Phạm Âm kéo Tinh Linh Vương băng qua vườn hoa trước phòng, Tinh Linh Vương tùy ý hắn kéo đến bên cạnh ôn trì. Ôn trì này cũng được xem như là một phần của kiến trúc này, đối lập với phòng ngủ, xây ở ở bên kia vườn hoa, vừa băng qua cổng vườn hoa chính là ôn trì.
Nước ở ôn trì khoảng chừng 25ºC, bởi vì khí hậu trong vương quốc Tinh Linh không có biến hóa, cho nên nước nóng vẫn luôn duy trì cùng một nhiệt độ.
Hình dạng ôn trì cũng giống với suối nước nóng ở Nhật Bản trước kia Phạm Âm từng ngâm. Dùng nham thạch bóng loáng hoặc là đá cuội chồng lên làm thành ôn trì.
Ôn trì này bình tường đều là hai người dùng để tắm rửa, rất ít khi đến ôn trì để ngâm nước nóng.
“Đi xuống!” Phạm Âm không chút do dự đẩy Tinh Linh Vương xuống ôn trì. Tinh Linh Vương được chúng tinh linh tôn kính chật vật bị đẩy xuống ôn trì như vậy đấy.
“Bé con…” Tinh Linh Vương nghi hoặc nhìn Phạm Âm.
“Tắm sạch sẽ…” Phạm Âm ôm hai đầu gối ngồi xổm ở bên cạnh ôn trì, mái tóc dài màu đen tán loạn xuống, tôn lên nước da trắng nõn của hắn, xuyên thấu qua hơi nước lơ lửng trên ôn trì, vô cùng xinh đẹp.
“… Phạm Âm.” Tinh Linh Vương đứng ở trong ôn trì, bàn tay như bị bán tinh linh xinh đẹp mê hoặc từ từ vươn về phía hắn, đôi mắt màu đen xinh đẹp tựa như ngôi sao lóe sáng trong đêm đông.
“Đừng chạm vào ta.” Phạm Âm quay đầu, tay của Tinh Linh Vương liền dừng ở giữa không trung, “Tắm sạch sẽ.” Gò má lạnh lùng của bán tinh linh không có một chút buông lỏng, tầm mắt dời đi, không nhìn đến con mắt màu mặc lục dịu dàng của Tinh Linh Vương.
“… Dáng vẻ tức giận của bé con cũng rất đáng yêu đó.” Tinh Linh Vương khẽ cười ra tiếng, nụ cười nhu hòa khiến người cảm thấy rất thoải mái, Phạm Âm lại cảm thấy tiếng cười này tràn ngập khiêu khích.
“Hừ…” Phạm Âm khẽ hừ một tiếng, tầm mắt lại quay về trên người y, mái tóc dài màu bạc vốn được chải chuốt đẹp đẽ buông xuống, những sợi tóc sáng bóng nhu thuận rũ xuống bị lực cản ngăn lại ở bên ngoài mặt nước, yên lặng nổi trên mặt nước. Mái tóc màu bạc kia được hơi nước phụ trợ, xinh đẹp mà rung động lòng người.
Phạm Âm mở thân thể cuộn thành một đoàn của mình ra, ngồi bên cạnh ôn trì, thả đôi chân trắng nõn vào trong ôn trì ấm áp, ngẩng đầu vừa nhìn lại phát hiện bây giờ đã là buổi tối rồi, trên bầu trời treo một vầng trăng non vàng nhạt.
Xung quanh ôn trì không có cái cây nào quá lớn, chỉ có một vài cây tử thấp bé. Không biết có phải ánh trăng nơi không gian này đặc biệt sáng hay không, cho dù trăng non trong đêm tối thế này thì ánh trăng vẫn rất sáng.
Phạm Âm nhìn Tinh Linh Vương đang cởi áo bên trong ôn trì, trong hơi nước mờ mịt, đầu của Phạm Âm cũng theo những thứ này bắt đầu trở nên mơ màng.
