến thân sĩ Anh quốc thời trung cổ, bình tĩnh đứng nơi đó nhìn Phạm Âm.
“X…”