Tinh Linh Vương ở dưới ánh trăng xinh đẹp cao quý thần bí. Niên đại y ra đời quá sớm, sớm hơn cả mặt trời và mặt trăng nhiều. Lúc y thức tỉnh trong hồ ở Viễn Đôngthì đã nhìn thấy ánh sao xinh đẹp, y ở trên đại lục này cổ lão lại mạnh mẽ như vậy. Tất nhiên y sẽ ở trên đại lục này biểu diễn từng màn ca vũ hoa lệ, đủ để cảm động du ngâm thi nhân trì độn nhất, vì y sáng tác áng thơ bất hủ.
Nhưng… người đàn ông này sẽ quên mình như quên người phụ nữ kia chứ? Khi tất cả tình cảm mãnh liệt đều thối lui, phải chăng thật lâu thật lâu về sau, sau khi năm tháng bị thời gian ma luyện, sẽ quên mất lẫn nhau?
Sẽ quên mất lẫn nhau sao?
“Sao vậy? Phạm Âm.” Tinh Linh Vương ở trong nước tiến về phía hắn, mái tóc dài màu bạc ở dưới ánh trăng đẹp giống như ánh sao, chảy xuống thật dài, đẹp đến khiến người hít thở không thông.
Phạm Âm rũ mi mắt không nói gì, lông mi thật dài trên mi mắt kia vẽ nên một vòng bóng mờ nhàn nhạt dưới ánh trắng.
“Phạm Âm…” Tinh Linh Vương ngẩng đầu hôn lên cánh môi hơi lạnh của Phạm Âm, hết sức dịu dàng, đầu lưỡi mềm mại quét qua đôi môi mềm mại, thăm dò về chỗ càng sâu.
Phạm Âm quay đầu tránh né đôi môi của Tinh Linh Vương, lặng lẽ chuyển tầm mắt đến nơi khác.
Tinh Linh Vương cười khổ đứng lên khỏi mặt nước, cúi người bế Phạm Âm lên, mái tóc màu đen xẹt qua cổ tay, mang theo cảm giác nhu thuận. Băng qua đình viện rải đầy ánh trăng, đi vào phòng ngủ quen thuộc.
Tinh Linh Vương đặt Phạm Âm lên chiếc giường mềm mại, sau đó ôm hắn nằm xuống.
“Không lau khô à”
Tinh Linh Vương cười nói: “Dù sao cũng sẽ làm.”
“…” Phạm Âm rúc ở trong lòng Tinh Linh Vương, quần áo màu trắng bị nước ở trên người Tinh Linh Vương làm ướt, thấm ướt áo dính vào trên da.
“Bé con không vui à?”
“Chuyện này đổi lại là ngươi, ngươi sẽ vui sao?” Giọng nói của Phạm Âm rầu rĩ.
“Ta sẽ rất tức giận, nhưng bây giờ…” Tinh Linh Vương trước giờ gần như chưa từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, trên mặt cũng là nụ cười vui vẻ, “Bây giờ, ta rất vui…”
Phạm Âm nghi ngờ nhìn Tinh Linh Vương, khóe miệng hơi giật giật, tại sao Tinh Linh Vương vừa lên giường thì đã thay đổi bộ dáng khác.
Luôn cảm thấy Tinh Linh Vương lúc nào cũng cũng cao cao tại thượng, vô luận là đối với đúng đắn hay sai lầm đều biểu hiện ra thái độ thản nhiên, y ôn nhu bình đẳng đối đãi với mỗi người, nhưng khiến người ta cảm thấy không cách nào có thể bình đẳng với mình. Một Tinh Linh Vương như vậy cũng sẽ có dáng vẻ trẻ con thế này. Giống như một đứa trẻ trêu chọc người khác, lộ ra nụ cười đắc ý.
“… Ách, nghĩ xa rồi…” Phạm Âm lầm bầm nói.
“Cái gì?” Tinh Linh Vương sáp lại gần bán tinh linh trong lòng.
“Không…” Phạm Âm cọ xuống phía dưới, “Ừm, ngươi vừa mới nói ngươi tại sao vui vẻ?”
“Ta à…” Tinh Linh Vương cúi đầu, cằm cọ lên những sợi tóc đen của Phạm Âm, “Vốn cho rằng dù ta có tình nhân khác, bé con cũng sẽ không tức giận, sẽ không ghen đâu…”
“Cái gì? Ghen? Ta…” Phạm Âm ngẩng đầu, làn da trắng nõn trên mặt lộ ra ửng đỏ, “Ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được nói bậy…”
“Thật tốt…” Giọng nói của Tinh Linh Vương nhu hòa ngắt ngang lời Phạm Âm, ôm lấy bán tinh linh xinh đẹp, “Ta vốn cho rằng Phạm Âm không quan tâm ta…”
Là như vậy sao… Phạm Âm nhíu mày, vùi mặt ở trước ngực Tinh Linh Vương, “Vậy phụ quân trước đây… yêu cô gái kia chứ, cô ấy… rất thích phụ quân.”
“Ta trước đây đã từng nói, ta đã quên mất dáng vẻ của cô ấy, tên của cô ấy, nhưng vừa nhìn thấy cô ấy ta đã nhớ lại…” Tay của Tinh Linh Vương vuốt ve mái tóc đen, “Cô gái đó… bọn ta đã từng ở cùng nhau, lúc đó ta vẫn còn chưa định cư ở Wabenella, ta cùng cô ấy trải qua một đời ngắn ngủi.”
Phạm Âm im lặng nghe, trong lòng lại cảm thấy như một hơi bị nghẹn, nhưng vẫn không ngắt lời Tinh Linh Vương.
“Ta ở bên cạnh cô ấy như một người bạn, cô ấy từ một thiếu nữ chậm rãi trở thành một bà lão già nua. Cô ấy đã từng yêu cầu ta cho cô ấy mỹ mạo vĩnh hằng cùng với tuổi thọ vô hạn. Ta cự tuyệt, không chỉ bởi vì ta tôn trọng tất cả sinh mệnh chủng tộc, cũng bởi vì ta không hy vọng cô ấy rơi vào kết cục sau cùng của tinh linh. Nhân loại không thể nào gánh vác được khổ đau của Ager.”
“Ngươi đối với cô ấy thật tốt.” Phạm Âm bĩu môi.
“Bé con… ta cũng đã từng nói, ta đối với ngươi là thích, không phải yêu. Ta đã từng phân biệt chúng nó rất rõ ràng. Ta thích tất cả sinh vật, cho dù là người lùn xấu xí vô lễ ta cũng có thể chịu được… Nhưng yêu lại quyết định sẽ tổn thương lẫn nhau cùng với chiếm giữ lẫn nhau.” Giọng nói của Tinh Linh Vương vẫn dịu dàng như cũ, “Bây giờ đối với ngươi, ta bỏ đi thích.”
“Phụ quân?”
Nụ hôn của Tinh Linh Vương rơi xuống trán, đôi môi ấm áp.
“Chính là bởi vì như vậy ta mới sẽ tổn thương ngươi…”
“Ngươi là nói đến lần đó?”
“Thật nhiều lần… kể cả một lần Letty ở rừng rậm nữa.”
“…” Phạm Âm ngẩng đầu, đôi mắt màu đen nhìn Tinh Linh Vương, “Đây rốt cuộc là nhận lỗi hay là đang ngụy biện lấy cớ vì yêu?”
“Đều tính được không?” Tinh Linh Vương nở nụ cười, mắt màu mặc lục là màu sắc động lòng người nhất, dễ dàng bắt nhân tâm làm tù binh nhất.
Phạm Âm vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt dài nhỏ của Tinh Linh Vương, năm tháng không lưu lại bất kỳ vết tích gì ở trên người y, mà y thì lại bởi vì thời gian trôi qua mà càng thêm phong phú càng thêm thâm sâu.
“Ngươi và cô gái kia… sau đó thế nào?”
“Có một ngày cô ấy rời đi và không trở lại nữa, ta ở căn nhà của cô ấy đợi một trăm năm, sau đó ra ngoài tìm cô ấy, cô ấy đã chết một trăm năm, có lẽ cô ấy không muốn ta nhìn thấy dáng vẻ cô ấy chết đi.” Tinh Linh Vương sâu xa nói, “Ta tìm được phần mộ đơn sơ của cô ấy, lưu lại một đoạn tóc của ta ở trên phần mộ cô ấy, sau đó tiếp tục du đãng trên đại lục Ager.”
“Ồ… Thảo nào cô ấy có tóc của ngươi.”
“Có lẽ chấp niệm của cô ấy còn lưu lại, cộng thêm lực lượng trên tóc của ta, khiến cô ấy biến thành yêu ma… cho đến bây giờ linh hồn mới có thể tự do.” Ngón tay của Tinh Linh Vương vô ý thức quấn lấy sợi tóc màu đen của Phạm Âm.
“Ồ…” Phạm Âm đáp một tiếng.
“Bé con… Sao ngươi lại kéo tóc của ta?”
“Hình như tóc của ngươi rất lợi hại…”
“… Không phải.”
Phạm Âm nắm trong tay một lọn tóc màu bạc, nghi ngờ nhìn Tinh Linh Vương.
“Tóc của ta tuy rằng có lực lượng, nhưng không cách nào khiến cô ấy trở thành yêu ma…” Tinh Linh Vương than thở, nhìn kỹ bán tinh linh đang nắm tóc của mình nói, “Đây là do chấp niệm mãnh liệt của chính cô ấy mà thôi, niềm tin trải qua mấy ngàn, mấy vạn năm, cộng thêm tóc của ta, khiến cô ấy biến thành yêu ma, mà linh hồn của cô ấy cũng cứ bị trói buộc như vậy đến bây giờ.”
“À…” Bán tinh linh hậm hực buông lọn tóc bạc trong tay ra, “Cần phải lâu như vậy à…”
“Lẽ nào ngươi muốn biến thành yêu ma?”
“Không phải…” Phạm Âm vươn tay ôm lấy cổ Tinh Linh Vương, “Chỉ là ta cảm thấy cô ấy như vậy… rất không dễ dàng.”
“Đúng vậy…” Tinh Linh Vương hôn một cái lên trán Phạm Âm, “Cô ấy có thể cười ra đi, thật tốt.”
Cô gái kia đã từng có phong thái thướt tha, đã từng có tâm tư hồn nhiên, cũng đã từng ở trong bóng tối khóc lóc và giãy dụa, linh hồn chịu hết dày vò cùng đau khổ, nhưng mà linh hồn cuối cùng cũng tự do rời đi, rời khỏi Ager.
“Huyền… ta thích ngươi, có thể gặp mặt ngươi một lần cuối thật sự là quá tốt.”
Tinh Linh Vương quay đầu, ở trong đình viện rải đầy ánh trăng, tất cả hoa đều rủ xuống, chờ một lần nữa ở dưới ánh dương quang ngày mai nở rộ. Gió đêm hơi lạnh, đưa tới khí tức Thụ Hải Wabenella. Một cô gái trẻ đứng ở trong đình viện mỉm cười ngượng ngùng.
Không có khổ sở bi thương, không có tiếc nuối không cam lòng, giống như những hồn nhiên đã mất đi đó, ở dưới bầu trời đêm lóe lên tốt đẹp hồn nhiên của nhân loại.
“Phụ quân?” Phạm Âm nghi ngờ kéo kéo Tinh Linh Vương, không rõ Tinh Linh Vương tại sao bỗng nhiên quay đầu nhìn ra bên ngoài phòng, bên ngoài rõ ràng không có gì cả mà.
“Không có gì…” Tinh Linh Vương quay đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Phạm Âm, “Ta đã từng nói, tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi theo thời gian biến động, nhưng… ta yêu ngươi, hôm nay yêu hơn cả hôm qua, ngày mai càng yêu hơn so với hôm nay, cho dù Ager biến mất, ta cũng muốn ở cùng với ngươi, dù cho bi thương và tổn thương cũng muốn ở cùng với ngươi…”
“Phụ quân…” Phạm Âm thuận theo nằm ở trong lòng Tinh Linh Vương, “Thực ra là một người ích kỷ nhỉ…”
“Có lẽ vậy…”
Có lẽ, tinh linh toàn thế giới đều bị y lừa gạt nhỉ?
Có lẽ y cũng không ôn nhu, cũng không từ bi, có lẽ y cũng không đối đãi bình đẳng với tất cả mọi người, mang theo lòng thương tiếc mọi người giống như Thần, có lẽ thật sự theo như lời y nói, y chỉ là một tinh linh bình thường, chỉ là sống quá lâu, quá cô đơn mà thôi.